Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 62: Chương 62

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62: Chương 62


“Cậu ta đã ra tay với BNile từ trước, chỉ là do thân phận đôi bên nên chưa lộ rõ mà thôi.”

Nhưng đây là nụ cười thật lòng đầu tiên của cô kể từ khi trở về.

Ôn Nhiễm nhìn Bạch Vĩ Lương: “Thầy…”

Bạch Vĩ Lương vội đứng dậy, chân tê cứng suýt khuỵu xuống.

Hoặc, bước vào bức tranh đầy màu sắc của anh.

Bạch Vĩ Lương nghẹn giọng:

Ôn Nhiễm đột nhiên muốn khóc nhưng không khóc được.

Rõ ràng chỉ cần cô từ bỏ Nhan Vọng Thư là mọi chuyện sẽ ổn.

Sáng hôm sau Ôn Nhiễm dậy thật sớm, tranh phần mang thuốc hạ huyết áp cho Bạch Vĩ Lương thay dì giúp việc.

“Thầy, xin lỗi thầy.”

Cô cúi đầu, áp trán lên mu bàn tay ông, giọng nghẹn lại:

Ôn Nhiễm: [[Cười]]

lune: [Thi Trạch về Bắc Đô rồi, đi cùng cậu ấy.]

Chỉ một bức ảnh mà Ôn Nhiễm đã cảm thấy trong lòng vừa mềm yếu vừa đau nhói.

“Con nghĩ thông suốt chưa?”

Dì giúp việc thu dọn ly nước, ân cần hỏi: “Nhiễm Nhiễm, trưa nay con muốn ăn gì không?”

Với tính cách đó, cô làm sao có thể là đối thủ của Nhan Vọng Thư?

“Cậu ta làm việc, bề ngoài luôn giữ lại một đường nhưng thực chất đã chặn hết lối thoát của đối phương.”

Ông không yên lòng, ngồi trên ghế sofa bên cạnh trông chừng cả đêm.

Ôn Nhiễm không nhịn được, lấy tay che miệng, bật cười.

Sau khi cô thổ lộ, dù là mẹ hay thầy, thực ra đều không nhìn nhận vấn đề từ góc độ ảnh hưởng công ty hay lợi ích cá nhân.

Bạch Vĩ Lương tiến đến gần giường: “Cậu ta còn mang theo một bản kế hoạch giúp BNile tiến vào thị trường trong nước. Trên bề mặt, mọi đề xuất đều có lợi cho BNile. Nhưng thực chất là ngầm ám chỉ, nếu thầy từ chối thì những điều khoản giúp đỡ đó sẽ trở thành rào cản khiến BNile khó bề tiến vào.”

Ôn Nhiễm trầm ngâm: “Chuyện này con đã hỏi anh ấy. ‘Carllyle’ hiện tập trung vào thị trường tầm trung, trước khi BNile tiến vào thị trường trong nước anh ấy muốn ổn định thị phần này. Còn sau khi BNile vào, anh ấy sẽ quan sát tình hình, không có ý đối địch với BNile. Ý anh ấy là, chim cò tranh nhau, ngư ông hưởng lợi, anh ấy không muốn kẻ khác làm ngư ông.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, mồ hôi túa ra.

Chương 62: Chương 62

Trước khi đi ngủ Ôn Nhiễm nhận được tin nhắn từ Nhan Vọng Thư.

Ôn Nhiễm trở về phòng, nhận được tin nhắn từ mẹ.

Bạch Vĩ Lương nói ông biết rồi, dặn dì tối nay để ý cô nhiều hơn.

“Anh ấy muốn hợp tác với BNile sao?”

“Nhiễm Nhiễm, sáng nay lúc sáu giờ dì dậy thấy phòng làm việc của ông Bạch vẫn còn sáng đèn, không biết tối qua ông ấy có ngủ chút nào không.”

Làm sao cô có thể kiểm soát được nỗi buồn?

Ôn Nhiễm đoán, có lẽ là lần đầu tiên cô gặp Nhan Vọng Thư.

“Lúc đó cậu ta mới 27 tuổi? Còn trẻ mà dã tâm không nhỏ.” Bạch Vĩ Lương cười lạnh: “Sau khi chị gái cậu ta giao quyền lại, cậu ta lập tức hành động mạnh tay. Nhìn có vẻ liều lĩnh nhưng thực ra từng bước đều ổn định. Đây chắc chắn không phải là kế hoạch cậu ta mới nghĩ ra sau khi nắm quyền.”

Cô cố gắng kìm nén tiếng khóc nhưng bờ vai gầy yếu và tấm lưng nhỏ bé vẫn run lên từng đợt.

Chưa nói đến việc Nhan Vọng Thư có thật lòng với cô hay không, dù có thật lòng nhưng tình cảm là thứ khó bền lâu.

lune: [Đánh trận giả.]

Bạch Vĩ Lương suy nghĩ hai giây: “Lời này đúng, cũng vì thế mà ‘Carllyle’ chưa từng có xung đột trực diện với BNile. Nhưng Nhiễm Nhiễm, nếu Nhan Vọng Thư tìm được cách đánh gục BNile trong một đòn, con nghĩ cậu ta sẽ buông tha sao?”

Ngoài ra, xưởng làm việc của cô chính là nơi cô trở về mỗi ngày. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai năm trước?

lune: [Em đi theo anh, anh dẫn em.]

Dì giúp việc đưa khay cho Ôn Nhiễm, có chút lo lắng:

Không tìm thấy, ông dứt khoát không tìm nữa, đứng dậy: “Để thầy đi lấy nhiệt kế, đo lại xem sao.”

Có lẽ là vì con người.

Nhưng chưa được ba giây cô lại thấy buồn bã.

Ôn Nhiễm bình tĩnh suy xét rồi đưa ra đáp án: “Sẽ không.”

Đứng ở góc độ của anh, BNile là đối thủ mạnh. Nếu có cơ hội chắc chắn anh sẽ không nương tay.

Ôn Nhiễm không nhịn được bật cười: “Dì ơi, con chỉ nói bừa thôi, dì nấu gì con cũng ăn.”

“Thầy ơi.” Ôn Nhiễm gọi thêm một tiếng.

Nhan Vọng Thư mặc đồ ngụy trang, chống chân dài ngồi trên đống lốp xe đen, má phải có ba vệt sơn ngụy trang, cằm hơi nâng lên, bớt đi vẻ quý phái thường ngày, thêm chút hoang dã.

Ông đã già rồi, còn có thể ở bên cô bao nhiêu năm nữa?

Ôn Nhiễm hít sâu một hơi để trấn tĩnh lại cảm xúc. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng lúc này đây, càng thích thì càng đau lòng, càng cảm thấy bất lực.

Mọi người đều yêu thương cô nhưng cô lại khiến mọi người phải đau đầu.

Ôn Nhiễm: [Trông có vẻ vui nhỉ.]

So với anh, cuộc sống của cô là một bức tranh đen trắng.

Bởi cô hiểu rõ, sự nhượng bộ của Bạch Vĩ Lương không vì điều gì khác, chỉ vì ông thương cô, thế thôi.

Khi ăn cháo và uống thuốc, cô thi thoảng lại liếc nhìn Bạch Vĩ Lương đang ngồi trên ghế sofa.

Vẫn lo lắng, dì lại đến gõ cửa phòng Bạch Vĩ Lương, báo cho ông biết bệnh đau dạ dày của Ôn Nhiễm lại tái phát.

Trước khi gặp Ôn Nhiễm, Bạch Vĩ Lương luôn cho rằng bản thân là người lạnh nhạt, ít vướng bận tình cảm.

“Hơn nữa…” Giọng Bạch Vĩ Lương trầm xuống: “…cậu ta muốn số cổ phần đó thuộc về cá nhân mình.”

Ôn Nhiễm đặt khay xuống, cầm lấy ly nước và hộp thuốc bước đến, chờ thời điểm thích hợp rồi lên tiếng:

Dì lấy thuốc từ hộp dự trữ đưa cho cô uống một viên rồi đưa cô về phòng.

Ôn Nhiễm: [Anh còn thích chơi trò này à?]

“…”

“Nhiễm Nhiễm.” Đôi mắt Bạch Vĩ Lương đã đỏ hoe: “Nếu chỉ cần đổi BNile là có thể khiến Nhan Vọng Thư mãi mãi một lòng một dạ với con, thầy nhất định sẽ không do dự mà trao đổi với cậu ta. Nhưng không thể, tình cảm là thứ tự nguyện, không thể trao đổi. Con hiểu không?”

“…”

Ôn Nhiễm nắm chặt điện thoại, đầu ngón tay trắng bệch.

Bạch Vĩ Lương dùng mu bàn tay thử nhiệt độ trên trán cô, lại so với chính mình, vẫn không yên tâm, ông bắt đầu tìm kiếm: “Nhiệt kế đâu rồi?”

lune: [Lần sau dẫn em đi.]

Ôn Nhiễm suy nghĩ một lúc, ngoan ngoãn cười: “Dì ơi, dì biết nấu mì hến gan heo không?”

“Nhiễm Nhiễm, thầy không yêu cầu con điều gì, chỉ có duy nhất một điều này được không? Hả?”

“Chỉ cần nghĩ đến… sau này… thầy không còn nữa, nếu cậu ta bắt nạt con, tính toán với con, thầy cũng chẳng thể hay biết, cũng chẳng thể bảo vệ con, thầy liền…”

Chỉ cần anh ta có một chút tâm tư, e rằng cô sẽ không thể quay đầu lại.

Ôn Nhiễm chớp mắt, Nhan Vọng Thư muốn nắm cổ phần BNile?

lune: [Những thứ này đều có thể khoe được, em có muốn anh biểu diễn không?]

Ôn Nhiễm cảm thấy Nhan Vọng Thư tuy rất bận nhưng đời sống ngoài công việc lại rất phong phú, giống như một bức tranh đầy màu sắc.

Bạch Vĩ Lương tháo kính lão xuống, nắm trong lòng bàn tay:

Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng, Ôn Nhiễm chớp mắt.

Bác sĩ đề nghị truyền nước trước, sau khi khá hơn thì đi kiểm tra tổng quát.

Cô trầm tính, yếu mềm nhưng cũng rất cứng cỏi, không chịu được uất ức.

Cô mang tâm trạng khó diễn tả tiến vào phòng làm việc của Bạch Vĩ Lương.

Bạch Vĩ Lương trầm mặc hồi lâu rồi đặt kính lão lên bàn, đưa tay về phía cô.

Chính vì hiểu nên không thể tùy hứng.

Ôn Nhiễm không đáp, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống.

Thực ra nghĩ kỹ, Trạch Tâm Di cũng là một bức tranh đầy màu sắc, tại sao trước đây cô lại không có sự khao khát này?

Nhưng ông không thể mềm lòng.

Nhưng tại sao, cảm giác, thật khó…

Bạch Vĩ Lương dừng chân ngay cửa, hai giây sau mới quay lại: “Chuyện của con và Nhan Vọng Thư thầy sẽ suy nghĩ lại, nhưng con phải khỏe trước đã.”

Lần cuối cùng Bạch Vĩ Lương thấy cô khóc là khi cô mới đến Mỹ không bao lâu.

“Hả?”

Ôn Nhiễm cũng nghẹn ngào:

Ôn Nhiễm: [Đây là?]

Không có lối thoát, cứ nghẹn lại, tắc lại, chỉ cảm thấy càng khó chịu hơn.

lune: [Anh biết cưỡi ngựa, bắn cung, chơi gôn, lướt sóng, trượt tuyết, chơi vĩ cầm.]

Dù sao anh ấy cũng rất nhỏ nhen.

Bởi vì anh ấy, Nhan Vọng Thư.

Ôn Nhiễm: [Trông anh cũng không ổn lắm, vết đỏ trên ngực anh hình như là dấu hiệu trúng đ·ạ·n.]

Nhưng trước đây Ôn Nhiễm chưa từng cảm thấy cuộc sống của mình nhạt nhẽo hay nhàm chán.

Một con đường rất dài, mà hôn nhân là quyết định quan trọng nhất.

Ôn Nhiễm cố ý: [Ừ.]

Nhưng nụ cười còn chưa kịp thu lại cô liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của ông, lập tức im bặt, mím môi cúi đầu.

Là một bức ảnh.

Nửa đêm Bạch Vĩ Lương trằn trọc không ngủ được, cũng không yên tâm về cô, liền dậy đi xem thử.

Một giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má Ôn Nhiễm.

Mỗi lần suy ngẫm về sự thay đổi của bản thân, Ôn Nhiễm lại nhận ra mình thích Nhan Vọng Thư còn nhiều hơn những gì cô tưởng tượng.

Lune: [Ngủ ngon.]

Nhưng bây giờ cô đột nhiên cũng muốn vẽ một bức tranh đầy màu sắc.

Bạch Vĩ Lương không thể bảo vệ cô cả đời nhưng ông muốn giúp cô chọn con đường ít rủi ro nhất, an toàn nhất.

Ôn Nhiễm mở mắt, ánh nhìn mơ màng rất lâu, sau đó khẽ nói: “Thầy ơi, xin lỗi thầy.”

Ông nuôi dạy cô như cháu ruột, làm sao có thể không mềm lòng chứ?

Mẹ ủng hộ vì muốn cô được tự do lựa chọn.

Cô bình tĩnh lại, gõ phím trả lời.

lune: [Nghề nào nghiệp nấy, Thi Trạch từng là lính đặc chủng.] (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nhiễm Nhiễm, thầy phản đối con và Nhan Vọng Thư, không phải vì mâu thuẫn lợi ích trong kinh doanh mà vì con quá đơn thuần, không hợp với cậu ta, thầy sợ con chịu thiệt thòi.”

Lúc này Bạch Vĩ Lương mới nhận ra Ôn Nhiễm đã đến. Động tác của ông khựng lại, đặt dụng cụ xuống, đứng dậy rửa tay, sau đó nhận lấy thuốc, uống cùng với nước ấm.

“Thầy, thầy sẽ sống lâu trăm tuổi.”

Cô đang suy nghĩ thì điện thoại rung lên.

Nhưng anh từng nói— cô là quan trọng nhất.

Ôn Nhiễm không dám trả lời.

Thầy phản đối vì sợ cô bị tổn thương.

Nhưng ông… làm sao có thể không mềm lòng đây?

“Con biết thầy muốn tốt cho con, nhưng con vẫn…” Cô không nói tiếp được nữa nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.

Ông lập tức hoảng loạn gọi người tìm bác sĩ gia đình.

Cô có chút mơ hồ về chuyện đêm qua, nhưng nghĩ kỹ lại thì nhớ ra được vài phần.

Trong đêm tĩnh lặng, tiếng cười này có chút đột ngột.

Bác sĩ truyền nước cho Ôn Nhiễm xong thì rời đi.

Bạch Vĩ Lương khép quyển tạp chí trong tay, giọng điệu chua xót: “Bây giờ có khẩu vị rồi hả?”

Tin nhắn này gửi đi một lúc lâu không nhận được hồi âm.

“…”

Ôn Nhiễm không đoán được ý đồ của Nhan Vọng Thư.

Cô hiểu hết.

Ôn Nhiễm chợt nhận ra, không biết mình có quá thẳng thắn không?

Dì giúp việc khoác áo len ngồi bên giường Ôn Nhiễm, nhìn sang Bạch Vĩ Lương: “Ông Bạch, ông đi nghỉ trước đi, cháu ở đây trông chừng.”

Ngay sau đó tim cô run lên vì vui sướng.

Cổ họng cô khô rát, khó khăn lắm mới phát ra âm thanh.

Lúc này Ôn Nhiễm mới nhận ra trên tay mình đang truyền dịch.

Ôn Nhiễm bước tới nắm lấy tay ông, ngồi xuống.

Ôn Nhiễm đo nhiệt độ, cơn sốt đã hạ.

Bạch Vĩ Lương đứng dậy, xoay lưng đi đến bên cửa sổ: “Trong một bữa tiệc hai năm trước thầy đã gặp Nhan Vọng Thư.”

Ôn Nhiễm cúi đầu: “Con biết…”

Ôn Nhiễm thỉnh thoảng xem phim, lời mời của Trạch Tâm Di cũng mười lần cô mới đi một lần.

Ôn Nhiễm: [Không cần đâu, em không biết chơi, c·h·ế·t nhanh lắm.]

Bạch Vĩ Lương lắc đầu.

Thấy dì đi rồi, Ôn Nhiễm vô thức quay đầu nhìn Bạch Vĩ Lương.

Ông lảo đảo nhưng nhanh chóng đi đến bên giường: “Nhiễm Nhiễm?”

“Thầy ơi, uống thuốc trước đã.”

Bây giờ cô khóc, ông cảm thấy như bị dao cứa vào tim.

Rạng sáng Bạch Vĩ Lương chợt nghe thấy Ôn Nhiễm nói chuyện.

Ôn Nhiễm nhận lấy khay, cụp mắt xuống.

Nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt ông, Ôn Nhiễm chủ động nói lời xin lỗi:

Tối hôm đó, Ôn Nhiễm bị đau dạ dày nhưng thuốc mang theo đã dùng hết, cô đành đi tìm dì giúp việc.

Bạch Vĩ Lương tiếp tục: “Khi BNile chuẩn bị tiến vào thị trường trong nước, kế hoạch này hoàn toàn được giữ bí mật. Nhưng không biết cậu ta nghe được từ đâu, chủ động đề nghị ‘Carllyle’ hỗ trợ BNile trong quá trình gia nhập thị trường.”

Bạch Vĩ Lương khàn giọng:

Ông mở mắt, thấy dì giúp việc đang tựa vào đầu giường ngủ say.

Điều đầu tiên họ nghĩ đến đều là cô.

Mẹ: [Nhiễm Nhiễm, mẹ sẽ giúp con nói chuyện lại với ông Bạch, chuyện này cần thời gian, con đừng buồn nhé.]

Nhưng cô vẫn còn một con đường rất dài phía trước.

Bác sĩ kiểm tra một lượt, kết hợp với lời kể của dì giúp việc rằng hai ngày nay Ôn Nhiễm ăn uống không vào, đoán rằng cô bị viêm dạ dày.

“Con biết, con biết thầy lo cho con.”

lune: [Bình thường em thích chơi gì?]

Ông nặng nề nói:

Chính cô đã thay đổi ông.

Bạch Vĩ Lương lập tức giữ tay cô lại: “Đừng động, bác sĩ đang rút kim truyền nước cho con.”

Lần nữa tỉnh dậy, Ôn Nhiễm giật mình khi thấy người lạ.

Bác sĩ thu dọn đồ, dặn dò vài câu rồi rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô đoán được phần nào thái độ của ông nhưng vẫn muốn chính miệng ông nói ra.

Ông đang khom lưng ngồi trước bàn, đeo kính lão, tỉ mỉ mài giũa một món trang sức bằng vàng.

Anh ấy giận rồi sao?

Bạch Vĩ Lương đồng ý với đề nghị truyền nước.

“Nói là hợp tác…” Bạch Vĩ Lương xoay người: “…nhưng cậu ta muốn 5% cổ phần của BNile.”

Ôn Nhiễm: [Em đi ngủ đây.]

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 62: Chương 62