Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 35: Cảm giác mập mờ khó tả

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: Cảm giác mập mờ khó tả


Với một người như Nhan Vọng Thư, đi đến đâu cũng được người ta kính trọng.

Ôn Nhiễm lấy điện thoại ra, lần này phải kéo xuống mới nhìn thấy ảnh đại diện của Nhan Vọng Thư. Khung trò chuyện của anh đã bị đẩy sang trang thứ hai.

Anh ta còn báo cáo làm gì chứ~

Nghĩ đến điều đó cô không kìm được mà cảm thấy tự hào về nó một cách vô cớ.

Không chỉ vì Ái Vi đoán trúng mà còn vì tin nhắn trên điện thoại.

Lần đầu tiên được chiêm ngưỡng một loạt các mẫu trang sức từ bộ sưu tập Opal, Ôn Nhiễm không khỏi kinh ngạc.

Sau khi bận rộn cả ngày, đến khi trở về văn phòng, chân Ôn Nhiễm đã đau nhức đến mức tê dại.

Sau đó công việc càng lúc càng bận rộn hơn. Ôn Nhiễm liên tục luân chuyển giữa các bộ phận để trao đổi, lập kế hoạch, thương thảo và điều chỉnh công việc…

Ôn Nhiễm lo lắng nhưng cũng chẳng làm gì được bởi vì người ta không có ở Hộ Thành.

Nhan Vọng Thư thì đã kết thúc chuyến công tác hai ngày, quay trở lại công ty.

Chợt, cô nghĩ đến Ái Vi.

Chương 35: Cảm giác mập mờ khó tả

Cố Thần hiện là sao nam nổi tiếng nhất dưới trướng Giải trí Tinh Tinh. Anh sở hữu lượng fan cực lớn, luôn thu hút sự chú ý từ công chúng.

Những lúc đó cô lại thấy hơi chột dạ, như thể mình đã vô tình đắc tội với sếp vậy.

Ôn Nhiễm thu lại ánh nhìn, quét mắt nhìn xung quanh.

Rồi anh lại thấy cô khẽ cong mắt, trông đầy vẻ tự mãn.

Bận rộn suốt một ngày, đến khi tan làm về nhà Ôn Nhiễm mở điện thoại ra xem, ngoài một số tin nhắn thông báo hệ thống, chẳng còn gì khác.

Anh thấy cô chăm chú dõi theo màn hình không hề chớp mắt.

Tần Tiêu đi theo sau Nhan Vọng Thư, chợt nhớ ra một chuyện.

“Hoặc là…” Ái Vi chớp mắt, đưa ra một suy đoán táo bạo nhưng hợp lý: “Có lẽ tổng giám đốc Nhan đã có người muốn theo đuổi nên mới tuyên bố mình độc thân!”

Sắc mặt anh khiến người ta không hiểu được ý nghĩa thực sự của câu ‘Không cần’ này.

Nhà đầu tư chính là Giải trí Tinh Tinh, còn đội ngũ sản xuất đều là những cái tên hàng đầu trong từng lĩnh vực.

Ôn Nhiễm mở khóa điện thoại, vừa xem tin nhắn vừa đáp lời Ái Vi: “Có lẽ vậy.”

Cuối cùng, tác phẩm của Ôn Nhiễm được đặt tên là Ngân Hà, và trong đêm tiệc, Cố Thần—nam diễn viên nổi tiếng—sẽ là người đeo nó để trình diễn.

Ngoài nguồn đầu tư khổng lồ và đội ngũ hùng hậu, điều khiến bộ phim càng nổi bật chính là nam chính—Cố Thần.

Nói xong anh bước ra khỏi phòng họp.

Cô không muốn xảy ra bất cứ sai sót nào.

Nhìn một lúc, Ôn Nhiễm bỗng cảm thấy thái độ của mình có vẻ quá lạnh nhạt, thậm chí có phần bất lịch sự. Dù gì anh ta cũng là tổng giám đốc.

Quản lý bộ phận kế hoạch có chút hoang mang, không biết có phải phần trình bày của mình có vấn đề hay không, liền dò hỏi: “Tổng giám đốc Nhan, anh thấy còn chỗ nào cần tối ưu thêm không ạ?”

lune: [Sẽ tắt máy.]

Đúng lúc này, Ái Vi dùng bút cảm ứng chọc vào tay Ôn Nhiễm: “Cậu nói xem?”

Ngọn lửa rực rỡ như hồng ngọc, những vệt màu tím tựa thạch anh, màu xanh lục tựa bích ngọc…

Thứ Sáu, khi Ôn Nhiễm đang điều chỉnh phương án thiết kế, Ái Vi bất ngờ cầm điện thoại chạy đến, kích động nói:

Hơn nữa cô còn phát hiện các đồng nghiệp trong bộ phận thiết kế đều đang nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.

Liên hệ nhiều lần như vậy mà đối phương còn không lưu số, Ôn Nhiễm cảm thấy hơi bất lịch sự nhưng cô cũng không chấp nhặt.

Nhưng Ôn Nhiễm không nản chí. Nếu đối phương không chủ động phối hợp vậy cô sẽ tự đi tìm người!

Chẳng lẽ anh ta về sớm hơn dự kiến?

Ái Vi chống cằm, thắc mắc: “Nếu không thì sao tổng giám đốc Nhan lại đột nhiên đăng bài này, cậu nói xem?”

Nhưng trong đầu Ôn Nhiễm lại hiện lên hình ảnh đôi mắt sâu thẳm của Nhan Vọng Thư nhìn cô, nói: “Nếu anh nói anh không quen cô ta em có tin không?”

Khi màn hình trình chiếu đến thiết kế của cô, Ôn Nhiễm bất giác nín thở, quên hết mọi thứ xung quanh, chỉ ngây người nhìn chằm chằm vào đó.

Anh ta… hoàn toàn đoán trúng sao?

Điện thoại lại rung.

Có không ít thiết kế khiến Ôn Nhiễm thực sự chấn động trước sự sáng tạo của chúng. Chỉ nhìn bản vẽ thôi mà cô đã có cảm giác muốn móc hầu bao ra mua ngay lập tức.

Điện thoại đột nhiên lại rung lên.

Khoảnh khắc ấy anh có chút rung động, muốn nói với cô điều gì đó. Bàn tay vô thức chạm vào điện thoại nhưng rồi như nhớ ra điều gì đó, anh lại thu tay về, thu lại cả tâm tình.

Đầu Óc Ôn Nhiễm ù đi, mặt cũng đỏ lên.

Ái Vi: “Bọn họ chia tay rồi phải không? Hơn nữa còn là kiểu chia tay không vui vẻ, kiểu mà cả đời không qua lại nữa ấy!”

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh bị ai đó phớt lờ như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Nhiễm liếc nhìn màn hình máy tính, cúi đầu trả lời: [Nhận được rồi.]

Sự kết hợp giữa sắc màu và thiết kế thật sự hài hòa đến hoàn hảo.

Chờ Ái Vi đi rồi Ôn Nhiễm mới mở tin nhắn.

Nhan Vọng Thư báo cáo lịch trình với cô làm gì?!

Bộ phim này ngay từ khi chưa quay đã gây sốt trên mạng, thu hút sự thảo luận rầm rộ.

Ôn Nhiễm gật đầu.

Quả nhiên, Carllyle có thể đứng vững trong ngành trang sức trong nước là nhờ thực lực vững chắc.

Điện thoại lại rung lên.

Cô tự biết rõ bản thân, làm gì có sức ảnh hưởng lớn đến mức đó với anh ta chứ?

Thanh Phong là một bộ phim truyền hình hiện đại, thuộc thể loại thời trang đô thị, sắp được khởi quay.

“Ôn Nhiễm, cậu xem đi! Hình ảnh đón Cố Thần ở sân bay nè! Đẹp trai quá đi mất! Đúng là sát thủ ảnh chụp tự nhiên luôn!”

Cô nhấn vào WeChat, giao diện trò chuyện với Nhan Vọng Thư vẫn dừng lại ở tin nhắn sáng nay.

Bây giờ cô không có thời gian để bận tâm đến những chuyện này. Điều quan trọng nhất là phải tập trung vào tác phẩm của mình.

Bên kia nghe thấy giọng cô thì lập tức mất kiên nhẫn: “Không phải đã nói khi nào về Hộ Thành sẽ báo cho cô sao?”

“Đúng vậy! Do fanclub đăng đó, đảm bảo chính xác!”

Màn hình trình chiếu chi tiết từng góc độ của chiếc nhẫn.

Ôn Nhiễm không hề do dự: “Được.”

Ừm~

Ái Vi nói cho cô biết: “Muốn biết lịch trình của người nổi tiếng thì phải mua, có phí đấy.”

Không cần phải nói với tôi đâu!!!

Không lâu sau Ôn Nhiễm bị Đinh Dao gọi vào văn phòng. Sau khi giải thích sơ lược về buổi dạ tiệc, cô được giao nhiệm vụ nộp tài liệu, ký bản cam kết trách nhiệm, giám sát quá trình chế tác thành phẩm trang sức, cũng như phối hợp với các bộ phận khác.

Ôn Nhiễm không dám xem ngay.

Sau đó khi Ái Vi đến chúc mừng Ôn Nhiễm mới biết mọi người trong bộ phận thiết kế đều đã hay chuyện, là Đinh Dao nói ra. Đồng thời, cô ấy còn dùng điều này để khuyến khích mọi người tập trung hơn vào tác phẩm của mình, vì công ty chưa bao giờ keo kiệt trong việc trao cơ hội cho những nhà thiết kế có thực lực.

Ôn Nhiễm mím môi, trong lòng dâng lên một cảm giác mập mờ khó tả, ngưa ngứa, tê tê, khiến cô có chút xấu hổ. (đọc tại Qidian-VP.com)

lune: [Chi tiết thì Đinh Dao sẽ nói với em.]

Trước đó cô từng đến kho đá quý để xem viên đá chủ của chiếc nhẫn này. Để phù hợp hơn với viên đá, cô đã chọn chất liệu vàng 18K cho thân nhẫn.

Ôn Nhiễm sững người một giây, rồi thẳng thắn nói: “Tôi vừa xem tin tức, Cố Thần đã về Hộ Thành rồi.”

Cô cúi đầu, mím môi, khẽ cười.

— Cố Thần đang tham gia sự kiện thương mại tại Bắc Đô, hoàn toàn không có thời gian. Không phải cố tình từ chối, chỉ là không thể sắp xếp được. Đợi đến tuần sau khi anh ấy về Hộ Thành nhất định sẽ liên hệ với Ôn Nhiễm ngay.

Ôn Nhiễm chột dạ, vội nghiêng màn hình điện thoại sang chỗ khác, nhìn Ái Vi: “Có lẽ vậy.”

Ôn Nhiễm lập tức cầm điện thoại ra ngoài, tìm một chỗ yên tĩnh rồi gọi cho quản lý của Cố Thần.

Trong buổi họp lớn hôm ấy Nhan Vọng Thư ngồi ở hàng ghế đầu còn Ôn Nhiễm ngồi tận hàng ghế cuối cùng.

Theo kế hoạch, với tư cách là nhà thiết kế của Ngân Hà, Ôn Nhiễm cần gặp trước Cố Thần để giới thiệu về cấu trúc và ý nghĩa thiết kế của tác phẩm, giúp anh có thể trả lời phóng viên cũng như giao tiếp với khách mời trong buổi tiệc.

Gần đây, tin tức anh đầu tư tiền vào dự án Thanh Phong càng khiến chủ đề này không ngừng hot trên mạng.

Cô bình tĩnh hỏi: “Là tôi, Ôn Nhiễm đây. Tôi muốn hẹn một buổi gặp với anh…”

Nhìn tin nhắn này Ôn Nhiễm mới nhận ra Nhan Vọng Thư đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy.

Tim Ôn Nhiễm đột nhiên thắt lại.

Thế nhưng dù cô đã liên hệ với quản lý của Cố Thần nhiều lần, đối phương luôn lấy lý do lịch trình bận rộn để từ chối.

Rất nhanh, màn hình lại chuyển sang thiết kế tiếp theo.

Tác phẩm của cô vừa được trình chiếu trước rất nhiều người. Chẳng bao lâu nữa nó sẽ còn được giới thiệu đến đông đảo công chúng.

— Không phải nói tuần sau mới về sao?

Nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ thông suốt—như vậy cũng tốt.

Anh đứng dậy: “Cứ theo kế hoạch này mà triển khai, các bộ phận phối hợp chặt chẽ để thực hiện.”

“Tổng giám đốc Nhan, thứ Sáu này tổng giám đốc Đỗ của Giải trí Tinh Tinh sẽ tổ chức dạ tiệc tại khách sạn Tuần Phong Quốc Tế dành cho đoàn làm phim Thanh Phong và đã mời anh tham dự.”

Chỉ là anh không gửi thêm tin nhắn nào cho cô, và Ôn Nhiễm cũng chưa từng chạm mặt anh trong công ty.

Vấn đề là! Cô! Vẫn chưa! Nói với anh! Quyết định mà cô đã suy nghĩ cả đêm!!!

lune: [Anh đã bảo Tần Tiêu gửi tài liệu cho em, nhận được chưa?]

Ngay khi tác phẩm của Ôn Nhiễm xuất hiện trên màn hình, Nhan Vọng Thư đã nghiêng đầu nhìn cô.

Điện thoại nhanh chóng được bắt máy: “Ai vậy?”

Nhìn thời gian đến buổi tiệc càng lúc càng gần, Ôn Nhiễm sốt ruột đến mức sắp phát điên.

Không ai nhận ra từ khi nào sắc mặt anh đã trở nên lạnh lùng.

— Ảnh đón ở sân bay? (đọc tại Qidian-VP.com)

Cho dù anh có chút hứng thú với cô chắc cũng bị dập tắt rồi nhỉ.

Bây giờ có một bên tuyên bố độc thân, suy luận tất nhiên sẽ là họ đã chính thức chia tay.

Đến lúc này, cô chắc chắn một điều—bên đó hoàn toàn không có ý định hợp tác.

Nhưng tìm bằng cách nào đây?

Cô mở khung trò chuyện với anh, nhìn qua vài dòng tin nhắn, lại càng cảm thấy mình đúng là có hơi bất lịch sự thật.

Ôn Nhiễm gọi lại thì phát hiện mình đã bị chặn số. (đọc tại Qidian-VP.com)

—[Sẽ tắt máy.]

Là một trong những đối tác sáng tạo, Carllyle sẽ phụ trách cung cấp trang sức phụ kiện cho bộ phim.

Lần tiếp theo gặp lại Nhan Vọng Thư là khi thành phẩm được hoàn thành.

Bên kia im lặng hai giây sau đó trực tiếp cúp máy.

Sau khi bộ phận kế hoạch trình bày xong quy trình cuối cùng của buổi tiệc, họ bắt đầu giới thiệu từng mẫu trang sức trong bộ sưu tập lần này.

Nghe xong, đồng nghiệp bên kế hoạch cũng chỉ có thể nhún vai bất lực.

Nhưng ngay sau đó cô lập tức gạt bỏ suy nghĩ ấy.

Điện thoại đặt trên bàn làm việc rung lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Ôn Nhiễm. Cô vươn tay cầm điện thoại lên.

Mỗi góc độ Ôn Nhiễm đều cực kỳ thích.

Cái cái cái…

Không khó hiểu khi buổi dạ tiệc được đặt tên là “Cầu vồng rơi xuống trần gian”.

Thỉnh thoảng mở WeChat cô sẽ lướt qua khung trò chuyện với Nhan Vọng Thư, tin nhắn cuối cùng vẫn là dòng anh gửi:

Ái Vi thấy cô chẳng có chút hứng thú tám chuyện gì, cảm thấy chán, bèn chạy đi buôn chuyện chỗ khác.

Dù sao trước đây mọi người vẫn luôn nghĩ họ là một đôi.

lune: [Sắp lên máy bay, hành trình hai tiếng rưỡi.]

Về chuyện Nhan Vọng Thư lạnh mặt trong cuộc họp, Ôn Nhiễm từng nghĩ—có phải là vì mình không?

Bộ phận kế hoạch cũng sẵn lòng giúp đỡ, chủ động liên hệ lại với quản lý của Cố Thần nhưng câu trả lời vẫn như cũ:

Ôn Nhiễm thở dài, cất điện thoại vào túi.

Nhưng với thân phận của mình cô không thể tự giải quyết, đành phải nhờ đồng nghiệp bên bộ phận kế hoạch hỗ trợ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thật đáng sợ.

Ôn Nhiễm vừa đến công ty không lâu thì nhận được một tài liệu rất đầy đủ về buổi dạ tiệc trên mạng nội bộ của công ty.

Ái Vi nhanh chóng tìm được nguồn tin, và thế là Ôn Nhiễm bỏ ra 2000 tệ để mua được lịch trình của Cố Thần.

lune: [Anh đi công tác hai ngày.]

Ôn Nhiễm không trả lời nữa, trực tiếp nhét điện thoại vào túi.

Nhan Vọng Thư lạnh lùng đáp: “Không cần.”

Cô đang xem thì Ái Vi ôm điện thoại chạy đến buôn chuyện: “Cậu thấy bài đăng trên Weibo của tổng giám đốc Nhan chưa? Lên hot search rồi đấy!”

Hôm qua Ôn Nhiễm còn cố gắng mô phỏng thành phẩm trên máy tính. Nhưng khi nhìn thấy sản phẩm thực tế, nó lại mang một vẻ đẹp hoàn toàn khác.

Thực ra trên đường đến đây Ôn Nhiễm đã thấy những cuộc thảo luận trên mạng, phần lớn đều có cùng suy đoán như Ái Vi.

Ôn Nhiễm tò mò ghé mắt nhìn: “Hôm nay sao?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: Cảm giác mập mờ khó tả