Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 108. Vinh danh Hello 123 đã là người ủng hộ liên tục kể từ khi truyện lên trang. Ngoài ra xin cảm ơn dệ nhất kim chủ tháng này Nguyễn Nhật Minh. Lười đặt tên chương quá.
Chương 108. Vinh danh Hello 123 đã là người ủng hộ liên tục kể từ khi truyện lên trang. Ngoài ra xin cảm ơn dệ nhất kim chủ tháng này Nguyễn Nhật Minh. Lười đặt tên chương quá.
Chương 108.
Nửa khắc sau Đỗ Khắc Hải mang trà dâng lên bệ hạ tiếp đó lại đứng nép vào một góc chờ nghe sai bảo. Lê Tấn dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn bắt đầu lẩm nhẩm trong đầu từng câu trong cả khúc in the end của Linkin Park . Ở kiếp trước mỗi khi có gì khó nghĩ hắn lại mở nhạc rock lên nghe . Ưu tiên đầu tiên là giọng hát tuyệt vời của Chester trong các bài hát của nhóm nhạc rock huyền thoại này . Tiếp đó là my immortal bring me to life của Evanescence .
Quay trở lại câu chuyện, Thái Uý Lê Quảng Độ suy nghĩ rất lâu rồi quyết định đưa ra một vài điểm mà lão vẫn còn thắc mắc.
Lão nói:" bẩm bệ hạ phương pháp của bệ hạ rất cao minh. Tuy nhiên khi thực hiện thần cho rằng có lỗ hổng rất lớn. Đầu tiên là làm sao trong hàng ngàn hàng vạn phản quân thì nhóm binh sĩ q·uân đ·ội có thể tiếp cận được những đầu lĩnh đó. Chuyện này thật sự không dễ đâu thưa bệ hạ. "
Lê Tấn nói :" Binh sĩ trong q·uân đ·ội đều được huấn luyện qua nên hiểu rõ như thế nào chỉ huy tổ chức một nhánh quân. Đây chính là ưu thế lớn nhất của bọn họ.
Trong phản quân đa số là nô lệ không có nhiều người biết những thứ ấy. Binh sĩ tham gia vào phản quân thì sẽ được trọng dụng cho làm tướng lĩnh chỉ huy. Cho nên bọn họ tiếp xúc được với cao tầng quân phản loạn không hề khó. "
Thái Uý hỏi lại :" bẩm bệ hạ binh sĩ khi trà trộn vào không phải là nên ẩn mình tránh bị phát hiện sao ? Nếu bọn họ thể hiện hết năng lực chỉ huy q·uân đ·ội ra không phải sẽ quá gây chú ý phản quân không phải là ra tay với bọn họ sao ?"
Lê Tấn cười nhẹ nói :" Thái Uý, Tâm lý con người luôn là đề phòng cái gì họ không biết đối với những gì mà ai cũng thấy rõ thì người ta sẽ không đề phòng. Trẫm sẽ để từng nhóm binh lính khi gia nhập phản quân nói rõ bọn họ vốn là q·uân đ·ội nhưng có bất mãn với triều đình mà trốn tới tham gia nghĩa quân. Ai cũng biết bọn họ xuất thân q·uân đ·ội vậy thì sẽ không còn lo lắng về họ thêm nữa. Không những thế vì biết bọn họ xuất thân q·uân đ·ội nên những kẻ lãnh đạo phản quân sẽ trọng dụng họ. Thứ nhất là vì bọn họ có tài năng quân sự thứ hai là vì bọn họ sẽ nghĩ nhóm người đó là đào binh. Người nào cũng biết quy định xử phạt đào binh rất nghiêm khắc, những binh sĩ đó đã không có đường lui không ai cho rằng đám binh sĩ đó sẽ phản lại nghĩa quân của bọn họ. "
Thái Uý nghe vậy có chút ngẩn ra lão thầm nghĩ kế này quả là cao minh . Đạo lý càng che càng lộ, càng hở càng kín chính là như vậy. Thái Uý trầm ngâm suy nghĩ một lát xong nói:" bẩm bệ hạ thần đã hiểu rõ chuyện này tuy nhiên thần có một kế muốn dâng lên bệ hạ."
Lê Tấn khẽ nói :" Ồ ! Thái Uý có diệu kế gì ? Mau nói ra cho trẫm nghe coi ."
Thái Uý đáp :" thực ra không hẳn là diệu kế chỉ có thể coi là kế nhỏ mà thôi. Theo thần không nên hạ lệnh binh sỹ rút đi sau khi g·iết c·hết những kẻ cầm đầu phản quân. Nên để binh sĩ ở lại nắm lấy chi phản quân đó bọn họ có thể nói cho đám nô lệ rằng có nhiều nhà giàu có sợ nô lệ khởi nghĩa thành công sẽ chiếm đoạt ruộng đất nhà cửa của bọn họ vậy nên sai người á·m s·át thủ lĩnh nghĩa quân . Tiếp theo để nhóm binh lính đó chỉ huy nhánh phản quân do nô lệ tạo thành đi c·ướp g·iết những nhà giàu có. Cứ chọn những nhà vẫn ngầm ở phía sau xúi d·ụ·c nô lệ tạo phản mà c·ướp g·iết. Như vậy vừa có thể tiêu diệt những kẻ cố ý chống đối với bệ hạ vừa có thể khiến cho những nhà giàu có khác phải đứng về phía triều đình trong cuộc chiến trấn áp loạn quân . Truyện sau đó thì dễ rồi, hai đội quân triều đình và phản quân đều do quân của bệ hạ chỉ huy muốn đánh thế nào chẳng được. Bệ hạ có thể nhân cơ hội này dùng loạn quân đi g·iết những kể chống đối sau đó để q·uân đ·ội dẹp yên phản quân. Điều này rất có lợi cho quá trình củng cố quyền lực của bệ hạ. "
Lê Tấn nghe vậy thì mắt sáng lên hắn thật thích cái mưu kế này của Lê Quảng Độ. Đây chính là một tay thao túng tất cả, đến lúc đó hắn muốn chiến thế nào thì chiến. Đám phản quân đó sẽ thay hắn c·ướp b·óc nhà giàu có chống đối hắn tiếp đó đại quân triều đình đánh bại phản quân có thể thu lại phần lớn của cải.
Chưa kể khi bình loạn xong thì hắn cũng xem như một hoàng đế có chiến công sử sách sẽ chép năm đó xảy ra loạn lớn Đoan Khánh đế chỉ huy q·uân đ·ội thành công dẹp yên phản loạn .
Đám sử gia sẽ nói đám phản quân đó tàn bạo c·ướp g·iết như thế nào chúng đông đảo và mạnh mẽ ra sao sau đó sẽ nói q·uân đ·ội dưới tay Đoan Khánh đế chỉ huy đã đánh bại đám phản quân tàn ác mạnh mẽ đó . Từ đó về sau cái tên Đoan Khánh đế sẽ được đám sử gia xem như một vị hoàng đế anh hùng có công bình loạn. Không những đem lại lợi ích về tiền bạc, danh tiếng mà chuyện này còn giúp bản thân hắn tiêu diệt những kẻ chống đối để dễ bề cai trị hơn bản chất đây chẳng khác nào một cuộc thanh trừng chính trị trên quy mô lớn. Càng nghĩ càng thấy kế này của Lê Quảng Độ đúng là diệu quá diệu rồi. Đúng là người cầm quân nhiều năm lão Thái Úy này rất biết cách chớp thời cơ chiến đấu .
Lê Tấn nhìn thẳng về phía Lê Quảng Độ mà nói :" kế này của Thái Uý quả là cao minh. Trẫm phương pháp thật sự là còn thiếu sự sắc bén như khanh vậy. Lúc này đây trẫm thật mong cho sớm có mấy cuộc phản loạn của đám nô lệ nổ ra. Trẫm muốn thấy cái kế hoạch mà hai chúng ta vừa bày ra sẽ đạt được thành quả gì khi áp dụng vào thực tế. Thật là trông chờ quá đi ái khanh ngươi có kế gì để phản loạn sớm diễn ra hay không."
Thái Uý nghe vậy cũng chỉ biết câm nín lão thấy mình sai rồi. Lão vốn là chỉ muốn hoàn thiện hơn kế hoạch của bệ hạ để khi xảy ra phản loạn thật có thể dùng kế này một cách có hiệu quả nhất. Ai mà ngờ nghe xong lời lão bệ hạ lại tỏ ra hưng phấn ngài không chờ được mà muốn tự đẩy nhanh quá trình thậm chí tự tạo ra phản loạn sớm nhất có thể. Thực tâm lão không muốn có chiến loạn bởi vì dẹp loạn dù gì vẫn sẽ c·hết rất nhiều người. Chưa kể loạn quân rất khó kiểm soát kỷ luật ai biết đám đó có vô tình g·iết c·ướp người thân, bạn bè của lão hay không. Vậy nên tốt nhất là đừng có xảy ra phản loạn là tốt hơn.
Lão lựa lời mà nói : " bẩm bệ hạ xảy ra phản loạn sẽ khiến dân chúng lầm than vậy nên thần cho rằng nếu được chúng ta không nên để xảy ra phản loạn thì tốt hơn. Vậy nên bệ hạ thứ cho thần không dám nghĩ cách kích động phản loạn. "
Lê Tấn nghe vậy thì hiểu lão quỷ này chắc lại lo nghĩ được mất nên không dám nói ra . Với tư cách người đứng đầu q·uân đ·ội như lão thì có gì mà lão không nghĩ ra chuyện này cơ chứ. Hẳn cảm thấy lão già này không thú vị làm hắn rất mất hứng lập tức muốn đuổi lão đi .
Hắn nói :" Khanh đã nói vậy thì trẫm không hỏi nữa. Thôi vậy ái khánh trở về đi nếu xảy ra phản loạn thì cứ y như kế mà trẫm và khánh mới bàn mà làm. Mọi chuyện không đáng để lo khanh có thể yên tâm được rồi ."
Thái Uý thấy thái độ của bệ hạ thay đổi nhanh chóng như vậy thì biết mở mình đã làm ngài không vui. Đây rõ ràng là tiết tấu muốn đuổi người . Lão biết ý mà đáp : " Tuân mệnh bệ hạ thần xin cáo lui."
Nói xong thì lão chắp tay hành lễ Lê Tấn đồng ý cho lão cáo lui . Rất nhanh Thái Uý rời đi khỏi ngự thư phòng. Lê Tấn thì quay lại với công việc soạn thảo chương trình cho đoàn sứ thần của mình. Việc này tuy hắn đã giao cho Lễ bộ nhưng hắn vẫn phải tự nghĩ ra một phần khác để còn đối chiếu bổ sung hắn còn muốn mưu lợi từ việc này đâu.
***
Trường Lạc cung nơi Huy Gia Thái Hậu đang dưỡng bệnh người đến rất nhiều. Trong cung thì có Nguyễn Thái Hậu, các vị thái phi thân vương, công chúa . Ngoài ra còn có nhiều người từ ngoài cùng đến đây như vợ chồng An vương, vợ chồng Lữ Côi Vương, Thái sư phu nhân của các trọng thần trong triều, các vị nữ chủ nhân của các phủ tôn thất ở kinh thành . Trường Lạc cung trở nên đông đúc người đến thăm hỏi bệnh tình của Thái Hoàng Thái Hậu, người có bối phận cao nhất Đại Việt hiện thời.
Trong tẩm điện, Huy Gia Thái Hậu đang nói chuyện cùng An vương Thông vương Tự Vương, Minh vương thì bên ngoài nội quan báo lại bệ hạ phái người tới thăm .
Huy Gia Thái Hậu nghe vậy rất khó chịu bà không muốn nhìn thấy Lê Tấn hay người của hắn lúc này. Tuy nhiên dù sao đây cũng là hoàng đế sai xử người đến thăm nên bà không tiện cự tuyệt . Vậy là Nguyễn Nhữ Vi được cho vào gặp mặt.
Nguyễn tổng quản biết đây là một nhiệm vụ khó mà bệ hạ giao cho lão. Lão phải nói làm sao cho Thái Hoàng Thái Hậu không tức giận đặc biệt là khi biết quà mà bệ hạ tặng. Vậy nên lão đi đứng cử chỉ đều rất cẩn trọng trong đầu thì không ngừng suy nghĩ lựa chọn từ ngữ để nói lúc gặp Huy Gia Thái Hậu.
Sau khi vào trong lão thái giám nhanh chóng quỳ xuống hành lễ hô lớn :" Nô tài khấu khiến Thái Hoàng Thái Hậu, chúc Thái Hoàng Thái Hậu vạn an."
Huy Gia Thái Hậu nhìn thấy Nguyễn Nhữ Vi thì có chút căm ghét . Bà có chút hận tên thái giám này ngày đó chính là tên không có bi này đã hiến kế cho bà xuất cung đi rước Lữ Côi Vương . Từ đó để cho Lê Tấn có thể đóng cửa cung thành trộm lên ngôi báu. Khi biết mình bị tên này lừa gạt bà đã muốn g·iết hắn cho hả giận . Nhưng tên này lại nhờ công lớn giúp Lê Tấn lên ngôi mà được phong là nội quan tổng quản hầu cận bên cạnh hoàng đế nên bà không tiện ra tay g·iết hắn.
Bà cảm thấy tội của tên Nguyễn Nhữ Vi này rất to chính tên này đã khiến cho ý định ủng lập Lữ Côi Vương của bà thất bại. Từ đó bà mới phải chịu những điều khó chịu về sau . Nếu là Lữ Côi Vương ngồi trên ngai vàng thì bà đâu có cần phải tức giận mà ngất xỉu. Với tài đức của Lữ Côi Vương khi hắn làm vua bà sẽ an tâm mà nghỉ ngơi, sống cuộc sống an nhàn tuổi già.
Vì vậy sau khi Nguyễn Nhữ Vi hành lễ xong bà không có đáp lại lại hắn mà cứ im lặng không nói không cho hắn đứng dậy nói tiếp hay làm sao. Không khí trong tẩm điện bỗng trở nên trầm xuống.
Nữ chủ nhân nơi này chưa lên tiếng không ai dám tự ý lên tiếng trước. Mấy vị vương gia đều giữ lễ im lặng mà xem . Nguyễn Nhữ Vi lại càng không dám giành lên tiếng . Lúc này đây thấy mãi không được đứng lên thì lão biết mình bị Huy Gia Thái Hậu cố ý làm khó. Lão chỉ có thể quỳ im ở đó mà chờ đợi trong lòng thì vô cùng lo lắng có chút sợ hãi dâng lên. Lão biết vị này có bao nhiêu đáng sợ một người có thể tồn tại trong hậu cung mấy chục năm, lại còn có thể chiếm được địa vị cao như vậy thì tâm tư thủ đoạn không có tầm thường. Lão biết mình có đắc tội qua người phụ nữ này đây có thể nói là quyết định mạo hiểm của lão . Tuy nhiên vì cái chức nội quan tổng quản có quyền lực lớn trong hoàng cung này nên khi ấy lão bất chấp mà làm.
Thời gian cứ thế trôi đi từng thời từng khắc. Không khí trong tẩm điện càng lúc càng trầm lắng, càng đáng sợ . Không ai rõ lúc nào thì chuyện này mới kết thúc.
PS : chiều bác Hello nên đăng sớm chương này. Chương sau còn đang viết 21h mới đăng.