Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 11. Nông gia làm sao sinh tồn.

Chương 11. Nông gia làm sao sinh tồn.


Lê Tấn bỗng thấy mình thật ngu ngốc. Đúng vậy a đám vương công đại thần nhà nào chả có điền lộc, gia sản khổng lồ. Bọn họ xem bổng lộc triều đình phát cho có chứ có ai sống dựa vào bổng lộc đâu. Câu hỏi của hắn thật là vô nghĩa mà.

Không cam chịu mất mặt hắn quyết tâm tìm điểm đột phá. Hắn lại hỏi :" Các vị ái khanh, trẫm lại hỏi các vị một câu. Nếu một nông hộ bình thường mà thu hoạch mùa màng cả năm không đủ nuôi sống gia đình năm sau, trong nhà cũng không còn gì tích s·ú·c thì bọn họ phải làm sao sinh tồn? Lúc nãy Thái sư đã trả lời lần này bắt đầu từ Thái Uý đi."

Thái Uý Lê Quảng Độ đáp : "thần cho rằng bọn họ có thể giảm bớt nhân khẩu trong nhà. Cách thì có nhiều, ví dụ như có con trai khoẻ mạnh có thể đi tòng quân, vừa được nuôi ăn mặc lại được lĩnh tiền lương, theo quy định gia đình còn được miễn thuế khoá về sau. Nếu không có con trai lớn thì có thể để con nhỏ tới nhà giàu làm người hầu, thậm chí nếu muốn có thể toàn gia đi làm thuê cho nhà giàu kiếm cơm."

Lê Tấn nghe vậy có cảm thấy cách này có thể dùng ở quy mô hộ gia đình nhưng áp dụng vào quốc gia có chút khó làm, hắn không thể đem cả Đại Việt đi làm thuê đi. Nghiêng đầu một chút hắn lại nói : "đến lượt Thái Bảo trả lời."

Thái Bảo Lữ Côi Vương Lê Bình đáp : "ngoài cách của Thái Uý ra thần còn cho rằng bọn họ có thể bán đi ruộng đồng của mình để lấy tiền mua lương thực . Vậy có thể vượt qua rồi."

Lê Tấn nghe vậy thì trong lòng tức giận, đây là cách c·h·ó má gì chứ, bán hết ruộng đồng thì nông hộ lấy gì trồng trọt, ăn hết tiền bán ruộng lại lấy gì sống. Thật là ngu xuẩn mà, chẳng nhẽ quốc khố không đủ hắn lại học theo đem đất đai tổ tiên để lại bán cho lân bang lấy tiền, như vậy thì hắn còn làm đế vương cái rắm.

Lê Tấn mặc dù rất muốn chửi Lữ Côi Vương đầy máu c·h·ó nhưng hắn kiềm chế lại. Hắn lệnh: " Tả Tướng Quốc, đến lượt khanh."

Bùi Xương Trạch đáp : "Thần cho rằng bọn họ còn có một cách đó là đi xin . Gần thì có thể xin anh em họ hàng, làng xóm mỗi nhà một chút. Xa thì có thể chờ làm mùa xong thì để lại một người trông nhà những người khác có thể chống gậy đi hành khất một đoạn thời gian."

Lê Tấn nghe xong thì thấy có lý, có thể xin ăn. Nhưng vấn đề của hắn bây giờ là quốc khố, cách này khó mà áp dụng. Hắn lại lệnh:" Hữu Tướng Quốc, khanh nói xem."

Đàm Văn Lễ đáp : " thần vốn xuất thân từ vùng quê nên thần rõ ràng trong trường hợp này dân chúng đa số làm theo một cách. Đó là lên rừng đào thêm củ rừng, cây măng, hái thêm ít rau quả dại về ăn qua bữa. Nếu không phải cả vùng cùng xảy ra n·ạn đ·ói ăn sạch sản vật núi rừng thì cố gắng vào núi kiếm ăn vẫn có thể sống qua ngày."

Lê Tấn nghe vậy cũng biết lời này có lý, tuy nhiên không thể áp dụng lên việc giải quyết vấn đề quốc khố. Hắn lại lệnh : " Nguyễn Thượng Thư, đến lượt khanh."

Nguyễn Quang Mỹ đúng là binh bộ thượng thư suy nghĩ thiên mã hành không lão liền đáp : "không đủ lương ăn thì có thể đi c·ướp, muốn làm nhỏ thì kiếm chỗ vắng vẻ c·ướp người qua đường, lớn hơn chút thì kiếm sơn trại nào gia nhập rồi cùng nhau làm, như vậy thì được rồi."

Lê Thái Uý cũng không dám nói ra chuyện đi c·ướp vậy mà lão dám nói. Đây chẳng phải là vẽ đường cho hươu chạy sao. Khuyến khích dân chúng c·ướp b·óc, lại còn lập sơn trại nữa. Lão là Binh bộ thượng thư mà dám nói ra lời này, thật là làm mọi người trong phòng kinh ngạc. Có người trong lòng thầm phỉ nhổ lão là đồ thổ phỉ.

Lê Tấn nghe xong thì hoài nghi nhân sinh nhìn lão. Mẹ kiếp, vậy cũng được, nhưng nghĩ lại hắn cảm thấy đây cũng là cách hay. Chỉ là bây giờ Quốc Khố thiếu tiền nhiều lắm, hắn muốn c·ướp bù vào trước mắt cũng không biết tìm ai c·ướp. Hắn lại ra lệnh : "Bùi Thượng Thư, đến lượt khanh."

Lại bộ thượng thư Bùi Minh Lễ nói : "thần cho rằng bọn họ có thể b·án t·hân làm nô cho đại hộ nhân gia. Thần từng thấy có những gia đình cả nhà b·án t·hân làm nô cho nhà giàu để cầu miếng ăn sống qua ngày."

Lê Tấn nghe xong nhíu mày, dân chúng túng quẫn đến mức như vậy thật là đau lòng, cách này cũng không thể học theo. Hắn lệnh : "Ngô Thượng Thư, đến lượt khanh."

Công bộ thượng thư Ngô Minh đáp : "mùa màng thu hoạch không đủ theo thần thấy còn có thể kiếm thêm tiền bằng cách khác. Bọn họ có thể làm thêm nghề thủ công, nữ nhân có thể dệt may thêu thùa, nam nhân có thể ra ngoài làm công xây dựng, làm đồ mỹ nghệ . Chỉ cần siêng năng thần cho rằng tối thiểu sẽ đủ ăn."

Lê Tấn nghe vậy thấy có lý cách này có thể học hỏi . Tuy nhiên cũng có chút khó khăn. Hắn lại lệnh:" Dương Thị Lang, đến lượt khanh."

Dương Nguyên Trực đáp : " bẩm bệ hạ ngoài những cách mà các vị đai nhân đã nêu thì thần còn nghĩ ra hai cách. Thứ nhất là đi vay, bọn họ có thể vay người quen cũng có thể mang khế nhà đất đi vậy vay lãi chút tiền, đợi năm sau thu hoạch khấm khá thì hoàn lại khoản vay. Thứ hai là tiết kiệm, ví dụ như trước đây ngày ăn hai bữa nay mỗi ngày chỉ một bữa hoặc có thể trước đây ăn cơm trắng này chuyển qua nấu cháo loãng tạm cầm cự qua ngày."

Lê Tấn mắt bỗng sáng ngời Dương Nguyên Trực đúng là đại gia về chuyện chi dùng, cả hai cách hắn nói đều phi thường tốt có thể áp dụng vào việc nước. Hắn trong đầu được dẫn dắt bắt đầu phác hoạ ra một kế hoạch cơ bản. Hắn nói : "Dương ái khánh nói có lý, chúng ta có thể tiết kiệm, mọi người đều cùng nhau tiết kiệm thì quốc khố tiền lương có thể đủ dùng. Chuyện vay tiền cũng có thể tiến hành, để trẫm suy nghĩ thêm một chút."

Trong lúc Lê Tấn đang suy nghĩ thì đại thần nhóm trong lòng cũng thầm tính toán. Bệ hạ nói tiết kiệm không phải là muốn cắt giảm bổng lộc của quan viên đi. Mặc dù đối với bọn họ ảnh hưởng không lớn nhưng quan viên cấp thấp không có sản nghiệp tương đối mà nói cắt giảm bổng lộc sẽ nhiều người lâm vào cảnh khó khăn. Với lại tiền bổng lộc tuy ít thì thịt muỗi cũng là thịt, không ai muốn chịu thiệt về mình.

Lê Tấn mắt nhìn lên nóc điện, tay gõ gõ nhẹ từng nhịp vào bàn suy nghĩ. Sau một khắc đồng hồ hắn đưa ra cho mình quyết định . Hắn dụ lệnh : "Các vị ái khanh, trẫm quyết định ban hành một quy định mới về việc chi dùng tiền lương trong quốc khố. Các khanh cùng nghe xem ổn không, có gì góp ý cho trẫm."

"Xin mời bệ hạ nói chúng thần xin kính cẩn lắng nghe." -Đại thần nhóm đồng thanh nói.

Lê Tấn hắng giọng nói "trẫm định ra quy củ mới như sau :

+ Thứ nhất thuế khoá năm trước dùng cho chi dùng năm sau điều này là lão quỷ củ không có gì khác.

+Thứ hai chia tiền lương thuế khoá hàng năm làm mười t hành để phân bổ chi tiêu cho năm sau.

+ Thứ ba trong mười thành đó thì sẽ dùng một thành cho cung đình chi dùng."

Nhà vua nói đến đây cả nhóm đại thần đều sửng sốt, Cung đình chi tiêu chỉ chiếm một thành cái này là giảm bao lớn, có thể tiết kiệm rất nhiều tiền. Ví như năm nay cung đình chi tiêu chiếm trăm năm mươi vạn quan có dư, nhưng nếu áp dụng quy định mới chỉ dùng một thành thì chỉ có hơn 34 vạn quan. Như vậy làm sao đủ nuôi sống trong cung mấy ngàn người, đã vậy còn ăn mặc xa hoa, lễ nhạc, yến tiệc, cầu đảo các thứ. Trong cung tiêu dùng cái nào mà không thiên văn số tự. Bệ hạ đây là muốn tự mình tiết kiệm, nhưng trong cung các quý nhân khác sao có thể chịu đây, xưa nay trong cung luôn là xa hoa như vậy. Cả đám đại thần đều chắp tay nói : "bẩm bệ hạ chuyện này không ổn . "

Lê Tấn hỏi lại : "sao lại không ổn, các khanh nói trẫm nghe ? "

Thái sư đứng ra tấu :" bẩm bệ hạ, cung đình chi tiêu hàng năm xưa nay đến cả trăm vạn, giống như năm ngoái trên 150 vạn. Bây giờ bệ hạ giảm xuống còn ba mươi mấy vạn sao mà đủ dùng."

Lê Tấn nói :" Cung đình trẫm làm chủ, trẫm bảo đủ là đủ, các vị ái khanh không phải lo, trẫm sẽ tự có cách. "

Bệ hạ đã quyết tâm như vậy đại thần nhóm cũng không dám nói thêm. Trong lòng mọi người thầm nghĩ bệ hạ sớm sẽ hối hận thôi, chuyện này sẽ dẫn phát trong cung gà bay c·h·ó sủa, ngài cứ chờ mà xem.

Chương 11. Nông gia làm sao sinh tồn.