Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 50: Anh quá muốn có được cô rồi
Đối phương không có phản ứng, Ôn Nhiễm bắt đầu cảm thấy bối rối, cắn môi, cứng đầu nói tiếp: “Nhưng tôi nghĩ, giữa chúng ta… không hợp.”
Cô tò mò, quay đầu tìm kiếm nguồn hương.
Nhan Vọng Thư ngồi trên ghế, dáng ngồi hơi lười biếng, ngón tay kẹp điếu thuốc, quai hàm siết chặt.
Nhưng cô vừa mới nói ra những lời đó.
“Không có gì, tôi không thấy phiền chút nào.” Dì Vương nhiệt tình gắp thức ăn cho cô: “Đều là cậu Nhan chăm sóc cô, tôi thì có làm gì đâu.”
Là vì thích nên mới buồn bã, không nỡ, thậm chí tiếc nuối sao?
“Dạ.” Dì Vương đáp.
Ôn Nhiễm đeo túi lên, nhanh chóng bước theo.
Xe rời khỏi bãi đỗ.
Cô đột nhiên nghe thấy Nhan Vọng Thư gọi mình.
Cô cố gắng ăn hai miếng, lịch sự nói: “Ngon lắm.”
Nói đến đây cô cũng mở lòng rất chân thành: “Chỉ cần nghĩ đến việc nếu ở bên anh, cuộc sống sẽ thêm nhiều biến cố và rắc rối, sẽ ảnh hưởng đến gia đình và bạn bè tôi…” Ôn Nhiễm rất lý trí lắc đầu: “Nghĩ đến điều đó, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là tìm cách giải quyết, hay vượt qua, mà là—thà rằng không bắt đầu còn hơn. Anh vẫn là anh, tôi vẫn là tôi, không can thiệp, không ảnh hưởng.”
Nhan Vọng Thư không vui, quay mặt đi chỗ khác.
Ôn Nhiễm hoàn hồn, tiếp tục bước qua thư phòng.
Nhan Vọng Thư cuối cùng không nhịn được nữa, giọng có chút trách cứ: “Những lời anh nói em đều bỏ ngoài tai rồi sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Nhiễm cảm thấy tim mình bị siết chặt một chút.
Ôn Nhiễm: “Tôi không thể vì anh mà từ bỏ thứ gì, cũng không thể hy sinh điều gì.”
“Anh không cần em phải làm gì vì anh.”
Sau đó anh hơi hé miệng, từ tốn phả ra một làn khói, bao phủ lấy khuôn mặt anh, làm nhòe đi đường nét.
Nhan Vọng Thư chậm rãi nở một nụ cười, không còn che giấu sự tức giận trong giọng nói: “Anh vẫn là anh, em vẫn là em, không can thiệp, không ảnh hưởng?”
Anh thản nhiên hỏi lại: “Sao?”
Nhan Vọng Thư lúc này cũng đặt thìa xuống, dùng khăn ướt lau miệng: “Đi thôi, tôi đưa em về.”
Anh thong thả ăn vài thìa, đột nhiên lên tiếng: “Vì sao không thích ăn một mình?”
Khi đi ngang thư phòng, Ôn Nhiễm không kiềm chế được mà liếc nhìn vào trong.
Ôn Nhiễm bỗng chốc chẳng còn cảm giác thèm ăn. Cô nhìn món ăn trên đĩa rồi nhẹ nhàng từ chối: “Dì Vương, không cần đâu, cháu ăn thế này là đủ rồi.”
Đến khi Nhan Vọng Thư cầm bó hoa bước đến trước mặt cô, hương hoa tràn ngập.
Ôn Nhiễm nhìn qua, có vẻ là cháo kê.
Tài xế của em!!
“Đúng vậy, cậu ấy không yên tâm khi để cô ở một mình.”
Vào thang máy, nhìn cánh cửa thang máy khép lại trong khoảnh khắc, cô cảm thấy cánh cửa này đã thực sự ngăn cách cô và Nhan Vọng Thư.
Ôn Nhiễm mím môi, cảm thấy lời mình hơi quá tuyệt tình.
Vừa nhìn ra sau, cơ thể cô bỗng cứng đờ, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Cô không hiểu tại sao anh vẫn gọi cô như vậy.
Anh có lẽ đang giận cô nhưng vẫn chuẩn bị bữa sáng và xe đưa cô về.
“…Anh ấy?”
Nói xong, cô xoay người rời khỏi thư phòng.
Nhan Vọng Thư còn tức hơn lúc nãy.
Cửa thang máy mở ra, vừa ra ngoài vài bước cô liền thấy một chiếc xe trắng phía trước nháy đèn hai lần.
Giống như chính cô đã nói.
Cửa thang máy mở ra, là sảnh tầng một.
Còn những gì đã sở hữu thì không nên phụ lòng.
Cô không ngồi xuống mà đứng đối diện anh, cúi đầu thật sâu.
Vì thế anh nghĩ, cô vẫn còn mong đợi ở anh, đúng không? (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô còn chưa kịp phản bác thì Nhan Vọng Thư đã chủ động kéo vali của cô đi về phía thang máy.
“…Không phải ý đó.” Ôn Nhiễm vội vã xua tay.
Ôn Nhiễm không nhìn anh, chỉ thẳng lưng lên, mắt rơi trên tập tài liệu giấy trên bàn anh, nói: “Về chuyện tối qua, tôi chân thành xin lỗi anh, xin lỗi.”
Anh vẫn là anh, cô vẫn là cô, không can thiệp, không ảnh hưởng.
Hàng mi Ôn Nhiễm khẽ rung, cô cụp mắt xuống, khẽ gật đầu: “Ừm.”
Anh nói: “Hoa của em, em quên lấy rồi.”
Sau khi dì Vương rời đi Ôn Nhiễm càng không thể ăn tiếp được.
“Vậy ý đó là gì?”
— Lần đầu tiên, anh nói “Nếu em đồng ý thì bây giờ sẽ có’, thế mà gọi là nghiêm túc à?
Dì Vương gật đầu, đặt đũa xuống: “Vậy nếu cô cần gì thì cứ gọi tôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Nhiễm sững lại, nhìn anh.
Giọng Ôn Nhiễm khẽ khàng: “Từ lúc đến Hộ Thành tôi toàn ăn một mình, có lẽ vẫn chưa quen.”
Ôn Nhiễm diễn tập trong lòng ba lần rồi mới bước ra ngoài.
Nhan Vọng Thư gật đầu nhẹ, đứng dậy: “Đúng vậy, tài xế của em.”
Vậy nên đây là quyết định đúng đắn.
Dì Vương cười nói: “Cháo kê rất tốt cho dạ dày.”
Dì Vương bước tới, đặt vali của Ôn Nhiễm sang một bên: “Cô ăn trước đi, tài xế đang chuẩn bị xe rồi.”
Cô quá bình tĩnh, suy nghĩ quá rõ ràng.
Anh quá muốn có được cô rồi.
Vậy nên, bó hoa này là để tỏ tình sao?
Ôn Nhiễm khựng lại một chút.
Lúc cô ngẩng đầu lên, Nhan Vọng Thư đã mở cửa xe phía sau, cúi người vào lấy bó hoa kia.
Lúc này anh không quan tâm cô thích anh bao nhiêu.
Nhan Vọng Thư đi đến, kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Gần trưa, mặt trời đã lên cao, bóng người bị ánh nắng rọi xuống trở thành một hình dáng nhỏ bé nực cười.
Không quan tâm ROI (tỷ lệ lợi nhuận), cũng không bận tâm giá trị N (n càng lớn, lợi ích càng cao) quá nhỏ.
—Tỏ tình?
— Anh gọi đó là tỏ tình sao? Chẳng nghiêm túc chút nào cả!
Ôn Nhiễm nghĩ một lúc rồi vẫn lên ghế phụ lái, kéo dây an toàn cài lại: “Cảm ơn.”
Anh mặc áo trắng, còn bó hoa kia đỏ đến rực cháy.
Qua khóe mắt, cô thấy Nhan Vọng Thư tiến lại gần, cô liền cố ý giả vờ không để tâm, tiếp tục ăn thêm một miếng.
Ôn Nhiễm nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
Trái tim Ôn Nhiễm thắt lại, cảm giác choáng váng bao trùm.
Ôn Nhiễm chợt nghĩ đến điều gì đó, liền hỏi: “Anh ấy thực sự ngủ trên sofa sao?”
Biểu cảm cô kiên định nhưng ánh mắt lại có phần dè dặt.
Câu này thà đừng nói còn hơn.
Cô thầm nghĩ, có phải vì cô có vấn đề về dạ dày nên anh đã dặn dò đặc biệt không?
“Nhiễm Nhiễm.”
Rất nhanh sau đó, bà bưng một chén cháo đến đặt trước mặt Nhan Vọng Thư.
Dạo gần đây cảm giác ấy càng rõ ràng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh nhìn về phía cửa như thể đang chờ cô đi ngang qua.
Nhan Vọng Thư đánh lái sang phải, giọng nhẹ nhàng: “Không có gì.”
Không gian yên lặng vài giây.
Vậy còn nửa kia thì sao?
Ôn Nhiễm nắm chặt tay kéo vali, lại nở một nụ cười, xoay người đi về phía cổng khu chung cư.
Ở ghế sau có một bó hoa hồng đỏ rực rỡ.
“Không có nhưng nhị.” Giọng anh bình thản nhưng lại khiến người khác tim đập mạnh: “Những gì em nói với anh, không có giá trị.”
Nhan Vọng Thư ngẩng đầu nhìn sang.
Anh vẫn không lên tiếng.
Tới đèn đỏ, Nhan Vọng Thư đạp phanh.
Tóc cô vừa sấy khô, có chút xù nhẹ.
Ban đầu cô nghĩ là nước hoa trong xe, nhưng lại cảm thấy Nhan Vọng Thư không phải kiểu người thích dùng loại hương này.
Thế nhưng trái tim cô lại nghẹn lại, trĩu nặng.
Ôn Nhiễm không bị thái độ của anh làm cho sợ hãi, ngược lại còn trở nên bình tĩnh hơn: “Nghe thì có vẻ như tôi rất nhát gan, nhưng thực tế… chỉ là tôi không thích anh đến mức đó thôi.”
Ôn Nhiễm mỉm cười: “Dì Vương, hôm qua cháu uống say, thật sự đã làm phiền dì rồi.”
Lộ trình rất gần, chẳng bao lâu đã đến Lam Ngữ Phong.
Nhan Vọng Thư: “Lý Uyển đã được sắp xếp liệu pháp tâm lý rồi. Thứ Hai và thứ Tư, tám giờ tối, trước tiên đi bốn buổi xem sao. Chi tiết anh sẽ gửi vào WeChat cho em.”
Ôn Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
Ôn Nhiễm nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng rồi kéo vali bước ra ngoài.
Nói gì cũng thấy nực cười.
Nó đã tan biến khi anh xuống lầu, trong ánh mắt cô nhìn anh, có sự ngạc nhiên và cả niềm vui không thể che giấu.
Ôn Nhiễm cảm nhận được sự tức giận bị kìm nén của anh.
Anh không đáp.
“Hả?” Ôn Nhiễm ngơ ngác quay đầu lại.
Cô ngửi thấy một mùi hoa rất nồng.
Ôn Nhiễm cúi chào một cách lịch sự xa lạ: “Xin lỗi đã làm phiền anh.”
Giọng cô cũng nhẹ nhàng hơn, khách quan nói: “Tôi thừa nhận, tôi thích anh.”
Anh nghiêng đầu nhìn sang.
Cô không muốn làm tổn thương anh nên cố gắng bù đắp: “Tổng giám đốc Nhan, cảm ơn anh đã thích tôi. Tình cảm của anh rất thẳng thắn và mãnh liệt, tôi thực sự cảm động.”
Ôn Nhiễm cũng nhận ra điều đó, cảm thấy không nên ở lại lâu hơn, mà có nói thêm cũng chẳng ích gì. Cô lí nhí: “Vậy tôi… đi trước đây?”
Câu này thật mập mờ.
Tài xế của em?
Nhan Vọng Thư gật đầu.
Ôn Nhiễm cúi đầu, bước đi trên cái bóng của chính mình.
“……” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vấn đề của em? Vấn đề gì? Giờ em định nói là em không thích anh?”
“Anh đưa tôi?” Ôn Nhiễm mở to mắt nhìn anh.
Nhan Vọng Thư hít một hơi, ngả người ra sau, đôi mắt theo thói quen hơi nheo lại.
Trong sự im lặng chỉ có tiếng nhai và nuốt rất khẽ.
Anh còn có thể nói gì đây?
Ôn Nhiễm nhìn anh, khách quan đánh giá: “Anh rất có sức hút, là một người đàn ông tuyệt vời. Chắc chắn sẽ gặp được một cô gái tốt hơn.”
Nhan Vọng Thư đột nhiên gọi cô: “Nhiễm Nhiễm.”
“……”
Ôn Nhiễm không ngờ rằng mình lại vô thức ăn hết cả chén cháo và thức ăn trên đĩa.
Chân mày cô hơi nhíu lại.
Đầu óc nóng bừng của Ôn Nhiễm thoáng hiện lên vài hình ảnh.
Nhưng kỳ lạ thay, sự bực bội trong lòng vốn còn một nửa giờ lại tan biến mất.
Cô thừa nhận thích anh nhưng chỉ vì cảm thấy ở bên anh sẽ không thuận lợi, mà cô thậm chí không có ý định cố gắng, lý do là—cô không thích anh đến mức đó.
Chiếc áo trễ vai hoa văn nhã nhặn để lộ xương quai xanh xinh đẹp, phần eo được thiết kế ôm sát tôn lên đường cong, kết hợp với quần jeans ống rộng đã qua xử lý wash nhẹ.
Nhan Vọng Thư xuống xe, mở cốp, xách vali ra.
Cô hít sâu một hơi, dứt khoát nói: “Nhưng tôi không thích anh đến mức đó.”
Đây rõ ràng là kết quả mà cô muốn.
Nhịp tim cô hơi loạn, trong lòng có chút buồn, nhưng khi nhìn anh cô lại càng chắc chắn quyết định của mình là đúng.
Sau đó Ôn Nhiễm dần bình tĩnh lại.
Dưới ánh nắng chói chang có chút cảm giác hư ảo.
Dì Vương bày đồ ăn lên bàn, thấy Ôn Nhiễm đi xuống liền gọi: “Cô Ôn, có thể dùng bữa rồi.”
Dì Vương ngồi bên cạnh giới thiệu: “Cô thử cháo này xem?”
Ôn Nhiễm l**m môi, nói: “Tôi muốn nói với anh… một chuyện.”
Nhan Vọng Thư đã lờ mờ đoán ra, ánh mắt ra hiệu cho cô vào trong: “Ngồi đi.”
Ôn Nhiễm vô thức cúi xuống kiểm tra.
Ôn Nhiễm có chút bối rối, nghĩ kỹ vài giây, cũng không biết từ khi nào mình từng nói với anh rằng cô không thích ăn một mình.
Không hợp khẩu vị của cô.
Trên đời này có rất nhiều điều tốt đẹp nhưng không nhất thiết phải sở hữu.
— Lần thứ hai, anh nói ‘Chúng ta thử xem sao được không?’, thế mà cũng gọi là nghiêm túc?
Khi quay lại hành lang, cô ngửi thấy hương tuyết tùng rõ rệt.
“…Ý tôi là, vừa nãy dì Vương nói tài xế sẽ đưa tôi đi.”
Dưới ánh mặt trời, mái tóc cô óng ánh, vành tai ửng đỏ.
Ôn Nhiễm nhận lấy, lịch sự mỉm cười nhưng có phần gượng gạo: “Cảm ơn anh… Lái xe cẩn thận.”
“Tôi nhớ hết, tôi không biện hộ, cũng chẳng có gì để biện hộ cả. Chỉ là mượn cớ rượu vào để chiếm lợi từ anh.” Cô nuốt khan một cái: “Chuyện này, anh muốn bồi thường thế nào, hoặc tôi có thể làm gì để bù đắp, chỉ cần anh nói tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Không phải vấn đề của anh, là vấn đề của tôi.”
— Lần thứ ba, ngay trước cửa nhà vệ sinh, đến một bông hoa cũng không có, mà gọi là, nghiêm, túc?
Ôn Nhiễm trở lại phòng, kéo lấy vali, đeo túi lên vai.
Nhan Vọng Thư đặt vali của cô vào cốp xe sau đó bước lên xe.
Ôn Nhiễm nhìn bó hoa, sững sờ hai giây mới ngước lên, do dự: “Nhưng… nhưng tôi đã nói rồi…”
Nhưng dường như cô cũng đang mong đợi anh sẽ nói điều gì đó.
Nhan Vọng Thư nghẹn lời, không nói được gì.
Sắc mặt Nhan Vọng Thư hoàn toàn lạnh xuống.
Cô đứng trước cửa thư phòng, nhẹ nhàng gõ hai tiếng rồi hỏi: “Tôi có thể làm phiền anh một chút không?”
Ôn Nhiễm thay quần áo của mình.
Có lẽ nhiều năm sau, khi họ tình cờ gặp lại trong một dịp nào đó anh sẽ hơi ngạc nhiên về thân phận của cô, rồi chợt nhớ đến lời nói hôm nay và hiểu ra tất cả.
Trái tim vừa bình tĩnh lại của Ôn Nhiễm bỗng gợn sóng.
Cô vừa định đặt đũa xuống thì thấy Nhan Vọng Thư đi xuống từ cầu thang.
Nhan Vọng Thư không đáp.
“Đúng vậy.” Dì Vương gật đầu: “Tôi chỉ đưa mền cho cậu ấy vào nửa đêm, sáng dậy thì giúp cậu ấy thu dọn thôi, tôi có gì đâu mà phiền?”
Hóa ra là chuyện này.
Vài giây sau cô mới thu lại ánh mắt, cầm đũa lên, gắp thức ăn bỏ vào miệng.
“Thích ăn là tốt.”
Không có bất kỳ thay đổi nào.
Anh biết rõ, đó là vì cô đã thấy bó hoa và đang không được tự nhiên.
Sau đó, anh nghiêng đầu nhẹ giọng nói: “Dì Vương, cho tôi nửa chén cháo.”
Bởi vì…
Đôi mắt nhạt màu của Nhan Vọng Thư phản chiếu sắc hoa rực rỡ: “Thích một người đâu phải một con số cố định, em nói xem?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh.
Cô trông điềm đạm, ngoan ngoãn, lười biếng, thuần khiết.
Dưới ánh mặt trời, Nhan Vọng Thư cao lớn đứng bên cạnh xe, đôi mắt khẽ nheo lại vì ánh sáng, khóe môi mang theo ý cười: “Em quên đồ rồi.”
Ít nhất, anh hi vọng là vậy.
Ánh mắt anh sâu thẳm, đối diện với cô.
Chương 50: Anh quá muốn có được cô rồi
Ôn Nhiễm bị bà kéo lên bàn ăn, đến khi cầm đũa lên mới kịp phản ứng, đây là sự sắp xếp của Nhan Vọng Thư.
Ôn Nhiễm bước vào, nhanh chóng quét mắt nhìn cách bài trí trong thư phòng rồi thu lại ánh mắt.
Nhưng đúng là cô không thích ăn một mình.
Anh cũng nhìn cô, sắc mặt không biểu lộ gì.
Nghĩ đến đây, Ôn Nhiễm bình tĩnh lại.
“…Tôi…” Ôn Nhiễm đỏ bừng mặt, không nói được gì.
Trên suốt quãng đường Ôn Nhiễm chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô nghĩ, có lẽ anh đã chuẩn bị sẵn bó hoa từ trước, nhưng sau những lời cô nói, e rằng… bó hoa này chẳng còn tác dụng gì nữa.
Cô nếm thử một thìa, có thêm đường hoa hồng, quá ngọt.
“Hơn nữa, chẳng phải chính em đã nói sao?” Anh hơi cúi xuống, nâng cằm lên một chút, giọng điệu nhẹ nhàng: “Em thích anh.”
Ôn Nhiễm: “……”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.