Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 12: Sỉ nhục
Đồng nghiệp nam liếc nhìn Trần Tinh, lại bị đồng nghiệp bên cạnh kéo một cái, tức giận ngồi về chỗ.
Cô ấy thậm chí không nhớ tên Ôn Nhiễm.
“Tôi làm chứng cho cô ấy.”
Có người trong lòng thán phục, thực tập sinh này quá giỏi, dám đối đầu với Hướng Tiêu Nguyệt trước mặt Ngô Vân San, đúng là “trâu non không sợ hổ”.
Vở kịch kết thúc, mọi thứ dường như trở lại như trước.
Không hiểu tại sao học vấn, địa vị lại trở thành cơ sở để suy đoán cô có thể ăn trộm, tại sao lại trở thành nền tảng để làm nhục người khác.
Ôn Nhiễm vừa mở khóa điện thoại, vừa nói: “Cái công ty tồi tệ này, không phân biệt phải trái, coi thường công bằng, tùy tiện xúc phạm người khác, tôi không muốn ở lại nữa!”
Cô không ổn! Cô có chuyện!
Nhưng cô vẫn rất thích bản thân trẻ trung ngày đó.
Nhưng cô không hiểu.
“Cô ấy không nói bậy!!!” Từ cửa vang lên một giọng nói.
Nhưng như vậy… có đúng không?
Đầu óc cô trống rỗng, thoát khỏi tay Ái Vi.
Trần Tinh liếc nhìn qua: “Cô đang dạy tôi à?”
Ôn Nhiễm bị tức đến bật cười, cô cảm thấy chuyện hôm nay là chuyện hoang đường nhất trong hơn hai mươi năm qua của cô.
Khi cô tranh chấp với Hướng Tiêu Nguyệt, hai tổ sẽ đối lập nhau, tổ của cô sẽ đứng về phía cô.
Cô không quan tâm ‘Carllyle’ có địa vị gì.
Ôn Nhiễm liếc nhìn các đồng nghiệp trong tổ hai, không chừa chút đường lui: “Các thành viên trong tổ của chị sẽ chứng minh cho chị chứ?”
“Tôi đã bỏ vào rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhiều năm sau Ôn Nhiễm nhớ lại ngày hôm đó, bỗng thấy buồn cười, cười nhớ bản thân lúc ấy giống như một chú mèo con lạc vào rừng đối mặt với mãnh thú lại ngây thơ vung móng vuốt.
Hướng Tiêu Nguyệt không nói được gì.
Cô quay sang nhìn Ngô Vân San: “Cô là quản lý của chúng tôi, không phải nên xử lý công bằng sao? Tại sao lại bao che cho cô ấy?”
“Đúng vậy”. Hướng Tiêu Nguyệt liếc nhìn Ôn Nhiễm, nói: “Nhưng em muốn nhắc nhở cô ấy lần sau làm việc đừng cẩu thả qua loa nữa, cô ấy lại còn nổi giận.”
Cô nghĩ thầm: Không cần nữa! Không cần gì hết! Cô không muốn ở lại đây nữa!
Ôn Nhiễm nhìn theo bóng lưng của Ngô Vân San và Hướng Tiêu Nguyệt. Hướng Tiêu Nguyệt nghiêng đầu nói chuyện với Ngô Vân San, má cô ấy cao, đang cười.
Trần Tinh: “Nhưng khi Ôn Nhiễm gửi đi thì phong bì tài liệu còn nguyên vẹn, cơ bản có thể loại trừ khả năng mất trên đường.”
“Những người chưa từng học qua hệ thống thiết kế trang sức ở các trường cao đẳng như cô, nhìn thấy thiết kế có giá trị, suy đoán là ăn trộm cũng là chuyện bình thường.”
Lý Uyển và Ái Vi đứng bên cạnh Ôn Nhiễm, nhẹ nhàng khuyên: “Thôi, ổn rồi.”
Nhân cách ư? Không đau không ngứa, cũng chẳng cân đo đong đếm được.
Lông mày Hướng Tiêu Nguyệt dần nhíu chặt, cô ta không ngờ Ôn Nhiễm lại cẩn thận đến thế.
Ái Vi cũng kịp thời kéo tay Ôn Nhiễm ngăn cô báo cảnh sát.
Hướng Tiêu Nguyệt chỉ có thể giải thích khô khan: “Ban đầu em tưởng cô ấy vô ý làm rơi nhưng cô ấy cứ nói phong bì tài liệu còn nguyên vẹn, vậy chỉ có thể chứng minh là cô ấy nửa đường… ăn trộm.”
Ai cũng như vậy cả.
Hướng Tiêu Nguyệt nuốt nước bọt, cứng cổ: “Đúng!”
Ôn Nhiễm khẽ nhếch môi.
Cô ấy là tổ trưởng của cô.
Cũng đúng thôi.
Cô không quan tâm đến phép tắc xã giao.
“Hơn nữa, cô báo cảnh sát thì sao? Có lợi gì cho cô? Vì một giả thuyết suy đoán giữa đồng nghiệp, cô muốn nhốt cô ấy vào tù sao? Làm được không?”
Mọi người đều đang nhìn cô, ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ khác loài.
“Ồ ồ ồ, đã bắt đầu bảo vệ rồi à? Cái tâm tư đó của anh tưởng người ta không nhìn ra sao?”
Ái Vi xoay vai Ôn Nhiễm lại, áp sát vào tai cô ấy: “Đừng bốc đồng! Bây giờ mọi người đều biết cậu có lý, là Hướng Tiêu Nguyệt đang vô cớ gây sự! Không ai nghĩ cậu ăn trộm đâu!”
Chức vụ của Trần Tinh dù sao cũng cao hơn cô ta, Trần Tinh không nể mặt cô ta, cô ta bị nghẹn đến mặt khi đỏ khi trắng.
Ái Vi lại gần, nhẹ giọng an ủi cô: “Thôi bỏ đi, hôm nay đến đây thôi. Biết là cậu ấm ức nhưng cũng không phải chuyện gì to tát, đừng nóng giận.”
Đồng nghiệp nữ đó thuộc tổ hai, trước mặt Trần Tinh cũng không kiềm chế, tiếp tục chua ngoa: “Cô Trần, cô không thể thiên vị được.”
Ôn Nhiễm nhìn Hướng Tiêu Nguyệt, cười nhạt đầy mỉa mai: “Chị nói là tôi ăn trộm à?”
Hướng Tiêu Nguyệt bước ra: “Cô bị bệnh à?”
Ngô Vân San bình tĩnh lại, nhưng không giấu được sự chế nhạo: “Cô có đang làm quá không? Đồng nghiệp tranh cãi một câu mà cũng báo cảnh sát?”
Cô chỉ bị sỉ nhục một chút, chịu một chút ấm ức, cấp trên cũng đã ra mặt hòa giải vậy mà cô vẫn không chịu bỏ qua, đây là vấn đề của cô.
Ôn Nhiễm nhìn Trần Tinh.
Ôn Nhiễm không cảm thấy dễ chịu hơn vì lời của Ái Vi, thậm chí trong lòng còn thấy ngột ngạt hơn.
Bản thân Ôn Nhiễm cũng không thể đưa ra câu trả lời.
“Đây là ‘Carllyle’, công ty trang sức hàng đầu trong nước, là khách mời thường xuyên của các tạp chí thời trang. Cô muốn đẩy công ty chúng tôi vào vòng xoáy? Muốn công ty chúng tôi bị đồng nghiệp chế giễu sao?”
Người trưởng thành, sự thân thiện chỉ là một loại nghi thức cơ bản khi không có xung đột.
“Dù cô không học đại học, ít nhất cũng nên hiểu chút phép tắc xã giao chứ?”
Ái Vi thấy vậy liền chạy đến kéo Ôn Nhiễm lại, nói nhỏ: “Ôn Nhiễm, cậu điên rồi sao? Cậu biết cậu đang hỏi ai không? Cậu không muốn làm nữa sao?”
Lời kết của cô: “Mọi người tiếp tục làm việc đi!”
Có lẽ do có tật giật mình, giây tiếp theo Hướng Tiêu Nguyệt bỗng nói: “Có phải cô đã ăn trộm không?”
Mắt Hướng Tiêu Nguyệt mở to: “Chắc chắn!”
“Được rồi.” Ngô Vân San nhắm mắt lại, giọng điệu an ủi: “Mọi người đều là đồng nghiệp, cùng một phòng. Sự việc đã được giải quyết, giám đốc không trách mắng nhiều, các đồng nghiệp trong tổ điêu khắc cũng đang tăng ca để sửa chữa sai sót của phòng chúng ta, vậy thì không cần lãng phí thời gian làm việc để chứng minh điều gì nữa.”
Lý Uyển có chút hoảng hốt, vội quay mặt đi: “Tôi… tôi chỉ nói sự thật thôi.”
Ôn Nhiễm quay người lại, là Ngô Vân San.
Ngô Vân San trong lòng tức giận, một phần vì Ôn Nhiễm đã chỉ trích cô thiên vị trước mặt cả phòng, làm mất mặt cô ấy.
Nhưng đó là chi tiết do Hướng Tiêu Nguyệt trình bày một phía, hơn nữa sự việc đã được giải quyết, không hề ầm ĩ như trong miệng cô ta nói.
Ôn Nhiễm nhấn mạnh: “Có thể đối chất với cô giúp việc nhà giám đốc, khi em gửi đến đã để cô ấy kiểm tra phong bì còn nguyên vẹn.”
Hướng Tiêu Nguyệt cũng nhanh trí, lúc này không đáp lời nữa.
Ôn Nhiễm nghe rõ từng lời.
Không khí căng thẳng tan biến, mọi người quay lại làm việc, không còn nhìn vào vụ ồn ào nữa.
Bản chất con người vốn là như vậy.
“Cô nói bậy!”
Thấy cô ấy thực sự muốn làm to chuyện, Trần Tinh bước tới nắm lấy tay Ôn Nhiễm: “Ôn Nhiễm, chuyện nội bộ công ty, đừng làm phiền cảnh sát.”
“Cô tưởng đây là đâu? Là ngõ nhỏ nơi cô sống sao?”
Ôn Nhiễm bỏ qua lời khuyên của Ái Vi, nhìn thẳng vào Ngô Vân San, tỏ rõ ý định tranh luận đến cùng: “Em nói cô đang thiên vị cô ấy!”
Ngô Vân San không ngờ Hướng Tiêu Nguyệt lại nói vậy, nhìn sang Hướng Tiêu Nguyệt.
Ái Vi liếc nhìn xung quanh, lại ghé sát vào Ôn Nhiễm: “Cậu nghĩ xem, vì chuyện nhỏ nhặt này mà báo cảnh sát, cậu có lý cũng thành vô lý… Sau này còn làm việc cùng nhau sao? Cậu còn muốn giữ công việc này không?”
Hơn nữa tuy Ngô Vân San hiện giờ chỉ đang tạm thời nắm quyền trưởng bộ phận thiết kế quầy trưng bày nhưng mọi người đều biết trong phòng không ai có khả năng tranh chức trưởng bộ phận với cô ta. Trong mắt họ, vị trí này Ngô Vân San chắc chắn sẽ có được, chỉ đợi thông báo chính thức mà thôi.
Giọng điệu chua ngoa của cô ta quá rõ ràng.
Ôn Nhiễm ép hỏi: “Vậy tại sao không phải là chị vốn không bỏ vào?”
“Ồ? Vậy nếu đã nói chuyện, giờ có phải sẽ đánh người vì cô ấy không?”
Chuyện như thế này sao có thể mập mờ?
Trần Tinh nhìn Hướng Tiêu Nguyệt, hỏi: “Cô chắc chắn đã để mẫu sáp vào trong rồi?”
Theo lời Ngô Vân San nói, rõ ràng đã biết chi tiết.
“Nói chuyện chính sự đi, sao lại công kích cá nhân?”, một đồng nghiệp nam tổ một nghe không nổi nữa, xoay ghế nhìn người đó: “Ôn Nhiễm tuy là thực tập sinh nhưng cũng không thể bắt nạt như thế chứ?”
Tức đến mức có thể nghe thấy tim mình đập liên hồi.
Văn phòng lại lần nữa im lặng, chờ xem tiếp.
Ôn Nhiễm nhấn mạnh lần nữa: “Lúc tôi nhận túi tài liệu, bên trong chỉ dày bằng vài tờ giấy nên căn bản không có mẫu sáp.”
Cô ấy kẻ mắt đậm, lớp trang điểm sắc nét, trông tinh tế nhưng đầy sắc sảo.
“Chính cái ý anh đang nghĩ đó, dù sao một người thật thà như tôi thì chẳng có đàn ông nào đứng ra bênh cả.”
Ôn Nhiễm bước lên phía trước, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hướng Tiêu Nguyệt: “Vậy xin hỏi, ai có thể chứng minh rằng chị đã bỏ vào?”
Chương 12: Sỉ nhục
Cô ấy dùng giọng điệu cao ngạo để cảnh cáo Ôn Nhiễm:
Qua lại như vậy, Trần t*nh h**n toàn nổi giận: “Các người coi tôi như không tồn tại à?”
Ngô Vân San lại nhìn về phía Hướng Tiêu Nguyệt, ra hiệu cho cô ta giải thích.
Ái Vi nửa ôm vai Ôn Nhiễm, bênh vực cô: “Chị nói vậy là quá đáng rồi!”
Ổn sao được?
Lý Uyển đã xử lý xong vấn đề với bà Vương sau đó liên lạc với Jessica để thông báo tin vui. Cô vui vẻ lên kế hoạch mời Ôn Nhiễm đi ăn nhưng khi trở lại văn phòng cô lại thấy tình huống này.
Khi hành động báo cảnh sát của cô có thể ảnh hưởng đến bộ phận, ảnh hưởng đến họ, thì cô liền trở thành kẻ đối lập với tất cả mọi người.
Trong xã hội này ai mà chẳng từng trải qua những chuyện như vậy, ai dám nói mình chưa từng chịu chút ấm ức? Đâu có ai làm to chuyện như cô chứ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Nhiễm lại quét mắt nhìn văn phòng.
Ngô Vân San và Hướng Tiêu Nguyệt nghe thấy tiếng liền quay lại, nụ cười của Hướng Tiêu Nguyệt vẫn còn trên môi chưa kịp thu lại.
Nhưng một khi có mâu thuẫn lợi ích, lớp mặt nạ đó sẽ bị xé toạc ngay.
Có gì là ổn?
Trần Tinh giơ tay, chỉ vào trước mặt mình: “Vậy cô lại đây, đứng đây dạy tôi đi.”
Lấy chuyện này làm ví dụ, nếu sự việc không được chứng minh, biết đâu chẳng mấy chốc công ty sẽ lan truyền tin đồn Ôn Nhiễm là kẻ trộm.
Cô tức giận.
Vì vậy tổ trưởng thiết kế Trần Tinh này, nói không chừng còn không thăng chức nhanh bằng họ.
Ngô Vân San không giữ được thể diện.
Ái Vi im lặng nhắm mắt lại, khẽ thở dài: “Cậu đừng làm rối thêm nữa.”
Ngô Vân San nhìn thẳng vào biểu cảm của Ôn Nhiễm, muốn phá vỡ phòng tuyến trong lòng cô: “Cho dù cô có báo cảnh sát thì sao chứ? Ai sẽ đứng ra làm chứng cho cô? Ngoài việc khiến chuyện này ầm ĩ lên và để người ta cười nhạo, cô…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng có người tiếc nuối, thực tập sinh này đã làm mất lòng quá nhiều người, tương lai sẽ khó khăn.
Đồng nghiệp nam nổi giận, đứng dậy: “Tôi với cô ấy chưa từng nói chuyện một câu!”
“Cô nghĩ kỹ đi, nếu cô báo cảnh sát, tôi còn giữ cô được không? Công ty còn giữ cô được không?”
Ngay cả đồng nghiệp trong tổ cũng lộ ra biểu cảm đó với cô.
Ôn Nhiễm không nói gì phản bác, quay người đi lấy điện thoại, đã vậy thì để cảnh sát điều tra cho rõ.
Tội danh này quá lớn rồi.
Ôn Nhiễm dừng lại trước mặt họ, đứng ở vị trí trung tâm văn phòng, trước mắt mọi người.
“Còn chị, chị nói tôi ăn trộm.” Ôn Nhiễm lấy điện thoại ra: “Tôi sẽ báo cảnh sát.”
Ngô Vân San: “Không phải đang làm lại rồi sao? Còn cãi nhau làm gì?”
“Tôi không…” Lý Uyển muốn giải thích rằng mình không nói dối nhưng bị Ôn Nhiễm kéo lại.
Đột nhiên vang lên một giọng nữ: “Cãi nhau gì vậy?”
“Cô ấy nói cô ăn trộm, đó là suy đoán, cô có làm hay không thì cô tự biết.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Nhiễm nhìn Hướng Tiêu Nguyệt, bước về phía trước, giọng nói nhỏ nhưng không yếu ớt: “Chị đến đây không phải để chứng minh rằng đó là lỗi của tôi, không liên quan đến chị sao? Vậy tại sao chị không chứng minh?”
Một lời nói vô tình hôm nay, biết đâu ngày mai sẽ trở thành sự thật trong miệng người khác, những trường hợp như vậy còn ít sao?
Lý Uyển chạy đến đứng bên cạnh Ôn Nhiễm: “Khi Ôn Nhiễm đi gửi tài liệu, tôi đã gặp cô ấy. Lúc đó tôi tò mò cầm túi tài liệu xem, thực sự chỉ bằng độ dày của vài tờ giấy.”
Hai là cô ấy cảm thấy thực tập sinh này thực sự không hiểu vị trí của mình, không biết bổn phận của mình.
Không ai lên tiếng.
Ngô Vân San quay sang nhìn Lý Uyển, người đột nhiên đứng ra.
“Em… em chắc chắn mình đã bỏ vào rồi. Họ cùng một tổ, đương nhiên sẽ bênh vực nhau.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngô Vân San nói một cách chính thức: “Nói cho cùng, dù là trách nhiệm của ai thì cũng là trách nhiệm của phòng chúng ta, là trách nhiệm của tôi với tư cách là quản lý. Chuyện này đã qua rồi, mọi người đừng để bụng làm tổn thương tình đồng nghiệp. Sau này làm việc mọi người hãy cẩn thận hơn, tỉ mỉ hơn.”
Nhưng khi Ngô Vân San – người ở cấp bậc cao hơn – ra mặt, tất cả mọi người đều im lặng. Ngay cả những lời bao che đầy khiên cưỡng của Ngô Vân San dành cho Hướng Tiêu Nguyệt cũng được chấp nhận như là cách giải quyết thích hợp nhất lúc đó.
Tổ hai dưới sự dẫn dắt của Ngô Vân San đã quen với cảm giác cao người một bậc, tổ họ có thể đảm nhận những dự án tốt nhất, thành viên tổ đương nhiên dễ dàng nổi bật hơn.
Ôn Nhiễm nhìn Ngô Vân San, nói trọng điểm: “Chị ấy vừa nói là em ăn trộm mẫu sáp.”
“Cô có ý gì?”
Lý Uyển, người vẫn đứng bên cạnh Ôn Nhiễm từ nãy, bước lên. Giọng cô có chút run rẩy: “Tôi thật sự nhìn thấy, túi hồ sơ đó chỉ có độ dày của giấy tờ mà thôi.”
Đúng là không muốn!
Ngô Vân San ngẩn người vài giây, sau đó cười nhạt không thể tin nổi: “Cô nói gì cơ?”
Hướng Tiêu Nguyệt nhanh chóng đi tới, vẻ mặt ủy khuất: “Cô Ngô, là chuyện đồ gửi cho giám đốc bị thiếu mẫu sáp ấy.”
Ôn Nhiễm hướng về phía họ: “Tại sao không chứng minh?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.