Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 86: Chương 86
Giờ phút này trông anh như đang bình thản chờ đợi kết quả cuối cùng nhưng cũng giống như sự tĩnh lặng giả tạo trước cơn giông bão.
Anh đã thay một bộ đồ chuyên dụng màu đen, cánh tay lộ ra cơ bắp rắn chắc.
Tần Tiêu thu ánh mắt lại, nhanh chóng mở tập hồ sơ, rút ra xấp tài liệu đầu tiên đặt lên bàn: “Tổng giám Nhan, mr. Trạch không có em họ.”
Tốc độ và sức mạnh của Nhan Vọng Thư đều rất ổn.
Nhưng cú đấm nặng nề này vẫn trượt mục tiêu.
Hai người nhanh chóng chuẩn bị bước lên sàn đấu. Thi Trạch đeo nốt chiếc găng cuối cùng, chạm hai nắm đấm vào nhau, giọng điệu trêu chọc: “Hôm nay anh làm sao thế? Đừng nói với em là cãi nhau với Ôn Nhiễm đấy nhé?”
Thi Trạch né sang bên cạnh, rõ ràng cảm nhận được lực gió từ cú đấm, không khỏi bật cười trêu chọc: “Anh Nhan, không tệ đâu.”
Tần Tiêu bật đèn, trở lại bàn làm việc: “Tổng giám Nhan, theo thông tin nhập cảnh mà anh cung cấp, chúng tôi tra được cô Ôn đến nước Mỹ vào năm 2007. Khi đó cô ấy có làm thủ tục nhập học nhưng người giám hộ được ghi nhận là…”
Tần Tiêu nói: “Tổng giám đốc Nhan, còn cái này nữa.”
Tần Tiêu nói tiếp: “Từ phía ông Bạch chúng tôi điều tra thấy trong suốt khoảng thời gian trùng khớp với giai đoạn trưởng thành của cô Ôn, ông Bạch luôn mời gia sư riêng, bao gồm chuyên gia quốc học, thạc sĩ điêu khắc ngọc đến dạy kèm.”
Tần Tiêu quan sát sắc mặt của Nhan Vọng Thư, đổi một cách diễn đạt khác: “Tôi suy đoán là cô Ôn đã nói cho mr. Trạch biết hành tung của ông Hướng Chi ở Bắc Đô. Ngoài ra, dự án ở nước F bị mr. Trạch can thiệp cũng được bảo mật vô cùng nghiêm ngặt. Nhưng nếu, tôi chỉ nói nếu, cô Ôn hiểu tiếng Pháp thì cô ấy có thể nghe được thông tin dự án từ các cuộc họp trực tuyến của ngài. Còn nữa, thỏa thuận trao đổi mà mr. Trạch gửi cùng thư luật sư liệu có phải cũng do cô Ôn cùng bày ra không?”
Thi Trạch sụp đổ tinh thần, xoa cổ, nghiêng người nửa vòng: “Mẹ nó! Anh có biết động tác vừa nãy nếu em phản kháng tay anh coi như phế luôn không?”
Ngón tay thon dài của Nhan Vọng Thư lật từng trang giấy, đôi mắt sâu thẳm lướt qua từng dòng chữ, không nhìn ra cảm xúc.
Thi Trạch lắc đầu, vừa mới nhắm mắt lại thì đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức mở bừng mắt.
Nhan Vọng Thư hờ hững ngước mắt nhìn anh ta: “Sẵn sàng chưa?”
Cái quái gì đây!!!
Khi Thi Trạch bước ra Nhan Vọng Thư đã đeo găng tay quyền anh xong.
Anh nhớ đến lời của Thi Trạch khi nãy.
Tần Tiêu bước đến liếc nhìn Nhan Vọng Thư, anh vẫn nhắm mắt không hề động đậy.
Hộ Thành quanh năm ẩm ướt, khi không khí lạnh tràn về, cái rét thấu xương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ta nghiêng đầu nhìn về phía Nhan Vọng Thư.
Cả hai ngã ngửa xuống sàn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy cô điêu khắc sáp.
Nhan Vọng Thư nhắm mắt tựa vào ghế, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bụng, đầu hơi ngẩng lên, đường nét cằm sắc bén như dao khắc.
Thi Trạch lùi về sau, nghiêng người né một cú móc, ngay sau đó lại nghiêng đầu tránh cú đấm thẳng mặt.
Mồ hôi chảy vào mắt Nhan Vọng Thư, xót đến mức anh nhắm mắt lại.
Thư phòng rộng rãi nhưng không bật đèn, chỉ có ánh sáng âm u tự nhiên, hoàn toàn không đủ chiếu sáng.
Đã khiến anh thua.
Nhan Vọng Thư không để mình có thời gian thở, tiếp tục lao lên, tốc độ và sức mạnh đều nhanh hơn lúc nãy, mồ hôi trên cánh tay cũng bị văng ra.
Vừa thấy anh ta dì Vương liền lo lắng nói: “Trợ lý Tần, hôm nay cậu Nhan có vẻ không ổn lắm.”
Thi Trạch bị kẹp chặt, cổ họng nghẹn lại không thở được, chỉ có thể vỗ vào cánh tay anh, nghẹn giọng: “Anh thắng rồi… thắng rồi…”
Nhan Vọng Thư không phải đối thủ của Thi Trạch.
Nhan Vọng Thư đang đau khổ vì tình yêu sao?
Thi Trạch thật sự bật cười, vừa thở vừa nói: “Thật không muốn dây vào loại người như anh, nhìn thấu tất cả, chắc từ trước đến nay chưa từng thua nhỉ?”
Nhan Vọng Thư chỉ ngồi dậy khi cảm thấy lạnh. Anh đứng lên, đôi chân thoáng chốc hơi nhũn ra. Anh đi đến mép đài ngửa cổ uống nửa chai nước rồi đi tắm rửa, thay quần áo.
Thi Trạch đoán chắc Nhan Vọng Thư vừa cãi nhau to với Ôn Nhiễm, nếu không một người luôn kiềm chế như anh sẽ không ra đòn thiếu trật tự đến thế – liên tục tấn công, áp đảo, không hề phòng thủ.
Mỗi bước trong công việc anh đều suy tính kỹ lưỡng. Mỗi người đến gần anh, anh đều phải hiểu rõ tường tận.
Trong khoảnh khắc phân tâm anh bị Thi Trạch đấm một cú vào sườn trái, lùi lại hai bước.
Tần Tiêu đẩy cửa bước vào.
Yết hầu anh chuyển động, bàn tay chống trên ghế từ từ siết chặt lại, từng đường gân nổi lên trên cánh tay.
Nhan Vọng Thư ngước mắt lên, khóe môi chậm rãi nhếch thành một nụ cười mang theo chút trào phúng nhưng trong ánh mắt lại không hề có độ ấm: “Ý cậu là, cô ấy tự mình nhảy vào ván cờ này?”
Tần Tiêu tiếp tục: “Vụ để lộ hành tung của ông Hướng Chi lần trước tôi đã kiểm tra từng người liên quan, không có ai đáng ngờ. Nhưng cô Ôn là người biết chuyện này. Cộng thêm thân phận của cô ấy, tôi suy đoán rất có thể chính cô ấy đã tiết lộ…”
Nhan Vọng Thư nhớ lại, lần anh đưa Ôn Nhiễm đi xin chữ ký Giang Vi Chỉ, lần đầu tiên anh nghe thấy cái tên “Tâm Di”.
Tần Tiêu đã theo Nhan Vọng Thư nhiều năm.
Thấy cô chạm khắc ngọc.
Thi Trạch còn chưa kịp phản ứng Nhan Vọng Thư đã nhanh chóng khóa chặt cổ anh bằng đôi chân.
Anh ta định kết thúc trận đấu nhanh chóng, nhân lúc Nhan Vọng Thư ra đòn thì đánh trả bằng một cú đấm thẳng.
Ông chủ của anh ta dù giẫm người khác dưới chân vẫn luôn giữ nụ cười ba phần, chưa bao giờ che giấu sự kiêu ngạo bẩm sinh. Kết hợp với sự cẩn trọng trong công việc và thủ đoạn quyết liệt, anh khiến người khác vừa e dè vừa không dám trêu vào.
Thi Trạch bĩu môi: “Em có phải đã nhắc nhở anh rồi không? Đàn ông không thể quá hạ mình, anh cứ không nghe! Giờ thì xem đi…”
Có tin nhắn chưa đọc.
Không phải chứ?
Chỉ có thể chịu thua!
Ánh đèn chói mắt trên trần phòng thay đồ khiến anh phải nhắm mắt lại.
Nhan Vọng Thư tắt màn hình, đặt điện thoại sang một bên. Anh lấy khăn trên đầu lau tóc qua loa rồi ném sang một bên, hai tay chống ra sau trên ghế dài, hơi ngửa đầu ra sau.
Vậy chẳng phải mình… sẽ phải độc thân thêm ba năm nữa???
Anh cũng từng thấy cô vẽ tranh, kỹ năng hội họa vững vàng.
Thi Trạch thay đồ xong bước ra khỏi phòng thay đồ, nhìn người vẫn đang nằm trên sàn đài đấu, trong lòng thầm than: Ba năm tới phải sống sao đây trời!
Lúc này Nhan Vọng Thư mới thả lỏng tay, ngã ra sau, thở hổn hển từng hơi lớn.
Tắm xong anh quấn khăn lên đầu, uống thêm vài ngụm nước, vặn nắp chai lại rồi lấy điện thoại ra.
Sau đó cô từng nói đó là bạn thân từ nhỏ của cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 86: Chương 86
Tâm Di?
Thi Trạch nhún vai, đi vào phòng thay đồ: “Anh khởi động trước đi, em đi thay đồ.”
Sau hai phút nghỉ ngơi, hơi thở của Thi Trạch bình ổn lại, anh ta hỏi: “Anh Nhan, anh và Ôn Nhiễm sao rồi?”
Khi Thi Trạch đến phòng tập quyền anh tư nhân, Nhan Vọng Thư đã ngồi đó đợi sẵn.
Thi Trạch thản nhiên nói: “Anh Nhan, anh đánh với người khác thì chắc thắng, sao lại đi tìm em?”
Thi Trạch né được nhưng vẫn thấy sợ. Nhìn dáng vẻ của Nhan Vọng Thư – người đầy mồ hôi, đuôi mắt đỏ ngầu, đôi con ngươi màu nhạt cũng như nhuốm sắc đỏ – anh ta nhận ra đối phương thực sự nghiêm túc nên cũng không dám lơi lỏng.
Thi Trạch thở dài, cũng nằm xuống, bất mãn nói: “Được rồi! Coi như anh thắng!”
Trạch Tâm Di?
Tần Tiêu nhìn tập hồ sơ trong tay, chân mày cau chặt lại.
Ôn Ngọc?
Tần Tiêu lên lầu, điều chỉnh hơi thở trước cửa sau đó gõ nhẹ: “Tổng giám Nhan.”
Cuối cùng ngay cả Thi Trạch cũng có chút e dè nhìn Nhan Vọng Thư mồ hôi nhễ nhại, khóe mắt đỏ hoe, ánh mắt như ẩn chứa một tia máu.
Thi Trạch nghĩ trận đấu đã kết thúc, vừa thả lỏng một hơi ai ngờ Nhan Vọng Thư bẻ khuỷu tay quặp lấy cổ anh.
Nhan Vọng Thư lạnh lùng liếc nhìn Thi Trạch, cầm cuộn băng quấn tay màu đen bên cạnh, từ tốn quấn quanh ngón tay, lòng bàn tay và cổ tay.
Anh càng bị đánh càng ra đòn nhanh và mạnh hơn, như thể muốn tiêu hao toàn bộ sức lực của mình.
Nhưng Nhan Vọng Thư vẫn đang nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trong tay, không hề liếc mắt sang.
Thế nên, cô Ôn… thật sự là một ngoại lệ.
Cử động lật trang giấy của Nhan Vọng Thư khựng lại, anh hơi nheo mắt, gần như không thể nhận ra.
Tần Tiêu nói: “Cô Ôn sống rất giản dị, môi trường xã hội đơn giản, ngoài nhà họ Bạch, ở nước Mỹ cô ấy chỉ thân thiết với anh em nhà họ Trạch. Từ toàn bộ tài liệu thu thập được, rất có thể cô ấy chính là đệ tử thứ hai chưa từng công khai của ông Bạch – Cynthia.”
Nhan Vọng Thư cười nhạt một tiếng, đóng toàn bộ tài liệu lại, kể cả tập anh chưa đọc.
Nhan Vọng Thư mở mắt. Đôi mắt nhạt màu trong bóng tối tĩnh lặng như đầm sâu không gợn chút sóng.
Đây không phải giao đấu mà là trút giận.
Cả người chìm trong bóng tối, xung quanh bao trùm áp suất thấp.
Thực ra ẩn sau vẻ ngoài kiêu ngạo ấy là sự tỉ mỉ thận trọng.
Giọng nói bên trong khàn khàn: “Vào đi.”
Nhưng dù sao anh ta vẫn phải đi.
“Im miệng!” Anh cắt ngang.
Nhan Vọng Thư ngồi thẳng dậy, sắc mặt bình thản, ngón tay lật qua từng trang tài liệu.
Dì Vương nhận lấy áo khoác giúp anh ta, tiếp tục nói: “Sáng nay cậu ấy không đến phòng tập, cũng không ăn sáng, cứ ở mãi trong thư phòng. Tôi định mang chút đồ ăn lên nhưng cậu ấy từ chối, hơn nữa cũng không làm việc, chỉ hút thuốc rất nhiều.”
Ôn Nhiễm: [Anh đang làm gì đó? [Dễ thương]]
Anh ta thực sự không dám phế tay đối phương!
Nhan Vọng Thư nhìn trần nhà bằng thép, th* d*c nói: “Cậu không dám.”
Người đầu tiên mà anh dung túng không giới hạn…
Vì vừa vận động mạnh, quần áo của Nhan Vọng Thư đã ướt sũng dính chặt vào cơ thể, làm nổi bật từng khối cơ rõ rệt. Khuôn mặt anh như vừa được rửa qua nước, vẫn còn ướt đẫm, máu huyết chưa kịp lắng xuống, làn da vẫn còn đỏ bừng. Dù đã nhắm mắt lại nhưng chân mày anh vẫn cau chặt, trông như đang lo lắng, sốt ruột. (đọc tại Qidian-VP.com)
— Anh nhìn thấu lòng người như vậy, chắc chưa từng thua bao giờ nhỉ?
Anh mở WeChat.
Sau đó anh nhẹ nhàng khép lại xấp tài liệu trong tay đặt xuống rồi vươn tay cầm một tập khác lên xem. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thi Trạch bỗng bật dậy khỏi sàn: “Đi đây!”
Mùi tuyết tùng đậm đặc lập tức xộc vào mũi mang theo hơi nóng.
Mỗi khi bị trúng đòn cơn đau sẽ lan dần từ chỗ bị đánh lên não, thậm chí đến cả lồng ngực, che mờ cảm giác ban đầu của anh, kích t.hích máu huyết cuộn trào.
Tần Tiêu nuốt nước bọt: “Là ông Bạch của BNile. Cô Ôn nhập học chưa đầy một tháng đã rút khỏi trường, sau đó không còn bất kỳ hồ sơ học tập nào nữa.”
Tần Tiêu l**m môi, rút ra một tập tài liệu khác đặt lên bàn: “Từ bác sĩ gia đình của ông Bạch, chúng tôi tra được thông tin cơ bản của cô Ôn. Cô ấy là con gái của Ôn Ngọc, chủ tịch tập đoàn Ôn thị.”
Nói nhảm!
Nghĩ cũng buồn cười, trận đấu nắm chắc phần thắng mà lại thua.
Tần Tiêu cởi áo khoác, không vội đáp lời.
Tần Tiêu vô thức nuốt nước bọt: “Cô Ôn vào làm ở ‘Carllyle’ nhưng không tìm được động cơ chính diện nào. ‘Dùng bản thân nhảy vào cuộc’ là một suy đoán hợp lý.”
Tần Tiêu tiếp tục: “Mr. Trạch chỉ có một em gái ruột tên là Trách Tâm Di. Cô Ôn và mr. Trạch không có quan hệ huyết thống.”
Thua triệt để.
Nhan Vọng Thư từng thấy Ôn Nhiễm viết chữ, chữ cứng cáp thanh thoát.
Nhan Vọng Thư không để ý đến anh ta.
Thi Trạch kéo túi thể thao khỏi vai, cười nói: “Sao tự nhiên lại rủ em đấu quyền anh vậy? Muốn bị đánh à?”
Anh dựng xấp tài liệu lên, gõ nhẹ xuống mặt bàn để chỉnh cho ngay ngắn sau đó tùy tiện đặt vào khay hồ sơ bên cạnh.
Tần Tiêu cầm một tập hồ sơ màu vàng đến “Đàn Uyển”, dì Vương là người mở cửa.
Nhan Vọng Thư dần dần đổ mồ hôi, tóc cũng ướt, mồ hôi từ thái dương chảy xuống dọc gương mặt, anh nghe thấy tiếng thở nặng nề của chính mình.
Không giống mọi khi, hôm nay tốc độ đọc tài liệu của Nhan Vọng Thư chậm hơn hẳn. Tần Tiêu thừa biết vì sao nên đợi một lúc lâu rồi mới đưa tập cuối cùng ra đẩy về phía anh.
Nhan Vọng Thư vẫn còn thở gấp, giọng cứng rắn: “Đừng hỏi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.