Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 75: Chương 75

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 75: Chương 75


Nhưng cô cũng không tính toán, chỉ tựa vào người anh, nhẹ giọng hỏi bên tai: “Sao anh không bao giờ ước nguyện?”

Nhan Vọng Thư chạm vào mặt cô: “Sao thế?”

Nhưng chỉ vài ngày sau ông đã rời xa cõi đời.

Họ ở trong một không gian tràn ngập men say và sự phù phiếm nhưng lại lặng lẽ tựa sát vào nhau nói chuyện ở một góc.

Ôn Nhiễm vốn không hay thức khuya, ở một nơi náo nhiệt thế này cũng không giấu được những cái ngáp liên tục.

“Lý Uyển à?” Nhan Vọng Thư nhướng mày.

Sao có thể gọi là “chơi” được?

Anh kể rằng hồi nhỏ anh cũng giống như bao đứa trẻ khác, luôn tin tưởng vào điều ước sinh nhật và mong rằng chúng sẽ thành hiện thực.

Ôn Nhiễm dịu dàng mỉm cười, chuyển chủ đề: “Em nhớ sinh nhật của anh rồi. Sau này sẽ cùng anh đón sinh nhật”.

Nhan Vọng Thư: “Chỉ là một cô gái bình thường thôi.”

Nhưng Ôn Nhiễm không hề bận tâm, kéo ruy băng trên hộp bánh, tiếc nuối nói: “Không ngờ vẫn trễ mất mười mấy phút, nếu không anh đã không phải ước với que diêm rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh khẽ nhíu mày, đưa tay ra.

“……”

Nhan Vọng Thư nhíu mày: “Cái gì?”

Cô ta giải thích: “Amberger là một thương hiệu thủ công nổi tiếng trong giới đồ da. Chiếc túi này trông giống như của họ, làm hoàn toàn thủ công, rất khó mua, nên tôi muốn biết nó có phải hàng thật không…”

Sinh nhật năm ấy, khi thổi nến, điều ước duy nhất của anh là mong ông nội sớm khỏe lại.

Mặc dù anh chỉ đang trêu chọc cô nhưng trong lòng cô lại cảm thấy chua xót.

“Có.”

Nhan Vọng Thư dịu dàng nâng cằm cô, đặt ly rượu lên môi cô, nhẹ nhàng nghiêng ly để đút cô uống.

Lúc này Ôn Nhiễm mới gật đầu.

Thái độ của anh đối với điều ước của mình vốn đã hời hợt, về sau lại càng thêm qua loa, đến mức chẳng buồn qua loa nữa.

Ôn Nhiễm nhìn ly rượu, có chút thèm thuồng: “Ngon không?”

Ôn Nhiễm: “…” Sao cứ nhắc chuyện đó mãi thế!

Bởi vì anh nghĩ đến điều này nên lúc nào cũng mang theo thẻ ra vào khu nhà cô.

Quán bar rất nóng, Ôn Nhiễm đứng dậy cởi áo khoác.

“Rồi.”

Nhan Vọng Thư nhìn ra ngay.

Ôn Nhiễm lại hỏi: “Buổi đấu giá trang sức của cuộc thi “Thiết kế trang sức Apollo”, anh sẽ tham dự chứ?”

“Không phải, là bạn ở nước M, người bạn duy nhất từ nhỏ đến lớn của em” Ôn Nhiễm giơ ngón tay cái lên, nhấn mạnh tầm quan trọng của Trạch Tâm Di.

Là một chiếc bánh sáu inch trang trí hoa văn cổ điển, phía trên còn có vài quả dâu tây căng mọng.

Sau khi chào hỏi xong Nhan Vọng Thư quay lại, Thi Trạch cũng theo sau anh.

Nhưng vì cô không muốn nói nên anh cũng không hỏi thêm, chỉ ngửa đầu uống một ngụm rượu.

“Anh không có việc gì.”

Ôn Nhiễm mở miệng, giọng có chút nghèn nghẹn: “Nhan Vọng Thư, em thực sự rất vui khi được ở bên anh.”

Năm đó ông nội anh bị bệnh nặng, đã nhập viện vào phòng ICU.

Nhưng bầu không khí náo nhiệt ấy chẳng liên quan gì đến Nhan Vọng Thư và Ôn Nhiễm.

Nhan Vọng Thư giơ tay, ôm trọn cô vào lòng: “Buồn ngủ thì ngủ trên người anh đi, lát nữa anh bế em lên nhà, anh mang theo thẻ ra vào khu chung cư của em rồi.”

Thi Trạch lắc lắc hai tấm vé trong tay: “Ôn Nhiễm, tặng em hai vé concert của Giang Vi Chỉ, nếu rảnh thì dẫn anh Nhan của em đi xem nhé.”

Bầu không khí vẫn xem như hài hòa.

Đến cả nói chuyện cũng không biết cách.

Cô không giỏi nói dối.

Cô đang nói gì nhỉ?

Đột nhiên, cô vợ lên tiếng: “Tổng giám đốc Nhan.”

Ôn Nhiễm há miệng c*n l** q** d**, nhai hai cái rồi đột nhiên dừng lại nhìn quả dâu bị cắn dở, lẩm bẩm: “Còn định bảo anh ước thêm một điều nữa cơ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhan Vọng Thư đứng dậy, tiện tay cầm áo khoác của Ôn Nhiễm khoác lên người cô: “Ra ngoài sao không mặc áo?”

“Muốn uống không?”

Cô mở hộp bánh ra.

Thực sự không muốn.

Cô thật muốn cắn anh một cái, nhưng nghĩ đến hôm nay là sinh nhật anh cô mới tha cho anh.

Bạn anh cười lớn: “Cô ấy là thiên kim tiểu thư nhà ai vậy?”

Nhan Vọng Thư nâng ly rượu, khẽ cười một tiếng: “Được.”

Nhan Vọng Thư thu lại vẻ nghiêm túc, chủ động gắp một quả dâu tây đút cho cô: “Thử xem ngọt không?”

Ôn Nhiễm hiểu rõ, đối với Nhan Vọng Thư, điều ước chưa bao giờ là thật.

Người bạn cười trêu chọc: “Bao giờ thì tổ chức đám cưới đây?”

Ôn Nhiễm bảo vệ ngọn lửa, nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”

Một giọng nữ đột nhiên chen vào: “Tôi rất thích món quà của anh.”

Đến lúc này Ôn Nhiễm mới nhận ra Nhan Vọng Thư đang cố tình trêu chọc mình, căn bản không có ý định đó.

Người bạn vội đặt tay lên vai vợ ngăn cô ta nói tiếp rồi cười chuyển chủ đề: Chuyện cụ thể để hôm nào vào ngày làm việc nói kỹ hơn nhé.”

Nhan Vọng Thư nghe thấy giọng điệu không ổn của cô, cúi mắt nhìn.

Bỗng nhiên điện thoại trong túi cô rung lên. Ôn Nhiễm liếc mắt nhìn rồi đứng dậy: “Em đi vệ sinh một chút.”

Giọng cô nhẹ nhàng: “Ngày mai em phải hoàn thiện bản vẽ thiết kế.”

Nhan Vọng Thư khẽ gật đầu.

Ôn Nhiễm ngẩn ra một chút, dùng nĩa lấy một miếng bánh nhỏ đưa đến bên miệng anh, thản nhiên nói: “Năm sau ước tiếp đi.”

Ôn Nhiễm mở miệng: “Anh thì sao?”

“Đây là tiệc do Thi Trạch tổ chức.” Nhan Vọng Thư nói: “Anh chỉ cần chào một tiếng là có thể đi.”

Bên cạnh có một bàn đang chơi trò chơi, thỉnh thoảng lại reo hò vì thắng thua.

Anh nói vậy, người bạn cũng không hỏi thêm nữa.

Ôn Nhiễm cười híp mắt, có chút đắc ý: “Bạn em hay đi quán bar, em bị ảnh hưởng thôi.”

Ôn Nhiễm có chút buồn ngủ, tựa đầu vào vai Nhan Vọng Thư.

Nhan Vọng Thư không trả lời ngay, uống một ngụm rượu rồi mới nói.

Anh khẽ gật đầu: “Thích là tốt rồi.”

Ôn Nhiễm nói: “Nhưng em không thể chơi với anh, em phải vẽ bản thảo.”

Ôn Nhiễm gật đầu.

Ôn Nhiễm nhớ lại chuyện bị anh ta dọa trước đó, bực bội hít sâu một hơi.

Chơi?

Giọng anh khẽ vang lên từ trong khoang mũi: “Ừ.”

Hôm nay quán bar đóng cửa, mọi người ở đó đều quen biết nên rất an toàn, Nhan Vọng Thư không kiên trì đi theo cô.

Nhan Vọng Thư cầm que diêm đã tắt thản nhiên ném vào gạt tàn thuốc, trước mắt Ôn Nhiễm chỉ còn lại một làn khói xanh mỏng cùng mùi hương tuyết tùng đậm đà.

Nhan Vọng Thư thấy vậy liền nói sẽ đưa cô về nhà.

Cho đến năm ông nội anh qua đời.

Có một đôi vợ chồng bước đến mời rượu Nhan Vọng Thư, người chồng là bạn làm ăn của anh.

Ôn Nhiễm cũng cảm nhận được niềm vui của anh. Cô biết, chỉ cần nói những lời này anh sẽ vui.

Ánh mắt Nhan Vọng Thư dời đi nhìn sang chiếc túi da đỏ sẫm bên cạnh.

Ôn Nhiễm nheo mắt lắc đầu.

Cô ta trông có vẻ rất hào hứng: “Đây là túi chính hãng của thương hiệu Amberger đúng không?”

Chương 75: Chương 75

Ôn Nhiễm cẩn thận thưởng thức, đầu lưỡi cảm nhận hương rượu đọng lại trong miệng: “Có mùi cam quýt, mật ong, caramel và hạnh nhân, vị thì có táo, mật ong và kem sữa, rất ngon.”

Nhan Vọng Thư nhìn theo bóng lưng đôi vợ chồng, trông họ có vẻ đang tranh luận gì đó không vui.

Nhan Vọng Thư cười, khẽ đáp “Ừ.”

Người bạn đáp lại: “Cậu bận rộn tôi hiểu mà. Với cả, quà của cậu còn quý giá như thế cần gì chuộc lỗi nữa?”

Giây phút ấy chợt trở nên khó khăn, cô thực sự không muốn rời xa anh.

Nhan Vọng Thư trông có vẻ như đang rất hứng thú với câu chuyện của cô nhưng thật ra không phải.

Nhan Vọng Thư quay lại, cô ta chỉ vào một chiếc túi da màu đỏ sẫm trên sofa: “Chiếc túi kia là của bạn gái anh à?”

Nhan Vọng Thư chủ động mời rượu: “Lễ cưới của hai người tôi không đến kịp, để tôi chuộc lỗi ở đây vậy.”

Nhan Vọng Thư mỉm cười, hôn lên vành tai đỏ ửng của cô.

Ôn Nhiễm có cảm giác như tự đào hố chôn mình, nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh lại, chớp mắt vài cái, nghiêm túc nói: “Lời ước nói ra thì sẽ không linh nữa.”

Anh nghiêng đầu ghé sát tai cô, hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Anh hơi ngẩng cằm, đầy hứng thú nhìn phản ứng của cô.

Cô vợ kia là tiểu thư nhà giàu, nghe nói còn là thạc sĩ du học nhưng xem ra không giống chút nào.

Nhan Vọng Thư bật cười, lồng ngực khẽ rung động.

Nhan Vọng Thư ngừng lại một chút, ngồi ngay ngắn hơn, ôm chặt lấy Ôn Nhiễm: “Em muốn dẫn anh đi gặp bạn em à?”

Ôn Nhiễm mím môi cười.

Nhưng điều ước hôm nay của anh lại có phần quá đáng, cô không làm được.

“Vậy anh đến nhà em không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô nhắm chặt mắt, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hàng mi run rẩy như đang bất an.

“Ừm.” Ôn Nhiễm gật đầu: “Cô ấy cũng rất mong gặp anh.”

Một lúc sau Ôn Nhiễm bất ngờ đứng dậy lấy một hộp diêm từ trên bàn rượu.

Ôn Nhiễm dò hỏi: “Bây giờ anh vui hơn chưa?”

Nhan Vọng Thư thuận tay nhận lấy áo khoác của cô gấp lại một chút rồi đặt sang bên cạnh.

Nhan Vọng Thư nâng ly rượu, nhấp một ngụm: “Được thôi.”

Tâm trạng Nhan Vọng Thư lúc này rất tốt, anh khẽ thở dài, tự giễu: “Cô gái của tôi còn chưa gật đầu nữa.”

“Không cần!” Ôn Nhiễm hiếm khi kiên quyết đến vậy, cô ấn anh ngồi xuống: “Em tự đi được!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nơi này vốn không thích hợp để trò chuyện, quá mức ồn ào, đặc biệt với người nói năng nhẹ nhàng như Ôn Nhiễm, phải ghé sát vào tai đối phương mới có thể nghe rõ.

Cô phản ứng lại sau nửa giây rồi ghé sát lại hôn lên má anh một cái, giọng nói dịu dàng: “Chỉ mãi nghĩ đến việc mang bánh cho anh thôi.”

Người bạn ôm eo vợ nhưng cô ấy không nhận ra sự nhắc nhở của anh, tiếp tục phụ họa: “Thật sự rất thích.”

Anh giãn mày nói: “Anh không chơi trò này.”

Bên trong xe im lặng một lúc.

Ôn Nhiễm nói thêm: “Em cũng kể với gia đình em về anh rồi… đợi… đợi khi chúng ta ổn định hơn một chút em sẽ dẫn anh về gặp họ.”

Anh kéo áo khoác phủ lên cho cô: “Ngày mai có kế hoạch gì không?”

“Không có gì.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô nghiêm túc nhắc nhở: “Nhan Vọng Thư, anh nên biết giữ chừng mực, sau này gặp cô ấy đừng có nói mấy chuyện kỳ quái này!”

“Buồn ngủ rồi.” Cô nói.

Quà cưới của Nhan Vọng Thư là một bộ trang sức cao cấp được đặt làm riêng.

Nhan Vọng Thư dường như hiểu ra vì sao cô cứ nhìn điện thoại nãy giờ.

Thi Trạch tiễn hai người ra đến cửa quán bar rồi lại tiễn họ lên xe, sau đó mới vẫy tay chào tạm biệt.

“Không có thói quen đó.”

Thi thoảng Ôn Nhiễm lại cầm lấy điện thoại xem, hành động này không lọt khỏi mắt Nhan Vọng Thư.

Nhan Vọng Thư trò chuyện với bạn mình một lúc, câu chuyện dần chuyển sang công việc, người vợ cảm thấy chán nên ngồi sang một bên.

Ôn Nhiễm không chắc Nhan Vọng Thư có muốn đi hay không nên chỉ đưa tay nhận vé rồi bỏ vào túi, lễ phép nói: “Cảm ơn anh.”

Ôn Nhiễm né tránh ánh mắt anh, lảng sang chuyện khác: “Lần sau nhớ nhé, đừng nói ra.”

“Em nói về anh với cô ấy rồi?”

Nhan Vọng Thư nhìn cô, khóe môi cong lên với nụ cười tinh quái: “Vậy anh ước em tối nay về nhà với anh.”

Nhan Vọng Thư uống một ngụm rượu, giọng nói có chút ẩn ý: “Dù sao điều ước cũng không thành hiện thực, em nói có đúng không?”

Ôn Nhiễm lắc đầu, rất biết điều: “Để tài xế đưa em về là được rồi, dù gì đây là tiệc sinh nhật anh tổ chức, anh không thể không ở lại đến cuối chứ?”

“Ước đi, sinh nhật thì phải ước nguyện.”

Nhan Vọng Thư kéo dài giọng “Ồ” một tiếng rồi bổ sung: “Là người mà em đã cùng xem thể loại phim đó phải không?”

Đôi mắt cô sáng rực, cố tình dụ dỗ anh: “Thật sự linh nghiệm đấy! Nhanh lên nào!”

Nói xong, anh hơi cúi đầu, nhẹ nhàng thổi qua kẽ tay cô làm ngọn lửa tắt ngấm.

Yêu đương mà, tất nhiên phải làm cho người ta vui vẻ chứ.

Anh chỉ đơn giản thích cảm giác Ôn Nhiễm đặt hai tay lên vai mình, nghiêng người sát lại gần tai anh để nói chuyện.

Nhan Vọng Thư có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng hàm răng của cô nhưng anh vẫn muốn cắn chúng.

Anh ta nhìn Ôn Nhiễm, khóe miệng thấp thoáng ý cười.

Nhan Vọng Thư cũng đứng lên, đặt ly rượu xuống: “Anh đi với em.”

Sau khi buổi đấu giá kết thúc Ôn Nhiễm sẽ phải rời đi.

Chưa kịp chạm vào túi thì anh đã thấy cô gái nhỏ của mình tươi cười chạy đến, trên tay còn cầm bánh kem.

Sau đó, cô nhìn anh với ánh mắt lấp lánh: “Lần sau em nhất định sẽ nhớ mặc áo khoác.”

Khoảnh khắc đồng ý với Bạch Vĩ Lương cô không nghĩ mình sẽ khó chịu đến vậy.

Anh ngồi đó nhớ lại những lời cô vừa nói, không kìm được mà nở nụ cười.

Dù sao thì điều ước vừa rồi, không tính!

Cô có một kiểu thông minh đáng yêu khiến người khác cảm thấy dễ chịu.

Ôn Nhiễm nghiêng đầu, đối diện với gương mặt không mấy vui vẻ của Nhan Vọng Thư.

Điều đó khiến anh vui vẻ.

Nhan Vọng Thư nhướng mày, giọng nói chậm rãi: “Em chắc chứ?”

Cô ngồi xuống rút ra một que diêm rồi quẹt lửa. Ngọn lửa bập bùng phản chiếu lên khuôn mặt cô khiến cô trông càng dịu dàng.

Nhan Vọng Thư cảm thấy vô cùng thoải mái, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cọ mũi vào tai cô.

Người bạn kéo vợ rời đi.

Nhan Vọng Thư nhìn cô, chân mày hơi nhướng lên.

Nhan Vọng Thư bị cô chọc cười, há miệng ăn miếng bánh cô đút.

Lúc đó anh chỉ biết ông bị bệnh nhưng không rõ tình trạng cụ thể.

“……”

Khó chịu đến mức cô còn thấy bất ngờ về chính mình.

Nói về một người bạn sắp kết hôn, tổ chức tiệc cưới ở một huyện nào đó, sẽ đãi tiệc buffet, nghe có vẻ rất náo nhiệt.

“Ừm.” Anh cười.

Anh ôm cô về chỗ ngồi, sờ tay cô, quả nhiên rất lạnh.

Cô đang từng bước, từng bước chấp nhận anh.

Nhan Vọng Thư đưa tay lau vết rượu trên môi cô: “Biết uống rượu, biết chơi xúc xắc, em làm anh bất ngờ đấy.”

Rồi thuận tay xoa đầu cô.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 75: Chương 75