Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 15: Đầu gối cô bị sao vậy?
Hôm qua, bề ngoài cô ấy đang giải quyết mâu thuẫn giữa Ôn Nhiễm và Hướng Tiêu Nguyệt.
Một loạt hành động, vừa thiết lập uy thế lại vừa thu phục lòng người.
Nhưng đúng lúc này, Đinh Dao lại nói ra một câu khiến mọi người phấn khích:
Ái Vi vỗ ngực, than thở:
Nhưng Ôn Nhiễm đã hẹn với Ái Vi từ trước, đành phải từ chối khéo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong cuộc họp, Đinh Dao mở rộng giải thích chi tiết về tài liệu đã gửi trong tổ bộ phận vào ngày hôm qua.
Ái Vi thở phào nhẹ nhõm, sau đó tắt luôn chiếc máy tính vừa sáng màn hình lại.
Vừa ra ngoài, Ôn Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta là thực tập sinh, nếu giành được suất tham gia, mấy tiền bối sẽ nghĩ gì?”
Đinh Dao di chuột và giới thiệu:
Ôn Nhiễm nghiêng đầu, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc: “Sao lại không nên?”
“Tổng giám đốc Nhan, tôi đi làm trước đây.”
“Để công bằng, tôi sẽ không tham gia vào quá trình đánh giá.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô tự an ủi bản thân—dù sao cũng không định ở lại Carllyle lâu, về chuyện hình tượng thất thường trước mặt sếp…
Chắc là hỏi khi nào cô nghỉ việc?
Họ mất mặt, thì ngày tháng của bọn mình e là sẽ không dễ chịu.
Ái Vi sững người, suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng đúng.
Khi Đinh Dao gần như nói xong, giám đốc ngồi phía trên bên phải nãy giờ vẫn im lặng bỗng đứng lên.
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, vì cảm thấy mình thất hứa nên mặt cô hơi nóng lên: “Tôi không đi nữa.”
Nói xong cô ấy thản nhiên rời đi.
Trước ánh mắt đổ dồn vào mình, Nhan Vọng Thư vẫn bình thản, chỉ nói:
Bình thường trong các buổi họp Ái Vi luôn tranh thủ vị trí gần Ôn Nhiễm để thì thầm to nhỏ. Nhưng hôm nay cô ấy thực sự không dám nói một lời nào.
Ôn Nhiễm ôm sổ ghi chép trước ngực, cứng đờ người lại, xoay người ngơ ngác: “A?”
Ái Vi vội vàng nhấn nút khởi động lại máy tính nhưng máy lại phản hồi chậm. Không còn cách nào khác, cô đành dùng balo che đi màn hình đen thui.
Thời gian cực kỳ gấp rút.
Chương 15: Đầu gối cô bị sao vậy?
Vừa ngẩng đầu lên, cô mới chợt nhận ra cổ mình đang đau nhức.
Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
Chỉ có một tuần để hoàn thành bản thiết kế đầy đủ, thời gian vốn đã rất gấp, mà cuộc thi lại sắp diễn ra. Khó khăn lắm mới giành được suất tham gia, chẳng ai muốn để phí hoài.
Nhưng vì điều này liên quan trực tiếp đến lợi ích cá nhân; vì muốn tranh suất tham gia cuộc thi, thời gian lại gấp rút; vì ai cũng còn nhiệm vụ trên tay.
Ánh đèn trong phòng họp dần sáng lên, Đinh Dao mỉm cười:
“Cậu thông minh thật đấy. Dù sao cũng chẳng cần duy trì quan hệ xã hội nữa, vậy thì cứ tiến lên đi. Cách suy nghĩ này, cậu đúng là có đầu óc!”
Cô quay đầu, thấy Ôn Nhiễm đã tải về và lưu toàn bộ tài liệu, liền sáp lại, tò mò hỏi: “Cậu định tham gia à?”
Vì thế, Ái Vi cảm thấy tốt nhất là không nên tham gia.
Nghe qua thì đúng là công bằng, nhưng ba vòng xét duyệt này không hề dễ dàng.
“Cuộc thi ‘Thiết Kế Trang Sức Apollo’ chỉ còn hơn hai tháng nữa, ai có đủ tự tin thì có thể chuẩn bị trước.”
Ôn Nhiễm cúi xuống nhìn.
“Mặc dù bây giờ đã là tháng Bảy, nhưng tôi không muốn nhân tài trong bộ phận của chúng ta bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào. Vì vậy, tôi đã xin phép công ty trước và đã tranh thủ được cơ hội này cho mọi người.”
Ái Vi thì lại không có nghĩa khí chút nào. Cô ấy chọc vào khuỷu tay Ôn Nhiễm, ném cho cô một ánh mắt đầy ẩn ý rồi đứng dậy, tươi cười nói với Nhan Vọng Thư:
Nói xong, cô nhìn về phía cuối phòng họp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Câu hỏi này có rất nhiều người muốn hỏi.
Lời này lập tức khiến mọi người yên tâm.
Thế là cả ba nhanh chóng thống nhất, lập luôn một nhóm chat riêng ba người.
“Chúng ta mới vào công ty, không nên đâu nhỉ?”
Nhưng Ái Vi cũng không muốn nói gì làm ảnh hưởng đến sự tự tin của Ôn Nhiễm.
“Monna, tôi muốn hỏi một câu.”
Cô ấy sắp xếp xong, nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa mới hết giờ làm. Không có việc gì làm, cô chán chường nghịch móng tay rồi liếc sang thấy Ôn Nhiễm vẫn đang cắm đầu vẽ bản thiết kế.
Thế nhưng chỉ trong một thời gian ngắn cô ấy đã âm thầm, lặng lẽ giành được sự công nhận của các đồng nghiệp trong bộ phận.
“Hả?”
Giới thiệu xong Đinh Dao đứng sang một bên, nhường không gian cho màn hình lớn:
Một đồng nghiệp đứng lên hỏi:
Trên màn hình là một chiếc vòng cổ cũ, mặt dây chuyền là một viên ngọc phỉ thúy trắng hình oval, bên cạnh có chú thích về thông số của viên ngọc.
Ôn Nhiễm quét mắt nhìn quanh văn phòng, hôm nay là thứ Sáu, đã quá giờ tan làm được một lúc nhưng mới chỉ có vài người rời đi.
Nói xong, cô lập tức quay người.
Nhan Vọng Thư hơi nhướng mày, dứt khoát trả lời: “Đương nhiên là được.”
Ôn Nhiễm chỉ cười ngượng ngùng, thực ra cô không nghĩ xa đến thế.
Cuối cùng, anh ta cũng bày tỏ sự ủng hộ đối với toàn bộ kế hoạch của Đinh Dao.
“Chuyện hôm qua của cậu, dù bề ngoài mọi người không nói gì nhưng trong lòng chắc chắn vẫn để ý. Nếu bây giờ cậu lại nổi bật nữa, e là…”
“……”
Ôn Nhiễm cũng vậy, thậm chí còn quên mất sự tồn tại của Nhan Vọng Thư.
Bây giờ đã là tháng Bảy, ai cũng nghĩ rằng cơ hội này phải đợi đến tháng Một năm sau.
Ôn Nhiễm trở lại chỗ ngồi liền bị Ái Vi giữ lấy cổ tay: “Cuối cùng cậu cũng ra rồi!”
Cô đặt bút xuống, ngả đầu ra sau để thư giãn cổ.
Cô trình bày kế hoạch cải cách bộ phận từ tổng thể đến chi tiết, từng bước triển khai một cách rõ ràng và mạch lạc.
Nhan Vọng Thư ra hiệu về phía đầu gối cô.
Mọi khi vào thứ Sáu, ai nấy đều đúng giờ là lập tức ra về.
Ôn Nhiễm cảm thấy lời nói nghẹn lại trong cổ họng: “Tôi không đi nữa.”
“Ừm, anh cứ nói.”
Nhưng bây giờ cô mới nhận ra—người đứng trên đỉnh kim tự tháp chính là Đinh Dao.
Không quan tâm nữa!
Ái Vi có chút xót xa cho sự chăm chỉ của Ôn Nhiễm.
Ôn Nhiễm đứng dậy, lùi một bước, lịch sự nói: “Tổng giám đốc Nhan, tôi đi làm trước đây.”
Không thể không đi sao?
“Vòng đầu tiên, giám đốc sẽ loại bỏ các tác phẩm kém sáng tạo hơn. Vòng thứ hai, tổng giám đốc Nhan sẽ loại bỏ những thiết kế không phù hợp. Vòng thứ ba, khách hàng sẽ là người quyết định cuối cùng.”
Trong tình thế đó, cô ấy lại tung ra những điểm trọng tâm trong kế hoạch cải cách của bộ phận trên tổ làm việc, trực tiếp nâng cao lợi ích thực tế của mọi người, nhanh chóng xoay chuyển cục diện.
Là do hôm qua cô vô ý va vào bàn làm việc mà bị bầm.
Cuối cùng, Đinh Dao nói đến việc tối ưu hóa cơ chế thăng tiến nhân viên, tập trung vào việc tạo cơ hội cạnh tranh công bằng cho tất cả nhân viên trong bộ phận.
Đinh Dao suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn về phía Nhan Vọng Thư.
Anh ta thông báo về một số quyết định mới do ban lãnh đạo cấp cao của công ty đưa ra: so với trước đây, công ty sẽ tập trung nhiều hơn vào thị trường cấp thấp, và bộ phận thiết kế quầy trưng bày là một phần quan trọng trong chiến lược này. Vì vậy bộ phận sẽ được coi trọng hơn trước.
Ái Vi nghe thấy liền đề nghị luôn: “Ba người cùng đi là được mà, có phải vấn đề gì đâu?”
Cô ấy phải giữ hình tượng một nhân viên chăm chỉ mới được!
Không quá thân thiện nhưng cũng không lạnh lùng.
Nhưng thực chất ai cũng biết cô ấy đã khiến Ngô Vân San tự mình xử lý cấp dưới của mình—Hướng Tiêu Nguyệt.
Nhan Vọng Thư im lặng, vẻ mặt không thể hiện cảm xúc gì.
“???”
Cuộc họp đến đây gần như kết thúc.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn trên đầu gối lộ ra vết bầm tím xanh trên da.
“Gì cơ?” Anh nghe không rõ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng cô không quan tâm đến những điều đó.
Theo lẽ thường, một tình thế thay đổi đột ngột như vậy không thể dễ dàng lay chuyển vị thế của Ngô Vân San trong bộ phận.
“Tôi đã gửi vào email của cô.”
Mọi người nhìn nhau không nói.
Mà còn rất lợi hại.
Bình thường cứ tránh mặt anh ta là sẽ không thấy ngại!
Cô gần như đếm ngược từng giây, vừa đến giờ tan làm liền tắt máy tính ngay, định chuồn lẹ.
Ái Vi lập tức chạy biến.
Ái Vi mở xem trực tuyến, thở dài: “Đáng tiếc quá.”
Ôn Nhiễm cảm thấy, không chỉ là đặc biệt.
Đương nhiên là họ sẽ cảm thấy mất mặt.
Cả phòng họp bắt đầu có tiếng xì xào thảo luận.
Nhan Vọng Thư khẽ “Ừm” một tiếng.
Đinh Dao cho mọi người vài giây để tiếp nhận thông tin sau đó bổ sung:
Ôn Nhiễm hơi rụt chân lại: “Không sao đâu, cảm ơn tổng giám đốc Nhan đã quan tâm.”
Ánh đèn trong phòng họp vốn đã mờ, cộng thêm khoảng cách xa khiến họ không nhìn rõ biểu cảm của anh.
Thế nên làm việc nghiêm túc và tăng ca lại trở thành một việc mà mọi người sẵn lòng chấp nhận.
“Để đảm bảo công bằng, mỗi lần thi thiết kế thương mại sẽ do đích thân tổng giám đốc Nhan lựa chọn đề bài.”
Miệng Đinh Dao nói rằng để mọi người tan làm đúng giờ, còn “làm gương thực tế”. Nhưng trên thực tế ai nấy đều tự nguyện ở lại tăng ca cho chính mình, không một lời oán trách.
Anh ta còn ngồi đó làm gì?
“Ừm.”
Nhưng giọng nói phía sau lại vang lên một lần nữa:
Trước khi rời đi, Ái Vi cảm thán một câu: “Cái kiểu tan làm đúng giờ của sếp mới này… đúng là đặc biệt thật.”
Ngô Vân San làm việc trong bộ phận này đã nhiều năm, có chút uy tín nhất định. Hơn nữa, đồng nghiệp tổ hai dưới trướng cô ta cũng đã nhận được không ít lợi ích, vì vậy tự nhiên mà họ đứng về phía cô ấy.
Vậy ai sẽ đánh giá?
Đinh Dao trông có vẻ không hề có chút sắc bén nào, cách nói chuyện và làm việc cũng có phần tùy ý khiến người ta cảm thấy không có khoảng cách của một lãnh đạo, dễ dàng hòa hợp.
Ôn Nhiễm cũng không muốn dây dưa thêm, cô vội vàng đóng sổ ghi chép lại, còn chưa kịp đứng lên thì—
Năm giờ mười lăm phút chiều, Ái Vi bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.
Nếu cô nhớ không nhầm thì suốt cả buổi chiều, Ôn Nhiễm thậm chí còn chưa uống lấy một ngụm nước, cũng không hề đi vệ sinh lần nào.
“Cậu nói xem sao tổng giám đốc Nhan lại đến? Đã đến thì thôi đi, lại còn ngồi ngay bên cạnh chúng ta, làm tớ sợ không dám nói một câu nào, suýt nghẹn c·h·ế·t rồi!”
Dù chỉ có hai suất, nhưng đây vẫn là một cơ hội để tất cả mọi người cạnh tranh công bằng.
Đinh Dao nhếch môi cười:
Huống hồ, Đinh Dao mới nhậm chức, vừa đến đã đè ép Ngô Vân San một bậc, kiểu hành động này không chỉ không thể lập uy, mà thậm chí còn có thể phản tác dụng.
Ôn Nhiễm bắt đầu cảm thấy căng thẳng.
Đinh Dao nói: “Vậy thì cuộc họp hôm nay đến đây kết thúc, giải tán.”
Ví dụ như cuộc thi “Thiết kế trang sức Apollo” – một cơ hội để các nhà thiết kế được công nhận, ngoài việc giữ nguyên các quy tắc cũ, công ty sẽ bổ sung thêm hai suất dự thi cho bộ phận thiết kế sản phẩm.
Cả phòng họp nín thở, chờ cô nói tiếp.
Ôn Nhiễm ngẩng đầu lên, mỉm cười với cô ấy: “Mai gặp.”
Lúc này, Đinh Dao gửi tài liệu thiết kế thương mại và biên bản họp vào nhóm chung.
Sau khi giám đốc và Đinh Dao rời đi trước, các đồng nghiệp lần lượt đứng lên ra ngoài.
Nhưng Ôn Nhiễm lại thấy rất rõ.
Hôm nay Đinh Dao mặc một chiếc váy bút chì màu hồng nhạt, trông vô cùng dịu dàng và trí thức.
Điều này khiến tất cả mọi người đều tập trung cao độ, hoàn toàn bị cuốn vào nhịp điệu của cô.
Dù gì cũng là người mới, đâu dễ dàng mà nổi bật lên được? Bây giờ Ôn Nhiễm cố gắng bao nhiêu, e là sau này sẽ thất vọng bấy nhiêu.
Cô chỉ đơn giản cảm thấy, cuộc cải cách của Đinh Dao rất tốt, rất công bằng, và cô lại tiến thêm một bước gần hơn với hộp hương hoa ti rồi.
Trớ trêu làm sao, đúng lúc màn hình vừa tối đen thì Đinh Dao từ văn phòng bước ra.
“Đầu gối cô bị sao vậy?”
“Nếu lần này tôi giành được suất tham gia cuộc thi nhưng lại không kịp chuẩn bị, tôi có thể giữ suất đó đến năm sau không?”
Hôm nay đã là thứ Sáu, nghĩa là bao gồm cả cuối tuần, mọi người chỉ có bảy ngày để hoàn thành bản thiết kế sáng tạo.
Trước đây, Ôn Nhiễm từng nghĩ rằng về mặt quan sát nhân tình thế thái, nắm bắt lòng người thì Ái Vi rất lợi hại.
Cô có khuôn mặt trẻ trung, không có nét sắc sảo, nhìn như một sinh viên mới ra trường.
Ái Vi thầm kêu lên trong lòng: Tiêu rồi! Tiêu rồi! (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói xong, cô không thèm để ý đến lễ nghi gì nữa, liền chạy nhanh ra khỏi phòng họp.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn Nhan Vọng Thư.
Đúng là quá khó cho một người thích tám chuyện như cô ấy rồi.
Đinh Dao xách túi bước qua phía trước, khẽ vẫy tay: “Các đồng nghiệp, hẹn gặp lại tuần sau nhé!”
Buổi trưa, Lý Uyển ăn xong liền đến tìm Ôn Nhiễm, nói rằng muốn mời cô ăn tối cuối tuần để bày tỏ lòng cảm ơn về chuyện của bà Vương.
Ôn Nhiễm nghĩ ra một lý do: “Hôm qua tớ đúng là đã đắc tội với không ít người, nên tớ nghĩ, chuyện đã đến nước này rồi chi bằng nắm lấy cơ hội này.”
“Nhưng mà, thời gian gấp quá…” Ái Vi suy nghĩ hai giây, cảm thấy Ôn Nhiễm đúng là có chút chậm hiểu, bèn nhắc khéo:
“Đây là chiếc vòng cổ mà khi vừa chào đời, cô Chung đã được người lớn trong gia đình tặng. Năm nay là lễ trưởng thành của cô ấy, cô ấy muốn dùng viên đá quý này để thiết kế lại, không có yêu cầu đặc biệt, chỉ nói rằng muốn một chiếc nhẫn.”
Đi?
Các đồng nghiệp trong bộ phận cũng từ từ thu dọn nhưng không ai đứng dậy trước vì Nhan Vọng Thư vẫn chưa rời đi.
“Khi nào cô đi?”
“Tất cả các nhà thiết kế trong bộ phận đều có thể nộp tác phẩm. Hạn chót là thứ Sáu tuần sau.”
Thực ra Ôn Nhiễm có thể hiểu được nỗi lo của Ái Vi.
Dưới ánh mắt mong chờ của tất cả, Đinh Dao tiếp tục:
Đinh Dao thao tác trên máy tính, chuyển màn hình lớn, hiển thị nội dung bài thi thiết kế thương mại lần này.
Cô thuận tiện chào Ôn Nhiễm: “Ôn Nhiễm, mai gặp nhé.”
Từ góc nghiêng, anh có đường chân mày cao, sống mũi thẳng, phong thái cao quý và tao nhã, đường nét xương quai hàm sắc sảo lại pha chút hoang dã.
Cô ấy không nhịn được mà tán thưởng: “Giỏi đấy, Ôn Nhiễm.”
Cô lại nghiêm túc phân tích cho Ôn Nhiễm:
Quy tắc cụ thể là vào tháng Một và tháng Sáu hàng năm, người chiến thắng trong thiết kế thương mại sẽ giành được suất tham gia.
Những người ngồi gần Nhan Vọng Thư trước khi đi còn ngượng ngùng chào hỏi, anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu đáp lại.
Nói đơn giản, nhiệm vụ là sử dụng viên ngọc phỉ thúy trắng này làm đá chủ, thiết kế một chiếc nhẫn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.