Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 78: Chương 78

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 78: Chương 78


Suốt dọc đường đi cô không để ý đến lộ trình, mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cánh cổng sắt nặng nề tự động mở ra cô mới nhìn ra ngoài – là “Đàn Uyển”.

Vừa rồi anh thể hiện một chút sức hút của mình.

Giọng cô vẫn tương đối bình tĩnh: “Anh không quên chứ, vé buổi biểu diễn hôm nay là Thi Trạch tặng em?”

Cô lại tưởng Nhan Vọng Thư có việc cần gặp Giang Vi Chỉ nhưng anh chỉ nói đúng một câu:

Cô hỏi anh: “Nhan Vọng Thư, tối nay em có thể ở lại không?”

Nhan Vọng Thư không so đo với cô nữa. Anh đã quen với thói quen của cô—chỉ châm lửa nhưng không chịu dập lửa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tâm trạng Ôn Nhiễm càng thêm phức tạp, khuôn mặt cũng đỏ bừng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô chớp mắt, vô thức lắc lắc cánh tay anh: “Em trêu anh thôi mà.”

Anh mặc áo len cổ cao màu đen, quần đen, đứng dưới ánh sáng ấm áp trong phòng nhưng lại hòa vào màn đêm phía sau.

Nếu không có một buổi hẹn hò chính thức Ôn Nhiễm cảm thấy rất tiếc.

Ví dụ như, đêm của thành phố.

Tay anh thật sự rất ấm.

“Vậy anh…” Ghen cái gì chứ? Đang thể hiện cái gì đây?

Nhan Vọng Thư không nói gì, cúi đầu hôn cô một cái, bình thản nói: “Đi thôi.”

Khi anh thu lại biểu cảm, khí thế của một người luôn ở vị trí cao từ nhỏ lập tức hiện ra, mang theo áp lực rất mạnh.

Ôn Nhiễm hé miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra, chỉ gật đầu: “Được.”

Một mình đối mặt với sự chia ly, nỗi xót xa càng trở nên rõ ràng.

Cuối cùng Ôn Nhiễm đành phải nói: “Xin hãy viết giúp tôi, Tâm Di, vui vẻ mỗi ngày.”

Anh nhắc nhở: “Đêm lạnh, xe đó lại mở gió, đợi thời tiết ấm hơn một chút rồi đi.”

Ôn Nhiễm nghiêng đầu, tự nói tự nghe: “Em nghĩ xem.”

Ôn Nhiễm bĩu môi, cô chỉ muốn trêu anh một chút chứ không phải làm anh không vui.

Lúc này bên ngoài vẫn còn rất nhiều người hâm mộ chưa giải tán, ánh đèn màu nhìn rất kỳ diệu.

Nhan Vọng Thư nói một địa điểm, là lối vào một chỗ trong bãi đỗ xe.

Chiếc xe chạy ra khỏi bãi đậu xe và rời khỏi sân vận động dọc theo làn đường an ninh.

“Nhìn rồi sẽ biết.” Anh không chịu tiết lộ.

Nhan Vọng Thư quay đầu, hơi ngẩng cằm lên, ra hiệu hỏi cô có chuyện gì.

Ôn Nhiễm biết Nhan Vọng Thư tâm tư kín kẽ, anh chắc chắn đã nhìn thấy rất nhiều, rất nhiều, anh không phải không để ý mà là tôn trọng cô, không kiểm tra, không hỏi, không tò mò.

Âm thanh vĩ cầm chảy vào màn đêm nhưng Ôn Nhiễm lại cảm thấy nỗi buồn của cả thế giới đang trào ra từ màn đêm.

Nhan Vọng Thư tiến đến bàn làm việc đặt vali lên bàn, sau đó cởi áo khoác dài đặt sang một bên. Anh giơ tay trái lên, cụp mắt, dùng một tay tháo đồng hồ cổ tay một cách thuần thục rồi nhẹ nhàng đặt nó lên chiếc áo khoác.

Nhan Vọng Thư không kìm được nữa, nâng mặt Ôn Nhiễm lên hôn cô thật sâu.

Giang Vi Chỉ cũng theo hướng nhìn về phía Ôn Nhiễm, đột nhiên hiểu ra.

“Cho tôi một tấm ảnh có chữ ký.”

“Ừ? Hẹn hò thế nào?”

Ôn Nhiễm ‘ồ’ một tiếng rồi lảng tránh ánh mắt anh.

Cô chủ động như vậy làm Nhan Vọng Thư không nhịn được mà nhẹ nhàng cọ cọ vào đỉnh đầu cô.

Phòng của Nhan Vọng Thư cô đã từng đến một lần. Nhìn lướt qua, cô phát hiện mền ga gối đệm của anh đã được thay đổi, lần trước là màu xanh đậm, lần này lại là màu đen xám.

Chương 78: Chương 78

“Anh biết.”

Bị anh nắm tay kéo đi Ôn Nhiễm không thể chậm bước, vội vàng bước theo, buột miệng hỏi: “Cái gì mà nhất định phải vào phòng anh mới xem được?”

Anh không lập tức trả lời, khuôn mặt cũng không lộ ra cảm xúc gì. Chỉ sau một lúc lâu anh mới liế.m môi, rồi cúi đầu nắm lấy hai tay cô, ngón tay nhẹ nhàng v.uốt ve, trầm giọng hỏi: “Là ý mà anh đang nghĩ sao?”

Anh vui vẻ để cô kéo đi.

“Giống như những cặp đôi khác, đi hẹn hò.”

Vừa dứt lời, trước khi Nhan Vọng Thư kịp phản ứng xem cô định kiểm tra thế nào, cô đã đưa tay kéo cổ áo len cao của anh xuống.

Hóa ra là vậy.

Nhưng Ôn Nhiễm chưa từng nhìn kỹ.

“Em đã nói rồi, em đang đùa anh thôi, em không phải fan của Giang Vi Chỉ, cũng không thích hay ngưỡng mộ anh ấy.”

Ôn Nhiễm nhớ đến lần trước Trạch Tâm Di phân tích với cô rằng, Nhan Vọng Thư là cung Thiên Yết, trong cuộc sống thì nhạy bén, quan sát tinh tường, tâm tư sâu sắc; trong tình cảm thì nồng nhiệt, hay ghen, chiếm hữu cực cao; dù làm gì cũng thích nắm thế chủ động.

Giang Vi Chỉ ngẩn ra vài giây, nhìn Nhan Vọng Thư từ đầu đến chân một lượt rồi đi lấy một tấm ảnh từ chỗ nhân viên, mở nắp bút, hỏi: “Ký gì?”

Ôn Nhiễm cảnh giác, cảm thấy anh sắp nhắc lại chuyện này, vội vàng đổi chủ đề: “Ngày mai em không có việc gì, anh thì sao?”

Cô khẽ gọi tên anh: “Nhan Vọng Thư.”

Ôn Nhiễm tưởng anh đưa cô đi tìm xe, không ngờ lại dẫn cô đến hậu trường gặp Giang Vi Chỉ.

Cô nghe thấy một chút buồn, một chút bất lực, một chút luyến tiếc…

Ôn Nhiễm có linh cảm rằng những ngày sắp tới sẽ rất khó khăn nên cô ôm chặt lấy eo anh, tràn đầy sự trân trọng.

“Hay chỗ nào?”

“Ồ, em không nghĩ đến chuyện đó.” Cô tỏ vẻ bình thản.

Ôn Nhiễm nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, giấu đi sự chua xót, đổi chủ đề trò chuyện với Nhan Vọng Thư.

Ôn Nhiễm đứng bên cạnh có chút bối rối.

Bãi đỗ xe vắng vẻ, yên tĩnh không một bóng người, chỉ có tiếng giày da của Nhan Vọng Thư và tiếng giày cao gót của Ôn Nhiễm thay phiên nhau vang vọng.

Cô nhìn anh.

“Anh thấy em nghĩ đến rồi.” Nhan Vọng Thư bóp nhẹ eo cô, thẳng thắn nói: “Em đúng là giỏi thật.”

Ôn Nhiễm chưa từng qua bản nhạc này nhưng vẫn chìm đắm trong đó.

Cô chạy đến ôm lấy anh, cảm giác như đã rất lâu, rất lâu, rất lâu không gặp anh rồi.

Ánh mắt Ôn Nhiễm quét một vòng quanh phòng, bỗng cảm thấy tay chân có chút luống cuống.

Cảm nhận của cô có lẽ chỉ là tâm trạng của cô lúc đó mà thôi.

Ôn Nhiễm lên xe cất tấm ảnh có chữ ký vào túi, giải thích thêm: “Tâm Di chính là người bạn em nhắc đến với anh lần trước, bạn thân từ nhỏ của em.”

Vừa khi Nhan Vọng Thư đặt cây vĩ cầm xuống Ôn Nhiễm đã đứng dậy, chạy đến ôm lấy anh.

Hơi ấm lan truyền, Ôn Nhiễm cảm thấy đầu ngón tay mình dường như cũng không còn lạnh nữa.

Dù rõ ràng mới chỉ hai ngày.

“Muốn cho em xem một thứ.” Nhan Vọng Thư đáp rất nghiêm túc.

Nhan Vọng Thư liếc cô một cái: “Vậy sao không đến xin chữ ký?”

“Anh cũng không có.”

Từ bãi đỗ xe ngầm hai người đi thang máy thẳng lên tầng hai sau đó hướng đến phòng của Nhan Vọng Thư.

Nhan Vọng Thư kéo dài giọng ‘ồ’ một tiếng, đầy hàm ý.

Giang Vi Chỉ cười nhìn Nhan Vọng Thư một cái, đáp lại Ôn Nhiễm: “Không có gì.”

Nhan Vọng Thư hơi sững lại, yết hầu khẽ chuyển động, nghiến răng vạch trần hành động của cô: “Anh lái xe đến đón em, làm sao uống rượu được?”

Nhan Vọng Thư đột ngột dừng bước, đôi mắt sâu thẳm sắc bén nhìn cô chằm chằm.

Ánh đèn mờ ảo, bãi đỗ xe rộng lớn, từng tấc đất đều toát lên hơi lạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vài phút sau Nhan Vọng Thư quay lại, trên tay xách theo một chiếc vali da hình chữ nhật nhỏ.

Anh đứng ở tư thế thoải mái, tay trái nâng cao cây vĩ cầm, đảo ngược cây đàn, mắt nhìn vào nút đuôi, tay phải cầm vĩ kéo nhẹ lên dây đàn, âm thanh du dương tràn ra.

Thân hình cao lớn của anh một nửa chìm trong bóng tối, giống như người mẫu trong buổi trình diễn thời trang. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai người quen nhau đến giờ chưa từng hẹn hò, toàn là ở nhà.

Ôn Nhiễm nói: “Em muốn cùng anh ngồi xe buýt ngắm cảnh vào buổi tối.”

Cô nghiêng người ôm lấy cánh tay Nhan Vọng Thư, mềm mại tựa vào anh: “Nhan Vọng Thư, anh không phải là bạn của anh ấy sao? Hay anh giúp em đi, lấy giúp em một tấm ảnh có chữ ký được không?”

Ôn Nhiễm đỡ lấy bằng hai tay, cúi đầu lịch sự: “Bạn tôi là fan trung thành của anh, tôi thay cậu ấy cảm ơn anh vì tấm ảnh có chữ ký.”

Mỗi từ cô nói ra đều mang theo nhịp tim của mình: “Anh muốn làm gì… cũng được.”

Ôn Nhiễm kìm nén sự phấn khích, hỏi: “Anh đang ở đâu?”

Anh mở hộp da lấy ra một cây đàn vĩ cầm, điều chỉnh nhẹ rồi đi đến bên cửa sổ.

Ôn Nhiễm nói trong vòng tay anh: “Sao anh lại đến?”

Nhan Vọng Thư đứng chờ ở lối ra bãi đỗ xe, nghiêng người đứng đó.

Ôn Nhiễm không trả lời, đi theo anh vài bước, đến trước cửa phòng, dừng lại.

Nhan Vọng Thư đề nghị kết thúc bữa tiệc sớm để đón Ôn Nhiễm, điều này khiến Ôn Nhiễm cảm thấy đêm nay thực sự là một đêm rất tuyệt vời.

Nhan Vọng Thư nhẹ nhàng hỏi: “Em có ý tưởng gì không?”

Ôn Nhiễm vặn eo, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Xe anh đâu?” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nhan Vọng Thư, chúng ta hẹn hò đi.”

Cô bỗng nghĩ, nếu mỗi mùa đông đều có anh nắm tay như thế này thì thật tốt biết bao.

Ôn Nhiễm khi nhìn thấy Nhan Vọng Thư liền không kìm được mà chạy đến.

Ôn Nhiễm mím cười, khẽ “ừm” một tiếng, rồi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên từ trong lòng anh: “Em muốn kiểm tra xem hôm nay anh có uống nhiều rượu không.”

Anh mặc chiếc áo khoác dạ đen dài đến bắp chân, bên trong là chiếc áo len cổ cao màu đen.

“Đón em mà.” Giọng anh nhẹ nhàng đáp.

Anh lại chậm rãi hỏi: “Buổi hòa nhạc có hay không?”

“Còn gì nữa?”

Anh đi đến bên cửa sổ đưa tay kéo rèm ra, màn đêm yên tĩnh bên ngoài đối lập rõ ràng với ánh đèn ấm áp trong phòng.

Hộ Thành cũng có những điểm kỳ diệu.

Ôn Nhiễm lắc đầu: “Không lạnh, mùa đông dù em mặc bao nhiêu thì tay vẫn cứ lạnh thôi.”

Sự nuông chiều này cũng là vì anh thích cô, thật lòng thích cô.

“Đúng vậy.”

Nhan Vọng Thư dẫn cô đến ghế sofa: “Ngồi đây đợi một chút.”

Khi bản nhạc kết thúc mắt Ôn Nhiễm đã ướt.

Ôn Nhiễm cúp điện thoại, tạm biệt Ái Vi rồi đi tìm Nhan Vọng Thư.

Nhưng anh như vậy cô lại rất thích.

Ôn Nhiễm nghiêm túc nhận xét: “Lúc Giang Vi Chỉ chơi nhạc cụ cũng khá có sức hút.”

Khi Ôn Nhiễm đang mơ màng trong đêm thì Nhan Vọng Thư đã cất cây vĩ cầm vào hộp, thuận tiện mặc lại áo khoác.

Nói xong cô giải thích thêm, chữ “Tâm” nào, chữ “Di” nào.

Nhan Vọng Thư một tay vẫn cầm vĩ, tay kia ôm lấy cô: “Không quên.”

“Sân khấu đẹp.”

“Cũng hay lắm.”

Bàn tay cô lạnh buốt, cảm giác rõ ràng khi lướt qua yết hầu anh, rồi cô cười rạng rỡ nói: “Kiểm tra đạt tiêu chuẩn rồi.”

Ôn Nhiễm bất giác cảm thấy hồi hộp, xoay người hỏi: “Sao lại đến nhà anh?”

Nhan Vọng Thư dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên đầu Ôn Nhiễm: “Như em nói, Giang Vi Chỉ chơi nhạc cụ rất có sức hút, đó là đánh giá khách quan.”

Bình thường toàn là anh trêu cô, khó khăn lắm mới bắt được cơ hội, cô quyết định trêu lại một lần, giả vờ tiếc nuối: “Tại không có cơ hội tiếp cận gần mà.”

Nói xong anh rời khỏi phòng.

Trong lòng cô cảm thấy chua xót.

Khi Ôn Nhiễm cất lời, cô cảm thấy cổ họng hơi khô, từng từ phát ra có chút khó khăn, nhưng điều đó cũng không ngăn cản cô nói ra suy nghĩ của mình.

Ôn Nhiễm cảm thấy anh đầy vẻ ghen tuông, ghen đến mức chua loét.

“……”

Nhan Vọng Thư nghĩ một chút: “Xe buýt hai tầng chạy quanh Bến Hộ Thành?”

Anh đi đến chạm vào bàn tay lạnh của cô, hơi nhíu mày, rồi nắm chặt tay cô, dắt cô ra khỏi phòng: “Ngày mai anh đến tìm em, buổi chiều hay buổi tối?”

Những điều khác cô không dám nói chắc nhưng riêng khoản nhiệt tình, hay ghen, chiếm hữu mạnh mẽ trong tình yêu thì đúng là chẳng có chút nào khoa trương cả.

Nhan Vọng Thư khoanh tay trước ngực không nói gì, ánh mắt đưa về phía Ôn Nhiễm.

Ôn Nhiễm không biết anh làm thế nào mà lái xe vào được bên trong sân vận động nhưng cô cũng không nghi ngờ gì về khả năng anh làm được chuyện đó.

Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng bao bọc bàn tay lạnh buốt của cô trong lòng bàn tay ấm áp của mình rồi nói xe ở bên trong, hỏi cô có lạnh không.

Sau này Ôn Nhiễm biết được bản nhạc này tên là “Bên Bờ Hồ Baikal”, nó không buồn, không bất lực, không luyến tiếc, nó là một bản nhạc rất chữa lành tràn đầy sự kiên định và không sợ hãi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 78: Chương 78