Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 55: Chương 55

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55: Chương 55


Anh đứng dậy, tiện tay cầm theo áo khoác: “Cũng muộn rồi, anh phải ra sân bay.”

Cô bình tĩnh nhìn anh: “Sư huynh, xin lỗi, nhưng em chưa từng có suy nghĩ đó.”

Bước ra khỏi quán cà phê mưa đã nặng hạt hơn, làn gió ẩm ướt thổi tung mái tóc Ôn Nhiễm.

Ôn Nhiễm: “Vì anh là anh trai, là người thân của em.”

Tại tòa thị chính thành phố BL, thương hiệu thời trang cao cấp BRB ra mắt bộ sưu tập mùa đông 2019, đồng thời công bố hợp tác với thương hiệu trang sức cao cấp ‘Carllyle’.

Cô cúi đầu khiến Trạch Trình Kính không thể nhìn thấy biểu cảm của cô.

“Chúng ta cùng lớn lên, chúng ta hiểu nhau, quen thuộc với nhau.”

Anh từng nghĩ rằng mình đã dẫn trước ngay từ vạch xuất phát.

Nhưng tại sao cô lại không có ý thức của một con mồi?

Ôn Nhiễm ăn cháo, uống thuốc, chẳng bao lâu lại ngủ thiếp đi.

Trên môi anh vẫn còn vương nụ cười nhạt, giọng điệu cũng bình thản: “So với những người đàn ông khác anh vẫn có ưu thế, đúng không?”

Vì thứ anh muốn, cô có.

Trạch Trình Kính, sư huynh của cô, người mà cô luôn xem là anh trai đang tỏ tình với cô.

Trạch Trình Kính hiểu ý cô, khẽ ngửa đầu, im lặng, tự mình tiêu hóa cảm xúc.

Ôn Nhiễm cũng đứng lên, cầm lấy túi xách: “Sư huynh, em sẽ không tiễn anh ra sân bay đâu.”

Bầu trời tối dần, mặt đất cũng dần chìm vào bóng tối, những tòa cao ốc, dòng xe cộ, và đám đông đều trở nên mờ ảo.

Trên ngực áo anh cài một chiếc ghim hình con rắn, toàn bộ đính đá sapphire xanh thẳm, đồng hồ trên tay có mặt số tựa như bầu trời sao, dây đeo cùng tông màu.

Trạch Trình Kính nhận thấy sự không tự nhiên của cô nhưng vờ như không có gì xảy ra: “Trên xe anh còn áo.”

Ngoài cửa sổ mưa lại bắt đầu rơi.

Cô hạ nửa kính xe xuống: “Sư huynh, anh hạ cánh an toàn nhớ nhắn tin cho em nhé.”

Ôn Nhiễm không nghi ngờ gì, cất điện thoại vào túi rồi theo sau y tá.

Anh giống như vầng trăng sáng duy nhất giữa đêm đen.

Có lẽ anh sẽ không tìm cô nữa.

Trạch Trình Kính thấy đau lòng, Ôn Nhiễm cũng chẳng dễ chịu hơn.

Uống thuốc xong cô thấy buồn ngủ, bèn leo lên giường nằm.

Ôn Nhiễm vô thức lùi về sau, ngước mắt nhìn anh, đáy mắt mang theo chút kinh ngạc nhưng ánh nước vẫn long lanh.

Cô cầm điện thoại lên, vẫn không có tin nhắn nào từ Nhan Vọng Thư.

Ôn Nhiễm dừng lại một lúc, giọng nói chân thành và vững vàng: “Sư huynh, tình cảm giữa chúng ta sẽ mãi mãi không thay đổi.”

Thế là Ôn Nhiễm cứ thế nằm bệnh suốt kỳ Trung thu, trong khoảng thời gian đó cô chỉ gọi điện cho Bạch Vĩ Lương và mẹ, mỗi người một cuộc.

Tài xế khá tốt bụng, vì Ôn Nhiễm không mang ô nên đưa cô đến tận hầm để xe của khu chung cư.

“Em thử đừng coi anh là anh trai, hãy xem anh như một người đàn ông, rồi em sẽ…”

Tại sao khi nhìn thấy gương mặt căng chặt, mạnh mẽ, ẩn chứa cơn giận của anh, cô lại nảy sinh ý muốn ôm lấy anh?

Trong những bản tin đó có ảnh của Nhan Vọng Thư.

Chưa đến hai ba bước, Ôn Nhiễm đã áp sát vào tường, lưng lạnh toát, không thể lùi thêm được nữa.

“Dạ, tạm biệt sư huynh.”

Là tình thân.

Trời vẫn chưa sáng hẳn, không nghe thấy tiếng mưa, không biết hôm nay trời âm u hay nắng ráo.

Người như anh có lẽ chưa từng bị ai đối xử như vậy.

Ôn Nhiễm rời giường, tắm nước nóng, pha một chén sữa ngũ cốc.

May thay, là có thể.

Vài ngày trước cô có mua một số dụng cụ điêu khắc ngọc, định tạc viên ngọc Trạch Trình Kính tặng để làm quà sinh nhật cho Bạch Vĩ Lương.

Không phải cô chưa từng nghĩ đến việc chủ động liên lạc với Nhan Vọng Thư, nhưng mỗi lần mở khung trò chuyện cô lại chần chừ.

Anh khoanh tay trước ngực, dáng vẻ có chút lười nhác, nhưng đường viền cằm lại căng chặt, ánh mắt sắc bén khóa chặt cô.

Động thái này của ‘Carllyle’ ngay lập tức chiếm lĩnh hơn nửa số trang tin tức, cổ phiếu vốn bị ảnh hưởng bởi scandal bữa dạ tiệc ở Tô Thành cũng nhờ đó mà tăng trần.

Cô không chịu nổi việc anh đau lòng.

Đúng lúc này y tá bước ra, bảo cô đến phòng trị liệu một chuyến.

Hôm đó anh mặc một chiếc sơ mi cổ giao lĩnh màu đen, bên ngoài khoác hờ một chiếc blazer cùng màu, trên vai có những viên kim cương nhỏ lấp lánh như dải ngân hà.

Từ sau khi cô cúp máy anh vào chiều qua anh không còn liên lạc với cô nữa.

Còn cụ thể là gì thì cô không thể nói rõ.

Trong phòng không bật đèn, giơ tay cũng chẳng thấy ngón, Ôn Nhiễm cảm thấy trái tim mình dường như cũng bị bao phủ bởi bóng tối vô tận.

Trong lòng cô có một đáp án.

Trạng thái của anh rất tốt, chẳng khác gì những lần xuất hiện trước công chúng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phòng không lớn nhưng rất sáng sủa, chỉ bày một bộ sofa và bàn trà, trông giống phòng tiếp khách hơn là phòng trị liệu.

Khoảnh khắc đẩy cửa cô liền nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng bên phải.

Cô từng thấy Ái Vi đặt thuốc qua ứng dụng giao hàng nên cũng thử đặt theo cách đó.

Nhưng cô không thể cho.

Đã không thể cho thì không thể gieo hy vọng, không thể để lại mong đợi, nếu không sẽ chỉ khiến nỗi đau thêm sâu.

Chương 55: Chương 55

“Chuyện này không cần xin lỗi, Nhiễm Nhiễm.” Trạch Trình Kính miễn cưỡng nhếch môi: “Nhưng nếu một ngày nào đó em nghĩ đến chuyện yêu đương, có thể đừng loại bỏ anh ra khỏi sự lựa chọn không?”

Tim Ôn Nhiễm khẽ co thắt.

Ôn Nhiễm theo phản xạ với lấy điện thoại nhưng không có tin nhắn nào từ Nhan Vọng Thư.

Nhưng khi nhìn viên ngọc Ôn Nhiễm lại nhớ đến Trạch Trình Kính.

Ôn Nhiễm gật đầu rồi đẩy cửa bước vào.

Không biết từ khi nào trời bắt đầu lất phất mưa.

Trước kỳ nghỉ Quốc khánh Ôn Nhiễm đưa Lý Uyển đi buổi trị liệu tâm lý cuối cùng.

Khoảnh khắc này Ôn Nhiễm không thể tự lừa mình dối người nữa.

Ngón tay anh thon dài, ấn lên khung cửa, ‘cạch’ một tiếng, cửa phòng đóng lại.

Nhưng suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong chốc lát.

Nhận ra mình lại đang để ý đến tin tức của anh, cô lập tức tắt màn hình.

Trạch Trình Kính gắng gượng chắp vá lại trái tim mình, còn Ôn Nhiễm thì đã ngồi vào xe taxi.

Cô vẫn chưa tìm ra động lực thúc đẩy nhưng dường như cũng chẳng cần tìm nữa.

Nằm trên giường rất lâu, Ôn Nhiễm bắt đầu thấy đau dạ dày, đến mức không chịu nổi, cô lên mạng tra xem có thể uống thuốc cảm cùng lúc với thuốc đau dạ dày không.

Trạch Trình Kính vẫy tay chào tạm biệt cô.

Nhưng cuối cùng nước vẫn sẽ chảy ngược về vũng, nhìn qua vẫn như chưa từng thay đổi.

Còn Nhan Vọng Thư vẫn không có tin tức gì.

Nhưng hóa ra, ngay từ điểm xuất phát anh đã bước sai đường.

Nhưng không hiểu sao cô vẫn bị cảm lạnh.

Là tình cảm vĩnh viễn không đổi thay. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không gian kín bưng, ánh đèn trắng chói mắt giống như một phòng thẩm vấn trong phim.

Đi làm rồi cô vẫn chưa khỏi cảm, ho liên tục, cơn đau dạ dày cũng thi thoảng lại hành hạ. Phần sức lực ít ỏi còn lại đều dồn vào công việc cần hoàn thành mỗi ngày, cô chẳng còn tâm trí nghĩ xem cái “động lực thúc đẩy” đó rốt cuộc là gì.

Ôn Nhiễm lướt xem hết trang tin này đến trang tin khác, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc tiêu cực mà trước nay chưa từng có—

Nửa đêm cô toát mồ hôi lạnh, khó chịu tỉnh dậy.

Đã mấy ngày trôi qua, cuộc trò chuyện với Nhan Vọng Thư đã chìm xuống tận dưới cùng.

Lý do này Trạch Trình Kính không thể phản bác.

Ôn Nhiễm nhìn anh, vô thức bấm nhẹ vào đầu ngón tay mình.

Là Nhan Vọng Thư.

Anh nhẹ giọng, như hòa tan vào giai điệu:

Thế nhưng cả buổi sáng cô không vẽ nổi một đường nét ưng ý nào.

Chờ đến khi nhìn rõ, cô hoàn toàn sững sờ.

Nhưng nếu ngay cả Trạch Trình Kính cô cũng không muốn nắm tay đi đến cuối đời thì trên thế gian này còn ai có thể khiến cô nguyện ý đây? (đọc tại Qidian-VP.com)

“Được.” Trạch Trình Kính mỉm cười, dặn dò như mọi khi: “Em cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt, về sớm nhé, thầy rất nhớ em.”

“Từ khi còn nhỏ đến bây giờ, chúng ta có một tình cảm kiên cố nhất, thuần túy nhất, thứ tình cảm mà không ai có thể sánh bằng.”

Trạch Trình Kính thản nhiên cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm.

Cô rất muốn an ủi anh với tư cách một người thân nhưng bây giờ cô không thể làm vậy.

Khi nhìn thấy Trạch Trình Kính đau lòng, cô thực sự đã có chút mềm lòng.

Cô nhìn thấy ánh mắt Trạch Trình Kính dần trở nên ảm đạm, nhưng anh vẫn cố gắng nở một nụ cười, giọng nói có chút run rẩy: “Vì sao?”

Buổi trưa Ôn Nhiễm bắt đầu ho, triệu chứng cảm lạnh trở nên nặng hơn.

Trạch Trình Kính đưa áo khoác của mình khoác lên người cô.

Cô ngẩng đầu lên, trong mắt đã không còn sự hoảng hốt.

Cô cầm điện thoại lên, lướt xuống dưới.

Dáng người cao ráo, khí chất sang trọng, đường nét gương mặt sắc sảo mà tinh tế, vừa lịch lãm nho nhã lại mang theo sự cấm d·ụ·c đầy mê hoặc, thậm chí còn toát ra sức hấp dẫn nam tính mạnh mẽ hơn cả những người mẫu nam hàng đầu bên cạnh.

Ôn Nhiễm vô thức siết chặt ngón tay, đầu ngón tay truyền đến cơn đau nhè nhẹ.

Cô lùi một bước, anh tiến một bước.

Ôn Nhiễm kéo cửa kính lên, nụ cười cũng thu lại, như thể kiệt sức mà tựa vào cửa xe: “Bác tài, làm ơn đến ‘Lam Ngữ Phong’ ạ.”

Ôn Nhiễm nghĩ, cô đã hoàn toàn rơi vào bẫy của anh rồi.

Nhưng cô luôn cảm thấy vẫn còn thiếu một chút động lực thúc đẩy.

Mạnh mẽ, không cam lòng.

Nhan Vọng Thư giơ tay trái lên.

Đúng lúc có một chiếc taxi chạy ngang, Ôn Nhiễm lập tức giơ tay vẫy xe, vì quá vội nên cô vô tình giẫm vào một vũng nước.

Nhưng bệnh rồi cũng sẽ khỏi, tinh thần rồi cũng sẽ hồi phục.

Khi Trạch Trình Kính lần nữa nhìn về phía Ôn Nhiễm, anh đã trở lại bình thường, giọng nói cũng dịu dàng như mọi khi: “Anh không sao, em cũng đừng vì anh mà không vui.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong một khoảnh khắc Ôn Nhiễm nghĩ, nếu Trạch Trình Kính là chồng mình chắc hẳn anh sẽ là một người chồng hoàn hảo, cả đời cô có lẽ cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.

Mà còn vì Nhan Vọng Thư.

Trước đây Ôn Nhiễm luôn nghĩ rằng không nhất thiết phải là Nhan Vọng Thư.

Cô không động đậy, cũng không đáp lời.

Việc Nhan Vọng Thư sang nước F, cô vô tình đọc được trên một trang tin tức ngành.

Khi tỉnh dậy trời đã gần tối, Trạch Trình Kính nhắn tin nói rằng anh đã đến nước Mỹ.

Cô cảm nhận được sự đè nén trong lòng và khao khát muốn phá vỡ sự đè nén đó.

Cơn sốt khiến đầu cô mê man suốt cả đêm, ngủ đến tận sáng hôm sau.

Ôn Nhiễm nhận ra điều đó, theo bản năng né tránh một chút nhưng rồi ý thức được điều gì, cô lập tức tiến lại gần, vội vã sửa chữa: “Sư huynh, em mặc rồi, vậy còn anh?”

Không hiểu sao lại thấy có chút tủi thân.

“Nhiễm Nhiễm.” Anh khẽ gọi cô.

Ôn Nhiễm chưa từng nghĩ, mình sẽ cùng ai đó nắm tay đi đến hết cuộc đời.

Giống như một thợ săn điêu luyện đang chờ con mồi bước vào bẫy.

Cô hoàn toàn không có tư cách để mà không cam lòng.

Cô bối rối không chỉ vì Trạch Trình Kính.

Cô thật sự xong rồi.

Sợ mình không tập trung mà làm hỏng viên ngọc đẹp, cô lấy máy tính bảng ra vẽ bản phác thảo.

“Không.” Ôn Nhiễm quả quyết cắt ngang, giọng nói mỏng manh nhưng kiên định: “Sư huynh, không thể nào.”

Nhan Vọng Thư nhìn cô mang theo áp lực vô hình, đột ngột tiến lên một bước, ưu thế chiều cao lập tức hiện rõ.

Cuộc điện thoại hôm ấy có lẽ là giới hạn cuối cùng của anh.

Trong quán cà phê, tiếng nhạc du dương bao trùm không gian, không nghe thấy tiếng mưa, nhưng qua ô cửa kính sát đất Trạch Trình Kính có thể nhìn thấy những hạt mưa nhỏ rơi lộn xộn trên đường.

Ôn Nhiễm nhìn bó hoa trong hai giây rồi vẫn quyết định cầm theo.

Trạch Trình Kính cảm thấy trái tim mình như vũng nước ấy, trong khoảnh khắc, vỡ vụn thành từng mảnh.

Trước cửa một căn phòng, y tá làm động tác “mời”, lễ phép nói: “Cô Ôn, là phòng này.”

Ôn Nhiễm phiền muộn, nhắm mắt tựa vào cửa sổ.

Anh không hề bị cô ảnh hưởng.

Ăn xong, cô không ngủ lại được, bèn đến xưởng làm việc g·i·ế·t thời gian.

Nhưng giờ đây cô cảm thấy, ngoài anh ra không ai có thể thay thế. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hôm đó, sau khi đưa Lý Uyển đi trị liệu tâm lý về, Ôn Nhiễm tháo giày, ngồi xuống sofa, nhìn bó hoa tulip đã héo úa, đột nhiên cô cảm thấy rõ ràng trong tim mình dường như thiếu mất một mảnh.

Ôn Nhiễm gật đầu.

Ngay cả công việc cũng không thể khiến lòng cô bình yên.

Từ nhỏ đến lớn anh luôn thể hiện sự chu đáo, dịu dàng, mạnh mẽ, cô thực sự không thể chịu nổi dáng vẻ anh cố nén nỗi buồn, huống hồ gì nỗi buồn ấy lại do cô gây ra.

Như thường lệ, cô ngồi trong phòng chờ lướt xem tin tức trên điện thoại rồi tự suy đoán rằng có lẽ Nhan Vọng Thư sắp về nước.

Cô tựa vào lưng ghế, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người đến mức lớn nhất.

Mưa rơi lộp độp trên cửa kính, giờ này còn kẹt xe, tiếng còi inh ỏi không ngừng.

Cô lắc đầu, giọng điệu vô cùng chắc chắn: “Sư huynh, em sẽ không bao giờ cân nhắc anh.”

Cô tự hỏi, mình không cam lòng điều gì? Rõ ràng bản thân chưa từng làm gì cũng chẳng hề bỏ ra điều gì.

Ôn Nhiễm nhắm mắt ngả người xuống sofa, co chân cuộn lại thành một vòng tròn nhỏ, đưa hai tay che mắt chặn đi chút ánh sáng cuối cùng.

Cô rất hiểu, suy nghĩ ấy dù là với bản thân hay với anh đều là sai lầm.

Lúc đầu Ôn Nhiễm còn nghĩ đây chỉ là một cuộc hôn nhân vì lợi ích nhưng khi Trạch Trình Kính bày tỏ tình cảm của anh dành cho cô, cô cảm thấy điều đó còn khó chấp nhận hơn.

Cô ôm chặt bó hoa hồng phấn che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt đang cười.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55: Chương 55