Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Ăn tối với ông chủ
Ôn Nhiễm buông hai chữ: “Tổng giám đốc Nhan.”
Tầng bốn của trung tâm thương mại tập trung toàn nhà hàng, quy tụ tinh hoa ẩm thực khắp thế giới.
Chưa xong cũng phải xong thôi.
Thôi vậy, ít nói là được.
Ý là gọi bọn họ vào trong.
Ôn Nhiễm nhớ lại ánh mắt lạnh lẽo mà Nhan Vọng Thư nhìn cô khi nãy, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Chính là do lúc nãy, dưới bàn ăn, Ôn Nhiễm dùng chân cọ vào.
Lúc này Ôn Nhiễm mới nhớ ra, hình như cô vẫn chưa ăn sáng và ăn trưa.
Lý Uyển lắc đầu: “Ôn Nhiễm sẽ tham gia.”
Nghĩ đến đây Ái Vi lắc đầu, tiếp tục đi lên trước: “Cậu nói xem, tổng giám đốc bốn mươi lăm tuổi rồi, mang thai con thứ hai ở tuổi này, sản phụ lớn tuổi rất nguy hiểm, phụ nữ thật đáng thương, tại sao cứ nhất định phải sinh con? Một đứa không đủ lại sinh hai đứa?”
Cả ba không hẹn mà cùng quay lại, Lý Uyển nhỏ giọng hỏi: “Có vào không?”
Cô ngẩng đầu, thấy anh nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt sâu thẳm, trầm lắng, như đang chất vấn đầy tức giận.
Lâm An Dụ đè nén sự mất kiên nhẫn trong lòng, quay sang cười vẫy tay: “Chào mọi người, em là Lâm An Dụ, con gái của Nhan Hy Hòa.”
Vì là quán nổi tiếng, lại là cuối tuần, cũng đúng vào giờ cơm, nhân viên phục vụ ở cửa nói với Ái Vi rằng phải chờ khoảng hai tiếng.
Lâm An Dụ chậm rãi ăn súp tàu hũ từng muỗng một, bỗng nhiên bị Nhan Vọng Thư nhắc nhở: “Chào hỏi đi.”
Lâm An Dụ, vì bị lơ là suốt cả bữa ăn, cuối cùng cũng bùng nổ.
“Cũng đúng.” Ái Vi trêu chọc: “Lúc nãy chỉ có cậu là ăn hăng say nhất.”
Làm sao cô ấy có thể có những nỗi lo và phiền muộn giống như những người bình thường bọn họ chứ?
Nhan Vọng Thư nhíu mày, cầm khăn giấy lau khóe miệng rồi cầm lấy khẩu trang: “Các cô cứ ăn đi.”
Ái Vi từ lâu đã quyết định làm DINK (cặp vợ chồng không con cái), cô không muốn bị ràng buộc bởi con cái, cũng không muốn gánh vác trách nhiệm.
Không ăn thì biết làm gì, chẳng lẽ ngồi tám chuyện sao?
Bạn cùng phòng đại học của Ái Vi là một người đam mê anime cuồng nhiệt, nghe mãi thành quen. Vừa nhìn trang phục của Lâm An Dụ, Ái Vi đã đoán được cô bé cũng là một fan anime.
Ái Vi trả lời: “Rất tốt ạ, Mona rất dễ gần.”
Không đợi bọn họ trả lời, cô ấy lại tiếp lời: “Quán này siêu ngon, bạn tớ từng đến ăn rồi.”
Cả ba vô thức quay đầu lại.
Ái Vi gật đầu: “Biết chứ, chị cũng thích anime, chỉ là bận công việc quá nên không có thời gian theo đuổi sâu.”
Lý Uyển thấy cô không ăn nữa, bèn hỏi: “Không ăn tiếp à?”
Ái Vi không chịu nổi ánh mắt mềm mại này, bèn dỗ dành: “Lúc nãy tớ còn thấy một đứa nhóc đâm thẳng vào tường ngã chổng vó xuống đất, khóc bù lu bù loa luôn.”
Nhan Vọng Thư giơ tay làm động tác mời: “Nếu không phiền, cùng ăn nhé?”
Nhưng họ đều không dám tin là thật.
Cô rất kiên quyết—không sinh con.
Nhan Vọng Thư không để ý đến cô bé, vẫn tự nhiên ăn uống, thong thả và ung dung.
Ái Vi nhanh chóng nhận lấy bằng hai tay: “Tổng giám đốc Nhan, để tôi gọi cho, tôi đã tìm hiểu về nhà hàng này rồi.”
Mùi thức ăn thơm phức bay tới, Ôn Nhiễm đột nhiên cảm thấy… đói rồi.
Lâm An Dụ xoay người: “Chị, tránh đường cho em.”
Trên bàn có một phần salad, một phần sen ngâm mật, hai chén súp tàu hũ được cắt tỉa tinh xảo, trên mặt nổi những cánh hoa màu vàng nhạt dài mảnh.
Cô không thích ở chung với Nhan Vọng Thư, vì anh luôn nhắc nhở cô rằng—cô chỉ là kẻ giả vờ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vạch trần, là người có bí mật.
Chương 17: Ăn tối với ông chủ
“Không phải.” Lý Uyển giải thích: “Hình như là con gái của tổng giám đốc điều hành, cô gái kia gọi tổng giám đốc Nhan là ‘cậu’.”
Có.
Bây giờ một mình ở Hộ Thành, cô lại càng bỏ bê chuyện ăn uống hơn.
Nhan Vọng Thư thanh toán hóa đơn, cùng họ bước ra khỏi nhà hàng.
Liệu có quá lộ liễu không?
Xét cho cùng, bữa ăn này vẫn không thể thoải mái nổi.
Lý Uyển xen vào: “Thật đấy, nếu cậu ra sớm chút thì còn có thể chào hỏi.”
Nói xong, lại cúi đầu tiếp tục ăn.
Lâm An Dụ “ồ” một tiếng, dịch vào trong.
“Nếu thực sự gọi chúng ta ăn, thì ăn không?”
Lý Uyển nghĩ cô bé đã tự giới thiệu, vậy thì mình cũng nên làm theo, bèn vẫy tay: “Chào em, chị là Lý Uyển, nhà thiết kế trang sức của ‘Carllyle’.”
Lâm An Dụ liếc nhìn Nhan Vọng Thư, thấy anh có chút ý cười trêu chọc trên mặt, liền bạo dạn hơn: “Xạo đó, chắc chắn mọi người đều rất ghét cậu.”
Cô bé bật dậy, làm ra vẻ muốn rời đi: “Con muốn về Bắc Đô! Ngay bây giờ!”
Nhan Vọng Thư chủ động ném ra một câu hỏi: “Các cô thấy quản lý mới thế nào?”
Lý Uyển khoác tay Ôn Nhiễm đi về hướng thang cuốn: “Tổng giám đốc Nhan không vui sao?”
Nhan Hy Hòa lớn hơn Nhan Vọng Thư mười lăm tuổi, có cô con gái gần hai mươi tuổi cũng không có gì lạ.
“Chẳng lẽ gọi chúng ta cùng ăn?”
Hồi còn ở nước Mỹ, phải có người gọi thì cô mới xuống ăn.
Ôn Nhiễm di chuyển đến chỗ Lâm An Dụ ngồi lúc nãy, đặt đũa xuống, đầy thắc mắc: “Lúc nãy anh ta gọi tớ làm gì nhỉ?”
Lý Uyển tỏ thái độ không có ý kiến.
Nhìn bàn ăn bây giờ, món ăn đã mất đi sự tinh tế ban đầu. Ái Vi muốn dùng đũa đảo qua một chút nhưng lại cảm thấy không hợp lý.
Rồi đột nhiên đổi chủ đề: “Lúc cậu đập trán có ai ở đó không? Có ai cười cậu không?”
Ái Vi khựng lại một chút, rồi hỏi: “Ngày mai ở quảng trường thành phố có triển lãm XXX, em có đi không?”
Ba người xách túi đi về phía lối ra.
Vài phút sau, khi ai nấy đều đã lấp đầy bụng, Ái Vi chợt nhíu mày: “Tổng giám đốc Nhan còn ăn nữa không nhỉ?”
Chờ bóng dáng anh khuất hẳn Ái Vi mới bắt đầu ăn một cách thoải mái: “Không ngờ tổng giám đốc Nhan ngoài đời lại dễ gần như vậy.”
Bên ngoài vẫn còn rất đông người đang chờ bàn, thấy có người ra liền tò mò ngó vào trong.
Nhưng Nhan Vọng Thư không có ý thu tay về.
Ái Vi nhân cơ hội ngồi xuống cạnh Nhan Vọng Thư, Ôn Nhiễm ngồi cạnh Lâm An Dụ, còn Lý Uyển ngồi ở mép ngoài cùng.
“Có thể không vào à?” Ái Vi hỏi lại.
Không khí thư giãn hơn, Ôn Nhiễm cũng thoải mái ăn, còn có thời gian thầm đánh giá hương vị món ăn.
Ngay khi Ôn Nhiễm đang tận hưởng sự thư thả, Nhan Vọng Thư bỗng nhiên trầm giọng gọi: “Ôn Nhiễm.”
Mặc dù Ôn Nhiễm đã đói bụng, nhưng thấy Ái Vi hào hứng như vậy, cô không muốn làm mất vui: “Đợi được.”
Ánh mắt Nhan Vọng Thư lướt qua gương mặt Ôn Nhiễm rồi gật đầu.
“Đáng yêu?” Ái Vi bĩu môi: “Chị họ tớ trước khi sinh con đẹp lắm, sinh xong thì béo lên, rụng tóc, công việc cũng khó tìm, trông già đi mấy tuổi, vất vả lắm con mới lớn hơn chút thì lại phải lo chuyện mẫu giáo. Như quê tớ, một thành phố hạng hai, cho con học một trường mẫu giáo tốt cũng phải chuẩn bị hơn trăm triệu mỗi năm, đáng sợ lắm.”
Trùng hợp là mấy ngày trước, Ái Vi vừa thấy bạn mình đăng lại video quảng cáo của triển lãm XXX trên trang cá nhân.
Sớm biết thế cô đã gọi món, vậy thì đã không phải ngồi đây khó xử như vậy.
Trong khi đó, Nhan Vọng Thư vào thang máy xuống bãi đỗ xe.
Bàn ăn hình chữ nhật, phía trên treo một chiếc đèn kim loại dạng cầu.
Nhưng cô có làm gì đâu chứ?
Anh mở cửa xe ngồi vào, vô tình cúi đầu nhìn ống quần—trên đó có vài vết xám mờ.
Ba người đi vào trong, Lý Uyển đoán: “Có phải gọi chúng ta vào để chào hỏi không?”
(“Hồng môn yến” chỉ một bữa tiệc hay cuộc gặp gỡ có ẩn chứa âm mưu, nguy hiểm)
Ôn Nhiễm: “???”
Lâm An Dụ đáp qua loa: “Ồ.”
Bị điểm danh, Ôn Nhiễm ngẩng đầu lên, miệng vẫn còn nhai đồ ăn, hai má phồng lên, đôi mắt lại sáng lấp lánh.
Nhan Vọng Thư không lên tiếng, ánh mắt vẫn dừng trên gương mặt Ôn Nhiễm.
Nói đến đây, Ái Vi đột nhiên cảm thấy lấy chị họ mình ra so với Nhan Hy Hòa thì có hơi buồn cười.
Ba người vừa tìm được chỗ ngồi xuống thì nghe thấy tiếng gõ hai lần trên kính phía sau.
Ái Vi nặn ra một nụ cười cứng ngắc: “Cảm ơn tổng giám đốc Nhan.”
Ôn Nhiễm chớp mắt hai lần, hàng mi khẽ rung, vừa bối rối vừa bất an.
Lúc này, cả hai mới phản ứng lại—vừa rồi đúng là Nhan Vọng Thư có gọi Ôn Nhiễm nhưng lại bị cơn giận của Lâm An Dụ làm gián đoạn.
Ái Vi cầm phiếu số thứ tự, hỏi ý kiến: “Hai tiếng, có đợi không?”
Uống một chút trà sữa, ba người vừa đi dạo vừa tiến về phía trung tâm thương mại.
Ôn Nhiễm lườm cô một cái đầy trách móc.
Tương lai của ‘Carllyle’ hẳn sẽ do Nhan Vọng Thư toàn quyền quản lý.
Ái Vi thay đổi sắc mặt liên tục, khó tin đến mức một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Vậy anh ta thực sự dẫn theo một cô bạn gái nhỏ sao?”
Ái Vi vội nói lời nịnh nọt: “Không có đâu, tổng giám đốc Nhan rất quan tâm đến cấp dưới.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhan Vọng Thư ngồi ngay đối diện, khó tránh khỏi ánh mắt giao nhau. Ôn Nhiễm không biết phải nhìn vào đâu, bèn cầm ly trà sữa trên bàn hút hai ngụm rồi giả vờ cúi đầu sờ lên trán mình.
Ái Vi: “Tụi chị đều rất ngưỡng mộ tổng giám đốc Nhan.”
Lý Uyển thỉnh thoảng cũng góp vào đôi câu nhưng cô không giỏi tìm chủ đề như Ái Vi nên câu chuyện cứ được hai ba câu là lại trôi đi.
Ái Vi biết cách nói chuyện, trò chuyện qua lại khiến bầu không khí dịu đi nhiều.
Câu này làm Ái Vi cứng họng, thầm nghĩ trẻ con đúng là không theo lẽ thường mà nói chuyện.
“Cuối tuần cũng bận sao?” Lâm An Dụ cười mắt cong cong, quay sang nhìn cậu mình: “Cậu à, cậu bóc lột nhân viên đấy.”
Khi Ái Vi bước ra, phản ứng không khác gì Lý Uyển, chỉ vào trán Ôn Nhiễm trêu ghẹo: “Cái này… tớ đã hình dung ra được rồi đấy.”
Ái Vi: “Có vẻ thế, chắc vì Lâm An Dụ đấy.”
Từ nhỏ cô đã không hứng thú với chuyện ăn uống.
Có thể nói phiền sao?
“Dễ chịu hơn tưởng tượng.” Lý Uyển thở phào, rồi quay sang bảo: “Ôn Nhiễm, dịch vào trong một chút.”
Nói xong anh xoay người đi về phía thang máy.
Nhà hàng có tông màu đỏ, Nhan Vọng Thư đứng bên trong, hướng về phía bọn họ, khẽ ngoắc ngón tay.
Bên ngoài nhà hàng có hai hàng ghế đỏ cho khách xếp hàng ngồi chờ, nhân viên phục vụ còn để khay trà hoa hồng và một số đồ ăn nhẹ, khá chu đáo.
Món ăn lần lượt được mang lên, bầu không khí yên lặng đến ngột ngạt.
Ái Vi: “Ông chủ quá thân thiện rồi, tôi tiêu hóa không nổi.”
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, phá vỡ bầu không khí gượng gạo.
“Chắc là muốn nói gì đó.”
Nhan Vọng Thư đeo khẩu trang, quay đầu lại: “Đi đường cẩn thận.”
Lâm An Dụ bướng bỉnh như vậy, Ái Vi cũng không tiện xen vào.
Nhà hàng hơi ồn ào, phải đi vòng qua mấy lối rẽ mới đến được bàn của Nhan Vọng Thư.
Ái Vi kinh ngạc quay đầu: “Tổng giám đốc Nhan???”
Cô ấy có chuyên gia dinh dưỡng tốt nhất, đội ngũ y tế hàng đầu, sau khi sinh con ra còn có tài nguyên giáo d·ụ·c phong phú nhất…
“Ăn no rồi.” Ôn Nhiễm đáp.
Anh ấy còn gõ lên kính hai lần, khi làm động tác tay rõ ràng cũng nhìn về phía họ.
“Ăn chứ, dao cũng phải ăn.”
Nhưng có cười hay không… anh ấy đeo khẩu trang, nhìn không ra.
Lâm An Dụ ăn hai miếng rồi nói: “Cậu ơi, hôm nay con không muốn về nữa, con muốn tham gia triển lãm XXX ngày mai, tham gia xong rồi con mới về Bắc Đô…”
Lý Uyển đứng lên, Ôn Nhiễm cũng vậy. Lâm An Dụ liền bước thẳng ra ngoài.
Khi Nhan Vọng Thư quay lại, anh không thèm liếc bàn ăn một cái mà trực tiếp hỏi: “Ăn xong chưa?”
Có thể giả vờ đau bụng không nhỉ?
“Chắc là vậy.” Lý Uyển cũng từng nghe nói qua.
Có thể phiền sao?
Ba người khựng lại, trong lòng thầm nghĩ—đây không phải là “hồng môn yến” đấy chứ.
Thấy họ đã ngồi xuống, Nhan Vọng Thư đưa điện thoại đến trước mặt Ôn Nhiễm: “Gọi thêm món đi.”
Ôn Nhiễm gật đầu với cô bé, giới thiệu đơn giản: “Ôn Nhiễm.”
Ái Vi lại tiếp tục: “Cậu không thấy ba mẹ nó đâu, chẳng những không đỡ dậy mà còn rút điện thoại ra quay phim, đây đúng là ảnh dìm hàng chất lượng cao mà”. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhan Hy Hòa vừa phát hiện có thai tháng trước đã lập tức nghỉ việc ở nhà dưỡng thai.
Ái Vi bĩu môi, đổi chủ đề: “Tớ nghe nói sau khi tổng giám đốc sinh con sẽ không quay lại nữa, tổng giám đốc Nhan sẽ lên nắm quyền, chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
Lý Uyển: “Trẻ con đáng yêu lắm mà, mềm mại đáng yêu.”
Nói xong anh đi theo ra ngoài.
Nhan Vọng Thư gật đầu: “Các cô có tham gia cuộc cạnh tranh thiết kế thương mại lần này không?”
“Không cần khách sáo.” Nhan Vọng Thư ngước mắt nhìn Lâm An Dụ, đẩy cái chén trắng nhỏ trước mặt cô bé vào trong: “Ngồi vào trong đi.”
Cảm giác chột dạ này chỉ biến mất khi cô quyết định nghỉ việc, nhưng khi không nghỉ nữa thì nó lại càng mãnh liệt hơn.
“……” Ôn Nhiễm lắc tay từ chối: “Gì cũng được ạ.”
“……” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chủ đề này nhanh chóng kết thúc, ba người đi đến một tiệm trà sữa check-in.
Ôn Nhiễm cảm thấy có gì đó không ổn, ánh mắt lúc ấy của anh rất lạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ái Vi lịch sự cảm ơn: “Cảm ơn tổng giám đốc Nhan đã chiêu đãi.”
Lúc anh gọi tên cô để cảnh cáo, cô lại ngơ ngác chớp mắt, rồi tiếp tục cọ nhẹ thêm một cái.
Ái Vi sau khi gọi món xong, cung kính trả lại điện thoại cho Nhan Vọng Thư rồi chào hỏi: “Chào em, chị là Ái Vi. Em mặc đồ đẹp quá.”
“Không có gì.”
Ý của ông chủ lớn, đương nhiên không thể từ chối.
Lâm An Dụ giận dỗi, đặt đũa xuống không ăn nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhan Vọng Thư không thèm ngước mắt, dứt khoát cắt ngang hai chữ: “Đừng mơ.”
Lâm An Dụ ngẩng đầu lên nhìn: “Chị biết triển lãm XXX à?”
Ngay cả Ái Vi, người dạn dĩ trong giao tiếp nhất cũng im bặt trong chốc lát.
Ôn Nhiễm lặng lẽ theo sau mà không lên tiếng.
Cô tự nhủ—chắc là do bản thân chột dạ nên mới suy diễn linh tinh như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.