Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 31: Răng trả răng

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31: Răng trả răng


Nhan Vọng Thư tiến về phía trước.

Vừa tức giận vừa sợ hãi, mãi đến khi vào khu chung cư cô mới dần thả lỏng.

Anh cao lớn vững chãi, đường nét gương mặt tinh tế, sắc bén.

Đầu dây bên kia vẫn im lặng.

Vì quá căng thẳng nên chân giẫm phải lớp sỏi trơn, trượt một cái khiến cả người lẫn xe ngã xuống đất.

Nhan Vọng Thư cảm thấy Thi Trạch đang kiếm chuyện, lại ngắt lời: “Cúp máy đây.”

Chẳng mấy chốc thông tin đã được gửi đến.

Sau khi cảm ơn nhân viên cửa hàng cô nhanh chóng quay về.

Một đám côn đồ cười ầm lên.

Bên trong xe tối om, không thấy rõ gì.

Cuối cùng cô gái nhỏ cũng nhìn về phía xe.

Nhìn anh hai giây, Ôn Nhiễm mới cất giọng chào: “Tổng giám đốc Nhan.”

Nhan Vọng Thư khẽ thở ra, đổi điện thoại sang tai bên kia: “Chuyện xảy ra khi nào?”

Nhan Vọng Thư gõ nhẹ lên cửa kính xe, cửa sổ hạ xuống.

Ôn Nhiễm không chọn cách báo cảnh sát vì cô biết với loại côn đồ lưu manh này, báo cảnh sát cũng vô ích.

Ôn Nhiễm nhìn thẳng vào hắn, giọng nói nhẹ nhưng trầm: “Biến đi.”

Tóc cô buộc đuôi ngựa lỏng lẻo, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm chút nào nhưng vẫn nổi bật với đôi mắt sáng và nụ cười tươi tắn, trông chẳng khác gì một nữ sinh trung học ngây thơ.

Bước chân cô chậm rãi, có thể nói là bước từng bước nhỏ, thậm thà thậm thụt, trông vô cùng đáng yêu.

Cuối cùng điếu thuốc cháy đến tàn, bàn tay thon dài kia không còn thò ra ngoài cửa xe nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lời lẽ tục tĩu, toàn mấy câu bẩn thỉu.

Nhan Vọng Thư không gọi cô, chỉ nhàn nhã ngồi đó lặng lẽ quan sát dáng vẻ ngơ ngác đáng yêu của cô.

Nhan Vọng Thư khẽ nhếch môi: “Cậu muốn ở lại xem không?”

Ai cũng cao lớn, thân hình vạm vỡ, gương mặt lạnh lùng, đứng nghiêm bên vệ đường, trông có vẻ được huấn luyện bài bản.

Sau đó hai gã đàn ông to con tiến lại gần Tống Kiến Chương.

Khói thuốc mỏng manh vờn quanh trong bóng đêm lặng lẽ bay lên.

Phía trước là một khu nhà máy bỏ hoang. Cánh cửa sắt gỉ sét màu đỏ đã bong tróc sơn, chỗ tay nắm bị quấn mấy vòng xích sắt hoen rỉ, treo một chiếc ổ khóa đen bé tí, trên đó còn giăng cả mạng nhện.

Giọng cầu xin của Tống Kiến Chương lập tức nghẹn lại, không nói nổi nữa, chỉ còn run lẩy bẩy. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Cô gái, cô nên báo cảnh sát đi.” Nhân viên nhắc nhở.

Thi Trạch xem xong, cười khinh bỉ. Loại người này chẳng cần anh ta tự ra tay.

Tống Kiến Chương liều mạng đảo mắt quan sát xung quanh, thấy những người này như người máy, không ai có phản ứng gì, bèn định đứng dậy bỏ chạy.

Đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy một bóng dáng nhỏ nhắn chậm rãi bước ra.

Thi Trạch thở dài: “Tôi còn tưởng em coi tôi là bạn.”

“Mày nói chuyện kiểu gì đấy hả?” Gã tóc xoăn quát lên đầy hăm dọa: “Đừng có không biết điều!”

Tống Kiến Chương giơ tay ngăn gã lại, nhét điện thoại vào túi, đội nón bảo hiểm lên, cười đểu với Ôn Nhiễm: “Còn nhiều cơ hội lắm! Em gái, cứ đợi anh đến tìm nhé! Chạy không thoát đâu!”

Vừa nhấc chân hắn đã bị một trong hai người quét chân quật ngã. Ngay sau đó tay hắn bị bẻ ngoặt ra sau, âm thanh xương trật khớp vang lên chói tai, theo sau là tiếng thét đau đớn.

Mỗi giây trôi qua càng khiến Tống Kiến Chương thêm sợ hãi.

Hắn không biết mình đã đắc tội với nhân vật tầm cỡ nào, chỉ có thể run rẩy lặp đi lặp lại: “Tôi sai rồi… sai rồi…”

Cô đứng trước cổng chung cư, nhìn trái rồi nhìn phải, lại cúi xuống xem điện thoại, vẻ mặt đầy hoang mang.

“Không dám.”

Tống Kiến Chương liều mạng dập đầu, đập trán đến chảy máu, miệng lắp bắp: “Tôi sai rồi… tôi sai rồi… tha cho tôi… tôi không đáng để anh dơ tay… tôi không đáng… xin anh…”

“……”

“Bọn côn đồ này, quá đáng thật!”

“Gọi cô ấy xuống đây.”

Không dám chạy nữa.

“Tôi đang nói chuyện tình nghĩa, em lại nói chuyện tiền bạc với tôi?”

Tống Kiến Chương nhìn Ôn Nhiễm, nghĩ bụng hôm nay quả thật không phải lúc thích hợp. Hắn lấy điện thoại ra lắc lắc: “Nào, cho anh xin số để tiện tìm em sau này.”

Anh xuống xe, đi về phía xe của Thi Trạch.

“…”

Đêm khuya, oi bức.

Thi Trạch: “Xong rồi… Giờ em có tiện xuống một chuyến không?… Ở cổng khu nhà em… Xuống đây rồi nói kỹ hơn.”

Đến khi đám mô tô đi xa nhân viên cửa hàng tiện lợi mới chạy đến, lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ?”

Khuôn mặt anh ta lạnh lùng, tôn quý, như thể không bị bất kỳ quy tắc nào ràng buộc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhan Vọng Thư giọng điệu phẳng lặng: “Tự đến lấy.”

Ôn Nhiễm nhẫn nhịn.

Sợ mất luôn cánh tay còn lại.

“Được rồi, vậy để em tự nói.” Thi Trạch hăng hái kể: “Chuyện là có một cô bạn gái của em bị một đám cặn bã quấy rối, giữa đêm khuya bị chúng chặn xe trên con đường tối om, anh thử tưởng tượng xem, chậc chậc chậc! Lúc cô ấy kể cho em, khóc nức nở không thở nổi, em…”

Thi Trạch hỏi: “Anh gọi em tới làm gì?”

Anh buông lỏng tay, thanh sắt kéo lê trên nền đất tạo thành một vệt dài ngoằn ngoèo.

Bởi vì… chờ c·h·ế·t còn đáng sợ hơn cái c·h·ế·t.

Thi Trạch bĩu môi, nổ máy rời đi.

Bỗng nhiên, một luồng sáng chói lóa chiếu thẳng vào mặt khiến hắn không mở nổi mắt. Chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lăn chậm rãi trên lớp sỏi giống như lưỡi dao đang nghiền nát xương người.

Một tiếng sau, siêu xe của Nhan Vọng Thư dừng lại trước ‘Lam Ngữ Phong’.

“Được.”

Hai người đổi xe.

Tiếng sỏi đá ma sát vang lên “sột soạt”, hắn run rẩy hỏi: “Các người… các người định làm gì?”

Hắn nhìn về phía trước, thấy cách đó chục mét là một chiếc siêu xe màu đen than, gầm xe cực thấp. Mui xe và gương chiếu hậu ghép lại trông như đầu rồng, đầy khí thế áp bức.

Luồng sáng đột ngột thu hẹp.

“Đêm qua.”

Hắn chịu không nổi nữa, quỳ rạp xuống nền đất sỏi, ôm tay, đập đầu xuống đất cầu xin: “Tha cho tôi… xin anh rộng lượng tha cho tôi…”

Hắn ngã sõng soài trên đất, ôm cánh tay đau đớn, mồ hôi vã ra đầy trán.

Cô ấy là ai, Thi Trạch lập tức hiểu ngay, liền bấm gọi cho Ôn Nhiễm qua tin nhắn thoại.

Hai gã đàn ông cao lớn đứng hai bên hắn.

Nói xong cả bọn lại phá lên cười, tiếng động cơ gầm rú vang lên, bọn chúng phóng xe rời đi.

Đèn pha cận chiếu sáng những bụi cỏ dại mọc lởm chởm và đống sắt vụn bị bỏ lại.

Cửa xe bật mở, cánh cửa như đôi cánh vươn lên.

Trời đen kịt, những đám mây xám mỏng che khuất ánh trăng nhạt nhòa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đôi mắt cô gái nhỏ lập tức sáng rực lên, đôi môi hồng mềm mại bất giác hé mở.

“……”

Ôn Nhiễm mặc một chiếc áo phông trắng rộng thùng thình dài đến tận đùi, chỉ lộ ra viền quần short thể thao, đôi chân thon dài, trắng mịn như kem.

Nhan Vọng Thư ngắt lời: “Rồi sao?”

“Không cần hỏi.”

“Tự nhiên là muốn làm gì thì làm thôi.”

“Sao ư? Nên em phải giúp cô ấy đòi lại công bằng, răng trả răng, mắt trả mắt…”

Thi Trạch nghe vậy, cười cợt nhả: “Biết gì cơ?”

Ngón tay thon dài cân đối. Nếu không phải kích thước lớn, cổ tay nổi rõ gân xanh, trông nó chẳng khác gì tay phụ nữ.

Ôn Nhiễm mím môi suy nghĩ, trong đầu toàn là những lời tục tĩu lúc nãy, cô cắn răng: “Giới hạn của công ty các anh.”

Hơi nghiêng đầu, cúi người, rút ra một thanh sắt dài khoảng nửa mét từ đống phế liệu bên đường.

Câu trả lời thẳng thừng của Ôn Nhiễm khiến Thi Trạch nghẹn lời. Anh ta đè nén cảm xúc, cười khô khan hai tiếng, rồi hỏi thẳng: “Nói nghe xem, giới hạn của em ở đâu?”

Đầu dây bên kia không có hồi đáp, chỉ có âm thanh máy bận.

Thi Trạch bật cười: “Không phải giới hạn của tôi sao?”

Vài giây trôi qua không nghe thấy tiếng của Nhan Vọng Thư. Thi Trạch mất kiên nhẫn, nói thẳng: “Ôn Nhiễm.”

Sau đó một bàn tay từ trong xe vươn ra, kẹp một điếu thuốc mảnh đặt trên cửa sổ xe.

Lưng hắn chạm vào cánh cửa sắt vang lên một tiếng “keng”, không còn đường lui.

“Cậu nghĩ sao?” Anh hỏi ngược lại.

Ôn Nhiễm tìm kiếm công ty bảo vệ trên mạng, dự định dùng tiền giải quyết.

Hắn lồm cồm bò dậy, quay đầu, nhìn thấy hàng loạt xe đen đỗ thành hàng bên đường sỏi đá.

Gã tóc xoăn tựa nửa người lên mô tô, cười cợt: “Anh Tống, hôm nay xử lý thế nào?”

Thi Trạch!

Thi Trạch cười khẩy: “Câu hỏi này hơi xúc phạm năng lực của tôi đấy.”

Tống Kiến Chương quay đầu nhìn, bực bội nhổ nước bọt: “Phiền phức thật!”

Chương 31: Răng trả răng (đọc tại Qidian-VP.com)

“Được không?”

Nhan Vọng Thư hơi ngả lưng vào ghế, nghiêng mắt nhìn về phía cổng khu chung cư.

Ôn Nhiễm dừng một chút, nghiêm túc nói: “Tôi muốn giải quyết nhanh chóng, giá cả không thành vấn đề.”

Giây tiếp theo, cả người hắn đập mạnh vào cửa sắt.

Anh ta gọi điện cho Nhan Vọng Thư.

“Không.” Ôn Nhiễm không phải kiểu người thích gây sự, cô không rõ Thi Trạch, cũng không biết giới hạn của anh ta là gì. Nhưng cô biết giới hạn của một tập đoàn niêm yết trên sàn chứng khoán, chí ít là đảm bảo an toàn. “Theo quy tắc công ty anh đi.”

Thi Trạch đã đến được một lúc, giờ đang nghịch điện thoại.

Nhân viên cửa hàng đứng bên đường nhưng không dám xông lên, chỉ có thể lớn giọng đe dọa: “Mấy người còn không đi tôi báo cảnh sát đấy!”

Thi Trạch: “Anh Nhan, chiếc Pagani siêu xe của anh còn đó chứ? Cho em mượn đi!”

Đợi Thi Trạch cúp máy, Nhan Vọng Thư mới nói: “Đổi xe.”

“…”

Khi cô đến trước xe, Nhan Vọng Thư mới đưa tay hạ cửa sổ ghế phụ.

Người đàn ông bước xuống.

Nhân viên cửa hàng tiện lợi sớm đã nhìn thấy cô, vội vàng chạy ra từ quầy thu ngân, đứng bên đường hét lớn: “Mấy người đang làm gì vậy?”

Người trong xe chậm rãi hút thuốc.

Thi Trạch: “Mẹ kiếp!”

Cô tìm thấy tập đoàn An Bảo Trung Quốc, cảm thấy rất quen thuộc, bấm vào xem thử, thấy chủ tịch họ Thi, cô lập tức nhớ ra.

Ôn Nhiễm gật đầu: “Dạ, tôi biết rồi.”

Hắn trợn trừng mắt, sợ hãi lùi về phía sau, vấp phải thứ gì đó rồi ngã ngồi xuống đất.

Nếu không bị ép đến tận đây, Tống Kiến Chương chưa từng biết trong một Hộ Thành hoa lệ lại có nơi như thế này.

Đến chiều Thi Trạch mới trả lời, nhưng không nhắn tin mà trực tiếp gọi điện thoại.

Ôn Nhiễm kể lại mọi chuyện chi tiết rồi hỏi: “Tôi chỉ biết chừng này thông tin, có tìm ra được không?”

Nhan Vọng Thư nhìn ra ngoài qua cửa sổ: “Cậu về trước đi.”

“Biết rồi.”

Vì đã khuya nên sáng hôm sau Ôn Nhiễm mới nhắn tin cho Thi Trạch tóm tắt tình hình.

“Này, anh Nhan, anh qua cầu rút ván thế à?”

Có một chấm đỏ lóe lên trong bóng tối phản chiếu một bóng người mơ hồ.

Thi Trạch cúp máy, lập tức cho người điều tra Tống Kiến Chương.

“Không sao.” Ôn Nhiễm gượng cười: “Cảm ơn anh khi nãy.”

Những người mặc đồng phục thống nhất từ trên xe bước xuống.

Mỗi bước chân đều là tiếng sỏi đá nghiến vào nhau.

Nơi này không có đèn neon, không có đèn đường, cũng không có tiếng người.

Ở Hộ Thành cô không có quan hệ, cũng không muốn nói với người nhà để họ lo lắng. Hơn nữa Tống Kiến Chương chỉ là một tên côn đồ vặt vãnh, chưa đáng để cô phải làm lớn chuyện.

Muốn đối phó với bọn vô lại phải dùng cách của bọn vô lại.

Thấy chẳng có gì thú vị, anh ta định sai vài người đi xử lý tên rác rưởi kia nhưng chợt lóe lên một ý tưởng mới.

Ánh mắt lạnh lẽo, cao ngạo nhìn xuống kẻ trước mặt.

Bất chợt anh ta dừng bước.

“Khoan đã!” Thi Trạch gọi giật lại: “Cô gái này anh cũng biết đấy.”

“Anh không muốn hỏi em mượn làm gì à?”

Thi Trạch nói: “Anh không hứng thú à? Vậy em cúp máy nhé?”

Đường đã hết.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31: Răng trả răng