Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 100 . Mắng người.

Chương 100 . Mắng người.


Chương 100.

Lê Tấn lòng biết tỏng đám người này muốn chơi chiêu gì nhưng hắn không nói phá mà tỏ vẻ tò mò . Hắn hỏi: " Dương phu tử ngài đoán chư vị thánh nhân đây là muốn báo điều gì ?"

Dương phu tử đáp :" bẩm bệ hạ lão phu nào đoán được ý thánh nhân. Tuy nhiên dựa vào điển tịch người xưa để lại chúng ta biết rằng đây là chư vị thánh nhân cùng Ngọc Hoàng đại đế đang muốn báo cho thế nhân biết rằng tai hoạ sắp tới . Nhật thực kéo dài như vậy chính là điềm báo lớn nhất.

Chư thánh đồng thời giáng ý niệm cảnh báo nhân gian. Điều này đại biểu đại tai hoạ sắp tới sẽ rất lớn rất thảm khốc. Tương lai không xa hẳn là thảm cảnh đất nước đổ nát dân chúng lầm than n·gười c·hết đầy đất . Thiên hạ cảnh tượng t·ang t·hương có thể nghĩ. Ai, ngày tháng sau này thật là bi thương tràn đầy ."

Lê Tấn bỗng cười lớn cười to một cách điên khùng. Vừa cười hắn vừa chỉ tay về phía Dương Phu tử mà lắc đầu liên tục.

Dương phu tử thấy hoàng đế như vậy thì giận lắm . Hoàng đế thật là không có giáo d·ụ·c mà. Lão đang nói lại còn là ai thán với những điều xảy ra trong tương lai. Vậy mà hoàng đế cười như điên như dại tay còn chỉ thẳng vào mặt lão. Hành vi này quá là vô lễ đi lão cảm thấy mình bị xúc phạm một cách ghê gớm.

Lão nhấn giọng hỏi lại : " bệ hạ người thấy chuyện lão phu vừa nói rất buồn cười sao ?"

Lê Tấn vẫn không ngừng cười đầu gật gật liên tục. Hắn nhăn nhở mà nói :" Thật rất mắc cười buồn cười lắm . Ta nhịn không được, ha ha ha ha...." Từng tràng tiếng cười ha hả lại vâng lên.

Cả sân Phụng Tiên đểu dùng ánh mắt nhìn người điên để nhìn về phía hoàng đế. Mọi người không hiểu được bệ hạ đây là làm sao . Chuyện này có gì đáng cười sao ? Thái độ này của hoàng đế có chút thiếu lễ nghĩa .

Dương phu tử chứng kiến hoàng đế như vậy thì cả người tức run. Lão hai tay nắm chặt, gằn giọng hỏi:" bệ hạ thứ cho lão phu ngu dốt không hiểu được lời của ngài. Xin bệ hạ nói cho ta biết lời vừa rồi của ta buồn cười ở chỗ nào ?"

Lê Tấn không có trả lời ngay mà xua xua tay phải mà nói:" từ từ ta trả lời phu tử ta phải cười xong cái đã . Ta thực nhịn không được cơn buồn cười này. Ngài chờ ta một chút."

Dương phu tử nghe vậy thì mặt càng tái xanh cả người run rẩy móng tay bấu vào bàn tay đến chảy máu. Lão thực sự muốn phát điên muốn lao lên đánh vào khuôn mặt nhăn nhở kia của hoàng đế muốn đứng mắng hắn cả buổi như vẫn mắng đám học sinh phạm lỗi . Khốn kiếp hoàng đế thực khinh ta quá đáng khinh ta quá đáng mà.

Sau một lúc lâu Lê Tấn mới ngừng được cười hắn cười nhiều quá đến nỗi chảy cả nước mắt vì bụng đau thắt.

Huy Gia Thái Hậu cũng không nhìn được nữa bà thấy Lê Tấn quá đáng lắm rồi. Dương phụ tử là bậc đại nho ông ấy đức cao vọng trọng luôn là đi đến đâu cũng được người kính trọng. Thái độ của hoàng đế với ông ấy quá là vô lễ đi. Bà phải vì Dương phu tử lên tiếng hỏi tội hoàng đế.

Bà lớn tiếng mà nói :" hoàng đế ngươi nói cho tổ mẫu cùng mọi người ở đây ngươi đây là cười cái gì ."

Lê Tấn đáp : " bẩm tổ mẫu trẫm là cười Dương phu tử."

Huy Gia Thái Hậu gằn giọng nói :" Dương phu tử là bậc đại nho được thiên hạ kính trọng . Hoàng đế ngươi nói xem tại sao ngươi lại cười ông ấy ."

Lê Tấn đáp : " Chính vì ông ấy là đại nho được người kính trọng nên trẫm mới cười nhiều đến vậy."

Huy Gia Thái Hậu lại hỏi : " Tại sao ngươi nói vậy ?"

Lê Tấn đáp : " bởi vì lão đường đường là đại nho mà lại ngu dốt đến vậy. Sự ngu dốt của lão khiến trẫm không thể không cười. Lão quá ngu quá ngu đi . Trẫm thực hoài nghi cái danh đại nho của lão có phải là dùng tiền mua được hay không. Chứ đại nho mà đều ngu như lão thì Khổng Thánh ở trên trời cao hẳn phải thổ huyết ba ngày ba đêm không hết giận. Thật là mua danh chuộc tiếng lão đúng là đồ lừa đời lừa người mà."

Lời này của hoàng đế vừa ra thực khiến toàn trường kh·iếp sợ, mọi người đều như trúng chiêu hoá đá vậy tất cả đứng ngây một chỗ . Sân Phụng Tiên chìm vào im lặng trong chốc lát thời gian không gian như ngưng lại tất cả chỉ còn lại lời nói của hoàng đế như văng vẳng bên tai mỗi người.

Dương phu tử sau khi tỉnh hồn trở lại thì nộ hỏa công tâm . Tay phải bóp ngực tay trái run rẩy chỉ chỉ hoàng đế miệng thì ú ớ không nói nên lời. Lập tức máu từ trong miệng phun ra như mưa lão thực là như Lê Tấn miêu tả Khổng Thánh vậy. Tức giận không kiềm được mà miệng không ngừng phun ra máu tươi. Vừa phun vừa ho ra máu cuối cùng trong sự hoảng sợ của những người xung quanh ngất đi. Không ai biết sự vũ nhục của hoàng đế khiến cho lòng lão tức giận đến mức nào hẳn là tức đến lửa giận đủ thiêu cháy tim gan đi.

Nhiều người trong sân thì lắc đầu lòng thầm nghĩ năng lực khiến người tức giận của bệ hạ đúng là quá mạnh đi. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi của buổi triều hội ngài đã khiến hai vị cao nhân là Tuyệt Tình sư thái và Dương phu tử giận đến ngất xỉu. Hai vị này đều là cao nhân có tu dưỡng tốt tố chất tâm lý rất mạnh nhưng đứng trước hoàng đế cũng chịu không được . Vị hoàng đế mập mạp này lời nói thái độ quá đáng giận . Dù thay ai vào vị trí của hai vị kia cũng không chịu nổi mà ngất thôi.

Huy Gia Thái Hậu thấy đến lượt Nho gia lãnh tụ đồng minh quan trọng của bà bị Lê Tấn làm tức đến ngất đi thì vô cùng phẫn nộ. Bà cảm thấy phải tìm cách trị hắn không thể để như vậy thêm nữa. Bà sợ cứ đà này toàn bộ đồng minh mà bà mời tới giúp đỡ hôm này sẽ bị Lê Tấn làm tức ngất đi thì hôm nay còn làm đại sự gì chứ. Bà quyết tâm phải vì Dương phu tử đòi một công đạo .

Bà lớn tiếng nói :" Hoàng đế Ngươi đây là đang vũ nhục một vị đại nho . Hôm nay ngươi không giải thích rõ ràng chuyện này thì Nho gia đệ tử toàn thiên hạ sẽ không để yên đâu. Tôn Nho là căn bản trị quốc của triều ta nếu làm nho sĩ toàn thiên hạ quay lưng với triều đình thì ta xem ngươi làm sao ăn nói với lịch đại tiên đế. "

Đám bảy người trong đó có Thái Uý thì đang thầm nghĩ Thái Hoàng Thái Hậu à ngài nên lo lắng vị này điên lên mà cho diệt sạch Nho gia thì hơn. Cái gì mà thiên hạ nho sĩ quay lưng ngài ấy không có sợ đâu có khi bệ hạ đang chờ mong đợi chuyện ấy xảy ra ấy chứ. Thật là các người còn không biết vị này suy nghĩ điên như thế nào, đáng sợ như thế nào.

Lê Tấn thì đúng là chẳng để tâm lời đe doạ của tổ mẫu hắn không e ngại gì Nho gia. Tuy nhiên vì m·ưu đ·ồ phía sau nên hắn vẫn làm ra giải thích.

Hắn nói :" bẩm tổ mẫu lão già họ Dương đó xứng đáng bị vũ nhục. Hắn tự nhận là đại nho học cao hiểu rộng mà không có hiểu biết gì. Dám dùng mấy cái điển tịch nát bét ở đâu để phỏng ý thánh nhân từ đó nói sai ý của chư vị thánh nhân làm thế nhân hiểu lầm nghiêm trọng đối với chư vị thánh nhân . Lão đúng là đồ ngu dốt còn tỏ ra hiểu biết loại người này rất đáng hận . Người như lão không xứng đáng làm thầy dạy học lão ngu dốt sẽ dạy hỏng hết thế hệ tương lai của Đại Việt."

Huy Gia Thái Hậu hỏi lại :" hoàng đế sao ngươi lại biết lão hiểu sai ý chư vị thánh nhân ?"

Lê Tấn đáp :" bẩm tổ mẫu trẫm biết chắc chắn lão nói sai ý chư vị thánh nhân . Bởi vì trẫm biết chân thực ý tứ của Ngọc Hoàng đại đế cùng chư vị thánh nhân."

Huy Gia Thái Hậu lại hỏi : " Ồ ! Ngươi biết chân thực ý tứ của Ngọc Hoàng, chư vị thánh nhân ? Vậy ý tứ của các vị ấy là gì ?"

Lê Tấn đáp :" đúng vậy trẫm biết ý tứ chân thực. Cụ thể Nhật thực thật ra là một lời chúc tốt đẹp của Ngọc Hoàng đại đế giành cho Đại Việt. Còn việc chuông đồng rơi xuống hàng loạt thực ra là một phần quà mà chư vị thánh nhân tặng Đại Việt. "

Tất cả mọi người trong sân Phụng Tiên đều như là nghe thiên thư. Cái gì mà lời chúc tốt đẹp, cái gì mà món quà bệ hạ đây là nói cái quỷ gì nữa đây.

Huy Gia Thái Hậu hỏi lại :" lời này của hoàng đế là như thế nào hiểu ? "

Lê Tấn đáp :" lời trẫm rất dễ hiểu, ý như lời . Nhật thực thật ra là lời chúc tốt lành mà Ngọc Hoàng gửi đến trẫm gửi đến Đại Việt. Còn những chiếc chuông đồng kia đều là quà mà chư vị thánh nhân tặng trẫm tặng đại Việt. "

Huy Gia Thái Hậu lại nói :" hoàng đế ngươi có thể nói chỉ tiết hơn cho tổ mẫu và mọi người hiểu sao ?"

Lê Tấn đáp :" đương nhiên là được thưa tổ mẫu. " Dừng một chút hắn nói tiếp:" Đại Việt chúng ta vừa trải qua hai năm đen tối Ngọc Hoàng nhìn xem thời gian này cảm thấy không đành lòng . Vậy nên vào ngày đầu tiên của Đoan Khánh nguyên niên Ngọc Hoàng đã quyết định ban xuống lời chúc phúc bằng cách tạo ra Nhật thực kéo dài . Ngài nói rằng đây là nghi lễ kết thúc một giai đoạn đen tối, mở ra thời đại tươi sáng cho Đại Việt ta . Ý tứ là nước ta trải qua giai đoạn u ám gắn với mặt trời cũ trước nhật thực sau nhật thực là mặt trời mới sẽ trở nên sáng chói hơn giống như tương lai tươi sáng của Đại Việt.

Còn vì sao trẫm lại nói những chuông đồng rơi xuống đó là món quà mà trẫm và Đại Việt được tặng . Thì là vì quốc khố nước ta thiếu thốn nghiêm trọng trẫm muốn đúc thêm tiền đồng để chi dùng . Nhưng khổ nỗi trong kho của triều đình tồn kho rất ít đồng không đủ để tiến hành đúc tiền. Trẫm gặp chư vị thánh nhân thì kể với họ các vị thánh nhân nghe vậy thì nói trẫm yên tâm chuẩn bị mà đúc tiền chuyện thiếu đồng không cần lo các vị ấy sẽ tặng trẫm một món quà lớn. Hôm nay nghe Dương phu tử kể lại thì trẫm chắc chắn số chuông đồng rơi xuống đất kia là món quà mà các vị thánh nhân tặng trẫm để đúc tiền đồng. "

Dừng một chút hắn lại nói :" Không được, trẫm vui quá mà quên làm lễ cảm ơn chư vị thánh nhân tặng quà cảm ơn Ngọc Hoàng lời chúc . Phải lập tức dâng hương cảm tạ các vị ấy mới được."

Nói xong hắn nắm tay lại giơ cao lên trời . Ở phía kia Đỗ Khắc Hải vốn luôn tập trung vào từng động tác tay của bệ hạ lập tức hiểu ý . Hắn vội vàng thúc giục đám tiểu thái giám bên cạnh khênh ra ban thờ lư hương tượng gỗ hoa quả bánh trái nhang đèn . Tốc độ hành động của bọn họ có thể nói siêu nhanh.

Lập tức trên bục cao xuất hiện một ban thờ . Trên ban thờ bày biện đồ cúng đơn giản điểm nhấn là phía trên đó có tượng Phật tổ, tượng Tam Thanh, tượng Ngọc Hoàng đại đế tượng Khổng tử. Tất cả tượng gỗ các vị ấy được bày chung trên một ban thờ này trước mỗi tượng lại có một cái lư hương nhỏ quả thực là một bố cục cực kỳ lạ mắt .

Chương 100 . Mắng người.