Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 48: Hình ảnh hiện lên rõ ràng quá!
Khung cảnh mờ tối, ánh đèn xoay tròn, cô… sờ yết hầu của anh! Còn thổi khí lên cổ anh!!
—Em xem rất nhiều thể loại phim đó!
Ôn Nhiễm sững người.
Nhan Vọng Thư đã bước ra khỏi cửa, lạnh giọng:
Ôn Nhiễm hít vào một hơi lạnh, lập tức quay ngoắt lại, dựa vào tường thở d.ốc.
Chơi xúc xắc.
Dù sao khi Lâm An Dụ còn là một nhóc con anh cũng chưa từng dỗ dành thế này.
“Đây không phải thuốc, uống vào sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Cô thế này Nhan Vọng Thư cũng không nỡ cứng rắn nữa, đành đỡ cô dậy ép cô uống hai ngụm.
Anh cau mày.
Anh thở dài một hơi, đi ra ban công, khép cửa kính lại một nửa rồi châm một điếu thuốc.
Cô siết chặt nắm tay, lặp đi lặp lại trong đầu rằng phải trấn tĩnh, phải bình tĩnh.
Lúc anh quay lại Ôn Nhiễm đã mặc bộ đồ ngủ mềm mại thoải mái, mái tóc dài đen nhánh xõa trên gối.
Mọi người cùng nhau ăn cơm, bầu không khí hòa thuận vui vẻ.
Chắc chắn sẽ càng dễ bị phát hiện hơn.
Ba, mẹ, và em trai cô đều có mặt.
Ôn Nhiễm lờ mờ mở mắt ra, ánh sáng ban ngày rực rỡ có chút chói mắt, mà trái tim cô thì đập thình thịch như sắp nhảy ra ngoài.
Nhan Vọng Thư nhíu mày chặt chẽ, hít một hơi thuốc thật sâu không ngờ lại bị sặc.
Một lát sau anh dụi điếu thuốc, theo phản xạ quay đầu lại.
Thế nên giọng điệu châm chọc của anh, nếu lắng nghe kỹ, lại có chút cưng chiều:
Bị phát hiện rồi?
!!!
Khoan đã!
Ôn Nhiễm nhắm chặt mắt.
S’CLUB.
Tiếng chạy khá lớn khiến dì Vương ở đại sảnh nghe thấy, vừa hay nhìn thấy cô lao xuống cầu thang.
Phòng sạch sẽ tinh tươm, đồ đạc sắp xếp gọn gàng, không có quần áo của cô.
Nhan Vọng Thư nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
— Còn anh thì sao?
Cuối cùng, cô thấy câu nói xưa rất đúng.
Sau đó, cô gắp thức ăn cho Nhan Vọng Thư, còn nói với anh rằng món này rất ngon…
Xác định đây là Đàn Uyển.
Cuối cùng vẫn là Nhan Vọng Thư giúp cô cởi giày.
Chỉ là một giấc mơ vậy mà lại khiến cô khó có thể bình tĩnh lại.
Ôn Nhiễm hạ quyết tâm, hít sâu hai hơi rồi bước về phía trước một cách bình tĩnh.
Hát.
A!
Nhan Vọng Thư đứng dậy đi theo: “Ôn…”
——”Anh làm em đau.”
Một cảnh tượng lóe lên trong đầu.
Khi đi ngang qua thư phòng, xác nhận an toàn cô mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Còn cả sự ấm ức của cô nữa.
A!!
Hình ảnh trong trí nhớ rõ nét đến mức đáng sợ!!
Nhan Vọng Thư liếc mắt nhìn lòng bàn chân cô, không có gì đáng ngại.
Anh đột nhiên ngước mắt, thoáng nhìn cô một cái.
Dì Vương còn đang chần chừ thì Nhan Vọng Thư đã đắp mền cẩn thận cho cô gái nhỏ.
Sau đó đi đến mép giường, cởi giày, trèo lên.
Vài giây sau cô cảm thấy có gì đó không đúng, chân mày dần nhíu chặt, đầu ngón tay chà nhẹ lên lớp mền.
Cô kéo mền, xoay người.
Vậy bây giờ rốt cuộc phải làm gì đây?
Cô chống tay lên ghế, nắm chặt thành quyền, cố gắng rụt chân về.
Dì Vương gật đầu, khi rời đi còn chu đáo khép cửa phòng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Nhiễm vừa hoảng loạn vừa xấu hổ, theo phản xạ đẩy anh ra rồi lùi về sau nhưng lại giẫm phải một viên sỏi nhỏ.
Ôn Nhiễm đưa tay vén tóc sang một bên, thầm niệm: Bình tĩnh! Bình tĩnh! Bình tĩnh!
“Em có thể đi đâu?”
Ôn Nhiễm đột ngột mở bừng mắt, bật ngồi dậy trên giường.
Sau đó… cô đã chủ động hôn anh!
Anh nhìn cô hai giây, khẽ nhíu mày, đáy mắt hơi trầm xuống.
Nhan Vọng Thư để ý thấy dì Vương, anh gật nhẹ cằm: “Đặt đó đi.”
Anh vội vàng xoay người khép cửa kính lại rồi mới bật ho ra tiếng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bên trong phòng, cạnh chiếc giường lớn có một chiếc đèn nhỏ dịu dàng.
Hình ảnh hiện lên rõ ràng quá!
Ôn Nhiễm khẽ cười: “Ừm” một tiếng rồi nhắm mắt lại, giọng nói mềm mại: “Gọi vậy nghe hay hơn.”
Cô cố giữ ánh mắt thẳng tắp nhưng căng thẳng đến mức suýt đi lệch nhịp tay chân.
Bàn tay mạnh mẽ của người đàn ông, lòng bàn tay nóng rực…
Dây thần kinh trong đầu Ôn Nhiễm đứt phựt, hoàn toàn mất khả năng phản ứng.
Đêm nay trăng rất đẹp.
Cô nghiêm túc nói, ánh mắt kiên định nhìn anh như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Nhan Vọng Thư: “……”
Ôn Nhiễm va vào lồng ngực rắn chắc, cứng cáp của anh, thoang thoảng hương tuyết tùng, đầu óc lập tức mơ hồ.
Vừa rồi bà đã nhìn rõ, chính là cô gái lần trước đến đây, hình như họ Ôn.
Nhan Vọng Thư chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình sẽ dịu dàng dỗ dành người khác như vậy.
Qua mái tóc rối tung trước mặt, cô thấy căn phòng này có tông màu xám nhạt, trang nhã và đầy tinh tế.
Giây tiếp theo, cô hét lên vì cảm giác mất trọng lực đột ngột, điện thoại của cô rơi xuống đất.
Nhan Vọng Thư bế cô lên.
Dì Vương lúng túng lùi lại, giúp mở cửa phòng và kéo mền ra.
Ôn Nhiễm vội vàng chạy tới mở điện thoại, đã gần chín giờ sáng.
“Nhiễm Nhiễm—”
Chỉ là mơ thôi.
Nếu nói cô không say, hành động lại kỳ lạ quá.
Nhan Vọng Thư gọi thầm hai tiếng Nhiễm Nhiễm trong lòng sau đó mới mở miệng: “Nhiễm Nhiễm.”
Uống rượu…
Một cảnh tượng khác lại hiện lên trong đầu.
Cô căng thẳng đi về hướng thang máy, lúc đi ngang qua một căn phòng chưa đóng kín cửa, khóe mắt thoáng thấy bên trong có vẻ là thư phòng, có một người đang ngồi trước bàn làm việc.
Anh đặt cô ngồi lên chiếc ghế dài bên đường, quỳ một chân xuống, nắm lấy cổ chân cô nâng lên.
Cô không mở mắt, giọng mềm mại từ chối: “Em không say… không uống.”
Không gian bỗng trở nên yên tĩnh.
“……”
Cô bắt đầu nhớ lại.
Chỉ có điện thoại được đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường.
Đợi, đợi đã.
Thấy cô sắp ngủ mất, Nhan Vọng Thư lại gọi: “Ôn Nhiễm?”
Anh lấy điện thoại ra, thấy tin nhắn WeChat mà Thi Trạch vừa gửi.
“Dậy uống chút canh giải rượu đi.”
Trong khoảnh khắc bàng hoàng đó, một cảnh tượng khác lại hiện lên trong đầu cô—
Dì Vương che miệng cười khẽ rồi nhanh nhẹn đi lấy canh giải rượu.
Hai tay chống lên giường, hai đầu gối quỳ lên rồi bò vào giữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Nhiễm ngoan ngoãn chui vào mền, vỗ vỗ mấy cái rồi kéo mền lên đến ngực, nằm im.
—Thôi, đây là bí mật, không thể nói được.
Cô chợt nghe thấy tiếng bước chân, đầu óc trống rỗng, lập tức co giò chạy.
Nhan Vọng Thư nói muốn cho cô cổ phần của “Carllyle”.
“…Dạ.”
Ôn Nhiễm rất muốn, rất muốn có một chiếc áo tàng hình.
Cô đập mạnh vào đầu mình, sớm biết thế này đã không xem mấy thứ linh tinh đó rồi.
Là một bức ảnh.
Nhan Vọng Thư quay lại, ngồi xuống giúp cô mang dép vào.
Đột nhiên anh nghe thấy động tĩnh phía sau.
Nhan Vọng Thư???
Sợi dây thần kinh vừa đứt của Ôn Nhiễm bị kích th/ích đến mức miễn cưỡng nối lại.
Dì Vương hơi sững sờ một lát rồi lập tức rời đi: “Vậy có gì cậu cứ gọi tôi.”
“Ôn Nhiễm, ngoan nào.”
Sau đó cô đảo mắt một vòng, có mục đích rõ ràng mà đi về phía nhà vệ sinh.
Cô chẳng cần gì cả, lập tức kéo cửa chạy ra ngoài.
Anh lập tức quay đầu, thấy Ôn Nhiễm ngồi dậy khỏi giường, lật mền ra.
Quan trọng là, dù anh đã làm thế rồi, người được anh dỗ lại chẳng có phản ứng gì.
Còn cần gì giày nữa?
Nhan Vọng Thư nói: “Dì ra ngoài trước đi.”
Bà nhìn Ôn Nhiễm một chút rồi hỏi: “Cậu Nhan, canh giải rượu đã nấu xong rồi, có cần uống ngay bây giờ không?”
Nhưng chút sức lực ấy chẳng hề có tác dụng.
Dì Vương nhất thời không biết có nên nói để bà làm không, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, bởi vì bà cảm thấy cậu Nhan rất sẵn lòng chăm sóc cô gái này.
Ôn Nhiễm đứng dựa vào tường khoảng hai phút, suy nghĩ xem chạy thật nhanh qua đó sẽ ít bị chú ý hơn hay giả vờ như không có chuyện gì sẽ ít bị chú ý hơn.
Ký ức sau đó bị cắt thành từng mảnh rời rạc.
Lúc bà mang canh giải rượu lên Nhan Vọng Thư đang chăm sóc cô gái nhỏ, dùng khăn ướt lau mặt cho cô.
Cảm giác không đúng.
“Nhưng không ngờ em lại chọn cách chạy thẳng đi, cũng giỏi đấy, hửm?”
Mang theo một vẻ mong manh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh hơi nheo mắt, nhả một làn khói về phía ánh trăng.
“Anh phải gọi em là Nhiễm Nhiễm.”
Nhiễm Nhiễm??
Cô nhìn thấy hộp diêm thơm đặt trên chiếc bàn gỗ mun, rồi liếc ra ngoài ban công.
Còn nói…
Bộ dạng luống cuống không biết làm sao của cô thật sự khiến người ta mềm lòng.
Sau khi cô nằm xuống lại, anh vươn tay, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng lau đi vệt nước bên khóe môi cô.
Ôn Nhiễm mơ thấy một giấc mơ, mơ rằng cô quay về nước Mỹ.
“?”
Người trong thư phòng, dù không nhìn rõ cô cũng biết đó là Nhan Vọng Thư.
Khi ra đến sân trước, dép lê văng ra, cô xoay người định dùng chân móc lại.
Hình ảnh này rõ đến mức phát hoảng!!!
Rồi anh chẳng ngại dơ, cúi xuống phủi sạch cát bụi dưới chân cô.
Gọi mấy lần liền Ôn Nhiễm mới run rẩy mở mắt.
Sau đó anh đi về phía biệt thự: “Anh đi lấy dép cho em.”
Sau khi dì Vương rời đi, anh ngồi xuống mép giường, xoay lưng về phía cô, không nhìn cô.
Trong lòng anh cô thật nhỏ bé.
—Tiểu Uyển từng nói…hôn một cái, nếu không có cảm giác phản kháng, vậy thì bên nhau đi.
Sau đó cô lại sờ thử quần áo trên người mình— bộ đồ ngủ mềm mịn trơn láng…
Thấy cô chân trần chạy thẳng ra đường, Nhan Vọng Thư lập tức đuổi theo.
— Em không có phản kháng.
Tư thế leo lên giường này Nhan Vọng Thư chỉ từng thấy trên người trẻ con.
Chuyện này với nói thẳng ra thì có gì khác nhau chứ!!!
Nhưng trong đầu lại lóe lên một cảnh khác.
Nhiễm Nhiễm???
“Ừm.”
Trên cửa kính phản chiếu vài tia sáng lấp lánh.
Anh chân dài, chạy nhanh, dễ dàng bắt kịp cô.
Ôn Nhiễm nằm trên giường, mền đắp đến dưới vai, xương quai xanh thấp thoáng thật đẹp, cần cổ mảnh mai, vì vừa được lau mặt nên đôi má hơi ẩm ướt.
Trái tim Ôn Nhiễm lỡ một nhịp, cả người cứng đờ, sau đó tim đập dồn dập như trống trận.
Anh có thể nhớ được cảm giác đôi môi của cô, cũng nhớ được hương vị đào ngọt ngào ấy, thậm chí cả tiếng rên khe khẽ đầy tủi thân.
Hành lang sáng sủa không một bóng người.
Xong rồi, lần này thực sự không chạy thoát được nữa.
“Kẻ trộm có tật giật mình.”
Sợi dây thần kinh của Ôn Nhiễm lại đứt thêm lần nữa.
Lần này Ôn Nhiễm lập tức mở mắt, nhìn anh hai giây: “Sao anh lại gọi em là Ôn Nhiễm?”
Anh uống một ngụm nước, bước tới: “Dì Vương, dì đi nghỉ trước đi.”
Cô buồn ngủ quá, nhịn không được giục: “Gọi đi mà.”
Nhưng mà, không làm được!
Yếu ớt đến mức như thể không thể chịu đựng nổi.
Anh xoay người nhặt điện thoại của cô lên, liếc cô một cái nhưng không trả lại mà nhét thẳng vào túi quần.
Nhưng so với bị anh phát hiện cô còn không thể chấp nhận một chuyện khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rồi cô bắt đầu tìm quần áo của mình.
Cô nhắm mắt, lầm bầm: “Em không uống thuốc.”
Ôn Nhiễm bước vào nhà vệ sinh, trước khi đóng cửa còn quay lại cười với anh: “Em đi vệ sinh.”
Lúc đi ngang qua Nhan Vọng Thư cô không liếc mắt mà chỉ nói: “Ngủ ngon.”
Trên giường, cô vẫn duy trì tư thế khi nãy, ngủ rất ngoan.
Aaa!!!
Đến cửa cô chợt dừng lại, nhìn xuống đôi dép lê dưới chân, định hỏi xem giày của mình đâu.
Cô hoảng loạn, đầu óc rối như tơ vò, đứng tại chỗ xoay hai vòng, ngay cả bắp chân cũng run lên.
Chương 48: Hình ảnh hiện lên rõ ràng quá!
Ôn Nhiễm nhắm mắt lại, nghĩ rằng hôm nay là cuối tuần nên cô định ngủ thêm một lát.
Rất nhanh, cô đã đi ra.
Sau đó anh gọi dì Vương đến, bảo bà giúp Ôn Nhiễm lau người rồi thay quần áo, còn mình thì mang đồ đi tắm.
—Sao anh lại gọi em là Ôn Nhiễm?
Nhưng ngay khi xoay người lại cô thấy Nhan Vọng Thư đã xuống lầu rồi.
Cô nhón chân, đau đến mức khẽ hít một hơi: “Hít—”
Nếu nói cô say, cũng kỳ lạ không kém.
Anh túm lấy cánh tay cô, kéo lại: “Chạy cái gì?”
—Gọi đi mà.
Nhan Vọng Thư buông chân cô ra, đứng dậy, gương mặt lộ rõ vẻ không vui: “Ngồi yên đây, đừng có nhúc nhích.”
Nhan Vọng Thư: “……”
Cả người Ôn Nhiễm mềm nhũn, ngã xuống giường, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, như thể linh hồn đã bị rút cạn.
“Anh đã nghĩ em sẽ xấu hổ, sẽ khóc, sẽ chất vấn anh.”
—Anh phải gọi em là Nhiễm Nhiễm.
“Dạ.” Bà đặt canh giải rượu lên tủ đầu giường.
Đúng vậy, là trèo lên.
Nhiễm Nhiễm?
Ôn Nhiễm không thể suy nghĩ được gì nữa, theo bản năng nhảy xuống giường.
Cô ngồi trên ghế cao, vòng tay ôm lấy eo anh, rúc vào lòng anh, hít hà hương tuyết tùng…
Cô bỏ qua thang máy, men theo cầu thang xoắn ốc, tay vịn lan can, bước chân “bình bịch bình bịch” vang dội.
Anh khựng lại, gọi: “Nhiễm Nhiễm?”
Mí mắt cô như nặng ngàn cân, hờ hững hé mắt, đáp qua loa: “Hả?”
Dưới ánh đèn xanh lam dịu dàng, Ôn Nhiễm ngồi trên ghế cao, chân không chạm đất, hai tay đặt trước ngực anh, đầu cô bị buộc phải ngửa lên cao, bị anh ôm chặt hôn sâu.
Bà tự hỏi bản thân, bình thường bà làm mọi chuyện đều chu toàn vậy mà hôm nay lại cảm thấy mơ hồ, không biết nên làm gì.
Cửa phòng một lần nữa được khép lại.
Đầu óc Ôn Nhiễm đặc quánh như hồ, cô đi ra ngoài.
Rõ ràng đây là phòng của một người đàn ông.
Lần trước bà đã có dự cảm rồi, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.
Nhan Vọng Thư gọi cô, giọng không tự chủ mà dịu dàng đi: “Ôn Nhiễm.”
Ôn Nhiễm thoáng liếc lại rồi dứt khoát bỏ luôn dép.
Ôn Nhiễm nhảy xuống bậc cuối cùng, chạy thẳng ra cửa, vẫn không quên đáp lại một cách lễ phép giữa hơi thở dồn dập: “Cháu chào dì! Làm phiền rồi ạ!”
Nhìn cô nằm trên chiếc giường rộng lớn của mình, anh chợt có cảm giác giường hôm nay lớn hơn hẳn.
Ngay cả giày của cô gái nhỏ cũng chưa cởi.
—Gọi vậy nghe hay hơn.
Giọng của Nhan Vọng Thư đột ngột vang lên!
!!!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.