Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 105. Bán chuông. ( Cầu đề cử )
Chương 105. Cảm ơn mọi người đã đề cử đánh giá truyện cmt góp ý để mình có thể biết chỗ cần sửa đổi. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ truyện của mình.
Bảo Quang điện, hoàng đế mang theo gương mặt vui mừng trở về cùng Quý Phi dùng bữa trưa. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Quý Phi hỏi :" Bệ hạ ngài có thể nói cho thần th·iếp có chuyện gì khiến người vui mừng vậy ?"
Lê Tấn trả lời :" Quý Phi của trẫm hôm nay ta đã chiến thắng một trận chiến quan trọng thu về rất nhiều lợi ích . Có thể nói khó khăn lớn nhất từ khi trẫm lên ngôi đã vượt qua rồi . Sau này mọi chuyện sẽ ngày càng tốt lên vậy nên lòng ta rất vui vẻ ."
Hoa Quý Phi mới vào cung làm phi chưa lâu nhưng nàng cũng có hiểu biết quy củ . Nàng hiểu rằng hậu cung không được can chính vậy nên chỉ cần biết rằng bệ hạ đang vui vẻ vì thắng lợi nào đó là được rồi. Nàng không muốn hỏi chi tiết hơn, như vậy là vượt quá bổn phận . Nàng lại hỏi vấn đề khác không liên quan đến chính sự.
Nàng hỏi :" thần th·iếp nghe nói Thái Hoàng Thái Hậu không biết làm sao mà bị ngất xỉu . Bệ hạ người có phải nên đi thăm bà một chút không ?"
Lê Tấn nghe vậy thì im lặng hắn có thể đi thăm sao . Hắn tới có khi chọc bà tức giận mà lại ngất đi tiếp. Hắn biết rõ bà là bị hắn chọc tức giận ngất xỉu bản thân nhận thấy không có lỗi gì trong việc này. Quan hệ giữa hai bà cháu đã là đối đầu, không có lý nào hắn lại e ngại công kích đối phương. Tuy nhiên không thể nói rõ điều này cho Quý Phi, hắn không muốn nàng lo lắng.
Hắn nói :" Được, để ta xem lúc nào có thời gian sẽ đi thăm tổ mẫu một chút. Tạm thời sai người qua tặng ch·út t·huốc bổ vậy. "
Quý Phi thấy bệ hạ nghe lời khuyên của nàng lòng rất vui vẻ. Không khí bữa ăn trở nên tràn ngập hạnh phúc . Cả hai cứ đút cho nhau từng miếng từng miếng, thỉnh thoảng Lê Tấn còn dùng miệng đưa đồ ăn khiến Quý Phi xấu hổ mặt đỏ bừng.
Bữa trưa kết thúc thì đã là đầu giờ chiều, Lê Tấn dù không muốn nhưng vẫn phải tạm rời xa Quý Phi tiến tới ngự thư phòng xử lý chính vụ.
***
Trong ngự thư phòng trước khi bắt đầu làm viêc Lê Tấn gọi Nguyễn Nhữ Vi vào hỏi chuyện. Hắn hỏi :" Tình hình bên phía tổ mẫu thế nào rồi."
Nguyễn Nhữ Vi đáp :" bẩm bệ hạ thái hoàng thái hậu đã tỉnh rồi. Tuy nhiên Triệu thái y vẫn luôn túc trực ở cùng Trường Lạc, có gì còn kịp thời xử lý khi có tình huống bất ngờ nào xảy ra. "
Lê Tấn khẽ nói : " Ồ ! Vậy tổ mẫu bệnh hẳn là khá nặng."
Nguyễn Nhữ Vi đáp:" Vâng bệ hạ. Nô tài nghe báo lại Triệu thái y nói Thái hoàng thái hậu dù tỉnh lại nhưng vẫn rất yếu. Thái y khuyên người không thể lại nóng giận thêm nữa nếu không bệnh sẽ chuyển biến xấu."
Lê Tấn nói :" ra là vậy ." Suy nghĩ một lát hắn ra lệnh :" Ngươi thay trẫm đi một chuyến tới Trường Lạc cung. Cứ nói trẫm bận rộn chính sự chưa tới thăm hỏi tổ mẫu được tạm thời sai ngươi tới . Mang tặng ch·út t·huốc bổ để tổ mẫu dùng. "
Nguyễn Nhữ Vi nói :" nô tài tuân mệnh. " Dừng lại chút hắn hỏi :" bệ hạ ngài định tặng Trường Lạc cung thuốc quý gì ạ?"
Lê Tấn nghĩ nghĩ một chút nói :" ngươi đi lấy cây nhân sâm trăm năm trong khố phòng đem đến tặng tổ mẫu giúp ta . Đó là sâm Triều Tiên thượng hạng hẳn sẽ giúp ích nhiều cho quá trình hồi phục của tổ mẫu."
Nguyễn Nhữ Vi tuân mệnh mà đi, vừa bước hắn vừa cảm thấy lòng lạnh lẽo. Bệ hạ ngài thật biết chọn quà tặng nha . Hắn vừa đi vừa nhẩm trong đầu vài câu thơ tự chế : " bà cháu tình thâm, nộ hoả công tâm cháu tặng nhân sâm dụng ý rất thâm bà dùng thuốc sâm, hồn về cõi âm mặt ngài trầm ngâm lòng người rất âm ."
***
Nguyễn Nhữ Vi đi xa Lê Tấn bắt đầu vào việc hắn đã giao việc phê duyệt tấu chương cho tả tướng quốc nên giờ không phải tự làm việc này . Hắn định dùng buổi chiều nay suy nghĩ thấu đáo soạn ra một chương trình nhiệm vụ cho sứ đoàn phải làm trong chuyến đi sứ nước Minh .
Trong lúc Lê Tấn đang ngồi loay hoay được một lúc nội quan vào báo Dương Nguyên Trực cầu kiến. Lê Tấn dừng lại công việc tiếp kiến tân Hộ bộ thượng thư Đại Việt.
Dương Nguyên Trực tiến vào ngự thư phòng lập tức quỳ xuống hành lễ quân thần, rất nhanh Lê Tấn cho hắn đứng lên.
Lê Tấn hỏi trước:" Dương thượng thư tìm trẫm có chuyện gì ?"
Dương Nguyên Trực quả thực rất thích xưng hô này. Từ sáng đến giờ mỗi khi có người chào hắn một tiếng "Dương thượng thư" thì hắn lòng vui vẻ như mở cờ trong bụng. Bây giờ được bệ hạ gọi thế lão càng vui vẻ lão muốn hưởng thụ vinh quang này. Tuy nhiên lão không quên mình đến đây làm gì.
Lão đáp :" Bẩm bệ hạ thần là đến phục mệnh với bệ hạ."
Lê Tấn nói :" vậy nói xem ngươi muốn báo cáo với trẫm chuyện gì ?"
Dương Nguyên Trực đáp :" bẩm bệ hạ là chuyện kiểm kê số chuông đồng chư thánh tặng bệ hạ . Thần cùng tất cả quan viên hộ bộ được sự giúp sức của Kim Ngô Vệ đại tướng quân và binh lính đã hoàn thành nhiệm vụ kiểm đếm rõ ràng số lượng cũng như vận chuyển chúng về kho của Hộ bộ cất trữ. Đây là danh sách kiểm kê xin bệ hạ ngự lãm. " Nói xong lão dâng lên một bản tấu chương.
Đỗ Khắc Hải trong lần hiếm hoi được thay thế Nguyễn Nhữ Vi hầu cận bệ hạ đã nhanh tay kiểm tra tấu chương. Sau khi không có vấn đề gì thì dâng lên bệ hạ.
Lê Tấn nhận lấy tấu chương mở ra xem phía bên trong ghi chép rõ ràng từng con số . Tổng cộng có 1368 chiếc chuông đồng lớn nhỏ . Chiếc nhỏ nhất có 400 cân lớn nhất thì gần 4 vạn cân. Tổng cân nặng đo lường được là hơn 223 vạn cân đồng .
Xem xong hắn hài lòng gật nhẹ đầu khen:" ngươi làm rất tốt tiếp theo biết phải làm gì chứ ?"
Dương Nguyên Trực đáp :" bẩm bệ hạ thần đương nhiên biết . Tiếp theo cần tìm Công bộ để họ triệu tập thợ tiến hành đúc tiền."
Lê Tấn nghe vậy thì trợn mắt hắn tức tối mà nói :" Dương Nguyên Trực ngươi là đồ ngu sao ? Ai bảo ngươi đem đống chuông đó đi đúc tiền."
Dương Nguyên Trực nghe bệ hạ chửi thì sững sờ. Lão không biết mình lại nói sai gì rồi. Không phải bệ hạ trước toàn triều đã nói đây là quà chư vị thánh nhân tặng Đại Việt đúc tiền đồng sao ? Chẳng nhẽ là lão nghe nhầm rồi ? Hay là bệ hạ lại muốn sỉ nhục lão một lần nữa ?
Nghĩ không rõ vậy là lão rén rén mà hỏi lại :" bệ hạ vậy số chuông đồng này phải làm sao cho phải ?"
Lê Tấn nói :" đơn giản chúng ta đem bán lấy tiền cho nhanh gọn ai thừa hơi mà đi đúc tiền lúc này. Đúc tiền quá thua lỗ chỉ có kẻ ngu mới làm vậy."
Dương Nguyên Trực câm nín, lão cảm thấy hơi uất ức, lão lại bị bệ hạ chửi ngu nữa rồi. Trong đầu niệm niệm " ngài là hoàng đế, ta phải nhịn phải nhịn" .
Cố tỏ ra bình thản lão hỏi lại : " tại sao đúc tiền lại là thua lỗ vậy bệ hạ?"
Lê Tấn hỏi lão : " số chuông ấy nếu đem đi đúc tiền thì đúc được bảo nhiêu tiền đồng?"
Dương Nguyên Trực đáp :" bẩm bệ hạ thần có tính qua rồi. Trung bình hai cân đồng đúc được một quan tiền. Tổng có 223 vạn cân thì sẽ đúc được hơn 111 vạn quan tiền. "
Lê Tấn nói :" ngươi đi tìm người bán số chuông đồng đấy với giá 1 cân nặng bằng một quan tiền cho trẫm. "
Dương Nguyên Trực giật mình với giá bệ hạ đưa ra. Nếu bán vậy thì là lời gấp đôi so với đúc tiền. Chỉ là lão có chút băn khoăn nên hỏi lại . Lão hỏi :" bệ hạ nhiều chuông đồng như vậy thần một lúc tìm đâu ra người mua hết số ấy? "
Lê Tấn nghe vậy thì lắc đầu mà chửi:" Dương Nguyên Trực ngươi nên đổi tên thành Dương Nguyên Trư đi đúng là ngu như heo mà."
Dương Nguyên Trực nghe vậy rất là ấm ức lão lại muốn khóc đến nơi rồi. Bệ hạ lại sỉ nhục lão lão tự nhận mình không phải phi thường tài giỏi nhưng nếu bảo lão ngu dốt thì có chút quá đáng. Tuổi chưa tới 40 đã có thể leo lên chức thượng thư trong triều không có ai dám nói lão ngu dốt cả. Chỉ là đứng trước vị này bị ngài chửi ngu lão cũng chỉ có thể chịu.
Lão hỏi lại :" bệ hạ, người cho rằng nên bán số chuông đồng đó cho ai ?"
Lê Tấn nói : " đương nhiên là chúng ta vừa lấy của ai thì bán lại cho người đó. Đảm bảo bọn họ sẽ mua mà còn là tranh mua nữa kìa."
Dương Nguyên Trực lại ngẩn ra . Trong đầu lão bắt đầu chửi thề . Bà mẹ nó làm vậy cũng được c·ướp c·ủa người ta xong bán lại cho người ta đã thế còn bán đắt gấp đôi. Cái này có thể nói là vô sỉ trong vô sỉ đi. Vả lại đám người ba nhà Phật-Đạo-Nho có khi nào làm ầm lên không bọn họ sao chịu thua thiệt như vậy .
Vậy nên lão hỏi :" bệ hạ người nói đây là Thánh nhân tặng Đại Việt đúc tiền đồng . Giờ lại đem ra bán thì đám người kia sẽ chịu để yên sao ? Bọn họ làm sao mà chịu mua lại ."
Lê Tấn nói:" đồ ngu trẫm dậy ngươi một cách. Sau khi trở về ngươi đi kiếm vài tên thương nhân trong kinh thành thông qua bọn hắn bán chuông đồng cho ba nhà Phật-Đạo-Nho.
Rất đơn giản cứ để bọn hắn nói là có người nhà làm trong hộ bộ . Người đó muốn lén tuồn chuông đồng để đúc tiền ra ngoài sau đó mua đồng thô bù vào kiếm lời . Bởi vậy nên giá bán chuông sẽ đắt một chút . Ngươi cứ nói cho đám thương nhân đó là ngươi muốn thu về 223 vạn quan tiền . Thực tế bán được bao nhiêu ngươi không quản thừa thì đám thương nhân đó hưởng, thiếu thì bắt bọn họ bù. Cứ như vậy mà làm."
Dương Nguyên Trực nghe vậy thì thấy cách này có thể làm tuy nhiên vẫn có vấn đề. Lão lại hỏi :" bẩm bệ hạ nếu làm vậy Hộ bộ của chúng thần sẽ bị người khác vạch tội trên triều đường. Thần có chút lo lắng cho trên dưới Hộ bộ của thần. "
Lê Tấn nói :" ngươi thật là ngu đến lúc đó ngươi cứ chối là chuyện này không có là được . Có gì mà phải sợ hộ bộ thu về gấp đôi so với đúc tiền có phải mất trắng đâu mà lo . "
Dương Nguyên Trực nói :" bệ hạ chuyện này hẳn là động tĩnh rất lớn đi đến lúc đó nhân chứng vật chứng đủ cả thì thần sao mà chối cãi."
Lê Tấn cảm thấy tên này quá nhát gan hắn gắt lên :" Thì sao kể cả bọn họ chứng minh được ngươi có tội rồi sao nữa. Ngươi quên mất ai là người có quyền xử phạt sao . Là trẫm trẫm có quyền đó trẫm chỉ cần nói tội này không nghiêm trọng phạt ngươi nửa năm bổng lộc, đánh 20 trượng là xong.
Yên tâm sẽ không để ngươi thiệt . Làm xong việc này trẫm thưởng ngươi 1 vạn quan 2 vạn quan tiền thưởng chia đều cho cấp dưới của ngươi trong Hộ bộ . Bây giờ thì cút về đi làm ngay cho trẫm nhớ nói rõ với cấp dưới của ngươi cứ lớn gan đi làm . Không phải sợ trẫm đảm bảo dù bị vạch tội mỗi người tối đa chỉ b·ị đ·ánh 20 trượng phạt nửa năm bổng lộc .
Nói với bọn hắn ai không muốn làm có thể nghỉ ở nhà sau này không cần tới hộ bộ làm việc nữa, trẫm không cần những kẻ vô dụng ".
Dương Nguyên Trực nghe vậy thì có chút an tâm . Lão nhanh chóng chạy về làm việc mới được bệ hạ giao cho . Lão cũng biết bệ hạ có vẻ giận rồi không thể dây dưa nữa nếu không chọc ngài nổi giận thì lão lại thảm.
PS: mọi người đọc truyện thấy chỗ nào mình viết bị sai chính tả thì cmt phía dưới giúp mình nhé. Mình sẽ sửa lại lỗi đó. Cảm ơn mọi người rất nhiều.