Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 92: Chương 92

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Chương 92


Vậy nên cô đã khiến BNile mất đi đối tác tốt nhất.

Vì cô anh mới không làm.

Nhưng bây giờ anh đã quên rồi sao?

Nhan Vọng Thư đỡ cô nằm xuống, đắp mền cẩn thận: “Trứng chiên được không? Nếu không được thì anh phải gọi người mang tới, mà mang tới thì sẽ mất một lúc.”

Cô ngước mắt lên, dáng vẻ mong manh nhưng ánh nhìn lại kiên định đến lạ.

Anh mang nước đến bên giường hỏi cô: “Tối nay em ăn gì rồi?”

Khi đó cô đã phủ nhận, nói rằng anh là một người rất ấm áp trong cuộc sống, là một người cuồng nhiệt trong tình yêu, thậm chí còn khẳng định chắc nịch rằng, anh sẽ không dùng thủ đoạn với cô.

Ôn Nhiễm không nói gì, chỉ cố gắng đẩy anh ra.

Nhan Vọng Thư lại tiến gần hơn, giọng trầm thấp: “Em nghĩ rằng vì thân phận của em nên anh sẽ không dám sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhan Vọng Thư nghiến răng: “Em lừa anh, giấu anh, vậy mà vẫn có thể hiên ngang trách móc anh thế này sao?”

Nhan Vọng Thư đã đổ một lớp mồ hôi mỏng, anh đưa tay cởi hết cúc áo sơ mi, ngồi trên tấm thảm cạnh giường, tựa vào tủ đầu giường, nhắm mắt điều hòa hơi thở.

“Được, anh tính toán em.” Anh gật đầu: “Anh tính toán em, em phản bội anh, em xem, chúng ta vẫn rất xứng đôi.”

Ôn Nhiễm cứng đờ hai giây rồi gật đầu.

Nói xong ánh mắt anh trượt xuống, dừng lại trên đôi môi cô.

Vai Ôn Nhiễm đau nhói, cô cảm thấy vì đau mà nước mắt lại rơi xuống. Cô nghẹn ngào phản bác: “Anh vốn dĩ đã lợi dụng em! Đã tính toán em!”

Ôn Nhiễm mở mắt, cổ họng bị kích th.ích bởi dịch nôn, đau đến mức không chịu nổi.

Cô dễ dàng phá vỡ sự tự chủ mà anh luôn tự hào nhất.

Anh lại hỏi: “Có cần ăn chút gì không?”

Nhan Vọng Thư nhặt chiếc dép bị cô làm rơi, quỳ một chân xuống đất, nắm lấy cổ chân cô giúp cô đi vào.

— Còn cậu ta, sẽ chọn con hay lợi ích?

Ôn Nhiễm nghĩ đến đây, cổ họng nghẹn đắng: “Kẻ dối trá.”

— Con có đảm bảo cậu ta sẽ không thông qua con để thu lợi ích hoặc gây bất lợi cho BNile không?”

Nhan Vọng Thư hít một hơi sâu: “Đừng bướng nữa, em phải nói cho anh biết, rốt cuộc em sao rồi?”

Cô đành đặt đồ trở lại, quay về phòng trèo lên giường.

Nhưng khi mở cửa cô phát hiện không thể nào mở được, dù cố gắng thế nào cũng vô ích.

“Về nhà?” Anh hỏi: “Mỹ sao?”

Anh cưng chiều cô, nuông chiều cô, khiến cô nghĩ rằng anh rất dễ dỗ dành nhưng đó chỉ là một phần rất nhỏ của anh mà thôi.

Hôm nay cô về thẳng đây, chờ anh suốt cả buổi, chưa ăn tối nên bệnh dạ dày lại tái phát.

Ôn Nhiễm liếc nhìn anh một cái, vẫn không trả lời.

Giờ đây anh chẳng còn chút tức giận nào nữa, chỉ còn lại đau lòng.

Nhan Vọng Thư: “Là em nói trước, muốn ở bên anh cả đời.”

Anh khó khăn mở lời: “Là khóc nhiều quá sao?”

Ôn Nhiễm bị lời này chặn họng, tức giận đến run rẩy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mái tóc mềm mại lướt qua mu bàn tay Nhan Vọng Thư, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đỏ vừa ướt, đầy cảnh giác và kinh hoàng: “Anh làm gì?”

Ôn Nhiễm nghe thấy tiếng nước chảy, mở đôi mắt đỏ hoe.

Anh hôn một cái, lại hôn thêm cái nữa, nhẹ nhàng xoa d** tai cô: “Anh đi làm ngay đây.”

Cô kiềm chế cảm xúc, mở miệng: “Anh nói cho em biết đi.”

Nước mắt dần dần ngừng rơi, tiếng nức nở cũng không còn kéo dài.

Nhìn cô như vậy Nhan Vọng Thư khẽ nới lỏng tay, vừa định ôm cô vào lòng thì cô yếu ớt thốt ra một câu: “Anh là kẻ dối trá.”

Khi trở lại anh mặc một chiếc quần dài thoải mái, nửa thân trên để trần để lộ cơ bắp rắn chắc.

Anh lại hỏi: “Thuốc dạ dày có trong túi không?”

Lực tay anh rất nhẹ, như đang đối xử với một bảo vật quý giá.

Mùi tanh của máu lan ra trong miệng, người bị thương là Nhan Vọng Thư nhưng Ôn Nhiễm lại òa khóc nức nở.

“Anh nói, không cho phép.”

Lúc này cô không có ý định nói chuyện với anh.

Nhan Vọng Thư ghé sát, hơi thở quấn lấy cô: “Anh không cho phép.”

Nhan Vọng Thư sau khi tắm xong không lên giường, anh mặc áo choàng tắm ngồi trên chiếc ghế đơn gần cửa sổ sát đất.

— Con hiểu cậu ta là người thế nào không? Con đã thấy thủ đoạn máu lạnh của cậu ta chưa?

Tiếng khóc sắc nhọn của cô gái, là phẫn nộ hay tủi thân cũng không thể phân biệt nổi.

Nhan Vọng Thư đột nhiên bật cười, sự chống cự của cô trong mắt anh chỉ như một trò hề.

Ôn Nhiễm cắn môi, nước mắt suýt nữa lại rơi xuống.

Nhưng trên hết là tức giận.

Gương mặt anh không còn chút biểu cảm nào, ngay cả sự tức giận cũng biến mất.

Anh lại chính xác nắm bắt thời cơ, đạt được mục đích của mình.

Cô ngồi dậy, không mang giày, lặng lẽ đi ra ngoài phòng khách cầm lấy áo khoác và điện thoại, xỏ giày vào định rời đi.

Bất ngờ Ôn Nhiễm chồm người về phía trước, không thể kiểm soát mà nôn ra, nôn xuống tấm thảm, cũng dính vào áo choàng tắm của Nhan Vọng Thư.

Rất lâu sau người trên giường hoàn toàn im lặng.

— Người như cậu ta một khi dùng thủ đoạn với con, sợ rằng con sẽ không còn mảnh xương nào!

Cô không trả lời, chỉ nhíu mày, tay ôm lấy vị trí dưới tim.

Nhan Vọng Thư xoa đầu cô, cúi xuống hôn lên đôi mắt ướt đẫm của cô, cô không phản kháng mà nhắm mắt lại.

Nhan Vọng Thư lập tức phản ứng: “Đau dạ dày à?”

Sau khi Ôn Nhiễm nằm xuống Nhan Vọng Thư không quay lại chiếc ghế nhỏ kia nữa.

Cô nhìn vết dơ trên người anh có chút áy náy, định nói gì đó nhưng dạ dày lại cuộn lên khiến cô khô khan nôn vài lần.

Nhưng tất cả những gì bị vạch trần trong đêm nay khiến cô nhận ra rằng, từ rất lâu trước đây cô đã vô thanh vô tức tồn tại trong kế hoạch, trong cục diện, trong bàn cờ của anh.

Nhan Vọng Thư đứng dậy, dứt khoát cởi áo choàng tắm, chỉ mặc chiếc quần l.ót boxer, dùng tấm thảm cuộn lấy áo choàng tắm rồi kéo ra ngoài phòng.

Ôn Nhiễm quay mặt đi.

Nhan Vọng Thư hờ hững nâng mắt, thái độ đầy tùy ý.

Chẳng qua, sự phản bội của cô khi tiết lộ thông tin là ‘nguyên nhân’, còn sự phản bội của anh khi lợi dụng cô để đạt được mục đích là ‘kết quả’.

Ôn Nhiễm lập tức cảnh giác, giọng nói sắc bén: “Anh làm gì vậy?”

Ôn Nhiễm ngồi bệt xuống đất trong vô vọng, ôm lấy bản thân, khóc đến nóng bừng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ôn Nhiễm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chiếc cà vạt bị mình giẫm lên từ lúc nào không hay.

Nhan Vọng Thư nhất thời bối rối, hối hận vô cùng.

Lợi dụng? Tính toán?

Cô co mình lại, vùi mặt vào gối, không còn phát ra tiếng nữa, nhưng cả người vẫn run rẩy, rõ ràng lại đang cố gắng kìm nén mà khóc.

Nhan Vọng Thư bị giọng điệu lúc này của cô kích động đến mức hô hấp trở nên nặng nề, cười lạnh một tiếng: “Anh có thể làm gì? Em nghĩ anh có thể làm gì?”

Anh ôm cô xuống, bế vào giường trong phòng, lấy khăn lau nước mắt cho cô.

Trái tim anh như bị một tảng đá từ vách núi rơi xuống đập trúng, đau đớn đến chân thực.

Nhan Vọng Thư chỉ dùng một tay đã giữ chặt eo cô, áp sát vào g*** h** ch*n cô khiến cô hoàn toàn không thể cử động.

Anh muốn lên giường nhưng nghĩ một lát lại từ bỏ, liền ngồi xuống thảm cạnh giường.

— Nhiễm Nhiễm, con có sợ không?

Ôn Nhiễm giãy giụa cổ tay nhưng không có tác dụng gì.

Giây tiếp theo môi anh áp xuống, đầu lưỡi bá đạo tách hàm răng cô ra, quấn lấy cô.

Ôn Nhiễm bị ép ngửa ra sau, để lộ đường cong đẹp đẽ của chiếc cổ.

Nhan Vọng Thư giận đến mức không chịu nổi, giận chính bản thân mình.

Nhìn thấy dáng vẻ đó của anh Ôn Nhiễm bỗng dưng bình tĩnh lại, cô không cảm thấy anh sẽ làm tổn thương mình.

Cô đẩy anh ra: “Em muốn về nhà.”

Anh khuyên nhủ cô: “Cãi nhau là cãi nhau, không phải lý do để giày vò bản thân.”

Nhan Vọng Thư đi tìm thuốc, rót nước ấm rồi đỡ cô ngồi dậy uống thuốc.

Rõ ràng từ rất lâu về trước cô đã từng nghe rất nhiều người mô tả về anh.

Giờ phút này Ôn Nhiễm cảm thấy anh thật đáng sợ.

Anh rót nước cho cô, bảo cô s·ú·c miệng, sau đó vào phòng tắm tắm rửa lại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh đưa tay giữ cằm cô buộc cô phải nhìn vào mình.

Khuôn mặt cô đỏ bừng, vài lọn tóc rối bời bị nước mắt làm ướt bết vào má trông vô cùng thảm hại.

Tất cả đều là do cô tự chuốc lấy.

Sự im lặng của cô lúc này trong mắt anh chính là câu trả lời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh đưa nước cho cô: “Uống chậm thôi.”

Ôn Nhiễm không thể giãy ra, ngay cả đôi dép trên chân cũng bị đá rơi xuống.

Anh nói cô phản bội anh.

Nhan Vọng Thư bế cô vào phòng tắm, đặt cô ngồi lên bồn rửa mặt, rút một tờ khăn giấy thấm nước rồi nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng lau mặt cho cô.

Anh thực sự chỉ cần một hai câu là có thể đánh bại cô.

Tối nay, hết lần này đến lần khác bị anh khống chế khiến trái tim cô vỡ vụn.

Ôn Nhiễm: “Nhan Vọng Thư, em không phải quân cờ để anh tùy ý sắp đặt, mau thả em ra.”

Anh không trả lời, cúi người bế cô lên đi thẳng vào phòng.

Vậy nên cô không có tư cách trách móc, không có tư cách tức giận, không có tư cách mắng mỏ, càng không có tư cách oán trách.

Nhan Vọng Thư không ngờ câu đầu tiên Ôn Nhiễm nói sau khi ổn định lại cảm xúc lại là câu này.

Trước đây đều là anh nhường nhịn cô.

“Chưa ăn tối.” Cô nói.

Cô chất vấn: “Anh còn muốn làm gì? Còn muốn lợi dụng em thế nào? Tính toán em ra sao?”

Cô hơi hé môi, mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: “BNile không ký hợp tác ý định với SJP sẽ gây ra hậu quả gì?”

Nhan Vọng Thư không ngủ, nhận ra sự bất thường của cô nên đi qua nhìn, anh thấy tóc mái của cô ướt đẫm nhưng không phải vì khóc. Anh hỏi: “Sao vậy?”

Suy cho cùng, nếu không có sự phản bội của cô thì cũng sẽ không có sự phản bội của anh.

Lời này đâm thẳng vào tim Ôn Nhiễm.

Anh xử sự thật sự chu toàn đến mức không có bất cứ kẽ hở nào để công kích, khiến người ta cứng họng không thể phản bác.

Giống như anh đã nói, tất cả những chiêu trò của cô, chỉ cần anh không cho phép thì đều vô dụng.

Ôn Nhiễm nhìn anh, mũi cay xè, giọng run run: “Được.”

Ôn Nhiễm mím môi: “Chưa ăn.”

Sau khi biết thân phận của cô anh lập tức giăng một cái bẫy, dùng một tài liệu giả để đạt được mục đích.

Ôn Nhiễm nhớ lại, trước đây Nhan Vọng Thư từng nói, anh không coi BNile là đối thủ nhưng anh muốn trì hoãn thời gian BNile tiến vào thị trường trong nước để giành thêm thời gian cho ‘Carllyle’ đứng vững ở thị trường tầm trung.

Cô vẫn im lặng.

Đây mới chính là con người thật của anh, toàn bộ con người anh.

Bạch Vĩ Lương đã từng hỏi cô như vậy.

Cô muốn về nhà.

Đôi mắt Nhan Vọng Thư đỏ lên, đột nhiên bắt lấy cổ tay cô đẩy ra sau lưng, giữ chặt bằng một tay, ép cô lên mặt đá lạnh lẽo.

Vậy là, vòng vo một hồi, tất cả lại rơi vào kế hoạch của anh sao?

Ôn Nhiễm không trả lời.

Ôn Nhiễm chìm đắm trong cảm xúc của chính mình, nghe thành một ý nghĩa khác: Đe dọa.

Giọng anh cảnh cáo: “Em dám đi, thử xem anh sẽ làm gì.”

Ôn Nhiễm khẽ mở mắt, nhìn anh một cái rồi lại nhắm lại.

Ôn Nhiễm dùng hết sức đẩy cánh tay rắn chắc của anh nhưng dù thế nào cũng không thể lay chuyển anh dù chỉ một chút, thế nhưng cô vẫn không ngừng cố gắng.

Ôn Nhiễm không muốn anh lau, quay người đi, đưa lưng về phía anh.

Nhan Vọng Thư lúc này không dám chạm vào cô, thấy cô khóc đến mức mồ hôi đầm đìa, anh tìm một tờ hợp đồng giấy, đứng phía sau cô quạt gió nhẹ.

Ôn Nhiễm đoán được điều gì đó, hàng mi khẽ run.

Nửa đêm Ôn Nhiễm trở mình hết lần này đến lần khác.

Lần đầu tiên Ôn Nhiễm cắn Nhan Vọng Thư.

Cơ mặt anh căng chặt, đôi mắt nhạt màu lại sâu thẳm, dường như cuộn trào vô số cảm xúc nhưng không ai có thể nhìn thấu.

Nhan Vọng Thư siết chặt quai hàm, ném mạnh khăn lau mặt xuống mặt bàn đá cẩm thạch, hai tay giữ chặt vai cô, ánh mắt lạnh băng: “Ôn Nhiễm, em rốt cuộc có trái tim không? Trong lòng em anh là gì? Em không thấy được lòng anh sao? Vậy mà em lại nói anh lợi dụng em? Nói anh tính toán em?”

Anh nhíu mày: “Cái gì?”

Nhan Vọng Thư dừng tay khi đang lau mặt cho cô, nhíu chặt mày, vừa là giải thích vừa là biện hộ: “Anh có thể làm nhiều hơn nhưng anh không làm.”

Nhưng bây giờ anh lại cắn chặt vào chuyện cô “phản bội”, cô thậm chí không còn tư cách để nhắc nhở anh về lời hứa trước đây của mình.

Ôn Nhiễm gật đầu.

Cô vẫn còn nhớ khi trở về Mỹ để tranh thủ cơ hội bên anh, thầy Bạch Vĩ Lương đã từng nói:

Rõ ràng anh đã từng nói mà.

Chương 92: Chương 92

Ôn Nhiễm liếc nhìn anh một cái rồi quay lưng đi.

Cô cảm thấy đau lòng đến mức không thể vực dậy.

Lòng dạ sắt đá, có bản lĩnh, có thủ đoạn, nguy hiểm…

Với tuổi tác, kinh nghiệm của anh, rốt cuộc có gì không thể nhịn được, có gì không thể tự mình tiêu hóa, tại sao tối nay lại đối xử với cô như vậy.

Thấy cô vô thức cắn môi, anh chậm rãi nói: “BNile không yếu ớt như em nghĩ, cũng chưa đến mức rơi vào tình trạng khó khăn, chỉ là thời gian tiến vào thị trường trong nước có lẽ sẽ bị trì hoãn.”

Lời nói của anh đầy đe dọa, vô cùng nguy hiểm.

Cô vùng vẫy, muốn nhảy xuống khỏi bồn rửa mặt.

Và cô cũng bộc bạch ra cảm giác đó:

Rõ ràng anh đã nói cô là quan trọng nhất.

“Nhan Vọng Thư, anh thật đáng sợ.”

Trong lòng Ôn Nhiễm dâng lên một cảm giác chua xót, mũi mắt cay cay.

Ôn Nhiễm không sợ, nhấn mạnh: “Em muốn về nhà.”

Anh mỉa mai: “Sao? Đây là dáng vẻ của đại tiểu thư nhà họ Ôn, hay là phong thái của Cynthia?”

Anh cũng không biết làm sao: “Lúc nãy em đã nôn hết thuốc rồi, có cần uống thêm một viên nữa không?”

Suốt cả đêm nay cô đã rơi quá nhiều nước mắt nhưng đều là kìm nén, chỉ có lúc này cô mới khóc òa lên thành tiếng.

Nhưng anh cũng đâu phải chưa từng phản bội cô.

Ôn Nhiễm gật đầu.

Nhan Vọng Thư lại đưa cho cô một viên thuốc, nhìn cô nuốt xuống.

Nhan Vọng Thư ngước lên, giọng nói lạnh băng: “SJP là lựa chọn tốt nhất hiện tại của BNile.”

Trước mặt anh cô hoàn toàn không có sức phản kháng.

Cô trừng mắt nhìn anh, giọng điệu cứng rắn: “Anh định nhốt em lại sao?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Chương 92