Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 66: Chương 66

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66: Chương 66


“Nhiễm Nhiễm, anh muốn biết rốt cuộc em đã xem phim gì.”

Ôn Nhiễm gật đầu, đôi mắt cong cong: “Rất thích, em sẽ giữ gìn cẩn thận.”

Ôn Nhiễm: [Vậy ngày mai em mang đến công ty nhé?]

Ôn Nhiễm cảm thấy thật ngốc nghếch.

Những nụ hôn như vậy đối với Nhan Vọng Thư là một sự giày vò nhưng anh kiềm chế, cho đến khi bàn tay cô di chuyển, những ngón tay mảnh mai luồn vào tóc anh, đầu ngón tay khẽ lướt qua d** tai anh.

Ôn Nhiễm: [Sư huynh Lương, làm phiền anh giúp em có được không?]

Chiếc quần ống rộng màu trắng mềm mại, áo lông chồn trắng mềm mại, ôm vào thật dễ chịu.

“Nhan Vọng Thư…” Cô chống hai tay lên vai anh, giọng nói có chút run rẩy, có chút nức nở, khẽ nhắc nhở: “Đủ rồi…”

Một lát sau.

Ôn Nhiễm đứng lên khỏi bồn tắm, kéo khăn tắm quấn lấy người. Cô thực sự bất ngờ nhưng lại cố tỏ ra cứng miệng: “Chỉ hơi bất ngờ thôi.”

Cuối cùng, cô thua rồi.

Cô không chủ động xem, cô không phải kiểu người như vậy.

Ôn Nhiễm mặc quần áo rồi xuống lầu, từ xa đã nhìn thấy xe của Nhan Vọng Thư.

Tác phẩm của cô đã được đưa vào phòng lưu trữ, chỉ còn chờ kết quả cuối cùng.

Trông cô rất ngoan ngoãn.

Chỉ cần là quà của anh cô đều thích.

“Hả?”

Nhan Vọng Thư: “Đang trên đường đến nhà em.”

Đôi mắt cô rất đẹp, hình tròn nhẹ, lúc nào trông cũng sáng long lanh, đầy cuốn hút.

Ôn Nhiễm dùng đầu ngón tay chạm vào hộp quà: “Đây là gì vậy?”

Ngoại trừ tác phẩm điêu khắc ngọc của cô.

Ôn Nhiễm hít sâu hai hơi, quyết định không trả lời câu hỏi này.

Ôn Nhiễm lập tức bị vạch trần, đẩy anh ra ngồi thẳng dậy, có chút bối rối: “Không phải em muốn xem.”

Ôn Nhiễm bổ sung một câu: “Trễ quá rồi, em xuống gặp anh.”

Cô nhanh hơn anh một bước, ôm chầm lấy anh, hai tay vòng qua eo anh.

Cô đã muốn giải thích từ lâu rồi.

Cô lặng lẽ cảm nhận sự ấm áp chưa từng có này, giống như mùi tuyết tùng trên người anh, khiến người ta mê đắm và mong chờ.

Nhan Vọng Thư lại cúi xuống hôn lên trán cô, đôi mắt màu nhạt nhìn về phía khu chung cư, giọng điệu đầy ẩn ý: “Em không mời anh lên ngồi một lát sao?”

“Vậy thì…” Nhan Vọng Thư kéo dài giọng: “Anh lên nhà nhé?”

Hai người hẹn nhau thứ Bảy đến công ty để Lương Tử Mặc giúp Ôn Nhiễm giải quyết vấn đề vết nứt.

Lương Tử Mặc: Gửi video qua cho anh xem.

Nhan Vọng Thư chưa bao giờ bị ai ra lệnh như vậy, ngay cả trưởng bối trong nhà cũng không trực tiếp ra lệnh cho anh như thế. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô nhìn thời gian, vẫn còn khá sớm.

Ôn Nhiễm thoáng lùi bước trước sự đảo ngược thế chủ động, nhưng khi đôi môi anh đuổi theo cô lại thuận theo cảm giác nguyên thủy nhất trong lòng mà đáp lại.

Do gần đây điêu khắc ngọc nên da tay cô hơi khô, đặc biệt là ngón trỏ có một vết chai mỏng màu trắng.

Bàn tay cô thon dài nhưng ngón tay không quá dài, trông nhỏ nhắn.

Trong thời gian đó Ôn Nhiễm hoàn toàn tuân thủ lịch trình của mình.

Ôn Nhiễm ngồi trên đùi Nhan Vọng Thư, hai chân quỳ gập bên hông anh, hai tay nâng cằm anh, nhắm mắt hôn anh.

Nhan Vọng Thư động lòng, tâm trí cũng xao động, bàn tay cũng không còn yên phận.

Nhan Vọng Thư bật cười: “Không bất ngờ à?”

Cô hiếm khi nắm tay anh, hơn nữa vết chai này nếu không để ý kỹ thì rất khó thấy.

Vì vậy khi thấy tin nhắn mới của Lương Tử Mặc, cô lập tức trả lời: [Em rảnh vào thứ Bảy, làm phiền anh rồi.]

Không gian trong xe kín mít và yên tĩnh, tiếng thở d.ốc và giao hòa giữa môi răng lại càng khiến người ta rung động.

Ôn Nhiễm: [Kỹ thuật của em không đủ.]

“……”

Nhan Vọng Thư: “Đang làm gì đấy?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Nhiễm đặt điện thoại xuống, cầm lấy miếng ngọc ngắm nghía.

Ôn Nhiễm lập tức nhận ra ý của anh, liền quay một video 360 độ gửi qua.

Lương Tử Mặc: [Cắt một đường dài theo vân của ngọc.]

Nhan Vọng Thư thu lại biểu cảm một chút: “Anh không nhìn ra được.”

Nhan Vọng Thư áp môi bên tai cô, giọng điệu nghiêm túc mà tò mò:

“…Không.”

Nhìn tiến độ đã hơn một nửa cô có chút do dự, sợ rằng một sai sót nhỏ sẽ phá hủy toàn bộ công sức trước đó.

Nhan Vọng Thư khẽ xoa ngón tay cô: “Đây là sản phẩm độc quyền, ngoài thị trường không bán, anh nhờ người đặc biệt mang về. Nó rất hiệu quả với da khô và sẹo, bôi nửa tháng là tay em sẽ mềm lại.”

Cô cầm lên xem, là Nhan Vọng Thư gọi đến.

Ôn Nhiễm thấy anh thật chu đáo.

Cô chờ đợi suốt nửa tiếng, lo lắng suốt nửa tiếng mới nhận được hồi âm.

Nhan Vọng Thư chỉ nhìn cô gái nhỏ trước mặt, gương mặt đỏ bừng, mái tóc hơi rối, đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh trong bóng tối trông vô cùng động lòng.

Nhưng cô đang làm nũng, và Nhan Vọng Thư nhận ra điều đó.

Hôm nay đúng lúc có thể ngâm bồn thư giãn một chút.

Đêm tối mạnh mẽ và điềm tĩnh nhưng tình cảm lại mong manh và dễ khiến người ta rung động

Chuyến công tác của Nhan Vọng Thư kéo dài hơn dự kiến.

Chương 66: Chương 66

Vừa nhìn thấy bóng dáng anh khóe môi cô tự nhiên cong lên.

“Được thôi.” Ôn Nhiễm lập tức đồng ý nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì, liền nhíu mày, vội vàng nói: “Không được, không được, thứ Bảy không được!”

Thật sự đủ rồi, anh nghĩ.

Hôm nay cô còn mặc đồ rất mềm.

Ôn Nhiễm: “……!!!”

Cô bắt máy, nhắm mắt lại, giọng điệu thư thái: “Alo?”

Lương Tử Mặc: [Được.]

Nhan Vọng Thư vốn chỉ định trêu cô, liền đổi chủ đề: “Thứ Bảy hẹn hò nhé?”

“Đang tắm bồn.” Ôn Nhiễm nghe thấy bên kia có tiếng gió như thể xe đang lao vun vút trên đường cao tốc, cô tò mò: “Anh còn ở ngoài vào giờ này sao?”

Ôn Nhiễm gật đầu.

Lương Tử Mặc: [Nếu thứ Bảy em rảnh, cũng có thể.]

Nhan Vọng Thư mang quà cho Ôn Nhiễm, một bó hoa và một chiếc hộp quà màu hồng.

Gần đây cô quá mệt mỏi, mỗi ngày đều tắm qua loa rồi lăn ra ngủ ngay.

Hai phút sau.

Ôn Nhiễm nhấc điện thoại lên gửi tin nhắn cho Lương Tử Mặc.

Ôm được vài giây Ôn Nhiễm ngẩng đầu lên trong lòng anh, ánh trăng dường như in vào đôi mắt cô: “Nhan Vọng Thư, em có hơi nhớ anh.”

“Giữ gìn gì chứ?” Nhan Vọng Thư bị lời cô chọc cười: “Dùng hết rồi anh lại nhờ người mang đến.”

Vì thường xuyên làm thủ công nên cô không để móng tay.

Cô chạy nhanh qua, Nhan Vọng Thư cũng bước xuống xe.

Nhan Vọng Thư cầm lấy tay phải của Ôn Nhiễm, kéo ngón trỏ của cô ra.

“Loại phim đó.” Anh nhắc khéo.

Anh bật cười, trong mắt tràn đầy ý cười sâu xa: “Vậy rốt cuộc là thể loại gì? Em nói đi, để anh còn có khái niệm.”

Lương Tử Mặc: [Được.]

Vì vừa tắm xong, Nhan Vọng Thư ngửi thấy hương thơm nhẹ nhàng, tất cả mọi thứ lúc này của cô đều đủ để xoa dịu tâm trạng không vui trong anh.

Cô nghiêng đầu tránh đi, bờ môi nóng bỏng của anh lướt qua gò má cô.

“Là vừa tiếp khách xong, đang về khách sạn à?”

Ôn Nhiễm: Sư huynh Lương, cái này có cứu được không?

Ôn Nhiễm thành thật đáp: “Thứ Bảy em đã hẹn với Lương Tử Mặc rồi.”

Để chứng minh cô còn bổ sung: “Dạo này thời gian ngủ cũng ít, mắt thâm quầng rồi này.”

Đột nhiên điện thoại vang lên.

Chiếc hộp tròn bằng nhung, trên nắp buộc một chiếc nơ lụa rộng, còn có một tấm thiệp hình trái tim được ghim bằng kim bạc.

Trong lúc điêu khắc một bông hoa rỗng trong hoa, cô gặp khó khăn.

“Thông thường một tin nhắn của em cũng phải chờ vài tiếng mới trả lời.” Anh chỉ đơn thuần thuật lại sự thật.

Sao cô có thể không thích chứ?

Dù gì tối nay anh cũng không thể ở lại.

Lương Tử Mặc: [Ngày mai anh không có ở công ty, thứ Hai được không?]

Bàn tay nóng rực của anh trượt dọc theo lớp áo len mỏng của cô lướt qua eo, chân, đến mắt cá chân rồi nhẹ nhàng siết lại.

Ôn Nhiễm ngạc nhiên: “Hả?”

Câu nói này có chút kỳ lạ, Ôn Nhiễm còn đang chìm trong dư âm của khoảnh khắc vừa rồi nên không phản ứng kịp: “Hả?”

Cô lại nhìn miếng ngọc một lần nữa, nhưng để cô từ bỏ thì cô cũng không làm được.

“Ừ.”

Nếu phải đợi đến thứ Hai, vậy thì thời gian cuối tuần này của cô coi như lãng phí rồi.

Ôn Nhiễm chần chừ trong lòng, liệu có làm phiền anh ấy quá không, dù gì họ cũng chưa thân thiết lắm.

Không hề khoa trương, trong khoảnh khắc đó, sống lưng cô lạnh toát, trán rịn mồ hôi lạnh, trong đầu chỉ có hai chữ: Xong rồi!

Anh hít sâu một hơi, siết chặt tay đặt trên eo cô, kéo cơ thể hai người sát lại, chủ động làm nụ hôn này trở nên sâu hơn.

Môi cô mềm mại, ướt át, nhẹ nhàng mơn tr.ớn, khẽ cắn lên môi anh.

Cô không trang điểm, đường nét nhạt nhòa nhưng lại rất thanh tú, thuần khiết.

Lớp vải không thể ngăn được hơi thở nóng rực của anh, khiến cô cảm thấy ngượng ngùng hơn cả khi tiếp xúc trực tiếp.

Đó chỉ là lời nói lúc say thôi.

Làm gì có quầng thâm chứ?

Cô và tổng giám đốc Hồng cũng đạt được sự thống nhất về ý tưởng thiết kế của chiếc vòng cổ và bắt đầu bước tiếp theo. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống bờ vai cô xuyên qua lớp áo len mỏng manh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhan Vọng Thư ôm lấy eo cô: “Thích không?”

Thấy anh không nói gì, Ôn Nhiễm chủ động giải thích: “Em có một cô bạn thân, là cô ấy nói muốn xem nhưng cô ấy lại bảo nếu em xem thì cô ấy mới xem, rồi em nói nếu cô ấy xem thì em mới xem…”

“Anh có mang quà cho em này.”

So với anh, thân hình cô nhỏ nhắn, mềm mại.

Sau đó chẳng hiểu sao cả hai đều bật cười, vì sự mập mờ và ngượng ngùng lộ liễu của những đôi tình nhân.

Còn chưa kịp lấy lại nhịp thở cô đã cảm nhận được môi anh dọc theo cổ cô trượt xuống, từng tấc từng tấc chinh phục cô.

Lương Tử Mặc: [Không phiền.]

Nhưng anh vẫn có chút không cam lòng, liền khẽ cắn bờ vai cô qua lớp áo len rồi mới rời đi.

Ôn Nhiễm thở phào một hơi dài.

Cô chợt nhớ đến một câu từng đọc được: Sự khởi đầu của tình yêu là những nhịp tim rộn ràng, niềm vui tràn đầy, ngốc nghếch và ngây ngô.

Anh đưa tay véo nhẹ d** tai cô, không chút phàn nàn mà ngoan ngoãn đi lái xe.

Ôn Nhiễm giải thích: “Em bận lắm.”

“…” Ôn Nhiễm cảm thấy nghẹn một hơi trong lòng, có chút bối rối nói: “Hôm nay trễ quá rồi.”

Nhưng vào đêm nay anh lại cảm thấy dáng vẻ trở mặt vô tình của Ôn Nhiễm cũng thật đáng yêu.

Còn rất… thú vị nữa.

Mà lúc này thứ cô trân quý nhất chính là thời gian.

Anh không phải kiểu người hay tính toán, vì thế anh cúi xuống hôn nhẹ lên mắt cô.

Ngày hôm sau cô mang theo tác phẩm điêu khắc đang dang dở đến nhờ anh giúp đỡ.

Ôn Nhiễm vẫn ngồi trên người anh, tựa đầu lên vai anh, mắt hướng ra ngoài cửa xe nhìn màn đêm tối mịt, chậm rãi điều chỉnh nhịp thở.

Có vẻ… đúng thật là như vậy.

“Rồi cuối cùng hai người cùng xem luôn?”

Lương Tử Mặc: [Không chỉ là kỹ thuật mà còn cần dụng cụ chuyên dụng.]

Lương Tử Mặc không giấu diếm gì với cô, còn tận tay hướng dẫn khiến cô rất cảm kích, mời anh uống hai lần cà phê và cùng ăn trưa ở căng tin công ty một lần.

Ôn Nhiễm vốn đang thấy phiền lòng.

Tối thứ Năm Ôn Nhiễm ngồi nhà điêu khắc bông hoa, nhưng khi chạm đến điểm kết nối của nhụy h.oa đột nhiên xuất hiện một vết nứt.

Nhìn thấy ba chữ “Nhan Vọng Thư”, khóe môi cô lập tức cong lên.

Cô lập tức nhỏ vài giọt nước lên ngọc, rồi chụp ảnh gửi cho Lương Tử Mặc.

Cô nghe thấy Nhan Vọng Thư cố ý thở dài một hơi thật dài.

“Kem dưỡng tay.”

Ôn Nhiễm hâm nóng rượu, thắp nến thơm rồi thoải mái ngâm mình trong bồn tắm.

Ôn Nhiễm không nhịn được bật cười: “Ừm, rất bất ngờ.”

Cô nhìn ra được chỗ có thể chỉnh sửa nhưng tại vị trí vốn đã mảnh, để khắc thêm một đường trơn nhẵn và tinh tế thì cô không làm được.

Ôn Nhiễm suy nghĩ một phút rồi dứt khoát cầm điện thoại lên.

Nhan Vọng Thư giúp cô chỉnh lại tóc, giọng điệu nhàn nhạt nhưng thẳng thắn:

Cô thích lắm.

Cô đứng dậy khỏi người anh, lạnh lùng nói: “Anh đi lái xe đi.”

Thích vì anh luôn để ý đến cô.

Ôn Nhiễm mất hai giây mới phản ứng kịp, mở mắt ra, bật dậy khỏi bồn tắm làm nước bắn tung tóe: “Anh về Hộ Thành rồi?”

Cảm giác bàn tay anh như mang theo dòng điện khiến Ôn Nhiễm khó lòng chống đỡ, hơi thở của cô ngày càng gấp gáp.

Một ngày nọ, vì một số việc nên cô đến tổ điêu khắc sáp, khi đi ngang qua tổ điêu khắc ngọc, đột nhiên nhớ đến một người – Lương Tử Mặc.

Bên kia còn chưa trả lời Ôn Nhiễm đã trách móc: “Sao anh không nói với em?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 66: Chương 66