Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 109. An vương giận giữ.
Chương 109.
Sau hai khắc đồng hồ sự im lặng đáng sợ mới được phá vỡ. Huy Gia Thái Hậu không mặn không nhạt mà hỏi :" Ngươi tới đây làm gì ?"
Nguyễn Nhữ Vi biết đây là Huy Gia Thái Hậu ghim lão bà không có cho đứng lên nói chuyện . Lão biết lúc này cần phải nhanh chóng đưa ra lời ứng đối .
Lão nói : " Bẩm Thái Hoàng Thái Hậu bệ hạ sai nô tài đến hỏi thăm tình hình sức khỏe của người."
Huy Gia Thái Hậu nói :" Ồ hoá ra là được chủ nhân sai phái . Ta còn tưởng hôm nay mặt trời mọc ở phía tây rồi nên Nguyễn Đại tổng quản ngươi mới tới chỗ này của ta . Ngày bình thường ta nào có vinh hạnh được gặp ngươi."
Mọi người nghe vậy thì hiểu bà đang móc mỉa Nguyễn Nhữ Vi. Đại tổng quản cũng là hiểu rõ điều này lão ngày thường đương nhiên là tránh tới Trường Lạc cung. Lão biết mình đắc tội vị này nên tránh bà càng xa càng tốt . Sau khi giúp bệ hạ lên ngôi thành công thì lão luôn tâm niệm bản thân phải cố gắng ôm bắp đùi ngài mà sống hết phần đời còn lại. Rõ ràng là bất kỳ ai khác thay thế đương kim bệ hạ thì lão sẽ bị đá ra chuồng gà một cách không thương tiếc . Không chỉ là thất sủng mà tính mạng cũng đáng lo Huy Gia Thái Hậu khi đó sẽ không tha cho hắn.
Cân nhắc một chút lão đáp lời : " nô tài không dám bất kỳ khi nào Thái Hoàng Thái Hậu cho gọi nô tài lập tức đến ngay. Nô tài luôn sẵn sàng nghe sự sai bảo của người. Ngày thường nô tài đúng là có chút bận bịu hầu hạ thánh thượng nên không thường xuyên đến Trường Lạc cung vấn an mong người đừng trách nô tài. "
Huy Gia Thái Hậu nghe vậy thì biết lão thái giám này lại nói lời ma quỷ gạt bà. Tuy nhiên bà biết lão cũng chỉ có thể nói như vậy. Khá khen tên này còn dám lôi hoàng đế ra làm tấm mộc . Hắn viện cớ phải hầu hạ hoàng đế nên mới quên vấn an bà đây cũng chính là muốn ngầm ám chỉ bản thân Nguyễn Nhữ Vi hắn là người của hoàng đế . Huy Gia Thái Hậu không thể ép hắn thái quá càng không nên thương tổn hắn người ta có câu đánh c·h·ó phải ngó mặt chủ. Trường Lạc Cung có thể không coi một tên nội quan tổng quản ra gì nhưng phải để ý không thể quá xúc phạm hoàng đế dù gì lão là thay mặt hoàng đế mà tới.
Huy Gia Thái Hậu tạm bỏ qua không sở đo với tên thái giám này thêm bà hỏi hắn :" Hoàng đế tại sao không tự mình tới ? Hay là nơi này của ta không xứng để đương kim hoàng đế tự hạ thân phận giá lâm."
Lời này của bà khá cay nghiệt, bà muốn nói rõ ràng là đứa cháu đó khinh thường bà nên không thèm đến. Bà vẫn rất hận lời hắn nói sáng nay hắn dám nói bà không xứng . Càng nghĩ lại càng giận, tay bà lại nắm chặt lại nhịp tim có chút tăng.
Nguyễn Nhữ Vi vội vàng đáp :" bẩm Thái Hậu bệ hạ là do quốc sự nặng nề nên không thể tới thăm người lúc này. Chiều nay bệ hạ ở ngự thư phòng xử lý chính sự, ngài vì không yên tâm về sức khoẻ của Thái Hậu nên sai nô tài đến đây thăm xem ngài còn sai nô tài mang theo thuốc quý tới đây để Thái Hậu dùng . "
Lời này của lão vừa ra mọi người đều biết đây chỉ là ngụy biện mà thôi. Từ chỗ hoàng đế tới cung Trường Lạc có xa xôi gì đâu đến thăm một chút rồi đi không mất bao nhiêu thời gian . Huy Gia Thái Hậu nghe nói vậy thì hiểu tên kia đang tránh bà bà thật muốn biết tên kia tặng mình thuốc gì ? Không phải là thuốc độc đi ? Bà nghĩ hắn không dám, dù hắn có không ưu bà bảo nhiêu đi chăng nữa cũng không dám công khai g·iết bà . G·i·ế·t bà nội đó chính là đại bất hiếu người đời sẽ phỉ nhổ trời đất không dung .
Bà hỏi Nguyễn Nhữ Vi: " Ngươi nói hoàng đế tặng ta thuốc quý . Ta muốn biết ngươi đem đến thuốc gì vậy ?"
Nguyễn Nhữ Vi nghe vậy thì có chút ngập ngừng hắn nghĩ lại thật có chút không dám nói. Vậy nên hắn cứ cúi đầu nhìn xuống đất môi cắt chặt lại không có trả lời.
Huy Gia Thái Hậu thấy vậy thì giận dữ bà quát hỏi :" Đại tổng quản đây là khinh thường bà già này nên ta hỏi mà ngươi không thèm đáp sao ?"
Nguyễn Nhữ Vi vội vàng nói :" bẩm Thái Hậu, nô tài không dám có cho nô tài 100 lá gan nô tài cũng không dám như vậy."
Huy Gia Thái Hậu nghe vậy thì vặn hỏi :" Thế sao ta hỏi mà ngươi không đáp ?"
Nguyễn Nhữ Vi đáp :" bẩm Thái Hậu, nô tài không đáp là vì nô tài có điều khó nói ."
Huy Gia Thái Hậu nghe vậy thì suy nghĩ một chút xong bà hừ lạnh một tiếng hỏi lại :" Ngươi có gì mà khó nói ? Chẳng nhẽ hoàng đế tặng ta là thuốc độc hay sao ?"
Nguyễn Nhữ Vi nghe vậy thì càng gấp lão vội vàng nói : " bẩm Thái Hậu, bệ hạ nào dám làm vậy . Thực ra bệ hạ tặng là ....là...."
Lão cứ là mãi mà không nói hết câu khiến Huy Gia Thái Hậu càng giận bà quát lớn :" là cái gì ? Ngươi nói rõ cho ta nghe xem ."
Nguyễn Nhữ Vi bỗng nhỏ giọng mà nói :" bẩm thái hậu là nhân sâm Triều Tiên ." - Nói xong lão liền cúi gầm mặt xuống lòng tràn đầy lo sợ. Lão chuẩn bị sẵn tâm lý chờ đợi cơn thịnh nộ từ phía Huy Gia Thái Hậu.
Huy Gia Thái Hậu nghe Nguyễn Nhữ Vi trả lời thì máu lại dồn lên não . Bà thực sự quá giận rồi bà cho rằng thằng cháu quý hoá của mình không dám đưa thuốc độc tới. Hắn đúng là không có đưa thuốc độc tới hắn là đưa nhân sâm là nhân sâm Triều Tiên thượng hạng đi. Ai cũng rõ với tình hình của bà bây giờ dùng thuốc độc chưa chắc đ·ã c·hết vì còn có thể có cơ hội giải độc nhưng dùng nhân sâm thì chắc chắn c·hết tươi dù có là thần y cũng không cứu được. Hắn muốn bà c·hết cho khuất mắt đây mà càng nghĩ càng giận bà không chịu nổi cơn tức này. Cuối cùng hai mắt Huy Gia Thái Hậu tối sầm bà lại ngất đi lần nữa đây đã là lần thứ hai trong ngày.
Mọi người xung quanh loạn cả lên mấy đứa nhỏ thì hoảng sợ gọi tổ mẫu An vương thì hiểu chuyện hơn ngay lập tức chạy đi gọi thái y . Rất nhanh Triệu thái y lại tới xem cho Huy Gia Thái Hậu, lão càng xem mặt mũi càng khó coi. Tình hình của bà chuyển xấu hơn rồi rõ ràng lại bị người nào đó chọc cho tức giận nên mới vậy.
Lão bực tức mà nói :" Là vị nào lại chọc giận Thái Hậu vậy ? Thần đã nói rất rõ là không được để người tức giận thêm nữa cứ vậy vài lần thì đừng nói là thần dù là thần tiên cũng cứu không nổi."
Lão thật tức giận một bên lão dốc hết bản lĩnh cứu chữa quay đi quay lại thì có người phá đám. Nếu không phải đây là hoàng cung, các vị ngồi đây đều là thân phận tôn quý thì lão đã chửi mẹ nó rồi cắp đít mà đi . Làm thầy thuốc tức giận nhất là những lúc này cảm thấy mọi công sức cố gắng của mình thật vô nghĩa . Kiểu như một người cố gắng đắp một bức tượng đất, đến khi sắp hoàn thành thì một người khác giơ chân đạp một phát đổ sầm mọi công sức đổ xuống sông xuống biển hết. Càng nghĩ càng tức, lão cũng thấy mình muốn thổ huyết mà ngất đi đến nơi rồi.
Bốn vị vương gia im lặng như tờ không ai dám trả lời câu hỏi này. Không nhẽ nói là hoàng đế cố ý chọc giận tổ mẫu chuyện này có thể hiểu trong lòng nhưng không thể nói ra với người ngoài.
An vương cảm thấy giận hắn cũng không thể trả lời như vậy với lão Thái y. Ánh mắt hắn chuyển qua nhìn Nguyễn Nhữ Vi một ánh mắt đầy giận dữ. Tất cả là tại tên nô tài này là tên khốn này khiến tổ mẫu tức giận . An vương tạm thời phải tìm một nơi trút cơn bực tức này thế là hắn phi thẳng một cước vào bụng Nguyễn Nhữ Vi. Tiếp theo đó là tiếng Nguyễn đại tổng quản la khóc lão bị An vương đạp liên tục nhiều đạp không có chút thương tiếc nào. Hắn cứ thế mà trút giận lên tên cẩu nô tài này.
Mọi người xung quanh đứng hình mất một lúc trước hành động này của An vương. Không ai nghĩ hắn lại h·ành h·ung người khác ngày tại đây vào lúc này.
Triệu thái y thấy An vương làm vậy thì cho là Nguyễn Nhữ Vi đã chọc giận Thái Hậu lão cảm thấy hắn đáng đánh đồ c·h·ó nô tài. Lão thầm khen ngợi An vương làm đúng lắm lòng thầm cỗ vũ hắn đánh mạnh vào đ·ánh c·hết đồ không có bi đó đi.
Ba vị vương gia khác sau khi tỉnh lại thì vẫn câm nín bọn họ thực sợ cái bộ dạng b·ạo l·ực này của đại ca. Qua một lúc lâu mà thấy An vương không có dấu hiệu nào muốn dừng lại thì Thông vương có chút sốt ruột. Hắn thật lo lắng sẽ xảy ra c·hết người, như vậy thì không hay rồi. Nơi này là tẩm cung của tổ mẫu sẽ không may mắn. Chưa kể tên thái giám kia là người của nhị hoàng huynh người đang là đương kim hoàng đế. Đại ca làm vậy có chút không nể mặt mũi nhị ca rồi.
Thông vương lên tiếng can ngăn :" Đại ca huynh ngừng lại đi còn đánh nữa sẽ c·hết người đó. "
An vương đang cơn nóng giận hắn trả lời :" c·hết thì c·hết, chỉ là một tên thái giám c·h·ó c·hết ta thích g·iết thì g·iết đệ lo cái gì ."
Thông vương vội nói :" huynh không thể g·iết hắn, ít nhất là tại đây lúc này không thể được ."
An vương dừng lại ngoái đầu hỏi :" Tại sao lại không được?"
Thông vương đáp :" đây là tẩm cung của tổ mẫu huynh g·iết người ở đây sẽ khiến sát khí ảnh hưởng đến sức khỏe của người chưa kể c·hết người là việc không may mắn."
An vương nghe vậy thì từ bỏ ý định đạp c·hết tên thái giám tổng quản này. Hắn lại gần ngắm nhìn tổ mẫu. Hắn hỏi :" Triệu thái y, bệnh tình của tổ mẫu thế nào? Không nguy hiểm đến tính mạng chứ ?"
Triệu thái y đáp :" bẩm vương gia bệnh tình của Thái Hậu có chuyển biến xấu. Tuy nhiên vẫn chưa đến mức nguy hiểm đến tính mạng . Thần sẽ châm cứu cho người sau đó cho uống thuốc trong hôm nay người có thể tỉnh lại . Tiếp đó thì cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian dài sẽ khoẻ lại . Quan trọng là không thể để Thái Hậu tức giận thêm lần nào nếu người lại tức giận mà ngất đi thêm lần nữa thì rất khó nói. Vậy nên không thể để ai chọc người tức giận mới là ưu tiên bây giờ."
An vương nghe vậy thì trầm ngâm một lúc xong đó hắn nói :" được, ngươi chịu trách nhiệm trị bệnh cho tổ mẫu ta chịu trách nhiệm không để ai chọc tức người thêm nữa."
Nói xong hắn quay lại chỗ Nguyễn Nhữ Vi đang nằm bẹp dí dùng tay nắm lấy chân phải của hắn từ từ kéo đi .
Thông vương thấy vậy biết sắp xảy ra chuyện không hay nên vội vàng đuổi theo . Hắn hỏi :" đại ca huynh muốn làm gì ?"
An vương nhìn em trai mà đáp : " đương nhiên là đi tìm tên kia ta phải đi hỏi xem hắn định g·iết tổ mẫu thật sao ?"
Thông vương vội ôm lấy chân đại ca của mình hắn biết không thể để đại ca đi tìm nhị hoàng huynh vào lúc này. Đại ca đang rất không bình tĩnh gặp nhị hoàng huynh có thể sẽ ăn nói không chuẩn mực. Nhị hoàng huynh bây giờ là hoàng đế đó chưa kể huynh ấy xưa nay tính khí cũng không tốt vào đâu. Hai ông anh trai này của hắn mà đụng nhau lúc này thì e rằng đại ca sẽ thảm rồi.
An vương bị em trai kéo chân thì tức giận hắn nói :" Thọ đệ ngươi buông tay cho ta."
Thông vương kiên quyết nói :" đệ không buông, huynh có nói gì đệ cũng không buông."
An vương thấy nói không được thì dùng b·ạo l·ực hắn túm cổ Lê Thọ ném qua một bên. Thông vương b·ị đ·au nên đành nằm im bất lực mà nhìn đại ca đi tìm người anh trai khác của hắn gây chuyện. Hắn là có tâm cản lại nhưng mà vô lực a hắn mới 10 tuổi còn đại ca đã trưởng thành, cơ thể lại to cao lực lưỡng hắn không ngăn nổi An vương.
Thế là một đoàn người chạy ra thấy cảnh An vương ném em trai rớt cái bịch sang một bên. Xong đó hắn tiếp tục cầm chân kéo lê Nguyễn Nhữ Vi như một con c·h·ó c·hết mà đi.