Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 110. Cãi vã.
Chương 110.
Lê Tấn đang ngồi trong ngự thư phòng làm việc bỗng có nội quan chạy vội vào gần cửa giọng hoảng hốt kêu lớn :" không hay rồi bệ hạ, xảy ra chuyện lớn rồi."
Đỗ Khắc Hải thấy tiểu thái giám không hiểu quy củ như vậy thì vội vàng đe : " hỗn xược không hiểu phép tắc sao ?"
Thái giám bên ngoài vội vàng nói :" đại giám tiểu nhân vì quá sợ hãi mà làm sai . Mong ngài trách phạt ."
Trong khi Đỗ Khắc Hải đang định lên tiếng răn dạy thì Lê Tấn ở phía trong lên tiếng. Hắn hỏi :" Có chuyện gì ?"
Đỗ Khắc Hải khẽ liếc mắt bảo tên kia khẽ nói nhỏ báo lại cho hắn biết để hắn vào bẩm lên bệ hạ. Tên thái giám kia thấy vậy liền ghé lại gần tai Đỗ Khắc Hải nói nhỏ điều gì. Càng nghe gương mặt Đỗ Khắc Hải càng khó coi . Sau khi nghe rõ đầu đuôi mọi chuyện hắn ra hiệu tên kia đứng yên bản thân quay vào bẩm báo.
Đỗ Khắc Hải nói :" bẩm bệ hạ Chuyện là An vương tới đây muốn xin gặp bệ hạ. "
Lê Tấn hỏi lại :" An vương tới thì truyền hắn vào gặp đi."
Đỗ Khắc Hải tuân lệnh quay đầu đi ra bỗng Lê Tấn lại hỏi :" Mà An vương tìm trẫm thì có gì đâu mà tên kia có vẻ hoảng hốt vậy?"
Đỗ Khắc Hải nghe vậy thì ngừng bước quay đẩu lại đáp :" Bẩm bệ hạ An vương tới còn mang theo một người ."
Lê Tấn lại hỏi :" hắn đem theo ai ? Là mang theo thần tiên hay là ma quỷ mà doạ tên kia như vậy ?"
Đỗ Khắc Hải đáp :" bẩm bệ hạ An vương mang theo đại tổng quản tới đây ạ."
Lê Tấn lại càng hoài nghi mang theo Nguyễn Nhữ Vi thì có gì đâu mà khiến bọn họ hốt hoảng vậy . Vậy nên hắn hỏi :" mang theo Nguyễn Nhữ Vi thì làm sao vậy? Chẳng nhẽ hắn đi một chuyến Trường Lạc cung, trở lại thì thành tu la rồi sao ?"
Đỗ Khắc Hải đáp :" bẩm bệ hạ, cách mang người của An vương có chút đặc biệt ."
Lê Tấn nghe vậy thì khẽ nói :" Ồ ! Cụ thể thế nào ? "
Đỗ Khắc Hải đáp :" An vương là kéo đại tổng quản tới đây vậy nên nhìn từ xa đại tổng quản có chút khó coi."
Lê Tấn nghe vậy thì sửng sốt hắn hỏi : " Ý ngươi nói kéo là thế nào ? Là An vương bắt ép lôi kéo Nguyễn Nhữ Vi sao ?"
Đỗ Khắc Hải nói :" Bẩm bệ hạ An vương là kéo lê đại tổng quản mà đi. Theo phía ngoài báo lại thì hình như đại tổng quản đã bất động rồi. Không rõ ngài ấy sống c·hết ra sao chuyện là như vậy thưa bệ hạ."
Lê Tấn nghe vậy thì khẽ nhíu mày trong đầu tự hỏi . An vương đây là có ý gì ? Hắn đánh Nguyễn Nhữ Vi sao ? Tại sao hắn làm thế ?
Lê Tấn không rõ cho nên quyết định tự mình đi xem . Hắn nói :" đi Trẫm phải đi coi hoàng huynh hỏi xem chuyện này là làm sao ? "
Nói xong hắn đứng lên bước đi, nhanh chóng ra ngoài . Đỗ Khắc Hải biết ý nên không nói thêm gì mà cứ thế đi theo phía sau bệ hạ.
Ra tới sân lớn trước ngự thư phòng, đập vào mắt Lê Tấn là hình ảnh ông anh trai đang đi đi lại lại trong sân ở giữa sân thì là một người mặc áo nội quan đang nằm lù lù một đống đó hẳn là Nguyễn Nhữ Vi rồi. Lê Tấn không rõ chuyện gì xảy ra nên lớn tiếng hỏi :" An vương ngươi đến gặp trẫm là muốn làm gì ?"
An vương đang đi lại lâm vào suy nghĩ nghe thấy tiếng Lê Tấn thì quỳ xuống hành lễ hô lớn :" bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế."
Lê Tấn nói :" được rồi, cho ngươi miễn lễ đứng lên nói chuyện ."
An vương tạ ơn rồi đứng lên . Lê Tấn lại hỏi lại :" An vương, ngươi nghe rõ trẫm hỏi gì sao ? "
An vương đáp : " bẩm bệ hạ thần nghe rõ."
Lê Tấn nói:" đã nghe rõ thì trả lời đi ngươi tới đây là muốn làm gì ?"
An vương đáp :" bẩm bệ hạ thần muốn tìm bệ hạ nói chút chuyện nhà. "
Lê Tấn liếc hắn rồi lại nhìn về phía Nguyễn Nhữ Vi mà hỏi :" Là vậy sao ? Vậy Nguyễn Nhữ Vi đây là như thế nào ? "
An vương mặt không đổi sắc mà nói :" đúng là vậy thần tới đây là muốn cùng bệ hạ nói chuyện nhà. Còn đại tổng quản không may bị ngã mà ngất đi thần thấy vậy nên khi đến đã tiện tay đưa hắn trở về."
Đám thái giám cung nữ đang lén nhìn xem nghe được như vậy thì trong lòng thầm khinh bỉ An vương. Làm gì có ai đưa người như hắn đây rõ ràng là h·ành h·ạ người ta mà nói như mình làm việc tốt vậy. Đường đường là thân vương mà nói ra lời như vậy đúng là vô sỉ.
Lê Tấn nghe vậy thì muốn chửi thề mẹ kiếp Lê Tuân ngươi thấy trẫm giống đồ ngu sao . Dám trợn mắt nói láo đã thế còn nói láo khó nghe như vậy. Hắn muốn chửi nhưng không thể dù sao nơi đây cũng nhiều người . Hắn phải giữ chút hình tượng cho bản thân cũng phải giữ thể diện cho tên kia dù sao hắn vẫn là đại ca .
Hắn nói :" Được rồi, ngươi đi theo trẫm chúng ta vào trong nói chuyện. " - nói xong hắn quay đầu đi vào .
Đi được mấy bước bỗng hắn dừng lại ra lệnh :" Đỗ Khắc Hải ngươi đem Nguyễn Nhữ Vi đi chữa trị nhớ gọi Quách thái y xem cho hắn. Còn nữa đuổi tất cả mọi người cách xa một chút trẫm cùng An vương có điều quan trọng cần nói người khác không thể nghe. "
Đỗ Khắc Hải đáp :" tuân mệnh bệ hạ nô tài lập tức làm ngay." - ngay sau đó hắn ra hiệu cho hai thái giám tới đưa Nguyễn Nhữ Vi đi chữa trị . Ngoài ra gần ngự thư phòng lập tức vắng bóng người tất cả mọi người đều được lệnh tránh đi.
Lê Tấn đi trước tiến vào trong thư phòng An vương thì đi phía sau hắn hai trượng. Tiến vào trong nội thư phòng Lê Tấn bỗng dừng lại . Hắn không quay đầu mà cứ quay lưng hỏi An vương :"ngươi đánh sao?"
An vương đáp :" Phải là ta đánh ."
Lê Tấn lại hỏi :" ngươi đây là muốn làm gì?"
An vương không đáp mà hỏi lại :" ta cũng muốn biết ngươi là muốn làm gì ?"
Lê Tấn nghe vậy thì đầy nghi hoặc hắn hỏi lại : " làm gì là làm gì ? Ta không hiểu ý của ngươi muốn hỏi ?"
An vương nghe vậy thì giận tên em trai này lại cố tình giả ngu không hiểu lời hắn . Trò này thật quá quen thuộc từ nhỏ đã vậy mỗi khi tên này làm sai gì hay là chuyện hắn không muốn nói thì y rằng lại giả ngu tỏ vẻ không hiểu người khác nói gì. Phụ hoàng tổ mẫu đều không biết nên toàn cho là hắn thật ngu dốt không hiểu câu hỏi vậy là chỉ có thể lắc đầu cho qua . Hắn thì không giống vậy tại cái trò giả ngu này là Lê Tấn học của hắn làm sao hắn lại không biết cơ chứ.
Hắn lớn tiếng mà hỏi :" ngươi định g·iết tổ mẫu thật sao ?"
Lê Tấn nói lại :" đại ca cơm có thể ăn bậy nhưng lời không thể nói bậy nha. Ngươi nói vậy là ý gì ? "
An vương lớn tiếng hơn mà nói : " Ngươi còn giả ngu với ta . Nhị đệ ngươi nên nhớ trò này là ta dạy ngươi vậy cho nên không cần diễn tiếp. Chúng ta nói chuyện với nhau một cách thẳng thắn đi."
Lê Tấn đáp :" Được, thẳng thắn thì thẳng thắn. Ta còn sợ nói chuyện với ngươi sao . Có gì muốn nói thì nói đi ."
An vương nói :" Tốt, vậy ngươi nói cho ta biết ngươi định g·iết c·hết tổ mẫu mới vui lòng sao ?"
Lê Tấn lại hỏi :" Căn cứ vào đâu mà ngươi nói như vậy ? "
An vương thật tức điên, tên khốn kiếp đã nói là thẳng thắn mà hắn còn hỏi vòng quanh. Vậy là hắn gằn giọng nói :" Ngươi là muốn làm gì ngươi tại sao cố ý chọc tổ mẫu tức giận. Ngươi có biết mình đã làm người giận đến ngất xỉu mấy lần rồi sao ? Đặc biệt là hôm nay tình hình của tổ mẫu đã rất xấu thái y đã nói không được để người tức giận thêm mà hại thân. Ngươi thì hay lắm cố tình phái Nguyễn Nhữ Vi đi chọc cho tổ mẫu tức giận khiến bà lại ngất xỉu. Vậy nên ta mới phải chạy đến đây hỏi xem ngươi là muốn làm gì ? Là muốn g·iết tổ mẫu sao ?"
Lê Tấn nghe vậy cũng không chịu để yên hắn lớn tiếng phản bác lại :" Là ta cố ý đi chọc tổ mẫu sao ? Là bà ấy cố ý nhằm vào ta ta đây chỉ là phản kích mà thôi. Bà ấy không chịu nổi sự phản kích của ta nên mới ngất xỉu. Đại ca ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi xem là ta sai sao ? Là ta cố ý tìm tổ mẫu gây chuyện sao ?
Không phải là bà ấy cố ý tìm ta gây chuyện . Đầu tiên vào ngày ta lên ngôi bà ấy đã cố ý làm khó đủ điều còn ép ta phải hạ chiếu lập quân lệnh trạng bây giờ tờ chiếu đó còn dán ở khắp thiên hạ kìa ngươi có rảnh đi xem một chút đi. Vậy vẫn chưa xong bà ấy còn tổ chức một đám người cùng nhau chống lại ta muốn lật đổ ta . Đỉnh điểm là sáng hôm nay bà ấy bất chấp quy củ mà tham gia triều hội. Mục đích là gì chứ là muốn dùng ý trời lòng người thiên hạ để ép ta thoái vị. Ta là dùng hết khả năng mới qua được một kiếp sáng nay .
Ngươi chỉ thấy bà ấy bị trẫm làm tức ngất xỉu nhưng ngươi có nghĩ xem nếu bà ấy không tức ngất xỉu mà cười tươi vui vẻ thì ta sẽ ra sao không ? Một vị vua bị phế sẽ thảm như nào ngươi biết sao ? Đó là việc mà bà nội nên làm với cháu mình sao ? "
Hắn bỗng dừng lại quay đầu nhìn về phía An vương đang im lặng đứng đấy . Hắn hét lên :" Đại ca bây giờ ngươi vẫn thấy tất cả là lỗi của ta sao ?"
Câu này hét ra như mang theo sự tức giận kèm một chút uất ức trong lòng hắn. Hắn thật muốn gào thét mà nói ra những lời này lâu rồi. Chỉ là không có ai thích hợp để hắn đem những lời chất chứa trong lòng này nói ra . Trên đời này có lẽ chỉ có Lê Tuân là thích hợp nhất để nghe những lời này của hắn. Lúc này đây hắn cảm thấy lòng mình đỡ khó chịu hơn sự bí bách bao lâu nay được giải toả ra hết.
An vương nghe vậy thì cũng không biết nói gì . Hắn biết chuyện này ai cũng có lý của mình . Tổ mẫu không tin Lê Tấn có thể làm một vị vua tốt nên tìm mọi cách kéo hắn xuống. Còn Lê Tấn thì dùng mọi cách để bảo vệ ngai vàng của mình hắn phải làm vậy vì bảo vệ bản thân mình cũng là bảo vệ những người khác trong nhà này những công chúa hoàng tử của phụ hoàng trong đó có cả Lê Tuân. An vương luôn là không ủng hộ ai hắn vẫn luôn tránh xa cuộc tranh đấu này. Tuy nhiên hắn thấy hôm nay Lê Tấn đã làm hơi quá rồi.
Hắn nhẹ lời mà nói :" Ta không muốn xen vào chuyện tranh đấu của ngươi và tổ mẫu chỉ là ngươi làm hơi quá rồi . Hôm nay trên triều ngươi đã chiến thắng tuyệt đối, đã khiến tổ mẫu giận đến thổ huyết. Ngươi hoàn toàn không cần thiết lại chọc người ngất đi thái y nói còn như vậy vài lần thì tổ mẫu sẽ đi gặp gia gia phụ hoàng luôn đó. "