Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 22: Dùng một số thủ đoạn
Về đến nhà, Bạch Vĩ Lương đang ở trong phòng làm việc, Ôn Nhiễm chào hỏi rồi đi vào bếp làm bánh quế cuộn.
Ôn Nhiễm khẽ nhíu mày, tâm trí có chút lơ đãng khi ăn sáng.
Trạch: “Vì đó là phong cách của em.”
Ôn Nhiễm không tự tin xác nhận: “‘Ngọc Trúc’ sao?”
Ôn Nhiễm: “???”
Trạch Trình Kính lắc đầu: “Không, lát nữa anh còn có việc.”
Thấy Ôn Nhiễm không nói gì, Đinh Dao lại lên tiếng: “Em còn trẻ, cơ hội còn rất nhiều. Chị thực sự rất tin tưởng vào em đấy!”
Cô cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, không nói rõ được: “Em chỉ muốn giúp mọi người.”
Chương 22: Dùng một số thủ đoạn
Cô không muốn mãi chìm trong sự bảo bọc của thầy và sư huynh, quanh quẩn ở một chỗ. Cô muốn chinh phục những chân trời xa hơn.
“Rửa thêm chút nữa đi.”
Thiết kế của Ngô Vân San sử dụng yếu tố nhánh ô liu trên vòng nhẫn, độ rộng bằng với viên đá chủ, màu sắc là vàng 18K, đá chủ được bao quanh bởi một vòng kim cương nhỏ theo kỹ thuật nạm truyền thống.
Thật là kiểu cách.
Trạch Trình Kính khẽ liếc nhìn cô.
Thứ Hai đi làm cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Mà người có thể nói cho cô biết nguyên nhân đó chỉ có Nhan Vọng Thư.
“Thật ra, chị thấy ý tưởng của em rất tốt, còn lý do tại sao bị loại ở vòng hai thì chị không rõ. Ban giám khảo chắc chắn có cân nhắc riêng của họ. Em biết đấy, chị không tham gia chấm điểm nên cũng không biết tiêu chí loại trừ cụ thể.”
Từ khi Đinh Dao đến, thực sự đã tạo nên một văn hóa không cố ý ‘tăng ca’.
“Chỉ là cạnh tranh thương mại bình thường thôi, không có gì đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi máy bay hạ cánh, Hộ Thành đã là đêm khuya. Hàng vạn ánh đèn dưới mặt đất từ những đường nét dài biến thành các điểm sáng lấp lánh rồi dần dần kéo dài khoảng cách.
Hai giây sau, Trạch Trình Kính lại nhắn: “Tác phẩm thứ nhất là của ai?”
Cô cũng nhớ đến những lời thầy giáo và sư huynh từng nói.
Thứ tư, cô Chung đã chọn ra tác phẩm yêu thích của mình, đó là tác phẩm của Ngô Vân San.
Chiếc xe cô đã đặt trước đó đã chờ sẵn ở sân bay. Ôn Nhiễm mệt lử, về đến nhà liền ngã xuống giường ngủ luôn.
Bữa tối được chuẩn bị sớm, Trạch Tâm Di không kịp về. Vốn dĩ Trạch Trình Kính nói sẽ không ở lại dùng bữa nhưng cuối cùng lại ở lại, thậm chí còn có thời gian đưa Ôn Nhiễm ra sân bay.
Đinh Dao lên tiếng trước: “Em muốn hỏi tác phẩm của em thua ở đâu đúng không?”
Trạch Trình Kính cũng đứng dậy: “Thầy, để con đưa Nhiễm Nhiễm đi xả nước.”
Nghe vậy Bạch Vĩ Lương cũng không còn giận nữa. Hơn nữa, người sắp đi rồi, ông còn có thể tức giận gì được nữa chứ?
Cô so sánh, nghi ngờ.
Cô tự an ủi mình, núi cao còn có núi cao hơn, thắng bại là chuyện thường tình.
Cô chầm chậm lại gần: “Ôn Nhiễm, thôi nào, có gì to tát đâu.”
Cô ấy như thể hoàn toàn quên mất lúc nãy trên xe còn đang “tố cáo” Trạch Trình Kính.
Cuối cùng Ái Vi không nhịn được nữa, kéo cổ tay Ôn Nhiễm, nhẹ nhàng lắc lắc: “Nhiễm Nhiễm, không sao đâu, vẫn còn nhiều cơ hội mà.”
Ái Vi: “Năm sau, năm sau chúng ta nhất định có thể làm được.”
Tim Ôn Nhiễm run lên, tay cô khẽ run rẩy, nước trà sánh ra ngoài.
Ái Vi dọn xong đồ: “Ôn Nhiễm, cậu chưa về sao?”
“!!!” Ôn Nhiễm vội lắc đầu: “Chưa, sao sư huynh lại hỏi thế?”
“Có bị bỏng ở đâu không?” Bạch Vĩ Lương lo lắng đứng dậy.
“Không sao, chỉ hơi mệt thôi.”
“À, nhớ chứ, tên anh ấy khá đặc biệt mà, ‘Vọng Thư’—ánh trăng ấy.”
“Sư huynh đã ăn chưa ạ?” Ôn Nhiễm hỏi.
Trạch Tâm Di vẫn còn buồn ngủ, kéo mền trùm lên: “Không, để tớ ngủ đã, dậy rồi sẽ qua tìm cậu.”
“Ừm.” Ôn Nhiễm gật đầu, tránh ánh mắt anh, cúi đầu xuống, vẫn là lý do hợp lý kia: “Học điêu khắc ngọc mà, bây giờ đang là thời điểm tìm lại cảm giác, sợ để lâu sẽ quên tay.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nghe những lời này, Ôn Nhiễm hiểu rằng cô sẽ không thể có được câu trả lời mong muốn. Để đảm bảo tính công bằng, Đinh Dao vốn dĩ đứng ngoài cuộc.
Bôi thuốc xong, Trạch Trình Kính muốn đi tìm Bạch Vĩ Lương để tiếp tục cuộc trò chuyện khi nãy.
Rõ ràng cô đã cảm nhận được, dường như công ty đang gặp rắc rối nhưng khi hỏi bất cứ ai, ai cũng nói là không có chuyện gì.
Ôn Nhiễm vội nói: “Thầy ơi, con không sao.”
Ôn Nhiễm tinh nghịch cười: “Con đã thay đổi rồi mà.”
“Vậy tớ đi trước nhé.” Ái Vi tắt máy tính.
“…Ừ.”
Ôn Nhiễm và Trạch Tâm Di trở về nhà họ Trạch, dì trong nhà mang ra hai ly nhỏ nước mật ong hoa quế đã chuẩn bị sẵn.
Vì thế, để phá vỡ tình cảnh hiện tại cô phải tìm ra nguyên nhân.
Trạch Trình Kính không nghi ngờ, hai giây sau, anh nhìn nghiêng gương mặt cô: “Em còn nhớ Nhan Vọng Thư không?”
Nhan Vọng Thư?
Sau khi làm xong cô chuẩn bị thêm một ít đồ ăn nhẹ tinh tế rồi mời Bạch Vĩ Lương ra vườn vừa trò chuyện vừa uống trà.
Vòi nước mở ra, Trạch Trình Kính nắm lấy cổ tay cô, đặt tay cô dưới dòng nước chảy.
Lúc này, đầu óc mơ hồ của Ôn Nhiễm cuối cùng cũng kịp phản ứng.
Khi Ôn Nhiễm rời đi, Đinh Dao nghiêm túc nói: “Tác phẩm của em thực sự rất xuất sắc.”
“Tớ đợi một lát nữa.”
Ái Vi thở phào: “Vậy đừng xem nữa, nhìn hoài cũng không biến nó thành kiệt tác đâu.”
Trong danh sách năm tác phẩm lọt vào vòng hai của hạng mục thiết kế thương mại, thực sự không có tên cô.
Có câu nói, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
“Dạ, cảm ơn dì.”
Bạch Vĩ Lương đành dặn dò nhà bếp tối nay làm nhiều món Ôn Nhiễm thích ăn.
Ngón tay cô vô thức siết chặt viền chiếc máy tính bảng.
Trạch Trình Kính đột nhiên hỏi: “Em sắp đi rồi?”
Sau giờ làm, đồng nghiệp lần lượt thu dọn đồ đạc ra về.
Trạch Trình Kính vẫn chưa ngủ, phản hồi rất nhanh: “Tác phẩm thứ hai.”
Ôn Nhiễm chớp mắt hai lần, lập tức đứng dậy đuổi theo.
Nghe vậy, Ôn Nhiễm cảm thấy nản lòng.
Ôn Nhiễm nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang vắt ngang eo mình của Trạch Tâm Di ra, sau đó khẽ đẩy cô: “Tớ về nhà đây, ở lại với thầy thêm một chút, cậu có muốn đi cùng không?”
Hành động chăm sóc này khiến Ôn Nhiễm có chút ngại ngùng, cô vội vã lấy lại tinh thần và nói: “Cảm ơn chị.”
…
Nhìn dòng nước chảy, Ôn Nhiễm đột nhiên rút tay về, giọng trầm xuống: “Sư huynh, em đã trưởng thành rồi, mọi người có thể nói cho em biết một chút về chuyện công ty.”
Trong bếp, dì đang bận rộn thấy Ôn Nhiễm bị bỏng liền vội đi lấy thuốc trị bỏng, dù cô đã nói là không sao.
Nước lạnh chảy một lúc, cô cảm thấy bớt đau hơn, liền hỏi: “Sư huynh, lúc nãy anh nhắc đến Nhan Vọng Thư, anh ta dùng thủ đoạn, có phải là để cản trở công ty chúng ta tiến vào thị trường trong nước không?”
Cô muốn chứng minh điều gì đó: “Sư huynh, anh thích thiết kế nào hơn?”
Ôn Nhiễm dỗ dành: “Không phải lãng phí đâu ạ, con nhớ thầy nên mới về thăm thầy.”
Ôn Nhiễm cũng không nói thêm gì, đi vào bếp pha trà cho anh.
Ôn Nhiễm lại hỏi: “Rất phiền phức sao?”
Hai người đang trò chuyện Thi Trạch Trình Kính từ công ty đến.
Ôn Nhiễm suy nghĩ hai giây rồi nhắn: “Một nhà thiết kế mà em quen, anh có đoán được tác phẩm thứ hai là của ai không?”
Lần đầu tiên Ôn Nhiễm bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Cô hơi ngẩng đầu, ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẳm và những tán cây trong làng.
Trạch: “Của em.”
Hai giây sau, Trạch Trình Kính hỏi: “Em gặp cậu ta ở Hộ Thành rồi à?”
Ôn Nhiễm vội nói: “Sư huynh, em không sao.”
Trạch: “Tác phẩm của em thực sự đẹp hơn.”
(Hổ khẩu: phần giữa ngón cái và ngón trỏ)
Lần đầu tiên trong giờ làm việc Ôn Nhiễm thả lỏng tinh thần, cầm chiếc máy tính bảng mà mắt thì lờ đờ như sắp gục xuống.
Ánh mắt anh tập trung vào vết đỏ trên hổ khẩu của cô, lông mày nhíu lại đầy lo lắng.
Do dự một lúc, cô nhỏ giọng nói: “Thầy ơi, sau bữa tối hôm nay con phải về nước rồi.”
Cô không hiểu nổi, tại sao Ôn Nhiễm lại phản ứng như thể đây là lần đầu tiên gặp thất bại trong đời vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bạch Vĩ Lương có chút bất ngờ, đặt bánh quế cuộn xuống đĩa, nhìn cô: “Chẳng phải con mới về sao?”
Ôn Nhiễm đặt đĩa đồ ăn nhẹ xuống, đứng dậy: “Sư huynh, em đi pha trà cho anh.”
— “Tác phẩm của em thực sự rất xuất sắc.”
Ôn Nhiễm: “Mona, chị có rảnh không?”
Cô chờ đợi suốt những ngày qua, chờ đến khi tác phẩm chiến thắng cuối cùng được công bố.
— “Em rất có thiên phú.”
Ôn Nhiễm nghiêng đầu, ánh mắt vô hồn, gật đầu: “Tớ biết rồi.”
Lý do này khiến Bạch Vĩ Lương khó mà phản bác được.
So với Hộ Thành, thời tiết ở Mỹ mát mẻ hơn nhiều, thời điểm này rất thích hợp để thư giãn ngoài trời.
Ôn Nhiễm sớm đã nghĩ ra lý do, nói rằng điêu khắc ngọc là một nghề đòi hỏi kỹ năng, bây giờ cô đang trong giai đoạn lấy lại cảm giác, sợ nếu không làm lâu sẽ bị mai một.
Dì đặt thuốc xuống rồi quay lại công việc.
Cô rút tay ra khỏi dòng nước, chuyển chủ đề: “Sư huynh, giúp em bôi thuốc đi.”
Ôn Nhiễm muốn đi cùng nhưng bị anh từ chối khéo: “Toàn là chuyện công ty, em nghe cũng không hiểu đâu.”
Ôn Nhiễm không hiểu, đang định đặt tách trà xuống, lại nghe anh nói tiếp: “Nhan Vọng Thư làm việc dứt khoát hơn chị gái anh ta nhiều.”
Cô do dự một lúc rồi đi tìm Đinh Dao. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ái Vi làm xong công việc, quay sang thấy Ôn Nhiễm vẫn đang nhìn chằm chằm vào máy tính bảng.
Ôn Nhiễm làm một số việc lặt vặt, nhưng tâm trí lại đặt hết vào cửa sổ bên ngoài.
Nó mang cảm giác thời thượng và độc đáo, là một thiết kế đẹp.
Ban đầu Ôn Nhiễm định tự đi nhưng cô cũng muốn hỏi riêng anh xem lời anh vừa nói có ý gì.
Ôn Nhiễm dùng điện thoại chụp lại thiết kế của Ngô Vân San, sau đó chụp cả thiết kế của mình rồi gửi cả hai bức ảnh cho Trạch Trình Kính.
Bị bỏng, cô “A——” lên một tiếng.
Nhưng Ôn Nhiễm cảm thấy, nó giống như đang kết hợp kẹo bạc hà với trứng cá muối vậy.
Ôn Nhiễm “ồ” lên một tiếng.
Gáy Ôn Nhiễm nổi hết da gà, cô thực sự không giỏi nói dối.
Ôn Nhiễm nghe lời, đặt máy tính bảng xuống, không xem nữa.
Nhưng ông vẫn không giấu được sự hụt hẫng, ngay cả giọng nói cũng nặng nề hơn: “Tưởng con sẽ ở lại lâu hơn một chút, mới về có một ngày, thật lãng phí.”
Ôn Nhiễm gật đầu.
Ôn Nhiễm đi được hai bước, đứng trên lối nhỏ trong vườn, quay đầu lại: “Sư huynh, anh có ở lại ăn tối không?”
Anh ta vẫn ăn mặc chỉnh tề, phong thái ung dung, dửng dưng như một người không liên quan gì cả.
Lý Uyển cũng bước tới, đặt hai tay lên vai cô, nhẹ nhàng xoa bóp: “Không sao đâu, năm sau chúng ta sẽ cùng nhau tham gia cuộc thi ‘Thiết kế trang sức Apollo’ lần nữa.”
Đến tận lúc này, cô mới dần dần ý thức được rằng, tác phẩm mà cô vô cùng hài lòng—‘Ngọc Trúc’—đã bị loại, đã thất bại, đã thua cuộc.
Cô liếc nhìn thời gian trên máy tính bảng, đã hơn tám giờ tối.
Ôn Nhiễm: “Vì sao?”
“Em còn nhớ cậu ta?”
Trạch Trình Kính lập tức kéo tay cô qua: “Sao lại bất cẩn vậy?”
Vì chênh lệch múi giờ nên Ôn Nhiễm ngủ không ngon.
Sau khi rửa mặt xong Ôn Nhiễm xuống lầu, dì giúp việc trong nhà họ Trạch đã chuẩn bị bữa sáng sẵn sàng.
Dì giúp việc mang thuốc trị bỏng tới, tiến lại gần nhìn vết thương: “Nhiễm Nhiễm, lát nữa con mang thuốc theo, trên máy bay cũng nhớ bôi, đừng để phồng rộp.”
Cô nhớ đến lời của Đinh Dao.
“Em vốn không hay nhớ những người không quan trọng.”
“Đương nhiên rồi.”
Đinh Dao lập tức hiểu ý, cô đứng dậy kéo ghế cho Ôn Nhiễm: “Ngồi đi.”
Hay chỉ là những lời xã giao?
Sau đó Lý Uyển và Ái Vi nói gì đó để an ủi cô nhưng Ôn Nhiễm đã không còn nghe vào tai nữa.
Không hợp chút nào.
“Cảm ơn em.” Trạch Trình Kính ngồi xuống.
Cô chỉ muốn biết cô thua ở đâu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô không phải là không phục, không chấp nhận thua, hay từ chối thất bại.
Lại là những lời như thế này.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt thất thần và tiều tụy của Ôn Nhiễm, Ái Vi cũng không thể tức giận được.
Theo quy định, tác phẩm sẽ được công bố.
Trạch: “Không chỉ một chút.”
Trạch Trình Kính cười nhạt, lại kéo tay cô đặt dưới dòng nước: “Bưng một tách trà cũng bị bỏng mà còn nói trưởng thành?”
Những lời chắc chắn của Trạch Trình Kính cũng không thể giúp Ôn Nhiễm bình tĩnh lại.
“Lời này thầy nói với con không ít lần rồi, sao bây giờ lại dùng chính lời thầy để dạy lại thầy thế?”
Sáng hôm sau, khi trời vừa hửng sáng cô đã tỉnh dậy.
“Em vừa xem qua tác phẩm của cô Ngô rồi.”
Họ cố tình tránh cô, cô hiểu điều đó.
Nhưng cô thực sự muốn biết cô đã thua ở đâu.
“Ừ, bye bye.”
Ôn Nhiễm nhịn cười, kéo dài giọng: “Đúng——”
Vốn dĩ cô đã cảm thấy đau đầu và mỏi mắt vì mệt mỏi, giờ đây lại càng thấy như có vật nặng đè lên tim, đến mức khó thở.
Trạch Tâm Di nhấp từng ngụm nhỏ: “Thực ra anh trai tớ cũng không tệ lắm, đúng không?”
Nhan Vọng Thư và Tần Tiêu một trước một sau đi ngang qua cửa sổ.
Hơn nữa, anh ta vẫn còn giữ chiếc hộp hương hoa ti của cô, làm sao có thể quên được.
Bất chợt, Nhan Vọng Thư đi ngang qua cửa sổ.
Lý Uyển đi tới, ghé vào vai Ái Vi thì thầm vài câu, rồi lén lút nhìn Ôn Nhiễm với ánh mắt kỳ lạ. Nhưng Ôn Nhiễm quá mệt để hỏi họ đang làm gì.
Ôn Nhiễm đột nhiên hiểu rõ cảm xúc trong lòng.
Bầu trời dần tối hẳn, cả những tán cây ngoài cửa sổ cũng chìm vào bóng đêm, không còn lay động.
Ôn Nhiễm mở bản vẽ thiết kế mà cô đã quét sẵn ra.
Những lời khen ngợi này có thật sự chân thành không?
Ôn Nhiễm lờ đờ nửa mở mắt, mơ hồ hỏi: “Cơ hội gì?”
— “Thiết kế của em rất tuyệt.”
Lúc cô quay lại vườn, nghe thấy Trạch Trình Kính nói: “Chắc là đã dùng một số thủ đoạn.”
Quay lại chỗ ngồi, Ôn Nhiễm lại mở cả hai tác phẩm của mình và Ngô Vân San trên cùng một trang.
Trên bản vẽ, chiếc nhẫn ‘Ngọc Trúc’ với những đốt trúc đặc biệt, viên đá chủ được bao quanh bởi một vòng kim cương nhỏ lấp lánh, làm nổi bật vẻ đẹp thuần khiết của bạch ngọc phỉ thúy.
“Cậu ấy đi công ty từ sớm rồi, dạo này rất bận.”
Ái Vi tưởng cô bị bệnh, liền sờ trán cô: “Cậu không sao chứ? Bị cảm à?”
Trạch: “Ừ.”
Chính là anh ta đã loại bỏ thiết kế của cô.
Ôn Nhiễm: “Vậy nên anh mới nói tác phẩm thứ hai đẹp hơn sao?”
Ôn Nhiễm: “……”
Ôn Nhiễm cắn môi, không phản bác được.
Ôn Nhiễm không hiểu vì sao anh lại đột nhiên hỏi vậy, quay đầu nhìn anh: “Hả?”
Ôn Nhiễm lịch sự mỉm cười: “Cảm ơn chị, Mona.”
Ánh mắt cô lướt qua mặt Ái Vi và Lý Uyển hai lần, rồi không dám tin mở thông báo của bộ phận, mắt cay xè, tập trung nhìn hai lần.
“Làm tốt thiết kế của em, đó chính là giúp mọi người rồi.”
Ôn Nhiễm nhìn những bông hoa nhỏ trắng muốt trong vườn đang lay động theo gió: “Thầy à, thầy vẫn nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn, đừng lúc nào cũng nhốt mình trong phòng làm việc.”
Cô thở dài, chống tay lên đầu, ánh mắt vô định nhìn ra cửa sổ, lẩm bẩm: “Sao anh ta vẫn chưa đi?”
Những lời nói cho qua chuyện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.