Bảo Bối Nhỏ Của Anh Nhan
Toàn Nhị
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 89: Chương 89
Tiếng chạm ly trong trẻo vang lên, vài giọt bia rơi xuống mặt bàn gỗ.
“Tính là đến cả bản thân cũng có thể lợi dụng. Cô nói xem, người như thế có thật lòng không?”
Ôn Nhiễm hít sâu một hơi: “Cô sai rồi, không ai đá tôi ra cả, tôi tự từ chức.”
Ôn Nhiễm không trả lời mà hỏi: “Có muốn ăn tối cùng nhau không?”
Ôn Nhiễm chỉ vào đơn xin nghỉ: “Đi học thêm.”
Anh trách mắng cô một tràng dài, thậm chí còn nói cô ‘chưa đủ tư cách là một nhà thiết kế đạt chuẩn’.
Giọng anh trầm thấp: “Em về đến nhà chưa?”
“Ừm.” Ôn Nhiễm nằm lên giường, lười biếng hỏi: “Khi nào anh về?”
Nghe vậy Ôn Nhiễm hỏi: “Anh có ý kiến với anh ấy à?”
Thái độ dửng dưng của cô khiến Ngô Vân San càng khó chịu hơn, nghiến răng nói: “Cô có biết vì sao tôi lại đi tranh giành suất tham gia cái cuộc thi vô dụng đó không?”
“Tôi còn chưa gặp được mấy lần, có thể có ý kiến gì chứ?” Khóe miệng Cố Thần nhếch lên một nụ cười giễu cợt: “Chắc là ghen tị thôi, đã sinh ra ngậm thìa vàng rồi lại còn đẹp trai nữa.”
Cố Thần ngồi trong xe đội một chiếc nón lưỡi trai, vành nón kéo thấp, khóe môi khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng vẫy tay.
“Đúng là cô đã đắc tội với tôi, nhưng tôi không cần phải hạ thấp bản thân để tranh đấu với cô. Tôi đi giành suất tham gia là do Đinh Dao lừa tôi, cô có thấy Đinh Dao rất thân thiện không?”
Ôn Nhiễm không hiểu vì sao cô ta có thể hỏi chuyện riêng của mình một cách đầy lý lẽ như vậy, giọng thản nhiên: “Đây là chuyện cá nhân của tôi, tôi không cần phải nói với chị.”
Tắm xong cô gọi lại.
Ngô Vân San nói: “Cô có biết ai đã mua tác phẩm của cô không? Giờ tôi đã hiểu rõ, ngay từ đầu tôi và cô đều bị những kẻ có quyền lực kia đùa giỡn. Họ lợi dụng tôi xong thì đá tôi ra rìa, cô thì sao? Dù có giành được quán quân cũng bị đá ra thôi. Ít nhất tôi còn tỉnh táo còn cô thì vẫn chưa nhận ra.”
Cô nhớ Bạch Vĩ Lương từng hỏi cô có sợ không.
Ôn Nhiễm gật đầu.
Trần Tinh thấy cô kiên quyết, cầm đơn xin nghỉ lên xem qua: “Hôm nay Mona cũng không có ở đây, em có muốn cân nhắc lại không?”
Nhưng nếu lời của Ngô Vân San là thật, nếu kết quả đã được định trước thì dù tác phẩm của cô có thế nào cô cũng nhất định sẽ thua?
Khi đó cô không cam tâm, không cam lòng mất đi cơ hội tham gia cuộc thi ‘Thiết kế Trang sức Apollo’, cũng hoài nghi bản thân, liệu mình có thực sự không phù hợp với ngành này không.
Cô đi tìm Trần Tinh, hỏi liệu có thể tra được ai đã mua ‘Mộng Quy’ hay không.
“Nhưng Đinh Dao nói tổng giám đốc Nhan đã chứng kiến cảnh tôi chèn ép cấp dưới, ấn tượng với tôi không còn tốt, tôi chỉ có thể chứng minh giá trị của bản thân.”
—
Cô cảm thấy phí thời gian, liền đứng dậy: “Xin lỗi, chúng ta không có gì để nói.”
Cố Thần dường như không mấy ngạc nhiên: “Tổng giám đốc Nhan?”
Ôn Nhiễm nhận lấy xiên thịt: “Vậy tôi nếm thử xem.”
“Ý cậu là Yên Nhiễm có quan hệ thân mật với Nhan Vọng Thư nên chị ta mới có được tài nguyên của ‘Carllyle’?”
Đây chỉ là lời của một phía từ Ngô Vân San. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không còn sự nhiệt huyết như trước.
Dù gì bọn họ cũng không thân thiết, thậm chí còn chưa từng trao đổi cách liên lạc.
Cố Thần quan sát sắc mặt cô, chủ động nâng ly cụng với cô.
Cô lại đưa đơn xin nghỉ việc tới: “Đây là quyết định em đã suy nghĩ kỹ, sẽ không thay đổi nữa.”
Buổi trưa Ái Vi nói với cô rằng hôm nay là ngày cuối cùng Ngô Vân San làm việc ở ‘Carllyle’.
Người mua ‘Mộng Quy’— Trần Quyết.
“Chuyện này tuyệt đối không phải do một mình cô ta làm được. Khi đó tổng giám đốc Nhan vừa mới lên nắm quyền lại quyết liệt cải tổ, công ty có không ít người phản đối, đương nhiên anh ta phải đưa người của mình vào những vị trí có tiếng nói. Họ hợp tác với nhau, tôi không thể phòng bị được.”
Cố Thần thấy cô không ăn liền nhiệt tình tiếp thị, đưa một xiên thịt đến bên môi cô: “Nếm thử đi, chỗ này thật sự là có một không hai trên đời, không ăn sẽ hối hận đấy.”
Lại là hai chữ ‘lợi dụng’.
Khi bước ra khỏi bộ phận nhân sự Ngô Vân San lại đứng ở hành lang, ánh mắt rơi trên người cô.
Ôn Nhiễm không hiểu: “Thế thì tính là gì?”
Về chỗ ngồi, cô siết chặt xấp biểu mẫu đến nhăn nhúm rồi lại vuốt phẳng đặt lên bàn làm việc.
“Ấu trĩ sao?” Cố Thần cắn mở nắp bia, lấy ra hai cái ly, rót bia vào: “Những chuyện như thế này xảy ra quanh tôi mỗi ngày.”
Diễn biến có thể có hàng vạn khả năng, không nhất thiết đúng như cô nghĩ.
Phải rồi, đứng ngoài xem người khác chơi cờ thì sợ gì chứ?
Ôn Nhiễm muốn nghỉ việc, muốn trở về Nước Mỹ, cần một lý do hợp tình hợp lý. Suy nghĩ cả ngày cô chỉ nghĩ ra một lý do: đi du học.
Ôn Nhiễm ngồi xuống lần nữa: “Chị có gì thì nói rõ ràng đi.”
“Không có, thật sự không có.”
Cô cố gắng bình tĩnh lại.
Cố Thần ngửa đầu uống cạn: “Đừng căng thẳng thế.”
Tối mai cô phải nói rõ chuyện này với Nhan Vọng Thư.
Trong đầu Ôn Nhiễm hiện lên loạt tin đồn tình ái trước đây mà cô từng xem qua.
Cố Thần bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Cô mời ăn cơm, tiền thuê tài xế cũng phải trả đấy.”
Xe đặt qua ứng dụng của cô đến nhanh hơn tài xế của Cố Thần. Cô lên xe, hạ cửa sổ vẫy tay tạm biệt anh ta.
Ôn Nhiễm nhấp một ngụm bia: “Lúc đó đúng là không có.”
Tối nay Nhan Vọng Thư sẽ về.
Khoảnh khắc đó cô cảm thấy một luồng khí lạnh từ sống lưng lan đến tận tim, đến cả ngón tay cũng tê dại.
Ôn Nhiễm hơi ngạc nhiên, mối quan hệ giữa hai người vốn rất căng thẳng mà.
Cũng vào lúc này Ôn Nhiễm cảm thấy Cố Thần có chút khác so với lần gặp trước.
Dạo này dạ dày Ôn Nhiễm không tốt, không muốn ăn đồ nướng.
Mùi vị quả thật không tệ, cô ăn mấy xiên nhưng vẫn chú ý đến dạ dày nên không ăn quá đà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô chờ đến gần giờ tan ca mới nhận được kết quả.
“Tối mai.” Giọng anh dần thả lỏng mang theo ý cười: “Sao? Nhớ anh rồi?”
Ngô Vân San cảm thấy nghẹn lời, cười nhạt đầy mỉa mai: “Cô không nghĩ rằng tôi làm vậy để đối phó cô đấy chứ? Cô là cái thá gì?”
“…” Ôn Nhiễm giải thích: “Tôi không quan tâm anh ấy đẹp hay không, cũng không quan tâm anh ấy có xuất thân thế nào, tôi chỉ cảm thấy anh ấy thật lòng với tôi, đối xử với tôi rất tốt.”
“Tôi và Yên Nhiễm thật sự có chung một quản lý. Nghe anh ta nói, tất cả các sự kiện của ‘Carllyle’ Yên Nhiễm đều có suất tham gia, thậm chí còn đang thương thảo làm đại diện thương hiệu cho mùa xuân năm sau.”
Trái tim Ôn Nhiễm vốn treo lơ lửng cả buổi tối bỗng được xoa dịu bởi chút hơi ấm.
“Không.” Cố Thần lắc đầu: “Hai người họ chẳng có quan hệ gì hết, chỉ đơn giản là vì độ hot thôi.”
Cô sắp xếp lại tâm trạng, đến bộ phận nhân sự gặp HR cô tình cờ gặp Ngô Vân San.
“Tôi thắng nhưng cũng vì đoạt suất của người khác mà mất lòng mọi người. Cuối cùng, giải quán quân của cuộc thi ‘Thiết Kế Trang Sức Apollo’ mà Đinh Dao hứa hẹn, tôi thậm chí còn không lọt vào top 10. Tôi đi tìm cô ta, cô ta lại dùng bộ mặt thân thiện giả tạo để lấp l**m. Lúc đó tôi mới hiểu, cô ta chỉ lợi dụng tôi để củng cố địa vị, và trong thời gian ngắn đã hoàn toàn kiểm soát bộ phận thiết kế sản phẩm quầy trưng bày”.
Ôn Nhiễm bình tĩnh nói: “Yên tâm, tôi có bạn trai rồi.”
Cô bình tĩnh nói: “Ừ, tôi nghe rồi, chúc chị công việc mới thuận lợi.”
Cô nhớ lại lần đầu tiên mình thất bại, thua trước Ngô Vân San.
Ôn Nhiễm không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
“Lừa ai chứ?” Cố Thần nhìn thấu cô: “Mà nói thật, diễn xuất của cô kém lắm.”
“Cô có biết tại sao cô giành được quán quân của cuộc thi ‘Thiết kế Trang sức Apollo’ không?”
Cô nói: “Nhan Vọng Thư, ngày mai em có chuyện muốn nói với anh.”
Ôn Nhiễm đặt ly xuống: “Vậy anh đừng úp mở nữa, nói thẳng đi.”
Anh ta bị ánh mắt đó chọc cười: “Đừng nhìn tôi như vậy, sợ cô yêu tôi đấy.”
“Cô ta còn nói mình có quan hệ riêng với tổng giám đốc Nhan, chỉ cần tôi tham gia thì cô ta sẽ đảm bảo tôi thắng, cả cuộc thi ‘Thiết Kế Trang Sức Apollo’sau đó cũng vậy.”
Chỉ cần hỏi anh là được.
Cô đặt bia xuống bàn: “Anh nói tiếp đi.”
Ngô Vân San nhìn cô vài giây: “Chúng ta nói chuyện một chút?”
Ôn Nhiễm hoàn hồn: “Tôi không căng thẳng.”
Hoặc có lẽ là cô cảm nhận sai.
“Hôm sau tổng giám đốc Nhan thực sự đến dự cuộc họp của bộ phận chúng ta lần đầu tiên, tôi tin lời Đinh Dao nên đã tham gia cuộc thi.”
Ôn Nhiễm biết nhưng cô không có bằng lái trong nước nên lắc đầu.
Cố Thần đánh dấu xong thực đơn đưa cho Ôn Nhiễm, ra lệnh: “Đi đi, đưa thẳng cho ông chủ, tiện thể lấy hai chai bia lại đây, nếu cô cũng muốn uống thì lấy ba chai.”
Ôn Nhiễm: “Anh nói linh tinh.”
“… Được thôi.” Ôn Nhiễm không so đo.
Cậu liếc nhìn Ôn Nhiễm: “Thế nên tôi biết chắc cô không cưỡng lại nổi sức hút đâu.”
Bên kia ngừng hai giây: “Được.”
Hai người ngồi trong góc quán cà phê của công ty.
Ngô Vân San khuấy cà phê: “Tại sao cô nghỉ việc?”
Cố Thần ngồi trong xe chờ tài xế lái hộ: “Cô có ổn không đấy? Có cần tôi đưa về không?”
Cố Thần cười nhạt: “Thế thử suy luận xem, anh ta có phải là kiểu người không từ thủ đoạn không?”
Ôn Nhiễm chỉ uống một ly bia nhỏ, hoàn toàn không sao, liền lắc đầu: “Không cần, tôi tự gọi xe.”
“Hôm cô và tôi có xung đột cũng là ngày đầu tiên cô ta nhậm chức. Khi đó, tôi quả thực vì bảo vệ thành viên trong tổ mà chưa làm rõ tình hình đã đổ tội cho cô, còn nói cô là kẻ trộm. Hôm đó tổng giám đốc Nhan và giám đốc đều có mặt, tôi đương nhiên đuối lý. Đinh Dao bảo tôi cứ nhận lỗi trước, tôi làm theo. Sau đó cô ta lại dụ tôi tham gia cuộc thi.”
“Lợi dụng?”
Ôn Nhiễm không dừng lại, định rời đi.
Trần Tinh nhìn cô, sắc mặt dịu đi: “Ôn Nhiễm, em rất xuất sắc.”
“Chẳng lẽ không phải? Nếu không có sắp đặt trước, cô có thể giành được giải quán quân của cuộc thi ‘Thiết Kế Trang Sức Apollo’ sao?”
[Gửi cho tớ hồ sơ nhập học nhé.]
Ôn Nhiễm không chào hỏi, chỉ lướt qua cô ta để đến HR tìm hiểu quy trình nghỉ việc đồng thời nhận một xấp biểu mẫu.
Trần Tinh im lặng một lúc, hỏi: “Có công ty khác mời em không?”
Trần Tinh không đọc, chỉ đẩy đơn trả lại: “Ôn Nhiễm, em vừa đoạt quán quân cuộc thi ‘Thiết Kế Trang Sức Apollo’, bộ sưu tập ‘Mộng Quy’ của em cũng đang có phản hồi rất tốt trên thị trường. Lúc này không nên nghỉ việc. Hay là do công ty chưa công bố em là nhà thiết kế của ‘Mộng Quy’ nên em thấy không hài lòng? Nếu là vậy tôi có thể hỏi giúp em, tranh thủ quyền lợi cho em…”
Ôn Nhiễm lắc đầu.
Nói xong cô không quay đầu lại mà rời đi.
Bước chân Ôn Nhiễm khựng lại, quay lại nhìn cô ta.
Ngô Vân San cười lạnh đầy châm chọc: “Cô cũng bị lợi dụng giống tôi à?”
Ngô Vân San bước tới, ánh mắt lướt qua xấp biểu mẫu trong tay cô, nhíu mày: “Cô nghỉ việc sao?”
“Thật lòng?” Cố Thần cười nhẹ, chống khuỷu tay lên bàn, hơi nghiêng người tới gần, hạ giọng: “Cô có biết Yên Nhiễm cùng công ty với tôi không?”
“Ôn Nhiễm.” Ngô Vân San gọi cô lại: “Cô không lẽ vẫn mù quáng, bị lợi dụng rồi còn tự động từ chức sao?”
Cố Thần nâng ly cụng với cô, ngửa đầu uống cạn: “Trước đó ai nói với tôi là không có ý đó nhỉ?”
“Xem ra cô thật sự không biết gì rồi.” Ngô Vân San đổi giọng, kéo dài âm điệu: “Cũng phải, người như cô, không bằng cấp, không kinh nghiệm, không bối cảnh, đương nhiên dễ bị người ta đùa giỡn rồi.”
Ôn Nhiễm dừng chân nhìn cô ta.
Cô lại nhớ trước thềm cuộc thi, cả Nhan Vọng Thư và Đinh Dao đều nói chắc chắn không có vấn đề gì, cô sẽ giành quán quân.
“Dạ dày em không tốt, ăn đúng giờ đi.”
Chỉ là an ủi?
Trần Tinh vô cùng ngạc nhiên: “Sao em lại muốn nghỉ việc?”
Hay là họ vốn dĩ đã biết trước kết quả?
Ăn xong Ôn Nhiễm thanh toán hóa đơn.
Cô là người vùng Ngọc Hòa, vốn rất thích hương vị nướng than thế này.
Ôn Nhiễm vẫn im lặng.
Trần Tinh nói có thể giúp cô hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Nhiễm gật đầu, đứng dậy, cúi người thật sâu: “Cảm ơn cô Trần đã chăm sóc và hướng dẫn em trong nửa năm qua.”
Ôn Nhiễm mím môi, chân thành nói: “Cảm ơn cô, cô Trần. Những điều này em đều biết, đã suy nghĩ kỹ rồi.”
Lúc rời khỏi văn phòng Trần Tinh, Ôn Nhiễm cảm nhận được rõ ràng rằng mình thực sự đang rời đi.
Tối về đến nhà đã hơn mười một giờ, lúc Ôn Nhiễm đang tắm thì lỡ cuộc gọi của Nhan Vọng Thư.
Ngô Vân San trút giận: (đọc tại Qidian-VP.com)
Ôn Nhiễm vội vã xua tay ngắt lời: “Không phải đâu cô Trần, là vì lý do cá nhân của em. Em chỉ muốn học hỏi thêm.”
Nhưng đột nhiên có ai đó vỗ nhẹ vào lưng cô, cô quay đầu lại mới bàng hoàng nhận ra—mình đang ở trên bàn cờ.
Chỉ cần anh nói không phải cô sẽ tin là không phải.
“Được được được, không nói nữa.” Cố Thần dừng lại, rồi hỏi: “Cô biết lái xe không?”
“Không cần đâu, có khi chuyến bay sẽ bị trễ.”
“Tất nhiên tôi không muốn, tôi đâu có ngu. Tôi vốn đã có suất tham gia, nếu giành suất khác thì sẽ đắc tội với bao nhiêu người, tôi không biết sao?”
Hai người đối diện nhau, Ôn Nhiễm tiếp tục đi về phía trước nhưng bị cô ta gọi lại.
Cố Thần nhìn vẻ hóng chuyện của cô, cười một tiếng: “Thật ra rất đơn giản, bọn họ dẫn dắt tôi từ chối đeo tác phẩm của cô sau đó trách nhiệm sẽ đổ hết lên tôi. Với thân phận của tôi, bị gắn mác chảnh chọe, tổng giám đốc Nhan của các người cũng không làm khó được tôi, cuối cùng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.”
Với nhân phẩm của cô ta, Ôn Nhiễm không muốn nghe thêm nữa.
Xiên thịt nướng vừa đưa tới Ôn Nhiễm đã ngửi thấy hương vị của thìa là hòa quyện với ớt bột.
“Em đợi anh mà.”
Trên đó cô đã viết rõ.
Trần Tinh lạnh mặt nhận đơn: “Em đi tìm bộ phận nhân sự đi, họ sẽ hướng dẫn em quy trình.”
“Anh suy diễn quá rồi.”
Sau khi gác máy Ôn Nhiễm nhắn tin cho Trạch Tâm Di.
“Để tôi nói cho cô biết, cô ta còn đáng sợ hơn cô tưởng đấy.”
Vì thế cô đã tìm đến Nhan Vọng Thư, hỏi mình thua ở điểm nào.
Cô đã nói không sợ.
Ôn Nhiễm không để tâm đến lời chế giễu của cô ta, nhấp một ngụm sô-cô-la nóng, nhận xét: “Ngọt quá.”
Ôn Nhiễm sững người, nhìn Cố Thần với ánh mắt có chút thương cảm.
Ôn Nhiễm nhìn thấy sự không cam lòng và ghen tị trong mắt cô ta.
***
Cô biết không thể tin lời Ngô Vân San nhưng từng câu từng chữ đều như cái gai đâm vào lòng.
Chương 89: Chương 89 (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Tinh nhắc nhở một cách nghiêm túc: “Ôn Nhiễm, trước đây em đã ký thỏa thuận. Nếu bây giờ em nghỉ việc ‘Mộng Quy’ sẽ thuộc về ‘Carllyle’, thành tựu của em cũng không còn nữa. Tôi thật sự không khuyên em từ chức đâu.”
Ôn Nhiễm vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, im lặng.
“Được rồi.” Cố Thần rót thêm rượu cho mình, giọng điệu trêu chọc: “Ở bên một người như vậy, cô phải cẩn thận một chút đấy.”
Cô vừa đứng dậy Ngô Vân San lại lên tiếng: “Đừng vội, tôi còn chưa nói xong.”
Ôn Nhiễm vui vẻ nhận thực đơn, đưa cho ông chủ xong liền lấy hai chai bia từ quầy rồi quay về chỗ ngồi.
“Ấu trĩ thật.” Ôn Nhiễm đánh giá.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.