Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 81: Chương 81

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 81: Chương 81


Nhan Vọng Thư hiển nhiên không hài lòng với thái độ của quản lý khi phớt lờ Ôn Nhiễm, anh lười biếng ngồi thẳng dậy nhưng không đáp lời.

Nhan Vọng Thư hơi nhướng mi, đặt tay lên thắt lưng Ôn Nhiễm, nhẹ nhàng xoa bóp: “Ghen với người không liên quan làm gì?”

Trong lúc bắt tay anh ta Ôn Nhiễm nhanh chóng tìm kiếm trong trí nhớ nhưng không có chút thông tin nào về người này.

Trần Quyết rời mắt khỏi thực đơn liếc nhìn Ôn Nhiễm, cười gượng rồi thu ánh mắt lại.

Giọng Nhan Vọng Thư lạnh hẳn: “Cô ấy là nhân viên của Carllyle.”

Nhan Vọng Thư thu tay lại, tiện thể kéo áo cô xuống ngay ngắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Nhiễm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Sau khi hiểu rõ con người Ôn Nhiễm, anh có thể khẳng định suy nghĩ của cô lúc đó không phải như anh tưởng.

Nhưng hình như đối tượng xin lỗi có gì đó sai sai?

Còn trẻ con đến mức cố tình thể hiện chủ quyền, bắt anh rót trà cho mình.

Ôn Nhiễm thành thật đáp: “Em muốn xem trâm cài áo của anh. Viên kim cương đen được cắt gọt rất đặc biệt, kỹ thuật đính đá cũng độc đáo, nhưng em còn chưa kịp mở miệng hỏi thì anh đã đi mất rồi.”

Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, cũng không có gì đáng để bận tâm.

Nhan Vọng Thư nhìn cô hai giây, tiện tay ném chiếc khăn nóng sang một bên, đưa tay day trán.

Ôn Nhiễm lắc đầu: “Không ngại.”

Nghe vậy Nhan Vọng Thư thực sự tò mò: “Vậy sao lúc đó em lại hái hoa cho anh, còn đưa dù cho anh?”

Những nhà hàng cao cấp thế này, khách hàng đều là giới thượng lưu, coi như thượng đế cũng không quá đáng, nhưng Ôn Nhiễm cảm thấy chẳng cần làm khó cô gái nhỏ kia.

Chắc là khó chịu, lần trước cô còn nhờ anh xoa bóp giúp mà.

Ôn Nhiễm quay đầu nhìn, một nam một nữ bước vào, người đàn ông có vẻ là quản lý nhà hàng còn cô gái là nhân viên phục vụ khi nãy vô tình đụng trúng cô.

Ôn Nhiễm không bỏ qua ánh mắt của cô ta, giọng nói trầm xuống: “Chẳng dám nhận là thành tựu.”

Khuôn mặt lạnh lùng của Nhan Vọng Thư lập tức giãn ra, ngón tay thon dài xoay nhẹ ấm trà trên bàn rồi đứng dậy rót trà cho cô.

Sau đó Trần Quyết bật cười.

Tổng giám đốc Trần?

Nghĩ đến những tổn thương hắn gây ra cho Lý Uyển, Ôn Nhiễm tức đến nghiến răng, siết chặt nắm tay: “Đúng là dễ dàng cho ông ta quá rồi!”

Với dáng vẻ này của cô tất nhiên anh phải nói ‘ngon’.

Trần Quyết nhìn Ôn Nhiễm: “Cô Ôn chắc hẳn rất có hứng thú với thủ công truyền thống nhỉ?”

Ôn Nhiễm cầm một miếng bánh trắng hình cánh hoa trong suốt, có thể thấy cả những cánh hoa màu hồng bên trong.

“Đừng độc đoán vậy chứ, cũng nên để cô ấy tự đưa ra ý kiến.”

Nhan Vọng Thư liếc cô một cái, há miệng cắn một miếng.

Vòng eo nhỏ nhắn vừa vặn trong lòng bàn tay. Nhan Vọng Thư cũng không rõ tư thế ngồi ngay ngắn thế này có khó chịu không.

Rồi ông ta vội vàng xin lỗi: “Tiểu thư, thật lòng xin lỗi cô, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn cho việc xử lý trang phục của cô.”

Cô lên xe anh, nói muốn về nhà anh xem bộ sưu tập, sau đó thật sự theo anh về nhà, lại còn lập tức đi thẳng đến phòng trưng bày. Quan trọng hơn, cô thực sự yêu thích, vô cùng hứng thú với những món đồ thủ công truyền thống đó…

“Vô lý.”

Nói thêm vài câu hai người kia rời khỏi phòng bao.

Ôn Nhiễm thẳng thắn: “Xin lỗi, tôi chưa từng học đại học, cũng không rõ sự khác biệt giữa các trường đào tạo thiết kế.”

Chương 81: Chương 81

Câu nói của anh khiến cô bất giác nóng bừng cả mặt.

“Vậy còn người họ Đỗ kia?”

Ánh mắt anh rơi xuống cổ tay cô, chiếc áo len trắng dính vết dơ, cô xắn lên một vòng lộ ra cổ tay mảnh dẻ.

Anh, một con người bằng xương bằng thịt, không bằng trang sức hiện đại, cũng chẳng bằng đồ thủ công truyền thống sao?

Trần Quyết không ngờ cô lại từ chối dứt khoát như vậy, bực bội giật thực đơn từ tay bạn gái: “Để anh xem nào.”

Ôn Nhiễm không biết người đàn ông này, cũng không rõ vì sao anh ta lại biết mình. Nhưng nghe cách anh ta gọi Nhan Vọng Thư có lẽ thân phận không tầm thường.

Ôn Nhiễm nghiêng đầu hỏi: “Ngon không?”

Trần Quyết quay người bước ra ngoài: “Xem ra thật sự đã làm phiền hai người rồi, lần sau sẽ đền bù.”

Ôn Nhiễm cắn răng nhấp một ngụm.

Bạn gái của Trần Quyết đang lật thực đơn bên cạnh, có vẻ muốn gọi thêm hai món.

Bạn gái anh ta đan hai tay vào nhau, chống cằm, tư thế rất tao nhã: “Tôi có một cô cháu gái học cấp ba rất thích thiết kế trang sức. Bây giờ sắp chọn trường đại học rồi, cô Ôn có thể giới thiệu một số trường tốt không?”

Vậy là… chỉ vì trâm cài áo.

Người đàn ông tiến lên, đưa tay ra: “Chào cô, tôi là Trần Quyết.”

Tổng giám đốc của Giải trí Tinh Tinh chẳng phải là tên cặn bã đã bắt nạt Lý Uyển sao?

Phòng bao trở lại yên tĩnh.

Cô gái nhỏ bê một đĩa bánh ngọt tinh xảo, không dám ngẩng đầu lên.

Ôn Nhiễm mím môi, lắc đầu.

Cô gái kia đưa ánh mắt quyến rũ nhìn Nhan Vọng Thư, chậm rãi “Ồ” một tiếng đầy hàm ý, làm bộ làm tịch: “Tôi hiểu rồi.”

Trần Quyết?

Ôn Nhiễm quay sang quản lý: “Lần sau tôi đến, có thể để cô bé này mang cho tôi một phần nữa không?”

Quản lý sững sờ một thoáng sau đó gật đầu: “Tất nhiên, tất nhiên là được ạ.”

Ôn Nhiễm hoàn hồn, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, hai má hơi ửng đỏ.

Ôn Nhiễm lên tiếng đúng lúc: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”

Bỗng nhiên cửa gỗ lại vang lên tiếng gõ.

Nhan Vọng Thư liếc anh ta một cái, không trả lời mà lại sát gần Ôn Nhiễm hơn, không hề hạ giọng: “Nếu em không thích, anh bảo cậu ta đi.”

Trần Quyết nhìn cảnh này, khẽ cười, đứng dậy cầm ấm trà sứ men lam rót trà cho Ôn Nhiễm, cười nói: “Xem ra tôi không bị đuổi đi là nhờ phúc của cô Ôn.”

Nhan Vọng Thư nghiêng người lại gần cô, nhẹ nhàng đặt tay sau eo cô, giới thiệu: “Cậu ta là con trai của sư đệ đồng môn với mẹ anh.”

Trần Quyết phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của Nhan Vọng Thư, lấy ra một tấm danh thiếp: “Quên chưa giới thiệu, tôi là tổng giám đốc của Giải trí Tinh Tinh. Gần đây chúng tôi đang thực hiện một chương trình, chủ đề là quảng bá và trưng bày các kỹ thuật thủ công truyền thống của Trung Quốc cũng như tinh thần nghệ nhân của thế hệ trước. Cô là một nhà thiết kế trang sức của thời đại mới…”

Nhan Vọng Thư thở dài.

Nhan Vọng Thư hiếm khi thấy Ôn Nhiễm tức giận, mà ngay cả khi giận trông cô cũng chẳng có chút dọa người nào cả.

Vừa dứt lời cô gái kia rõ ràng sững sờ, ngay cả Trần Quyết cũng ngẩng lên nhìn cô.

Mặt cô gái tức khắc đỏ bừng như cà chua chín.

Ôn Nhiễm ngồi xuống: “Cảm ơn.”

Quản lý bước lên một bước, hơi cúi lưng: “Anh Nhan, thật sự xin lỗi vì sự cố vừa rồi. Đây là món tráng miệng mới do bếp trưởng sáng tạo, chưa có trong thực đơn, mời anh dùng thử.”

Trần Quyết hơi sững lại, bổ sung: “Tôi còn chưa nói đến quá trình sản xuất của chương trình…”

Ôn Nhiễm thừa biết cô ta coi thường mình, thậm chí còn công khai chế giễu cô lợi dụng đàn ông để leo lên cao. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hắn vẫn là cổ đông nhưng đã bị tước quyền, nghe nói đã trốn ra nước ngoài rồi.”

Rõ ràng là lời phản bác nhưng lại được anh nói bằng giọng điệu đầy cưng chiều.

Cô dịu giọng bảo: “Nhan Vọng Thư, anh đừng giữ mặt lạnh mãi thế, suýt nữa dọa cô bé khóc rồi.”

Cô ngồi thẳng lưng, chiếc áo len ôm sát lấy bờ vai, sống lưng và vòng eo của cô.

“Anh nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau em chẳng sợ anh chút nào, còn hái hoa cho anh, lại còn đưa dù nữa, sao lại sợ anh được?”

“Nhưng anh lại thích em như thế này.” Động tác trên tay Nhan Vọng Thư vẫn tiếp tục, giọng nói trầm thấp: “Chỉ có em mới gọi là đẹp, mới gọi là dáng người chuẩn.”

Trần Quyết chỉ nắm tay cô trong thoáng chốc rồi buông ra, lách người bước qua cô, ngồi xuống một bên, còn kéo ghế giúp cô gái đi cùng.

Lúc nãy còn gọi là ‘anh Trần’, giờ đã thành ‘tổng giám đốc Trần’ rồi à?

Ôn Nhiễm khoát tay: “Không sao đâu, giặt sạch là được, thực ra cũng không trách cô ấy, là tôi không để ý thôi.”

Cô gái vội vàng đứng dậy cầm áo khoác đuổi theo.

Cô ta rót trà cho Trần Quyết, tư thế không đúng chuẩn lắm, nhưng ngón tay trắng nõn, gốc ngón đeo một chiếc nhẫn vàng mảnh, móng tay sơn đỏ thắm trông vô cùng quyến rũ.

Anh dùng ngón tay móc nhẹ vạt áo sau của cô, bàn tay luồn vào trong, áp lên phần eo trần, nhẹ nhàng xoa bóp.

Trần Quyết đứng dậy liếc bạn gái, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy lạnh lùng: “Thấy chưa? Người ta không giống cô đâu. Cô Ôn đây là vị hôn thê mà tổng giám đốc Nhan sẵn sàng nâng niu, cưng chiều như vàng như ngọc đấy.”

Trần Quyết khẽ gật đầu quay sang nhìn Nhan Vọng Thư: “Vọng Thư, anh không phiền chứ?”

Ôn Nhiễm tâm trạng thư thái, cố tình làm bộ sợ hãi: “Thật đó, em còn sợ đây này.”

Ôn Nhiễm vừa đặt miếng bánh xuống Nhan Vọng Thư đã cầm khăn nóng giúp cô lau tay.

“Biết rồi.” Trần Quyết liếc nhìn Ôn Nhiễm, dáng vẻ lười biếng: “Nên lần này tôi mới đến hỏi trực tiếp xem cô Ôn có hứng thú không.”

Cô gái uốn éo eo đứng dậy, cởi chiếc áo khoác ngoài, bên trong là một chiếc váy yếm ôm sát.

Từ bao giờ cô lại nhỏ nhen như vậy?

Nhan Vọng Thư không nhịn được, lạnh giọng: “Trần Quyết, hai người đang làm phiền chúng tôi đấy.”

Ôn Nhiễm nghẹn lời.

Nhan Vọng Thư bị cô chọc cười: “Em sợ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngược lại, càng khiến người ta muốn bắt nạt hơn.

Bạn gái anh ta bĩu môi, ánh mắt lướt qua Ôn Nhiễm và Nhan Vọng Thư, chủ động bắt chuyện: “Nghe nói cô Ôn là một nhà thiết kế trang sức rất xuất sắc?”

Nhìn qua cũng biết là đến để xin lỗi.

Nhưng Trần Quyết cũng không có ý định ngăn cản, trái lại còn có vẻ hứng thú chờ xem kịch hay.

Trước đây anh đúng là đã dùng ánh mắt tầm thường để nghĩ về cô rồi.

Chính cô cũng thấy lạ, tại sao lại ghen chỉ vì một ánh mắt của cô gái kia?

Anh, một con người sống sờ sờ thế này lại không bằng một chiếc trâm?

“Ừm.”

Ôn Nhiễm mím môi không nói gì, bên tai dường như vẫn còn vang vọng câu ‘vị hôn thê được nâng niu như vàng như ngọc’.

Đặt ấm trà sứ men lam xuống, cô ta ngước mắt nhìn Nhan Vọng Thư, khóe môi khẽ nhếch lên, cười mỉm.

Cô đứng dậy, lịch sự gật đầu: “Chào anh.”

Ôn Nhiễm không từ chối, lòng bàn tay anh nóng ấm, lực đạo cũng rất vừa phải khiến cô cảm thấy thoải mái.

Sau đó cô đưa bánh đến bên môi Nhan Vọng Thư: “Anh nếm thử đi.”

Cô chỉ vào một chỗ trống trên bàn: “Đặt ở đây đi.”

Cô đặt mạnh chén trà xuống bàn, giọng điệu ra lệnh: “Nhan Vọng Thư, rót cho em chén trà.”

Ôn Nhiễm đảo mắt, cầm tấm danh thiếp trên bàn lên, đổi chủ đề: “Trần Quyết là tổng giám đốc của Giải trí Tinh Tinh sao?”

Cô gái tiến lên đặt bánh xuống.

Anh ta thản nhiên nói: “Tác phẩm Mộng Quy tại buổi đấu giá ở Bắc Đô quả thực rất ấn tượng. Rất mong chờ những tác phẩm tiếp theo của cô Ôn.”

Khi nãy cô còn giúp nhân viên phục vụ giải vây.

Ôn Nhiễm khiêm tốn: “Tổng giám đốc Trần quá lời rồi.”

Anh ta chưa nói hết câu thì bị Nhan Vọng Thư cắt ngang: “Trần Quyết, tôi đã từ chối cậu rồi.”

Cô tự tìm cho mình một lý do có vẻ hợp lý: “Cô ta rất đẹp, dáng người cũng rất chuẩn.”

“Không cần đâu.” Ôn Nhiễm cười nhạt, dứt khoát: “Tôi không có hứng thú.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Nhiễm vốn rất bình thản, ngay cả khi bị cô ta chế giễu cũng không mảy may dao động nhưng lúc này lại cảm thấy cô ta quá chướng mắt.

Cô nói vậy xem như giúp cô nhân viên nhỏ kia giữ được công việc.

Ôn Nhiễm bĩu môi: “Đó là vì lúc đó em chưa biết anh là ngài Nhan của Carllyle mà.”

Dù sao nghĩ kỹ lại, nếu chỉ có mình Ôn Nhiễm đến e rằng cô cũng chẳng nhận được đãi ngộ này.

Nhan Vọng Thư đoán được suy nghĩ của cô, giải thích: “Cổ phần của Giải trí Tinh Tinh đã thay đổi, bây giờ tổng giám đốc điều hành là Trần Quyết.”

Trong mắt cô gái thoáng qua một tia chế giễu: “Cô Ôn chưa từng học trường chuyên nghiệp, có được thành tựu hôm nay chắc là do thiên phú bẩm sinh?”

Cô cắn một miếng, khen ngợi: “Ngon lắm.”

Trần Quyết cười cười: “Cô Ôn, không ngại cho tôi nhập bàn chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh ta đã tự nhiên ngồi xuống rồi lại còn hỏi câu này, có thể thấy tác phong hàng ngày khá tùy tiện.

Anh hạ cánh tay xuống, cắn răng nhấp một ngụm trà.

Động tác gắp thức ăn của Nhan Vọng Thư khựng lại, anh nhìn qua.

Ôn Nhiễm đáp: “Anh Trần nói quá rồi.”

Nhan Vọng Thư chợt nhớ đến lần thứ hai gặp Ôn Nhiễm.

Tiếng cười này có chút đột ngột.

Cô cảm thấy cô gái này hơi ngốc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 81: Chương 81