Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 46: Trêu chọc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: Trêu chọc


Anh ta nói với người đệm nhạc vài câu, sau đó giai điệu bắt đầu vang lên.

Ôn Nhiễm mím môi, hài lòng gật đầu.

Đầu quả đào vương chút hương rượu, cảm giác cũng không tệ.

Ánh mắt anh lướt qua những chiếc ly rỗng trên bàn, chậm rãi nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Làm sao lại dám uống nhiều thế?”

“Hơn nữa, em cũng biết cách trêu chọc đấy!”

Chắc chắn là vậy.

Là hợp lý!

Bài hát kết thúc nhưng Thi Trạch chưa cho Nhan Vọng Thư xuống sân khấu mà còn kéo cả Giang Vi Chỉ lên một cách đầy bạo lực.

Sau đó, cô cúi đầu chắp tay: “Xin lỗi!”

Nhan Vọng Thư cau mày, nghĩ rằng mình nghe nhầm: “Em gọi anh là gì?”

Để chiều theo anh ta, ban nhạc ngừng lại, điều chỉnh theo nhịp điệu của anh, nhưng kết quả là… anh ta lại lạc tông tiếp.

Rồi cô bật cười.

Khoảnh khắc ấy khiến Ôn Nhiễm cảm thấy… anh cũng là một con người có hơi ấm.

Câu này vừa vang lên, mọi người lại cười dữ dội hơn.

À! Đúng rồi! Chị gái anh!

Vô thức, anh đã giam cô vào trong vòng tay mình.

Nhan Vọng Thư bị cô chọc cười: “Được rồi, anh đưa em về nhé, hửm?”

Ôn Nhiễm chợt nhận ra bài hát này rất hay, nhưng lời hát dường như có chút bi thương.

Ôn Nhiễm đưa ngón trỏ ra, mạnh mẽ chọc vào ngực anh: “Anh chẳng nghiêm túc chút nào, hoàn toàn không thể gọi là tỏ tình.”

Chắc là có thể… đúng không?

“…” Ôn Nhiễm im lặng.

Vậy nên cách gọi này giống như một kiểu biệt danh thân mật hơn.

Nhan Vọng Thư rút tay về nhưng vẫn giữ nó lơ lửng gần cô, sợ cô ngã khỏi ghế cao.

Cô tự cảnh báo bản thân: Ôn Nhiễm! Đó là Nhan Vọng Thư!! Tỉnh táo lại ngay!!!

Trong mùi rượu nồng nàn, Ôn Nhiễm lại ngửi thấy hương tuyết tùng quen thuộc.

Cô dùng tay còn lại nắm lấy cổ áo anh, chỉ hơi dùng sức một chút, cả người Nhan Vọng Thư liền thuận theo mà cúi xuống.

Cô nhìn anh, vô hại như một chú mèo nhỏ.

“??”

“Em xuất hiện trong cuộc đời anh…”

Trần Vũ đứng bật dậy, không chịu nổi nữa, hét lên:

Vậy thì, mình có thể yêu anh ấy không?

“Em xem rất nhiều thể loại phim đó!” Cô nghiêm túc chứng minh.

“Em…” Ôn Nhiễm ngập ngừng, nhận ra điều gì đó, mặt lại càng đỏ hơn, vô thức đưa tay ôm lấy gò má nóng ran của mình, lẩm bẩm: “Thôi, đây là bí mật, không thể nói được.”

Ôn Nhiễm mím môi, lặp lại: “Nhan Vọng Thư.”

Cô đưa tay lên chạm vào đó.

“Từ câu chuyện của anh mà thức tỉnh…” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngày hôm ấy, khoảnh khắc ấy, khung cảnh ấy…”

Anh ấy già vậy sao?

Trong ánh đèn xoay tròn phù hoa, anh bước về phía Ôn Nhiễm.

Ôn Nhiễm đang miên man suy nghĩ thì bỗng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Nhan Vọng Thư gọi tên mình.

Nhan Vọng Thư đẩy ly rượu về phía Thi Trạch, nhưng do không kiểm soát lực, rượu văng ra, thấm ướt phần ngực áo của anh ta.

“Không!” Ôn Nhiễm từ chối, xoay vai tránh đi.

Vì anh hơi nghiêng người nên yết hầu của anh trông càng rõ ràng hơn.

Có những chuyện chỉ cần nảy mầm thì không thể kiểm soát được nữa.

“Luân hồi vội vã thì có gì đáng sợ”

“Em không phải loại con gái ngốc nghếch dễ bị lừa đâu!”

Ôn Nhiễm chớp mắt, lại nhìn lên, ngửa đầu đối diện với ánh mắt anh, chậm rãi gọi tên anh từng chữ một: “Nhan, Vọng, Thư.”

Nhìn dáng vẻ này của cô, Nhan Vọng Thư thật sự không thể chịu nổi, đưa ngón trỏ nhẹ nhàng cạ vào sống mũi cô: “Tính là gì?”

Cô suy nghĩ rõ ràng như vậy, trông thật sự không giống một người say chút nào.

Ôn Nhiễm không nhìn lên sân khấu nhưng từng câu hát đều nghe rõ mồn một.

Người vừa nãy gọi Nhan Vọng Thư là “Chú Nhan”.

“???”

Chính cô ấy…

Mọi người cười đùa một hồi, không biết ai đó bỗng hét lên:

“Nhân gian vẫn cứ vận hành thế nào…”

Nghĩ vậy, khóe môi anh bất giác cong lên.

Cảm giác cô nhẹ nhàng, mềm mại.

Hai người đàn ông cao lớn đứng trên sân khấu. Một người mặc áo phông đen, quần đen, phong cách tùy ý phóng khoáng; một người diện sơ mi màu trắng ngà, quần âu, toát lên vẻ quý phái phong lưu.

Cô đi đến bàn bên cạnh nhìn hàng dài những ly rượu chồng chất trên mặt bàn.

Giọng cô nhẹ nhàng, mềm mại, phát âm từng chữ đều dễ nghe đến lạ.

Chú… Nhan?

Không khí trở nên sôi động hơn bao giờ hết.

Cô gái ngồi cạnh Ôn Nhiễm cười đến mức đập cả vào sofa, nước mắt chảy ròng ròng.

Nhan Vọng Thư không nghe rõ, một tay chống lên ghế, tay còn lại đặt lên mép bàn, cúi người xuống gần hơn: “Cái gì?”

Mà cô gái này trông cũng tầm hai mươi mấy tuổi.

“?”

Cứ thế qua lại vài lần, mọi người phía dưới đều cười nghiêng ngả.

Cơ thể dưới lớp áo ấy cô cũng đã từng nhìn thấy.

Như mầm xuân vừa phá đất trồi lên, chỉ cần chạm ánh mặt trời sẽ chẳng thể che giấu sự sinh trưởng mãnh liệt.

“Nếu như chúng ta chưa từng quen biết”

Lần đầu tiên anh nghe cô gọi thẳng tên mình.

Nhan Vọng Thư nhướn mày, vì câu trả lời này mà vui vẻ, cười hỏi: “Em say rồi à?”

“Làn da bong tróc vì nắng cháy”

Uống liền mấy ly, cuối cùng Ôn Nhiễm cũng cảm thấy bớt nóng, toàn thân như được ướp lạnh.

Ôn Nhiễm bị nụ cười đó kích thí.ch, mặt nhăn nhó, khí thế đầy mình: “Anh đừng tưởng em không biết, anh rõ ràng là cố ý trêu chọc em!”

Ví dụ như lúc này, Ôn Nhiễm đang nghĩ…

Chương 46: Trêu chọc

Cô khoanh tay đặt trên mặt bàn, chống cằm, nghiêng đầu nhìn về phía sân khấu, ánh mắt chậm rãi lướt qua, cuối cùng dừng lại ở cô gái đang đứng cạnh sofa, lắc eo theo điệu nhạc.

“Từng phút, từng giây, từng biểu cảm”

Cô cúi đầu xuống, không nhìn thấy biểu cảm, giọng nói có chút run rẩy, khiến người ta không khỏi xót xa: “Nhan Vọng Thư, chẳng phải anh hỏi em câu trả lời sao?”

Nhan Vọng Thư: “…” Anh có lẽ đã hiểu, đột nhiên có cái nhìn khác về cô.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi môi hơi mím lại, chớp mắt nhìn anh.

“Em xuất hiện trong cuộc đời anh”

Ôn Nhiễm ngẩng đầu nhìn lên, thấy Thi Trạch đang cầm micro có dây đứng trên sân khấu. Phía sau anh ta là một ban nhạc không biết đã xuất hiện từ khi nào.

Đứng nơi rìa sân khấu, ánh sáng dưới chân khiến anh như đang phát sáng, mà ánh mắt sâu thẳm ấy lại chỉ dừng lại trên người cô.

Ôn Nhiễm chưa từng nghe qua bài này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô gái đó quay đầu lại, đắc ý cười với Ôn Nhiễm: “Chú Nhan hát hay lắm đấy.”

Ánh mắt mọi người đều dồn về phía Giang Vi Chỉ, reo hò, vỗ tay.

Cô chớp mắt nặng trĩu, quay đầu lại.

Anh vẫn cầm ly rượu trong tay, giống hệt một người vừa bị bạn bè kéo lên sân khấu bất ngờ, bất đắc dĩ nhưng vẫn phối hợp.

Là có thể…

Nhịp điệu bất ngờ dâng cao, kích thí.ch lòng người.

Cô chợt nhận ra, ca khúc này không mang nét bi thương mà là một sự tuyên bố tình yêu đầy cuồng nhiệt.

“…” Cô vẫn cúi đầu không lên tiếng.

Ôn Nhiễm nhận ra suy nghĩ của mình, liền ngửa đầu uống cạn ly nước ép.

Ôn Nhiễm nghiêng người, toàn bộ trọng lượng cơ thể đổ lên cánh tay anh.

Âm nhạc ồn ào, ánh đèn thay đổi liên tục khiến Nhan Vọng Thư khó mà kiểm soát sự nôn nóng trong lòng: “Ôn Nhiễm?”

Trên mặt không hề có chút không vui nào, thậm chí còn hơi cúi đầu ghé sát micro.

Cô bám vào tay anh, chỉ về phía sau: “Cô gái kia, mặc váy xanh lá, cô ấy gọi anh là Chú Nhan.”

Anh còn đẹp hơn cả Cố Thần, đẹp hơn cả những ngôi sao điện ảnh.

Cô nghĩ cô phản ứng như vậy có lẽ vì trước giờ chưa từng được ai bày tỏ tình cảm mãnh liệt như thế.

Thấy chưa, em thực sự biết mà.

“Khung cảnh tuyết rơi bất ngờ”

Lúc này Nhan Vọng Thư mới phản ứng lại, hai tay nắm lấy vai cô, nghiêng người tới gần: “Câu trả lời của em là gì?”

“Em nói gì?”

Chị anh bốn mươi lăm tuổi! Là bạn của ba Tiểu Lục! Vậy nên cô ấy gọi anh là chú!

Nhưng anh lại làm vậy.

Đường nét xương hàm sắc sảo, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sáng màu nhìn cô sâu thẳm.

Chất giọng anh trầm thấp, khàn khàn đầy từ tính.

Anh lại hỏi lần nữa: “Em vừa gọi anh là gì?”

Ngay sau đó, cô bỗng nhiên ngẩng lên, ánh mắt không vui, giả vờ hung dữ chất vấn: “Tiểu Lục tại sao lại gọi anh là Chú Nhan?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Biểu cảm của anh ta vô cùng tự tin và nghiêm túc nhưng hiệu quả lại chẳng khác gì lúc nãy.

Hóa ra đây chính là… tông điếc.

Nhan Vọng Thư luôn khiến Ôn Nhiễm bất ngờ.

“Câu chuyện tràn đầy những điều kỳ diệu…”

“Bốn mùa có em bên cạnh”

Nhưng Giang Vi Chỉ lại giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh, quay đầu sang hướng khác.

“Ôn Nhiễm.”

Chị anh?

Lúc này, từng câu hát đều như đang thổ lộ tình yêu.

“Mỗi giây đều tự hỏi chính mình”

Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua rồi cô đuổi theo sự chuyển động lên xuống của nó.

Ôn Nhiễm bỗng có cảm giác như bị gai nhỏ đâm phải, nhưng ngay lập tức tan biến trong tiếng reo hò dồn dập không để lại dấu vết.

“Tỏ tình?” Hai chữ này dường như chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của Ôn Nhiễm, cô giơ tay hất tay anh ra, bất mãn lắc đầu, giọng điệu đầy chê bai: “Anh gọi đó là tỏ tình sao? Chẳng nghiêm túc chút nào cả!”

Nhan Vọng Thư còn đang cầm ly rượu trên tay đã bị đẩy thẳng lên sân khấu.

Hát được mấy câu, Ôn Nhiễm vẫn chẳng nhận ra một giai điệu nào hay ho, chỉ toàn những pha luyến láy ngoặt cua siêu tốc kỳ lạ.

Hai phong cách không hề ăn nhập nhưng lại bất ngờ hài hòa đến lạ.

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc trống rỗng, tim như ngừng đập.

Không ngờ cô lại để ý đến từng chi tiết như vậy.

“Tiếp theo, để A Chỉ hát tặng chúng ta một bài nào——”

Chỉ cần anh ấy đủ thích mình…

Cô tự nhủ như vậy, nhưng chẳng thể lừa nổi bản thân.

Anh tự có đánh giá của mình, đưa tay đặt lên vai cô: “Anh đưa em về.”

Sự bộc bạch thẳng thắn không chút che giấu ấy lập tức khiến cả hội trường vang lên tiếng hét và tiếng vỗ tay dồn dập.

Ôn Nhiễm không hiểu lắm tại sao mọi người lại cười.

Có thể không?

“Ai chưa từng tìm kiếm”

Ôn Nhiễm cắn môi, xoay đầu, khép hờ mắt.

Nếu Nhan Vọng Thư sẵn sàng trao cả cổ phần “Carllyle” cho mình, vậy anh ấy chắc cũng có thể chấp nhận thân phận thật sự của mình đúng không?

Nhan Vọng Thư rất hưởng thụ điều này, ánh mắt quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hai vòng, thở nhẹ một hơi, dịu dàng hỏi: “Ôn Nhiễm, em đồng ý lời tỏ tình của anh chứ?”

“Đại gia! Đừng hát nữa——”

Nhan Vọng Thư đưa tay nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mình.

“Thi Trạch! Cậu lên hát một bài đi!!”

Nhạc đệm lại vang lên.

Lông mày Nhan Vọng Thư nhíu chặt hơn.

Nhan Vọng Thư khẽ nhíu mày.

Nhưng Ôn Nhiễm lại chẳng thể hòa vào sự náo nhiệt ấy.

Cô lại cầm một ly lên ngửa đầu uống cạn.

Nhưng Thi Trạch không hề ngại ngùng, quay lại kéo dây micro: “Lên thì lên!”

Không biết qua bao lâu, tiếng nhạc bỗng dưng dừng lại.

Ôn Nhiễm gật đầu mạnh mẽ, bĩu môi: “Lần đầu tiên, anh nói “Nếu em đồng ý thì bây giờ sẽ có’, thế mà gọi là nghiêm túc à?”

Yết hầu anh nhô lên như một ngọn đồi nhỏ, vệt gân xanh trên cổ lặng lẽ chạy dài vào trong lớp áo sơ mi.

Ôn Nhiễm nghiêng đầu, ghé sát vào cổ anh, nhẹ nhàng, thật dài thổi một hơi.

Hát được vài câu, đột nhiên anh ta đưa micro đến trước miệng Nhan Vọng Thư.

Ôn Nhiễm ngồi lên ghế cao, đưa tay ngắt một quả đào nhỏ treo trên thành ly bỏ vào miệng.

Phần dạo đầu là tiếng guitar trong trẻo hòa với chút âm vang trầm ấm. Nhưng ngay khi Thi Trạch cất giọng, cô lập tức hiểu vì sao mọi người lại cười.

“Ngày hôm ấy, khoảnh khắc ấy, khung cảnh ấy”

“Mỗi giây đều đang sống…”

Ôn Nhiễm lắc đầu.

“Lần thứ ba…” Ôn Nhiễm chu môi: “Ngay trước cửa nhà vệ sinh, đến một bông hoa cũng không có, mà gọi là, nghiêm, túc?”

Giang Vi Chỉ chẳng buồn nể mặt, trực tiếp ôm lấy một chiếc gối, ngả người ra sau, che kín cả khuôn mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Từ đó, cuộc đời này được định nghĩa lại”

Thi Trạch nhấc cánh tay khoác lên vai Nhan Vọng Thư, tay còn lại cầm micro, tiếp tục cất giọng hát.

“Thì em sẽ ở nơi đâu”

Câu này vừa dứt, cả đám liền cười ầm lên.

Giọng nói vốn đã hay, khi cất lên lại càng cuốn hút.

Thế nhưng Nhan Vọng Thư chẳng hề bận tâm, anh giật lấy micro, dứt khoát nghiêng người.

Thi Trạch giới thiệu về ban nhạc, tiêu đề dài dằng dặc, nghe có vẻ rất hoành tráng, sau đó chỉ tay về phía Giang Vi Chỉ:

“Mây trắng trôi trên bầu trời xanh”

Trên sân khấu, bài hát vẫn tiếp tục, giai điệu bỗng chùng xuống, trầm lắng mà tha thiết.

“???!!!”

Ánh mắt cô trượt xuống.

Cô ngước mắt nhìn người đàn ông đang gần trong gang tấc.

Anh đứng trước mặt cô, cao hơn hẳn khi cô đang ngồi trên ghế cao.

Cô cúi đầu, lầm bầm: “Nhưng em thực sự biết mà…”

Nhan Vọng Thư nghẹn lời.

Nhan Vọng Thư không hiểu câu hỏi: “Hửm?”

“Bên cạnh có em rồi”

Ôn Nhiễm nghiêng đầu, áy náy mím môi cười: “Là em nghĩ nhiều rồi.”

Cô cúi mắt, không nhìn về phía sân khấu nữa.

Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi má cô không đỏ bừng, ánh mắt cũng trong veo, thật sự không giống người say.

“Mỗi giây đều đang c·h·ế·t đi”

Ôn Nhiễm khẽ lắc đầu.

Nhan Vọng Thư liếc nhìn rồi đỡ cô ngồi thẳng lại: “Ba cô ấy là bạn của chị anh, chẳng lẽ không nên gọi anh là chú?”

Bởi vì cô đã… không phải lần đầu rung động vì anh.

“Cuộc đời mênh mông này sẽ trôi về đâu…”

Bên dưới có vài cô gái phối hợp hét lên phấn khích.

Ôn Nhiễm ngồi gần, tai cũng bị chấn động đến ù đi.

Nói xong cô liếc anh một cái, ánh mắt vừa nũng nịu vừa sinh động: “Cái đó, cùng lắm chỉ có thể tính là… tính là…”

Rất đẹp.

Thi Trạch ‘chậc’ một tiếng: “Ôi trời, đại gia Giang, động đậy chút coi nào!”

Ôn Nhiễm nghĩ một lúc.

“Không!” Lần từ chối này, nhanh chóng và dứt khoát hơn.

Ôn Nhiễm chỉ cảm thấy, cái chỉ tay của anh khi nãy như một khẩu s·ú·n·g đã lên đ·ạ·n, nhắm thẳng vào tim cô.

Hương vị mát lạnh, thanh khiết, dư vị còn thoang thoảng mùi đào ngọt dịu.

Đây là chiêu trò quen thuộc của cô.

“Nếu như chúng ta chưa từng gặp gỡ”

Ôn Nhiễm khịt khịt mũi: “Tính là, trêu chọc.”

Không hề già đến mức đó.

“Em không say.” Ôn Nhiễm dùng logic của mình để chứng minh: “Anh chẳng phải là Nhan Vọng Thư sao?”

Trong đôi mắt anh mang theo ý cười tùy ý, chậm rãi giơ tay chỉ về phía cô.

Sắc mặt anh trầm xuống, giọng mang ý trách móc: “Ngoan nào.”

“Ai chưa từng hoài nghi”

Ví dụ như, cô từng nghĩ người như anh ấy sao có thể hát trong một dịp như thế này?

“Không nghiêm túc?”

“Lúc nãy, anh hỏi, câu trả lời của em.”

Thi Trạch cúi người đặt micro xuống, rồi lập tức nhảy khỏi sân khấu, lao đến chỗ Nhan Vọng Thư kéo anh lên sân khấu cùng.

Anh cười khẽ: “Phải, đúng là anh.”

Lại đang trêu cô nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhan Vọng Thư: “…”

Nhan Vọng Thư cảm thấy mình rất nghiêm túc, cùng lắm chỉ là có chút không kiềm chế được thôi?

Hình bóng anh hơi chồng lên nhau nhưng vẫn rất đẹp.

Ôn Nhiễm lại tiếp tục: “Lần thứ hai, anh nói ‘Chúng ta thử xem sao được không?’, thế mà cũng gọi là nghiêm túc?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: Trêu chọc