Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 102. Không xứng.
Chương 102.
Thái sư không hiểu tại sao bệ hạ lại nói vậy lão hỏi lại :" Bẩm bệ hạ tại sao ngài cho là thánh nhân sẽ không gặp chúng thần."
Lê Tấn trả lời :" Bởi vì các ngươi không xứng được các vị ấy triệu kiến."
Lời này vừa ra khiến mọi người sững người đôi chút tiếp theo là tức giận nổi lên trong lòng. Bệ hạ đây là trần trụi vũ nhục bọn họ. Ngài nói rõ ra là bọn họ không xứng bọn họ bị chư thánh coi khinh. Không ai rõ lời này đúng sai ra sao nhưng rõ ràng lời này là sỉ nhục bọn họ.
Thái sư hoàn toàn cứng lưỡi lão đã ngoài tám mươi thường được người ta kính trọng. Thật không ngờ hôm nay lại bị bệ hạ nói thẳng vào mặt như vậy. Còn gì sỉ nhục hơn câu ngươi không xứng chứ.
Huy Gia Thái Hậu cũng là tức giận lời này của Lê Tấn cũng hàm ý nói mọi người khác đều không xứng. Hắn đây rõ là đang sỉ nhục cả bà mà thật là quá đáng giận.
Huy Gia Thái Hậu lớn giọng hỏi :" hoàng đế tổ mẫu hỏi ngươi tại sao chúng ta lại không xứng ?"
Lê Tấn không đáp mà hỏi lại :" tổ mẫu trẫm hỏi người nếu đột nhiên có một đám ăn xin kỹ nữ đến cửa cung đòi gặp người người là gặp hay không gặp ?"
Huy Gia Thái Hậu không chần chừ mà đáp :" Bọn họ cũng dám đòi gặp ta ? Đương nhiên là không gặp bọn họ không xứng ."
Lê Tấn lại hỏi :" Tại sao tổ mẫu lại cho là bọn họ không xứng được gặp người ?"
Huy Gia Thái Hậu rất tức vận với những câu hỏi này củ Lê Tấn bà cảm thấy hắn thực đang cố chọc giận bà. Vậy nên lớn tiếng đáp:" một đám người ti tiện sao mà xứng được gặp ta . Ta là Thái Hoàng Thái Hậu thì phải có tôn nghiêm của Thái Hoàng Thái Hậu sao ta có thể tự hạ thấp thân phận mà gặp bọn họ. "
Lê Tấn bỗng mỉm cười mà nói :" Đạo lý tương tự như vậy . Trong mắt chư vị thánh nhân mọi người chỉ là kẻ thấp kém không đáng để họ tự hạ thân phận gặp mặt. Vậy cho nên trẫm mới trả lời Thái sư là hắn không xứng."
Huy Gia Thái Hậu nghe vậy thì tức đến run người . Lê Tấn đây là ví những người ở đây giống như ăn xin kỹ nữ . Trong số những người bị hắn đem ra làm phép so sánh có cả bà . Càng nghĩ càng giận tên khốn kiếp dám đem bà ví như kỹ nữ thật là không thể nhẫn mà.
Bà tức quá nên hổn hển mà hỏi :" Hoàng đế, ý ngươi là bà già này trong mắt thánh nhân chỉ như là kỹ nữ sao ?"
Lê Tấn xua tay trả lời : " Tổ mẫu nghĩ oan cho trẫm quá trẫm không có ý vậy chỉ là lấy ra làm câu hỏi . Ý trẫm là những người khác thân phận không đủ nên không xứng được thánh nhân triệu kiến. Theo trẫm thì trong mắt thánh nhân tổ mẫu hẳn cũng phải có địa vị ngang bằng với đại hộ phu nhân đi."
Huy Gia Thái Hậu nghe vậy thì càng tức điên lên tên khốn kiếp này thực là đem bà ra ví với đám ăn xin kỹ nữ. Bà đường đường là Thái Hoàng Thái Hậu, lại xuất thân thế gia nên cả đời chưa bị ai nói lời khinh thường thân phận thế này .Huy Gia Thái Hậu thực là nhịn không nổi cơn giận . Bà cuối cùng cũng theo gót Dương phu tử vì lửa giận công tâm mà ngất đi.
Việc Thái Hoàng Thái Hậu ngất xỉu lập dẫn đến toàn trường loạn cả lên. Mọi người quan tâm đến tình hình sức khoẻ của bà mà nháo loạn. Thái y nhanh chóng được triệu đến xem bệnh. Triệu thái y yêu cầu đưa Huy Gia Thái Hậu về cung để tiến hành điều trị Lê Tấn lập tức đồng ý.
Sau khi Thái Hoàng Thái Hậu được đưa đi sân chầu bỗng yên lặng trở lại. Mọi người im lặng mà nhìn về phía vị hoàng đế đáng giận đang ngồi trên cao kia. Họ đều vô cùng khó tin trước những gì đã diễn ra ngày hôm nay . Bệ hạ trong chưa tới một canh giờ làm ba người tức đến ngất xỉu . Người bị ngài chọc tức giận là cao nhân Phật môn, đạo môn và chính bà nội của ngài. Thậm chí nhiều người khác trong sân cũng có dấu hiệu giận đến mất bình tĩnh.
Lữ Côi Vương đúng là nóng giận như vậy hắn lớn tiếng hỏi:" Bệ hạ Tại sao thánh nhân lại gặp ngài mà không gặp chúng thần ? Thân phận của chúng thần đều thấp kém như vậy sao ? "
Lê Tấn nhìn vương mà nói :" Trẫm là thiên tử trên trời cũng là có chút thân phận vậy nên đương nhiên chư thánh đồng ý gặp trẫm. Thân phận của các ngươi thực ra không phải quá thấp kém mà chỉ là hơi thấp một chút nhìn chung cũng khá có địa vị nhưng vẫn chưa đạt đến mức để thánh nhân muốn gặp các ngươi."
Lữ Côi Vương cũng là bị tức á khẩu rồi. Lần này đến lượt Đô Ngự Sử Nguyễn Quang Bật lên tiếng . Lão hỏi : " Bệ hạ người nói chúng thần thân phận có chút thấp nên không được chư thánh triệu kiến, thần không có ý kiến thêm về việc này. Tuy nhiên ở đây còn có các Đại nho của Nho gia, Thiên sư Đạo môn, cao tăng Phật Môn. Bọn họ đều là người có địa vị cực cao trong mỗi đạo là đệ tử của chư thánh không lý nào chư thánh lại chê thân phận của bọn họ thấp mà không gặp họ đi ."
Lê Tấn nghe xong chỉ cười nhẹ hắn đáp : " những người ngươi nói đúng là ở Đại Việt có chút địa vị . Tuy nhiên trong mắt chư thánh địa vị của bọn họ đúng là chưa đủ nhắc tới. "
Nguyễn Quang Bật lại hỏi lại :" Tại sao vậy thưa bệ hạ ? Người có thể giải thích cho chúng thần biết sao ?"
Lê Tấn trả lời:" Đơn giản thôi, dù là phật môn, đạo môn, nho gia thì đều đã truyền thừa hàng ngàn năm. Trong thời gian đó đã có bao nhiêu cao nhân như những người ngươi nói chứ . Là rất nhiều rất nhiều người như vậy . Chưa kể không chỉ nước ta có mà các nước khác cũng có không ít . Vậy nên có thế nói đám người mà ngươi nói là có địa vị cao kia thực ra là chỉ ở trong nước ta trong thời đại này mà thôi. Trong mắt thánh nhân bọn họ thực ra cũng chỉ là đệ tử có chút năng lực địa vị của họ trong lòng thánh nhân thực ra đều không có cao . Người như bọn họ chỉ là kẻ có địa vị thấp trong mắt thánh nhân mà thôi."
Lời này của Lê Tấn thực sự khiến đám cao nhân ba nhà Phật-Đao-Nho cảm thấy tức điên. Hoàng đế nói thánh nhân giáo mà bọn họ luôn tôn thờ thực ra lại khinh thường bọn họ. Điều này vừa là sỉ nhục bọn họ vừa bôi nhọ thánh nhân.
Phạm thiên sư cũng không thể kiềm chế rồi, lão đứng ra hỏi : " bẩm bệ hạ nói như ngài thì Tam Thanh lão tổ là coi khinh đám người đạo môn chúng ta sao ?"
Lê Tấn đáp :" cũng không thể nói là coi khinh chẳng qua là không xem trọng lắm mà thôi. Đơn giản thì trong mắt tam thanh ngươi có địa vị tương đương với một tên đạo sĩ nhập môn trong mắt của ngươi. Đương nhiên sẽ nhận ngươi là đệ tử nhưng bản thân lại có quá nhiều đệ tử giống vậy . Đứng ở độ cao của bản thân ngươi sẽ xem trọng yêu cầu của một tên đệ tử mới nhập môn sao . Coi như là có kẻ đặc biệt được ngươi xem trọng đi nhưng những đệ tử nhập môn khác đương nhiên là không đúng chứ. Vậy nên Tam Thanh sẽ xem ngươi như một trong vô số đệ tử của họ mà thôi, ta tin chắc họ nhớ không nổi ngươi tên gì đâu ."
Phạm thiên sư nghe bệ hạ nói thì cảm thấy cũng có lý . Tuy nhiên lão vẫn phản bác :" bệ hạ bần đạo cũng được xem là thủ lĩnh của Đạo môn Đại Việt chẳng nhẽ địa vị lại thấp kém đến mức đó sao ?"
Lê Tấn cười nhẹ nói :" Thiên sư tên húy là Phạm Văn Truyền đi ?"
Phạm thiên sư đáp :" bẩm bệ hạ bần đạo tên húy đúng là Phạm Văn Truyền, đạo hiệu là Thanh Minh đạo nhân. Xin hỏi bệ hạ hỏi chuyện có chuyện gì sao ?"
Lê Tấn đáp :" Đúng là được rồi, muốn biết địa vị của ngươi trong mắt tam thanh thì dễ thôi. Lần tới ta gặp họ sẽ hỏi thử xem bọn họ có biết ai có tên Phạm Văn Truyền Thanh Minh đạo nhân hay không là được rồi. Đợi ta hỏi xong sẽ sai người báo lại cho Phạm thiên sư vậy được chứ ?"
Phạm thiên sư nghe bệ hạ nói vậy thì sững sờ. Bệ hạ nói vậy lão đã không còn gì có thể hỏi . Lão cũng thực tò mò bệ hạ còn có thể gặp Tam thanh lão tổ lần nữa sao ? Liệu khi được hỏi thì lão tổ sẽ trả lời ra sao là biết hay không biết mình. Cái này thật chờ mong nha, hy vọng bệ hạ sớm có thể gặp ba vị lão tổ.
Lê Tấn thấy lão cứ ngẩn người thì bồi câu đuổi khách :" Được rồi, thiên sư về chỗ đi . Yên tâm lúc đó trẫm sẽ hỏi cho trẫm trí nhớ rất tốt sẽ không quên đâu."
Phạm thiên sư nghe vậy thì đúng là chịu không còn gì nói thêm. Lão chắp tay tạ ơn rồi lui về hàng.
Thái sư lại đứng ra hỏi :" bẩm bệ hạ thần có thắc mắc một chút . Đó là địa vị của bệ hạ trong mắt chư vị thánh nhân là như thế nào. "
Lê Tấn đáp :" Không giấu gì thực ra địa vị của trẫm trong mắt bọn họ cũng không cao . Trên trời thì địa vị của Tam Thanh, Đức Phật, Khổng Thánh, Ngọc Hoàng là tương đương nhau. Vậy nên với tư cách là thiên tử thì trẫm thực ra chỉ là hàng con cháu của chư vị thánh nhân mà thôi. Tính ra là kém một bậc đó. "
Thái sư nghe vậy thì cũng không biết nói gì thêm. Thật sự theo truyền thuyết thì mấy vị kia đúng là ngang hàng thật . Nhân gian hoàng đế đúng là được gọi là thiên tử vậy nên lời bệ hạ không thể bắt bẻ.
Lê Tấn khi đem chuyện gặp Ngọc Hoàng, chư thánh ra kể thực ra có rất nhiều mục đích. Thứ nhất là đối phó với đám người định dùng ý trời ra để ép hắn . Hắn kể chuyện này dù bọn họ không tin cũng không có cách nảo phản bác. Thứ hai là tiện thể c·ướp bọn họ một số chuông đồng đây là số tài phú lớn nha hắn thì lại đang thiếu tiền nên tội gì không lấy. Thứ ba là cố ý kể cho đám dân chúng có địa vị thấp mà hắn cố ý mời vào triều nghe. Bọn họ khi nghe được câu chuyện này trở về sẽ kể cho người dân khác nghe, câu chuyện này sẽ như một cơn gió lốc lan truyền khắp cả nước. Dân chúng vốn là ngu muội, rất ít người phân biệt được câu chuyện là thật giả vậy nên sẽ rất nhiều người tin câu chuyện là thật. Từ đó xây vững hình ảnh hắn là thiên tử trong lòng đại đa số dân chúng đây là một cách rất tốt để chiếm lòng dân. Sau này ai dám phản lại hắn mà tuyên truyền gì đó thì dân chúng sẽ nhớ tới chuyện này mà nói hoàng đế là thiên tử ngài từng gặp qua Ngọc Hoàng, chư vị thánh nhân . Vậy nên có ai nghĩ ngờ tính chính danh của hắn muốn tuyên truyền hủy hoại tính chính danh đó thì dân chúng sẽ không tin theo họ sẽ chỉ tin Lê Tấn.