Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 41: Em muốn gì anh đều cho em

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Em muốn gì anh đều cho em


Ánh mắt Ôn Nhiễm dời từ viên ruby trên ngực anh chậm rãi ngước lên, chạm phải đôi mắt anh. Đôi đồng tử sáng nhạt như mặt hồ thần thánh.

Vẫn là người bên cạnh Nhan Vọng Thư để ý thấy, liền đứng dậy bắt tay chào hỏi cô ta.

Nhưng chuông reo rất lâu mà không có ai bắt máy.

Ôn Nhiễm đang đi bỗng nghe thấy phía sau có tiếng bước chân gấp gáp, trầm ổn.

“Cô Ôn”. Tần Tiêu gật đầu đáp lại rồi làm động tác mời: “Tổng giám đốc Nhan mời cô đến phòng trưng bày.”

Sau đó Nhan Vọng Thư bỗng nhiên ngước mắt liếc nhìn Ôn Nhiễm.

Rất nhanh, điện thoại được kết nối, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Alo?”

Nhan Vọng Thư nhìn cảnh tượng ấy, theo bản năng đưa tay, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt một cái, lọn tóc liền tách ra khỏi sợi dây ngọc trai.

Khi Ôn Nhiễm làm vậy, đôi hoa tai ngọc trai dài mảnh trên tai cô khẽ lay động lướt nhẹ qua làn da mịn màng ở cổ.

Ôn Nhiễm im lặng, thậm chí còn nghiêng người sang một bên, lặng lẽ ngắm nhìn chiếc nhẫn lục bảo kia như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Hoặc là, em muốn tiếp tục ở lại đây?”

Ôn Nhiễm theo chân Tần Tiêu vào phòng trưng bày, rõ ràng an ninh ở đây nghiêm ngặt hơn hẳn so với sảnh tiệc.

Nửa tiếng sau Ôn Nhiễm mới rời khỏi phòng triển lãm.

“Người của công ty chúng ta sao?”

Cố Thần rất nổi tiếng, có không ít người xếp hàng chờ chụp ảnh cùng anh ta.

Ôn Nhiễm bỗng nhớ lại, Lý Uyển từng nói tửu lượng mình rất tốt, vậy tại sao lại say?

Ôn Nhiễm suy nghĩ nghiêm túc, lại lắc đầu.

Nhan Vọng Thư tiến thêm một bước: “Nhưng thấy em rời đi anh lại nghĩ, nếu em thật sự giận thì anh không nỡ.”

Ánh mắt cô quá mức trong suốt, không mang theo bất kỳ cảm xúc gì.

Những tán dương xỉ nhuộm màu và hoa hồng Kenya che khuất tầm nhìn, cô chẳng thấy được gì.

Đá opal hồng không có hiệu ứng đổi màu nhưng chất đá mịn màng, sáng bóng, làm nổi bật làn da trắng sứ của cô ta, lại thêm vài phần mềm mại quyến rũ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô nghĩ, có lẽ do vừa rồi nhớ đến bộ phim tài liệu về mối nguy hiểm tiềm ẩn nên giờ phút này cũng cảm thấy Nhan Vọng Thư nguy hiểm.

Nhan Vọng Thư nuốt khan: “Ghét anh à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Sự im lặng trở lại.

Cố Thần tỏ vẻ khó hiểu: “Họ Đỗ á?”

Ôn Nhiễm cảm thấy trong lòng gợn lên một chút xao động, nhưng lại nhanh chóng dời ánh mắt đi, nhìn vào chiếc nhẫn lục bảo bên cạnh.

Yên Nhiễm mặc một chiếc váy lụa trắng ôm sát tôn lên vòng một đầy đặn và vòng eo thon gọn. Cô đeo cả bộ trang sức đá opal hồng, từ vòng cổ, hoa tai, vòng tay đến nhẫn đều là loại đá quý này.

Anh đứng thẳng tắp trước một tấm kính lạnh lẽo.

Ôn Nhiễm gật đầu.

Thế nhưng Nhan Vọng Thư vẫn nhìn thấy thiết kế trễ vai độc đáo của chiếc áo cô mặc, để lộ bờ vai và xương quai xanh thanh thoát xinh đẹp. Chiếc váy dài xòe nhẹ, khi cô di chuyển tà váy khẽ tung bay.

Ôn Nhiễm thấy đôi môi hồng nhạt của cô ta mấp máy nói một đoạn rất dài.

— Nếu tôi muốn “Carllyle”, anh cũng cho tôi sao?

Yên Nhiễm khẽ cúi người, lễ độ bắt tay với người đó.

Ôn Nhiễm tim đập loạn nhịp nhưng còn chưa kịp phản ứng thì anh đã thu tay về.

Sự kiện lần này, ngoài những mẫu trang sức mới còn trưng bày hơn ba trăm món trang sức đỉnh cấp, mỗi món đều có giá từ vài triệu đến hàng trăm triệu, là ‘Carllyle’ chuẩn bị cho khách mời trong buổi tiệc.

Cô quay lại, là một nữ đồng nghiệp trẻ thuộc bộ phận marketing của “Carllyle”. Ôn Nhiễm không nhớ rõ tên cô ấy, chỉ nhìn với ánh mắt dò hỏi.

Người này, Ôn Nhiễm có ấn tượng.

Ánh mắt anh nhanh chóng quét khắp nơi.

Có chút chua xót, có chút bực bội, lại như bị đè nén, không có cách nào giải tỏa hay lên tiếng.

Ôn Nhiễm không có tâm trạng xem, men theo rìa sảnh tiệc đi vòng qua một lượt nhưng vẫn không thấy Lý Uyển đâu.

“Phòng trưng bày?” Ôn Nhiễm có chút bất ngờ.

Ngay sau đó Yên Nhiễm ngồi xuống bên cạnh anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong không gian kín, giọng nói trầm thấp của anh như vang vọng.

“Nếu tôi muốn ‘Carllyle’ anh cũng cho tôi sao?”

Ôn Nhiễm chợt sững người, tim thắt lại, nắm lấy tay cô ấy: “Ai đưa đi? Đưa đi đâu?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Nhiễm cuối cùng cũng bình tĩnh lại nhưng chẳng thấy dễ chịu hơn.

Ôn Nhiễm thất thần trong chốc lát, cố gắng nghiền ngẫm câu hỏi của anh rồi thành thật lắc đầu.

Cô ta cầm một ly rượu vang hồng nhạt bước về phía quầy pha lê.

Yên Nhiễm nói chuyện vài câu với những người xung quanh rồi tiến đến bên cạnh anh, hơi cúi người, một tay đặt trước ngực, một tay nâng ly rượu.

Đi thêm vài bước, cô nhìn thấy Nhan Vọng Thư.

Và rồi cô nhìn thấy Yên Nhiễm.

Vài giây sau anh dời mắt: “Được, cậu cứ sắp xếp trước, tôi sẽ qua ngay.”

Tần Tiêu bước vào, tiếng giày da vang lên nhưng cả hai đều không quay lại nhìn.

Ôn Nhiễm biết rõ, sự im lặng của anh cũng đã là một câu trả lời.

Nhan Vọng Thư thở dài: “Ôn Nhiễm, chúng ta thử xem sao được không?”

Nhan Vọng Thư không từ chối: “Sau tám giờ khách sẽ vào đây.”

Ôn Nhiễm trong lòng đầy dấu chấm hỏi, nhưng vẫn giữ thái độ lịch sự: “Vậy tôi xin phép đi trước.”

Rồi anh đứng dậy.

Anh ta cũng không từ chối ai cả.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Ôn Nhiễm vội vàng tìm Cố Thần: “Anh có biết ông chủ của các anh đang ở đâu không?”

Ôn Nhiễm suy nghĩ hai giây rồi gật đầu.

Váy cô ta vốn đã trễ nải, động tác này lại càng khiến người ta có cảm giác nửa kín nửa hở, mơ hồ quyến rũ.

“Ai?”

Ôn Nhiễm đặt ly rượu xuống rồi bước về phía lối ra của sảnh tiệc.

Nhưng hình ảnh cô trò chuyện cùng Cố Thần lại không đẹp chút nào.

“Ôn Nhiễm.”

Cô quay lại sảnh tiệc, lúc này trên sân khấu là màn biểu diễn của đoàn xiếc Mặt Trời lừng danh.

Vậy nên anh không cần phải không nỡ.

Vừa đi cô vừa lấy điện thoại ra gọi cho Nhan Vọng Thư.

Nhan Vọng Thư nhìn cô thật sâu, nhìn thật lâu, rồi thở ra một hơi: “Không có gì.”

Anh gọn gàng cài lại khuy áo vest, trao đổi ánh mắt với Hoắc Kiêu, sau đó khẽ gật đầu với vị khách bên cạnh: “Thất lễ một chút.”

Cô đồng nghiệp lúng túng rút tay về: “Cũng xem như là khách hàng hợp tác của công ty.”

Chương 41: Em muốn gì anh đều cho em

Ôn Nhiễm thu lại ánh mắt, cúi xuống nhìn ly rượu trong tay.

Mặt hồ phẳng lặng, nước trong veo, thần bí và sâu thẳm, khiến người ta không thể cưỡng lại mà muốn chìm đắm.

Cô đồng nghiệp lắc đầu.

Hai chữ ấy, nặng nề.

Chữ “không nỡ” quá đỗi chiều chuộng, khiến Ôn Nhiễm có chút không chịu nổi.

Khi Nhan Vọng Thư tiến về phía cô, Ôn Nhiễm mới nhận ra mình đã thất thần, thậm chí không biết Tần Tiêu đã rời đi từ lúc nào.

Cô quay đầu, đôi mắt đầy vẻ hoảng hốt, nhìn chằm chằm anh: “Anh nói dối.”

Ôn Nhiễm: “…”

Nơi này khác hẳn với sự náo nhiệt bên trong, yên tĩnh hơn nhiều.

Thế nên anh trực tiếp nói thẳng: “Vừa rồi nhìn thấy em với Cố Thần ở bên nhau, anh không vui.”

Ôn Nhiễm thức thời lùi sang một bên, ngắm nhìn những món trang sức xa hoa lấp lánh xung quanh.

Nhan Vọng Thư từng nhắc nhở cô, gặp người này thì nên tránh xa.

Chụp xong cô ta lại tiếp tục đi về phía quầy pha lê.

“Jessica, chị có biết Lý Uyển đi đâu không?”

Càng nghĩ càng thấy lo sợ.

Cô đồng nghiệp nhìn quanh đầy cảnh giác, lấy tay che miệng, hạ giọng: “Là tổng giám đốc Đỗ của Giải trí Tinh Tinh.”

Cô ta đi đến phía sau Nhan Vọng Thư, không làm phiền những người đang trò chuyện, chỉ lặng lẽ đứng đó.

Sau khi anh rời đi Ôn Nhiễm bắt đầu ngắm nhìn những món trang sức.

Nhan Vọng Thư cảm thấy cô rất đẹp.

Ôn Nhiễm hiểu ý, gật đầu: “Tôi sẽ rời đi trước đó.”

Ôn Nhiễm không có thời gian giải thích, cúi người rời khỏi sảnh tiệc.

Nhan Vọng Thư vẫn nhìn Ôn Nhiễm, ánh mắt sâu thẳm.

Cô giật mình, vô thức lùi lại một bước.

Nhan Vọng Thư cũng sốt ruột, buột miệng: “Nói được làm được”

Cô cúi đầu, hàng mi cong vút, sống mũi thanh tú, đôi môi khẽ mím, một lọn tóc rơi xuống bên tai vướng vào chiếc hoa tai ngọc trai.

Anh hơi nghiêng đầu muốn nhìn rõ khuôn mặt cô, nhưng cô phát hiện ra, lập tức nghiêng đi chỗ khác.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, anh lập tức dời tầm nhìn đi.

Trên sân khấu, dàn nhạc giao hưởng bắt đầu trình diễn.

“Cô ấy uống say, bị người ta đưa đi rồi.”

Nhan Vọng Thư không nói gì thêm, sải bước rời khỏi phòng triển lãm.

Ôn Nhiễm ổn định lại cảm xúc, lịch sự chào hỏi: “Trợ lý Tần, chào anh.”

Ôn Nhiễm quay lại mép sảnh tiệc, định lát nữa sẽ gọi lại cho Lý Uyển.

Nhan Vọng Thư ngừng lại hai giây, đáy lòng lạnh đi: “Ôn Nhiễm, em đúng là biết cách chọc tức người khác.”

Bữa tiệc đông người, ồn ào náo nhiệt, khi nói chuyện khó tránh khỏi phải ghé sát vào nhau, người nghe còn phải nghiêng tai lại gần hơn một chút.

Ôn Nhiễm đảo mắt nhìn xung quanh, đôi mắt sáng rực lên.

Vừa quay người, cô liền nghe thấy anh gọi tên mình.

Khi Nhan Vọng Thư lại ngước mắt tìm cô, cô đã biến mất.

Yên Nhiễm không hề lùi bước, vẫn mỉm cười nói chuyện cùng anh.

Có người muốn chụp ảnh chung, cô ta liền dừng bước, phối hợp rất tự nhiên.

Tần Tiêu cảm nhận được bầu không khí không đúng, cẩn thận tiến tới: “Tổng giám đốc Nhan, đến giờ rồi.”

Cô đồng nghiệp ra hiệu bảo Ôn Nhiễm đi theo mình.

Với vị trí như Ôn Nhiễm, cô không có tư cách bước vào phòng trưng bày.

Nhìn khẩu hình miệng của cô ta, có lẽ là đang nói: “Tổng giám đốc Nhan, tôi kính anh một ly.”

Ôn Nhiễm cảm thấy tim mình như co rút lại, máu dồn lên não khiến cô tê dại.

Tần Tiêu gật đầu, lại nhấn mạnh: “Mời cô.”

Jessica lắc đầu.

Hôm nay Ôn Nhiễm mặc một bộ váy màu đen, tóc búi thấp gọn gàng, trong một buổi tiệc xa hoa lộng lẫy như thế này cô không quá nổi bật giữa đám đông.

Đồng tử Ôn Nhiễm hơi co lại, không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy.

Cô quay đầu lại, thấy đó là Tần Tiêu.

Đột nhiên có người chạm vào cánh tay Ôn Nhiễm.

Ôn Nhiễm bỗng cảm thấy có chút chán nản, hơn nữa đứng lâu như vậy, chân cô cũng bắt đầu thấy khó chịu.

Nhưng Nhan Vọng Thư không động đậy.

Trên ngực áo anh cài một chiếc trâm đá ruby đỏ, đính kèm tua rua kim cương chuyển sắc làm tăng thêm tầng lớp cho bộ trang phục.

Anh không còn kiềm chế nổi sự khao khát trong lòng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em muốn gì anh đều cho em.”

Thế nhưng, dù phòng triển lãm có trưng bày bao nhiêu món châu báu lộng lẫy cô cũng chỉ lướt qua một cách hờ hững, trong lòng chỉ vương vấn một câu hỏi không có lời giải.

“Tôi đâu rảnh mà quan tâm ông ta?” Cố Thần trông có vẻ chẳng ưa gì tổng giám đốc Đỗ, anh cau mày nhìn cô: “Cô hỏi ông ta làm gì?”

Từng chữ, từng chữ, cắn thật nặng, vừa oán trách lại vừa bất lực.

Ôn Nhiễm quay đầu, nghi hoặc nhìn anh.

Cô vừa kinh ngạc trước lời anh, vừa vô thức muốn bác bỏ, chứng minh rằng tất cả chỉ là giả.

Không hiểu sao trong lòng cô dấy lên một gợn sóng kỳ lạ.

Nhưng dưới đáy hồ lại là vực sâu khó lường, ẩn chứa nguy hiểm.

Anh nhìn vào chiếc cổ trắng ngần của cô, trầm giọng hỏi: “Em chán ghét anh sao?”

Anh biết rõ cảm xúc này chính là ghen tuông.

“Ai?”

Nhan Vọng Thư chỉ muốn cắn một cái lên vùng da trắng mịn đó.

Nhan Vọng Thư bỗng cảm thấy mất hứng, chính anh cũng thấy bản thân thật vô vị.

Tiết mục trên sân khấu kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên.

Không còn cách nào khác, cô đành gọi cho Lý Uyển. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Nhiễm dừng chân, chủ động lên tiếng: “Tổng giám đốc Nhan, có chuyện gì sao?”

Cô cảm thấy bối rối, khẽ nói: “Tôi không hề giận.”

Cô đồng nghiệp lộ vẻ khó xử, nói: “Tôi vừa thấy Lý Uyển.”

Tiếng giày dần xa.

Lòng vương vấn, quẩn quanh với một câu hỏi chưa có đáp án có lẽ là bản tính của con người.

Chờ đến khi tràng pháo tay dứt, Ôn Nhiễm tranh thủ cúi người, lách qua chỗ ngồi của Jessica.

Quả nhiên, sau một thoáng kinh ngạc, anh im lặng.

Cả hai đến một góc khuất hơn.

“Hửm?” Ôn Nhiễm thoáng ngơ ngác.

Khiêm tốn nhưng xa hoa.

Bên ngoài sảnh tiệc là một hành lang.

Cô nhẹ nhàng xoay cổ tay, rượu trong ly cũng chậm rãi xoay tròn, men theo thành ly rồi lắng xuống đáy.

Nhan Vọng Thư lại lạnh nhạt nói thêm: “Vậy nên anh không từ chối Yên Nhiễm, chỉ để chọc tức em.”

Nhan Vọng Thư: “Sắp đến tiết mục biểu diễn của dạ tiệc, anh phải lên phát biểu.”

Chủ yếu là, đôi giày của Lý Uyển không thực sự vừa chân.

Qua nhiều lớp kiểm soát, khu trưng bày hiện ra rộng lớn, dưới ánh sáng đa tầng sắc độ, không gian tràn ngập hương thơm tự nhiên của tinh dầu thảo mộc.

“Tôi từng tiếp xúc với ông ta một lần, ông ta không phải là người…” Cô đồng nghiệp ngập ngừng, chỉ lắc đầu đầy ẩn ý.

Cô lướt qua đám đông, cuối cùng, quay đầu nhìn lại quầy pha lê.

Nhan Vọng Thư không đứng dậy, chỉ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó bình thản quay lại tiếp tục trò chuyện.

Giọng Ôn Nhiễm run rẩy, khẩn thiết cầu xin: “Anh… anh có thể ra đây ngay không?”

Ôn Nhiễm bỗng nhớ đến một bộ phim tài liệu về ‘Hồ Baikal’ mà cô từng xem.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 41: Em muốn gì anh đều cho em