Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 10. Mẹ con trò chuyện.

Chương 10. Mẹ con trò chuyện.


Chương 10.

Thái Phi vừa bước vào nội thư phòng thì nghe thấy tiếng thở dài bên trong, bà tiến tới thì thấy nhà vua đang xem tấu chương, gương mặt có chút khó coi. Bà nhẹ nhàng nói : " hoàng nhi, con nghỉ ngơi chút đi."

Lê Tấn bỏ tấu chương xuống ngẩng đầu nhìn Thái Phi hỏi :" mẹ tới lâu chưa? Hoàng nhi không để ý thấy người tới mong mẹ thứ lỗi."

Thái phi dịu dàng nói :" cũng vừa mới tới thôi, ta có hầm canh gà cho con. Con lại đây ăn đi, chính sự bận rộn nhưng không thể lơ là ăn uống. Bây giờ con là hoàng đế phải gánh vác giang sơn, cần giữ gìn long thể."

Lê Tấn đáp : "Hoàng nhi biết sai, mẹ đừng lo, con sẽ chú ý. Để hoàng nhi nếm món trù nghệ tuyệt hảo của người nào. "

Nguyễn Thái Phi yêu thương nhìn hắn nói : "ngươi chỉ khéo nịnh mẹ, cái miệng vẫn ngọt như vậy." Ngừng chút nàng lại nói : "Quốc sự khó khăn thì giao cho các đại thần lo liệu, đừng cố chịu khổ một mình. Lúc nãy mẹ thấy con nhìn tấu chương thở dài, có chuyện gì khó giải sao? "

Lê Tấn liền đáp :"Là tấu chương Hộ Bộ Thị Lang Dương Nguyên Trực tấu lên. Quốc khố thu không bù chi, kho tàng thì trống rỗng năm sau sẽ rất khó khăn. Hoàng nhi đang đau đầu tìm cách giải quyết chuyện này."

Thái Phi nghe vậy liền nói : "con ta khổ cực rồi, chuyện Hộ Bộ thì để Hộ Bộ lo đi, không được thì để đám đại thần cùng họp bàn nghĩ cách. Mà thật khó hiểu, năm nay mưa thuận gió hoà, mùa màng bội thu, sao lại thu không bù đủ chi, thật vô lý. Không phải thu thuế quan viên t·ham ô· đi ?" - Thái phi nói ra trong lòng mình nghi hoặc.

Lê Tấn đáp :" Nhi thần đã lệnh đại thần nhóm sớm mai tiến cu·ng t·hương nghị chuyện này. Còn vì sao thuế khoá thu được ít như vậy thì con cũng không rõ, sáng mai con sẽ hỏi Dương Thị Lang xem sao."

Thái Phi tán thưởng: "Đúng rồi, cứ như vậy, cái gì khó cứ ném cho đám đại thần nghĩ cách đi, ăn lộc vua phải vì vua phân ưu." Dừng lại một chút bà lại hỏi : "Ta có nghe nói hôm nay trên chiều con bị người làm khó nên phải đồng ý khôi phục Tam Công Chế và Thiết Tả Hữu Tướng Quốc có phải không? Đám loạn thần tặc tử này tâm đáng chém."

Nói tới đây Thái Phi hơi giận, nàng thật hận đám thần tử đó, khi Hiến Tông băng bọn họ không ai chịu ủng lập con nàng, về sau Túc Tông muốn truyền ngôi cho Tấn nhi thì cả đám thi nhau phản đối, đến khi con nàng đăng cơ thì chịu chèn ép đủ điều. Từ Thái Hoàng Thái Hậu làm khó dễ, bách quan ngáng chân tìm cách hạ thấp uy tín, giờ còn muốn suy yếu quyền lực của vua. Lòng nàng thật muốn g·iết sạch bọn họ.

Lê Tấn đáp: " mẹ không cần giận làm gì, chính sự nặng nề con cũng mệt mỏi, mong có người cùng san sẻ việc nước. Chỉ là thêm vài chức quan, bọn họ muốn thì cho bọn họ đi."

Đây là lời thật lòng của Lê Tấn, hắn thật hy vọng mình có thể có giống Hán Cao Tổ có một đám năng thần mãnh tướng như Trương Lương, Tiêu Hà, Hàn Tín Phàn Khoái vậy. Lúc đó hắn có thể vung tay làm chưởng quỹ, sống tiêu dao khoái hoạt cả đời, không cần như bây giờ lo lắng bao điều.

Thái Phi nói : "Năm xưa hoàng gia gia của con vì chấm dứt nạn quyền thần mà bỏ đi chức Tướng Quốc cùng Tam Công Chế, nay bọn chúng lại ép con khôi phục lại, đây rõ ràng là muốn giảm bớt quyền lực của hoàng đế, dụng tâm khó lường. Tấn nhi, con phải mạnh mẽ lên, không thể mãi nhún nhường bọn chúng, đám gian thần này con càng nhường chúng càng lấn tới. Cần phải tìm cơ hội trấn áp bọn chúng, phải khiến chúng kính sợ con. Như vậy bọn chúng mới thần phục với con, thời gian tại vị về sau mới có thể thuận lợi."

Lê Tấn biết đây là Thái phi đang lo lắng, bày cách cho mình, hắn đáp :" hoàng nhi xin nghe theo lời mẹ dạy. Con sẽ tìm cơ hội trị bọn họ một chút để bọn họ an phận hơn, tạm thời cần ổn định thế cục nên cứ nhường bọn họ một chút không sao."

"Được rồi, con mau uống canh đi, xong đó về cung nghỉ ngơi, không được làm việc nữa. Đã khuya rồi, tiết trời rất lạnh, cẩn thận kẻo sinh bệnh, nghe lời mẹ có gì mai lại tiếp tục ." - Thái phi dịu dàng nói.

Lê Tấn đáp lời : " thưa mẹ con biết rồi, ăn xong còn hồi cung nghỉ ngơi, mai lại làm tiếp, người cũng về nghỉ ngơi đi."

"Được rồi, con từ từ ăn, ta cũng trở về nghỉ ngơi đây." - Nói xong Thái phi liền rời đi, Lê Tấn ăn xong canh gà cả người ấm áp liền trở về điện Bảo Quang đi nghỉ.

***

Hôm sau Lê Tấn dậy vào đầu giờ Thìn, hôm nay không có buổi chầu nên hắn dậy muộn hơn một chút. Cung nữ thái giám lần lượt hầu hạ hắn vệ sinh cá nhân, ăn điểm tâm sáng, thay vào bào phục. Cuối giờ Thìn hắn rời tẩm điện Bảo Quang tới điện Cần Chính cùng nhóm đại thần thương nghị.

Trong điện Cần Chính đại thần nhóm đang cùng nhau chào hỏi. Binh bộ thượng thư Nguyễn Quang Mỹ, Lại bộ thượng thư Bùi Minh Viễn, Công bộ thượng thư Ngô Minh, Tả tướng quốc Bùi Xương Trạch Lễ bộ thượng thư Đàm Văn Lễ Thái sư kiêm Hình bộ thượng thư Nguyễn Hữu Vĩnh, Thái bảo Lê Bình, Thái úy Lê Quảng Độ, Hộ bộ tả thị lang Dương Nguyên Trực đang chờ đợi thánh giá.

Đầu giờ Tỵ Đoan Khánh đế giá lâm Cần Chính điện. Đại thần nhóm lục tục hành lễ, Lê Tấn nhanh chóng xua tay nói miễn lễ cho mọi người cùng đứng dậy. Nghị sự chính thức bắt đầu.

Lê Tấn mở lời: " Quốc khố thu không đủ chi năm sau hộ bộ khó làm. Các vị ái khanh, hôm nay trẫm muốn cùng các ái khanh bàn bạc phương pháp giải quyết vấn đề này. Mọi người cùng nêu ý kiến, hôm nay tự do thảo luận đừng quá để ý lễ nghi. Dương ái khanh là người Hộ bộ, khanh nói trước đi."

Dương Nguyên Trực đáp :" bẩm bệ hạ thần vì việc này mà đau khổ suy nghĩ ít nhiều. Quốc khố thu không đủ chi theo thần có hai cách giải quyết:

+ thứ nhất là lệnh trưng thu tiền lương của dân chúng để bù vào khoản thiếu. Giống như năm xưa Thánh Tông bình Chiêm Thành từng hạ lệnh thiên hạ dân chúng trưng thu quân lương.

+ Thứ hai là ra dụ chỉ cho nhà giàu thiên hạ nộp tiền lương vào quốc khố rồi ban cho chức tước. Thánh Tông đã từng có định quy định việc nộp tiền lương ban cho chức tước nhàn tản. Thánh Tông quy định rất ngặt, nếu bệ hạ nới lỏng quy định ra một chút lại hứa ban tước cao thần cho rằng kết quả thu được sẽ rất khả quan."

Lê Tấn trong lòng cân nhắc rồi nói :" Việc trưng thu tiền lương của dân chúng không thể làm. Trẫm mới đăng cơ không thể miễn giảm thuế khoá tạo phúc bách tính thì thôi, nay lại bắt dân chúng nộp thêm tiền lương thì thật không ổn. Quy định nộp tiền lương ban cho chức tước cũng không thể nới lỏng. Nếu để những kẻ không có đạo đức tốt, thân gia không trong sạch vì nộp tiền mà có được chức tước hậu hoạ sẽ khôn lường . Các vị ái khanh vẫn là giúp trẫm nghĩ cách khác xem sao."

Đại thần nhóm đều ủng hộ Dương Thị Lang phương pháp. Trong lòng bọn họ đều có tính toán riêng của mình nên không ai chịu đứng ra . Đại thần nhóm đều cúi đầu cấm khẩu, cả đại điện bỗng im lặng đến đáng sợ.

Lê Tấn thấy vậy thì trong lòng tức giận, cả đám trọng thần đầu triều mà không ai chịu giúp hắn nghĩ cách. Thật đáng hận, nếu được hắn muốn đem đám lão thần đổi hết một lượt. Bây giờ không còn cách nào hắn đành phải tự tìm cách.

Hắn hỏi : "các vị ái khanh nếu trong nhà các ngươi mà không còn tiền lương dự trữ bổng lộc lại không đủ chi dùng thì các ngươi làm sao? Từng vị ái khánh trả lời cho trẫm câu hỏi này. Bắt đầu từ cao tới thấp Thái sư ngươi trước tiên trả lời."

Thái sư Nguyễn Hữu Vĩnh cân nhắc đôi chút trả lời : "bẩm bệ hạ nếu thần bổng lộc không đủ dùng thì không có gì a. Thần còn có thể dùng tiền lương thu được từ điền lộc. Ngoài ra nhà thần còn có chút sản nghiệp tổ tiên để lại hằng năm thu vào cũng khá. Cũng tạm đủ toàn gia chi dùng hàng năm. "

Nghe đến đây mấy vị đại thần trong lòng cười thầm. Bệ hạ thật là ngốc a, đám đại thần có mấy người sống dựa vào bổng lộc. Trong tay ai cũng nắm vô số sản nghiệp hằng năm tiền thu gấp cả trăm lần bổng lộc . Đặc biệt là Thái sư Nguyễn gia nhà lão là thế tộc phương nam đã có lịch sử mấy trăm năm sản nghiệp sở hữu khổng lồ. Có thể nói là Đại Việt đệ nhất nhà giàu, số bổng lộc triều đình phát cho với lão chỉ là cọng lông trâu.

Chương 10. Mẹ con trò chuyện.