Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37: Quán mì
Sự phản kháng trong lòng bị đè bẹp, Ôn Nhiễm buồn bực hít sâu một hơi, miễn cưỡng gật đầu.
Tần Tiêu hiểu ra, đây là lời nhắc nhở anh đừng phí công vô ích.
Nhan Vọng Thư ngước mắt nhìn cô một cái, khóe môi không tự chủ nhếch lên.
Nói xong anh ta khẽ đặt tay lên lưng Ôn Nhiễm, cúi sát bên má cô.
Ngay khi tổng giám đốc Đỗ xoay lưng rời đi, nụ cười trên môi Nhan Vọng Thư liền biến mất.
Mặt Ôn Nhiễm lập tức nóng bừng, cả người cứng đờ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng thứ khiến cô rối bời hơn chính là câu nói đầy ẩn ý kia.
Anh nắm lấy bả vai Ôn Nhiễm, nhẹ nhàng xoay cô 90 độ, nghiêm túc nhắc nhở: “Tổng giám đốc Đỗ không chỉ là một gã lưu manh đơn thuần đâu, sau này thấy ông ta thì tránh xa ra.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh nhẹ nhàng lau đi cát trên đầu ngón tay cô.
Nhan Vọng Thư không rõ ông ta nghe tin từ đâu, dù tin tức đã được phong tỏa kỹ càng.
Ôn Nhiễm nhìn cánh tay chặn trước mặt mình, cau mày đầy khó hiểu, sau đó ngẩng lên nhìn Nhan Vọng Thư: “Tôi biết mình hiểu lầm anh rồi mà? Chẳng phải tôi đã xin lỗi sao?”
Bàn tay ấy trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài có lực, khi ấn nút thang máy, gân tay hơi nhô lên.
Tần Tiêu sững người một thoáng: “Dạ.”
Ôn Nhiễm cảm thấy có lẽ mình nhìn nhầm.
Anh tiếp tục lau sạch đầu ngón tay cô, giọng trầm thấp, mang theo chút bất đắc dĩ: “Không phải để chơi.”
Sau đó Nhan Vọng Thư tắt máy tính bảng, quay sang nhìn Ôn Nhiễm, hơi ngẩng cằm: “Tới rồi.”
Khoảng cách gần gũi như vậy, động tác thân mật như vậy, lời nói cũng đầy ẩn ý…
Nhan Vọng Thư khẽ cúi đầu cười, sải bước đến bên cạnh Ôn Nhiễm: “Chỉ là một cô nhóc thôi, chẳng biết làm gì cả, sợ rằng sẽ gây thêm rắc rối cho tổng giám đốc Đỗ.”
Ôn Nhiễm hé miệng, chưa kịp nói chữ nào thì lại bị Nhan Vọng Thư đoạt lời trước.
Giọng anh lạnh lùng: “Kiểm tra lại toàn bộ nhân sự bên phía Bắc Đô, tin chị tôi nhập viện đã bị lộ.”
Ôn Nhiễm ghét bỏ nhìn lớp cát trắng dính trên ngón tay, nhíu chặt mày.
“Tổng giám đốc Nhan, anh muốn nói gì với tôi?”
Nhan Vọng Thư thật sự oan uổng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhan Vọng Thư chỉ có thể nhấn mạnh lại: “Em bị đau dạ dày.”
Không hiểu nghĩ gì, cô bỗng đưa tay, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào gương sen cao nhất đang vươn ra ngoài.
Anh lướt qua lịch trình trong đầu, xác nhận không có chuyện gấp cần xử lý mới thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Nhiễm nhìn chằm chằm vào động tác đầy dịu dàng và thân mật này của Nhan Vọng Thư, máu trong người lập tức dồn hết lên mặt, ngay cả hơi thở cũng trở nên đứt quãng.
(Đọc truyện “Quan tài mở, trăm ma ta, vương phi từ địa ngục trở về)
Mi mắt Ôn Nhiễm giật giật, lập tức hiểu ra.
Quá lúng túng.
Hoặc cũng có thể là anh ta luôn chiếm thế chủ động?
Chuyện tổng giám đốc Đỗ có sở thích thế nào ai cũng biết, tất nhiên, cái “ai cũng biết” này không bao gồm cô gái nhỏ đang tức giận đến đỏ mặt trước mặt anh.
Anh ta vẻ mặt thản nhiên: “Cùng đi.”
Nhan Vọng Thư bước đến, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt: “Tổng giám đốc Đỗ thật khó tìm, đến nửa ngày rồi giờ tôi mới gặp được.”
Ôn Nhiễm “nhận lỗi”: “Xin lỗi, tôi hiểu lầm anh rồi.”
Ánh mắt chạm nhau, Ôn Nhiễm có chút bối rối như thể bị bắt gặp đang lén nhìn.
Ôn Nhiễm gật đầu.
Thấy vậy Nhan Vọng Thư lấy từ túi áo một chiếc khăn tay mềm, đồng thời tay còn lại nắm lấy cổ tay cô.
Ôn Nhiễm xoay người lại, nhìn thấy Nhan Vọng Thư đang đứng không xa.
Anh chợt nhớ đến cổ tay nhỏ nhắn mình vừa nắm lấy, mảnh mai đến mức anh có thể nắm trọn trong một tay.
Mình lại tự ảo tưởng rồi!
Ôn Nhiễm không nghĩ rằng Nhan Vọng Thư sẽ dẫn mình đi ăn mì. Cô đoán rằng xung quanh đây chắc chắn có nhà hàng tốt hơn, vì “đại ẩn ẩn vu thị”.
Sau khi đưa tập tài liệu giấy cho Tần Tiêu, anh căn dặn: “Trước cuộc họp tôi muốn có bản cập nhật mới nhất.”
Tần Tiêu lập tức đáp: “Rõ.”
Nhan Vọng Thư cao lớn, sải bước dài, đi nhanh hơn bình thường, khiến Tần Tiêu phải cố gắng lắm mới theo kịp.
Anh ta nhìn xuống cô, giọng điệu như đã nắm chắc: “Không phải tiện đường sao?”
Tổng giám đốc Đỗ vừa rời ly rượu khỏi môi, ánh mắt liền dừng lại trên người Ôn Nhiễm: “Tổng giám đốc Nhan, cô gái này làm việc ở ‘Carllyle’ sao?”
Giọng điệu vừa răn dạy vừa cưng chiều khiến Ôn Nhiễm như bừng tỉnh.
Dặn dò xong anh quay sang Ôn Nhiễm: “Đi thôi.”
Nhan Vọng Thư gật đầu, không phủ nhận.
Nhan Vọng Thư ghé sát lại: “Cô ấy không ăn rau chân vịt.”
Cô không ngờ Nhan Vọng Thư thật sự dẫn cô vào quán mì ven đường này.
Đúng lúc đó thang máy đến nơi.
Vẻ mặt anh nghiêm nghị, chân mày hơi nhíu lại, toát lên phong thái trầm ổn, chín chắn của một người đàn ông trưởng thành.
Nhưng vẻ mặt anh chẳng có chút dao động nào, bình thản nhận lấy ly rượu: “Chỉ là nôn quá nhiều thôi, cảm ơn tổng giám đốc Đỗ đã quan tâm.”
Anh nói: “Lời anh vừa nói em không nghe vào à?”
Nhưng trước khi cô kịp hỏi tại sao lại thành ăn tối, Nhan Vọng Thư đã thu lại tất cả cảm xúc, tiếp tục tập trung vào dữ liệu trước mặt.
Ôn Nhiễm lúc này mới nhớ ra câu nói lúc nãy của anh.
Phật nói, d·ụ·c v.ọng không phân thiện ác, nhưng không được vượt giới hạn, biến thành tham lam.
Ôn Nhiễm nhíu mày, ánh mắt men theo cánh tay đó nhìn lên, quả nhiên là Nhan Vọng Thư.
Cô chỉ kịp nói một chữ, sau đó nhìn xung quanh, cố kiềm chế giọng: “Vừa nãy anh còn nói sẽ không làm gì quá đáng với tôi, cũng không nói điều gì quá đáng!”
Bên dưới là một chiếc khay vàng chạm trổ hoa văn rỗng, bên trong là mô hình hoa sen tinh xảo, tỉ mỉ đến mức từng hạt sen trong gương sen cũng căng tròn đầy đặn.
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Không có.”
Giây tiếp theo mặt cô càng nóng hơn.
Nhan Vọng Thư cũng nâng ly: “Tổng giám đốc Đỗ khách sáo rồi.”
Một người luôn bình tĩnh trong mọi tình huống như Nhan Vọng Thư, hôm nay sao lại như vậy?
Ngay lập tức, lớp cát mịn sụp xuống, mô hình bị phá hủy hoàn toàn, biến thành một đống lộn xộn.
Nhưng anh lại nhìn cô bằng ánh mắt mang theo sự trấn an khiến tim Ôn Nhiễm khẽ run.
Bối rối, vì cô nhận ra rằng…
Tần Tiêu: “Hiểu rồi.”
Anh ta còn cười với cô đầy ẩn ý.
Thế nhưng Nhan Vọng Thư chỉ nhếch nhẹ khóe môi, dịu dàng nói:
Vừa mở cửa xe cô đã nghe thấy giọng Tần Tiêu gọi.
Một lúc lâu sau trong xe dần yên tĩnh, không còn tiếng bàn bạc nữa.
Nói xong cô xấu hổ quay đi, không muốn nhìn xem biểu cảm của anh lúc này.
Vậy thì chỉ còn cách tìm một lối đi khác.
Cát dập khói?
Bà chủ gật đầu, vừa định quay đi.
“Tổng giám đốc Nhan đùa rồi.” Tổng giám đốc Đỗ nghiêng người gọi phục vụ, lấy hai ly rượu mới, đưa một ly cho Nhan Vọng Thư: “Phải rồi, nghe nói mấy hôm trước chị gái cậu phải nhập viện giữa đêm, tình hình ổn không?”
Sững sờ, vì lần trước ở “Đàn Uyển”, cô chỉ tiện miệng nói một câu rằng rau chân vịt không ngon, vậy mà anh lại để tâm và nhớ rõ.
Cảnh giác với đàn ông là tốt, nhưng nếu đề phòng anh, anh lại thấy… không được tốt lắm.
Câu nói “Cô ấy không ăn rau chân vịt” của Nhan Vọng Thư khiến Ôn Nhiễm thoáng sững sờ và bối rối.
Trên đùi anh đặt một tập tài liệu giấy, trên tay cầm máy tính bảng, có vẻ như đang đối chiếu số liệu.
Bầu không khí có chút căng thẳng, Ôn Nhiễm cũng không nhiều lời, ngoan ngoãn ngồi yên, đợi xe chạy ổn định rồi mới hỏi:
Ôn Nhiễm: “……”
Tổng giám đốc Đỗ nhích lại gần hơn: “Tổng giám đốc Nhan có thể nhịn đau nhường lại cho tôi không?”
Bà chủ quán đang luộc mì trong bếp, quay đầu lại, dùng giọng địa phương ôn hòa hỏi: “Có kiêng gì không?”
Hai người mang tâm tư riêng chạm nhẹ ly rượu, nhấp một ngụm.
Nhan Vọng Thư gọi hai phần canh sau đó nghiêng người hỏi: “Em muốn ăn gì?”
Trong bữa tiệc xa hoa lộng lẫy, sắc mặt anh trầm lặng, ngay cả đôi mắt sáng màu cũng mang theo sự lạnh lẽo thấu xương.
Cô vội vàng rút tay về, xoay người nửa vòng, phủ nhận: “Tôi không có chơi.”
— Định cướp người của tôi à?
Nhưng cô vẫn muốn giãy giụa thêm chút nữa.
Nhan Vọng Thư nghiêm mặt hỏi: “Ôn Nhiễm, em không phân biệt được tốt xấu à?”
Nhưng rồi anh càng không hiểu nổi.
Ôn Nhiễm là người cuối cùng vào thang máy, đứng trước cửa.
Cô phát hiện mình luôn chậm một nhịp trước mặt anh ta.
Ôn Nhiễm gượng gạo kéo khóe môi, miễn cưỡng đáp lại một nụ cười rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Chiếc xe chậm rãi dừng lại, bên ngoài là một khu chung cư kiểu cũ, tầng trệt có vài cửa hàng, trong đó có một quán mì nhỏ sáng đèn, vẫn đang mở cửa.
Biểu cảm ấy chỉ thoáng qua trong chốc lát. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người của tôi!!!
Chương 37: Quán mì
Sau đó anh ta nói với Nhan Vọng Thư: “Ông Hướng Chi đã đến Bắc Đô rồi.”
Lại không biết tốt xấu nữa rồi!!
Nhan Vọng Thư không từ chối, bước vào thang máy.
Nhan Vọng Thư khẽ gật đầu: “Tiếp đón chu đáo, mọi việc cẩn trọng.”
Thấy cô đi rồi Tần Tiêu mới bước đến: “Tổng giám đốc Nhan, thế nào?”
(“Đại ẩn ẩn vu thị” nghĩa là người tài giỏi thường ẩn mình giữa chốn phồn hoa)
Hơi thở anh lướt qua vành tai cô, giọng nói đầy thân mật: “Dạ dày không tốt mà? Đừng ăn nhiều bánh ngọt quá.”
Không phải có chuyện muốn nói sao?
Nhan Vọng Thư liếc nhìn tổng giám đốc Đỗ ở phía xa.
Nhan Vọng Thư không cho cô cơ hội: “Vừa hay, chuyện hôm nay anh còn điều muốn nói với em.”
Sau đó Nhan Vọng Thư bắt đầu thảo luận công việc với Tần Tiêu ở ghế phụ lái.
Anh ta chưa kịp nói hết câu thì đã bị Nhan Vọng Thư ngắt lời: “Phí công vô ích.”
Câu này thậm chí không phải câu hỏi.
Ôn Nhiễm đưa tay định lấy lại miếng bánh ngọt ăn dở khi nãy nhưng đột nhiên bị cánh tay Nhan Vọng Thư chắn ngang.
Ôn Nhiễm bối rối cúi đầu, hàng mi dài khẽ run rẩy hai lần, lúng túng nói: “Tổng giám đốc Nhan, chuyện của tôi xong rồi, tôi vẫn chưa ăn tối, tôi đi trước đây, anh… anh cứ vui vẻ nhé.”
Có những chuyện không thể nghĩ nhiều.
“Nhân viên bệnh viện cũng phải điều tra.”
“Chờ thêm chút nữa, anh đưa em đi ăn tối.”
Khi anh nói câu đó, khoảng cách rất gần, cô có thể ngửi thấy mùi tuyết tùng thuộc về anh, cùng với giọng điệu kia, thực sự rất giống lời thì thầm của người yêu.
Dù trong tình huống này, Ôn Nhiễm vẫn giữ phép lịch sự, bước sang một bên, giơ tay làm động tác “mời”: “Tổng giám đốc Nhan, anh đi trước.”
Ăn tối?
Nhan Vọng Thư đứng sau cô, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng nõn của cô cùng vành tai vẫn chưa tan đi sắc đỏ.
Cô đứng trước thang máy, vừa định đưa tay nhấn nút thì bị ai đó giành trước.
Ôn Nhiễm vô thức quay đầu nhìn về phía Nhan Vọng Thư.
Quán mì bình dân đến mức nào ư?
“Đã hợp tác với chị gái cậu nhiều năm, chuyện này là điều nên làm.”
Ôn Nhiễm vừa đi vừa sắp xếp kế hoạch công việc sắp tới.
Cô khó chịu quay đầu sang hướng khác, lại vô tình bắt gặp ánh mắt Tần Tiêu.
Nhan Vọng Thư: “Không có gì để bàn cả.”
Dù vừa rồi chỉ nói đôi ba câu nhưng thái độ của tổng giám đốc Đỗ đã quá rõ ràng.
Hành động này khiến Nhan Vọng Thư nhìn thấy vành tai cô đỏ ửng.
Tổng giám đốc Đỗ cười gượng gạo, nâng ly: “Tổng giám đốc Nhan, hôm nay khách khứa đông, tôi phải đi tiếp đón, xin thứ lỗi nếu có gì sơ suất.”
Nhan Vọng Thư cởi bỏ toàn bộ cúc áo vest rồi bước lên xe.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Ôn Nhiễm, Nhan Vọng Thư khẽ nghiêng đầu.
Tần Tiêu theo sau anh rời khỏi bữa tiệc.
“Chờ một chút.” Nhan Vọng Thư theo thói quen dùng giọng điệu ra lệnh.
Tần Tiêu nhìn theo ánh mắt Nhan Vọng Thư, đề nghị: “Có cần hẹn riêng tổng giám đốc Đỗ không…”
Ôn Nhiễm hối hận vô cùng vì trước đây đã từng nói hai chữ “tiện đường”.
Lúc này Ôn Nhiễm mới hoàn hồn, giống như một con mèo nhỏ bị giẫm trúng đuôi, đột ngột nhảy sang một bên, mặt đỏ bừng định chất vấn: “Anh!”
Ôn Nhiễm nhanh chóng quét mắt nhìn qua, chọn một món chưa từng thử: “Mì hến gan heo.”
Giờ thì cô chẳng muốn nhìn lung tung nữa, chỉ cúi đầu xuống.
— Dạ dày không tốt mà? Đừng ăn nhiều bánh ngọt quá.
Nhan Vọng Thư thu lại ánh mắt, cắn chặt quai hàm, nhấp một ngụm rượu rồi đặt ly xuống: “Đi thôi.”
Xe đã chờ sẵn dưới lầu.
“Đây là cát dập khói.” Nhan Vọng Thư nói.
Ôn Nhiễm không tiện xen vào, chỉ tựa vào cửa xe ngắm nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ.
Cho đến khi thấy Ôn Nhiễm phía trước Tần Tiêu liền hiểu ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thậm chí không có thực đơn chính thức, chỉ là những tờ giấy ghi tay dán trên quầy bếp mở.
Ôn Nhiễm cảm thấy Nhan Vọng Thư là người rất giỏi kiểm soát thời gian. Mọi giây phút trong tay anh đều được tính toán chính xác, không có lấy một chút lãng phí.
Nhan Vọng Thư đối với cô, thực sự, thực sự rất nghiêm túc rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.