Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 69: Chương 69

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: Chương 69


lune: “Nếu em đói thì gọi đồ ăn ngoài đi.”

Trạch Tâm Di cười nói từng chữ: “Thứ nhất, tớ cười cậu. Ôn Nhiễm à, cậu mà cũng có lúc cảm tính như vậy sao? Đây vẫn là Ôn Nhiễm mà tớ biết à?”

Ôn Nhiễm không thay quần áo, tiện tay lấy một chiếc áo khoác dài khoác lên người, nói: “Xin lỗi không phân biệt nam nữ, không phân biệt tuổi tác. Nếu có gì sai, có gì không đúng thì nên xin lỗi.”

Dường như chỉ cần cô tiến thêm một bước anh ta sẽ lập tức túm cô lại tra hỏi một trận.

Từ này khiến Ôn Nhiễm cau mày, nghiêm trọng đến thế sao?

Là tin nhắn hồi đáp của Nhan Vọng Thư.

Ôn Nhiễm nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn chiếc xe thể thao màu bạc, trong lòng thấp thoáng chút mong chờ.

Cô biết Nhan Vọng Thư có tính khí riêng nhưng lần này cô thật sự không thể hiểu nổi.

Sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn trời, muốn tìm xem mặt trăng tối nay ở đâu.

“……”

Ôn Nhiễm chống tay xuống đất, định đứng lên thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa xe mở.

Ôn Nhiễm bỗng nhớ đến nụ hôn mãnh liệt khi nãy, như một hình phạt.

“Ài!” Trạch Tâm Di lại nói: “Nhưng cũng có thể là do tớ quá nhỏ nhen, không chịu nổi dù chỉ một chút tủi thân. Tớ buồn năm phần thì muốn trả thù mười phần, tớ vốn là kiểu người như vậy mà!”

Không đau.

Anh đi về phía cô, sải bước rất nhanh.

Tình yêu chính là phải rõ ràng, nồng nhiệt bày tỏ.

Thực ra trong lòng Ôn Nhiễm hoàn toàn không chắc chắn.

Ôn Nhiễm giận dỗi oán trách: “Cậu cười cái gì?”

Trước mặt là cánh cổng sắt tự động nặng nề, hai bên đặt hai chiếc đèn đá khắc hình hoa sen khổng lồ. Người bảo vệ đứng gác ở đó nhìn Ôn Nhiễm với ánh mắt lạnh lùng.

“Ôn Nhiễm.” Giọng Trạch Tâm Di trở nên nghiêm túc: “Tình yêu không thể có bí mật, có bí mật thì sẽ có vô số hiểu lầm.”

Sau khi nhấn mạnh điều kiện tiên quyết, giọng Ôn Nhiễm mềm xuống: “Nhưng hôm nay tớ không hiểu tại sao anh ấy lại giận, cậu giúp tớ phân tích với.”

Ôn Nhiễm hít sâu một hơi, thực ra cô cũng có nỗi tủi thân.

Giọng Trạch Tâm Di khàn đặc, đầy bực bội: “Bên này mới bảy giờ sáng! Cậu tốt nhất là có chuyện gì quan trọng đấy!”

“Cậu định xin lỗi?” Trạch Tâm Di không thể hiểu nổi: “Con gái thì làm gì có chuyện phải xin lỗi chứ?”

Ôn Nhiễm mềm giọng hỏi: “Gì cơ?”

Chương 69: Chương 69

“Tuyệt vọng?”

“Không đời nào! Chuyện này tớ đã nói trước với anh ấy rồi!” Ôn Nhiễm đột nhiên “A” lên một tiếng: “Tớ nhớ ra rồi! Chiều hôm đó anh ấy còn gọi điện cho tớ, hỏi tớ đã ăn chưa! Tớ nói tớ gọi đồ ăn ngoài, còn dặn anh ấy nhớ ăn cơm nữa.”

Nơi đó có một bồn hoa, bên trong đặt đèn nhỏ hình nấm và một số mô hình động vật bé xíu trông như một khu rừng mini.

Trạch Tâm Di đầy tự tin và hào hứng: “Vậy cậu tìm đúng người rồi! Mau kể đi!”

Cho cô ấy năm giây để phản ứng, Ôn Nhiễm hỏi: “Tỉnh ngủ chưa?”

Trạch Tâm Di nhắc cô: “Xin hỏi, trước khi anh ấy phát hiện cậu chưa dùng món quà, hai người đang nói chuyện gì?”

“Ừ ừ ừ, tớ sẽ không nói với ai cả.”

Hơn nữa hôm nay anh ấy có thời gian đến quán bar Thi Trạch thư giãn nhưng lại không tìm cô.

Cái đầu nhỏ xoay qua xoay lại mấy vòng nhưng vẫn không tìm thấy.

Trạch Tâm Di lại nói: “Nếu cậu nói với tớ sớm hơn, tớ chắc chắn sẽ khuyên cậu đừng vội ở bên Nhan Vọng Thư, ít nhất là sau khi anh ấy biết thân phận của cậu.”

Cô và Nhan Vọng Thư chưa quen nhau lâu, cô không biết giới hạn của anh ấy là gì.

Nói đến đây Ôn Nhiễm càng thấy tủi thân hơn.

Ôn Nhiễm không cảm thấy có gì bất thường.

Trạch Tâm Di nghe thấy tiếng động: “Cậu thật sự đi tìm anh ấy à? Bây giờ luôn?”

Nói xong môi cô mím chặt thành một đường thẳng, trong lòng dâng lên cảm giác tủi thân.

Cô nghiêng đầu, thấy Nhan Vọng Thư bước xuống từ xe.

Gió đêm gào thét, bóng tối bao trùm lấy trái tim cô, lạnh đến thấu xương.

Nhưng cô vẫn không hiểu: “Chỉ vậy mà có thể giận sao?”

Thế nhưng đúng lúc này Trạch Tâm Di lại bật cười.

Là chuyện có nên công khai tham gia cuộc thi điêu khắc hay không.

Ôn Nhiễm liền kể hết những chuyện này với Trạch Tâm Di.

Ôn Nhiễm trầm ngâm, rồi nhớ ra một chi tiết nhỏ trong cuộc gọi: “Đúng rồi, lúc đó anh ấy hỏi tớ chuyện điêu khắc ngọc đã giải quyết xong chưa, tớ nói xong rồi, sau đó… tớ nhớ là anh ấy không nói gì nữa, bầu không khí trở nên ngượng ngập, chỉ có tớ liên tục nói chuyện.”

Trạch Tâm Di im lặng một lúc lâu rồi nói bằng giọng nghiêm túc: “Chuyện này tuy không thể nói ai đúng ai sai nhưng cảm xúc của anh ấy chắc chắn là tuyệt vọng.”

“Sau hôm đó anh ấy không chủ động tìm cậu nữa đúng không? Mà cậu cũng không chủ động tìm anh ấy?”

“Ừm.”

Ôn Nhiễm mở điện thoại, vào khung chat WeChat lướt tìm một điểm đột phá rồi nói: “Trước sáng thứ bảy tuần trước vẫn rất tốt, anh ấy còn nhắn ‘chào buổi sáng’ cho tớ, tớ cũng nhắn lại vài câu. Sau đó tớ đến công ty giải quyết chuyện điêu khắc ngọc, trưa ăn cơm với đồng nghiệp xong về nhà, buổi chiều ở nhà làm điêu khắc, cả ngày không nhận được tin nhắn nào từ anh ấy.”

“Theo góc nhìn của tớ, cậu không hề để ý đến tớ. Có tớ hay không cũng chẳng quan trọng. Tớ không cảm nhận được tình yêu, và tớ không thể chấp nhận điều đó.”

Ôn Nhiễm khựng lại, cô không muốn Trạch Tâm Di biết cô đã từ bỏ những gì để có thể bên cạnh Nhan Vọng Thư.

Cô cảm thấy anh vẫn còn đang giận, chắc chắn sẽ không trả lời.

Khi xuống xe điện thoại của Ôn Nhiễm rung hai lần.

Ôn Nhiễm hoảng hốt: “Tại sao?”

Trạch Tâm Di cũng thấy khó hiểu, chút hiểu lầm này hoàn toàn có thể nói rõ ràng với nhau.

Trạch Tâm Di không muốn dội nước lạnh vào cô: “Tớ chỉ nói, nếu là tớ, tớ sẽ chia tay.”

“Là Nhan Vọng Thư.”

Câu này rất khách quan.

Chuông reo hơn mười giây thì có người bắt máy.

Chuyện gì nhỉ?

Giọng Trạch Tâm Di dịu lại: “Tình yêu không giống tình bạn hay tình thân. Nó không có lợi ích hay quan hệ huyết thống ràng buộc, nó chỉ dựa vào thứ tình cảm mơ hồ mà duy trì nên rất dễ khiến người ta cảm thấy không an toàn. Cậu có thể có nhiều bạn bè, có nhiều người thân, nhưng người yêu thì chỉ có một. Tình yêu là thứ không thể chia sẻ với người khác, nó đầy lo được lo mất, rất mong manh.”

Chỉ là nền đất quá lạnh, còn hơi ẩm ướt nữa.

Nhưng cô biết rõ một điều—giờ đây cô phải dỗ dành người đàn ông đang thiếu cảm giác an toàn kia. (đọc tại Qidian-VP.com)

Rất nhanh, xe đặt qua ứng dụng đã đến.

Vừa lên xe cô mới cảm thấy ấm hơn một chút.

Ôn Nhiễm chống hai tay lên đầu gối chuẩn bị đứng dậy đi tới xem sao. Nhưng vì ngồi lâu nên chân hơi tê, cộng thêm nền gạch đá ẩm ướt, đôi dép trượt về phía trước khiến cả người cô mất thăng bằng ngã ngửa ra sau.

Trạch Tâm Di phân tích từ góc độ người ngoài cuộc: “Trong mắt anh ấy, cậu không hề có ý định nghiêm túc với anh ấy. Sau đó lại phát hiện ngay cả món quà cậu cũng chưa từng mở ra, càng làm anh ấy chắc chắn hơn về suy nghĩ này.”

Đó là cảm giác của Ôn Nhiễm.

Sau đó, Nhan Vọng Thư hỏi: ‘Em không muốn sớm đứng bên cạnh anh sao?’

Ôn Nhiễm phát âm rõ ràng từng chữ: “Tớ đang yêu rồi.”

Mông chạm đất.

Hơn nữa chẳng phải trước khi đi công tác anh ấy luôn hẹn cậu đi ăn sao?”

Trong ảnh có con ốc sên, và cả cổng lớn của Đàn Uyển phía xa.

“……”

“Nhiễm Nhiễm, tình yêu vốn là câu chuyện của hai người, là sự tồn tại duy nhất trong lòng nhau, là sự thiên vị duy nhất trên thế gian này.”

Cô quay đầu lại, thấy một chiếc xe thể thao màu bạc từ bên trong chạy ra rồi phanh gấp ngay bên cạnh bồn hoa.

Bỗng nhiên một tiếng còi xe ngắn vang lên như một lời chào.

Trạch Tâm Di im lặng một lúc: “Nhiễm Nhiễm, thực ra tớ thấy cậu và anh ấy không hợp nhau. Chi bằng khi tình cảm còn chưa quá sâu hãy sớm dừng lỗ…”

Nhấn gửi xong trong lòng Ôn Nhiễm càng hoảng hơn.

Ôn Nhiễm ngồi xuống bên cạnh bồn hoa, cụp mắt suy nghĩ xem có nên nhắn thêm một tin nữa để gọi Nhan Vọng Thư ra không.

Xe cách cô chừng năm, sáu mét. Đèn xi nhan nhấp nháy làm khu rừng nhỏ trong bồn hoa đổi thành một màu khác.

Cũng chưa từng xử lý tình huống kiểu này.

Ôn Nhiễm lấy điện thoại ra gửi cho Nhan Vọng Thư một tin nhắn.

Ôn Nhiễm cắn môi không nói gì.

Giống như cách Nhan Vọng Thư đối với cô.

Cô đã từ chối.

Ôn Nhiễm nghi ngờ Trạch Tâm Di đang phóng đại vấn đề, có đến mức đó không?

Trạch Tâm Di biết rõ tính cách của Ôn Nhiễm, vẻ ngoài có vẻ yếu đuối nhưng thực ra cô ấy rất cứng rắn. Biết khuyên cũng vô ích nên Trạch Tâm Di không nói thêm nữa.

“Không lẽ… anh ấy chờ cậu xong việc để cùng đi ăn sao?”

Ôn Nhiễm đã ngồi dậy khỏi giường mở tủ quần áo lấy đồ.

Chính vì Nhan Vọng Thư đối với cô như vậy nên cô mới có đủ dũng khí để đón nhận, để đối mặt với mọi trở ngại trong mối quan hệ này.

Ôn Nhiễm đã hiểu.

Trong lòng Nhan Vọng Thư cô thực sự cảm nhận được mình là người đặc biệt, là sự thiên vị duy nhất.

Ôn Nhiễm nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề: “Tớ không muốn chia tay với anh ấy.”

Ôn Nhiễm đứng bên đường, lúc này mới nhận ra chiếc áo khoác tiện tay lấy lúc nãy là áo cardigan, không có cúc.

Ôn Nhiễm không chắc lắm: “Có lẽ… có thể…”

“Tỉnh rồi.” Trạch Tâm Di khẽ ho một tiếng, giọng cũng tỉnh táo hơn: “Nói đi.”

Cô luống cuống bước về phía trước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đó là một cảm giác khiến người ta đắm chìm.

Lúc đó, cô đã im lặng.

Ôn Nhiễm hỏi: “Sao thế?”

Một lúc sau cô nghe thấy tiếng xe lao đến càng lúc càng gần, tiếp theo là âm thanh cánh cổng sắt nặng nề tự động mở ra.

“Ôi trời…” Trạch Tâm Di đột nhiên cắt ngang.

“……” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói đến cuối cô hơi xúc động: “Đúng là món quà anh ấy tặng không phù hợp với tớ thật nhưng không phải phép lịch sự tối thiểu là không chê bai quà người khác tặng trước mặt họ sao? Hơn nữa tớ thật sự rất thích món quà này. Thông qua nó tớ có thể cảm nhận được sự tinh tế, yêu thương và quan tâm của anh ấy! Tớ nhận lấy chính là tấm lòng của anh ấy mà!”

“Cậu thử đặt mình vào vị trí của anh ấy đi…” Trạch Tâm Di nói: “Nếu là tớ, tớ sẽ tức điên mất.”

lune: “Anh đã uống rượu, không lái xe được.”

Đêm nay thật sự rất lạnh.

Ôn Nhiễm nhấn gửi.

Cô tắm rửa xong thay một chiếc váy ngủ mỏng nhẹ, nằm trên giường suy nghĩ suốt nửa tiếng vẫn không thể hiểu ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng Trạch Tâm Di lại bất ngờ kêu lên: “Xong rồi xong rồi!”

Cô đổi giọng: “Tớ không muốn công khai tác phẩm điêu khắc này là vì tớ định tặng nó cho thầy.”

Ôn Nhiễm nói ngay điểm mấu chốt: “Chuyện này cậu phải giữ bí mật. Sư huynh không biết, nhưng ba mẹ và thầy của tớ thì biết rồi.”

Ôn Nhiễm nhìn chằm chằm hai tin nhắn này sững người vài giây, cho đến khi một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô run lên.

Ôn Nhiễm cảm thấy một sợi dây trong đầu rung lên, da đầu tê dại: “Tớ chỉ sợ làm phiền công việc của anh ấy mà.”

Thế là Ôn Nhiễm ngồi yên tại chỗ không động đậy nữa.

Vô tình cô nhìn thấy trong đám cỏ lá dài có một con ốc sên rất nhỏ đang bò chầm chậm.

Ôn Nhiễm sững lại, khiêm tốn hỏi: “Tớ hiểu sai cái gì?”

“……”

“Cái gì?!!!”

“Tớ hiểu chứ—” Giọng Trạch Tâm Di đầy vẻ khinh bỉ: “Cậu coi thường ai vậy.”

“……”

Ôn Nhiễm nắm lấy hai vạt áo, kéo chéo lại trước ngực để quấn lấy mình.

Là xe của Nhan Vọng Thư sao?

Trạch Tâm Di lập tức nhận ra vấn đề: “Nhiễm Nhiễm, cậu thật sự rất chậm hiểu.”

Giọng Trạch Tâm Di lạnh nhạt: “Với tớ thì không.”

Ôn Nhiễm kể lại chi tiết những gì đã xảy ra tối nay.

Từ Lam Ngữ Phong đến Đàn Uyển rất gần, giữa đêm cũng chỉ mất vài phút là đến nơi.

Trạch Tâm Di đoán: “Có khi nào anh ấy vừa đi công tác về nhưng cậu lại từ chối hẹn hò với anh ấy mà đi cùng đồng nghiệp nam…”

Trạch Tâm Di thở dài: “Tớ nghĩ vấn đề của hai cậu có lẽ không phải mới phát sinh hôm nay.”

Ví dụ như tuần này Nhan Vọng Thư bận rộn, không chủ động tìm cô, rõ ràng trước đây dù đi công tác nước ngoài cũng luôn nhắn tin sáng tối.

Ôn Nhiễm phản bác: “Nhưng tớ không phải không nghiêm túc, tớ vì anh ấy…”

Ôn Nhiễm cắt ngang cô ấy: “Tớ muốn làm theo trái tim mình.”

Tức điên?

“……” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng Trạch Tâm Di thì cạn lời: “Trời ạ, chị gái của tôi ơi, cậu không nghĩ đến việc ăn tối cùng anh ấy sao?”

“Nhưng anh ấy đâu có biết.”

Ôn Nhiễm: “Anh có đói không? Muốn đi ăn khuya không?”

“Cậu phải bày tỏ chứ, cậu không nói ra thì ai biết được? Người ta tự cảm nhận chắc?” Trạch Tâm Di nhấn mạnh từng chữ: “Tớ quá hiểu cậu rồi, tính cách của cậu lúc nào cũng nghĩ cho người khác nhiều nhưng lại ít khi nói ra. Trong mắt người khác cậu chính là lạnh nhạt đấy.”

Giọng Trạch Tâm Di run lên.

Ôn Nhiễm thở hổn hển: “Lúc đó tớ đúng là đã hứa sẽ dùng, không dùng là lỗi của tớ, nhưng tớ cũng đã giải thích lý do, cũng đã xin lỗi rồi, tớ thật sự không hiểu vì sao anh ấy lại giận.”

Cô chợt có ý tưởng, lấy điện thoại ra chụp ảnh.

May mà dáng áo khá rộng.

“Vậy nên vấn đề vốn không nằm ở món quà.”

Ôn Nhiễm: “……”

Cô tiếp tục: “Tớ nói rất nhiều nhưng anh ấy không đáp lại, ngược lại còn hỏi tớ có ăn chưa rồi tớ nói đã gọi đồ ăn ngoài…”

Trạch Tâm Di phân tích: “Có khi nào anh ấy muốn ăn tối với cậu nhưng lại phát hiện cậu chỉ gọi đồ ăn ngoài, không hề nghĩ đến chuyện hẹn anh ấy?”

Cuối cùng cô cũng hiểu rõ thế nào là ‘người trong cuộc u mê’.

“Cậu không hiểu.” Giọng Ôn Nhiễm trùng xuống, nhớ lại quãng thời gian đó: “Tớ luôn kiềm chế, luôn đè nén. Sau khi thầy đồng ý tớ hoàn toàn mất kiểm soát, chỉ muốn lập tức bày tỏ với anh ấy.”

Ôn Nhiễm cảm thấy lòng mình lạnh đi: “Nhưng tớ không như thế. Tớ cũng rất thích anh ấy, là thật lòng.”

Ôn Nhiễm vội vàng lao xuống lầu, thậm chí còn chẳng kịp đổi giày, cứ thế xỏ dép lê mà đi.

Ôn Nhiễm và Trạch Tâm Di bắt đầu nghiêm túc phân tích.

Trạch Tâm Di: “Dù có thích đến mấy, nếu bị phớt lờ tớ cũng sẽ chọn cách buông tay đúng lúc chứ không tiếp tục một mối quan hệ đơn phương.”

Ôn Nhiễm cúi xuống nhìn điện thoại lần nữa, vẫn không có hồi âm.

“Được rồi, tớ hiểu rồi. Vậy nên tối nay anh ấy tìm cậu vốn đã mang theo bực tức trong người.”

Anh không muốn xuống xe à?

Ôn Nhiễm nghiêm túc suy ngẫm lời Trạch Tâm Di.

Ôn Nhiễm đành đi sang bên kia.

Ôn Nhiễm vội hỏi: “Lại sao nữa?”

“Thứ hai, tớ cười vì cậu có lẽ đã hiểu sai rồi?”

“……”

Ôn Nhiễm không hiểu tại sao Nhan Vọng Thư lại tức giận như vậy.

Ôn Nhiễm đưa tay bật đèn ngủ, cầm điện thoại ngồi dậy gọi cho Trạch Tâm Di.

“……”

Cô mở mắt, thấy một tia sáng từ mặt trăng len qua cửa sổ rọi lên đầu giường.

Ôn Nhiễm đã nếm trải cảm giác chua xót.

Trạch Tâm Di không chút khách khí: “Nếu là tớ, tớ sẽ chia tay với cậu.”

Ôn Nhiễm vẫn là người suy nghĩ thấu đáo, ngay lập tức phản ứng lại.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 69: Chương 69