Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 111. Hiếu đạo.

Chương 111. Hiếu đạo.


Chương 111.

Lê Tấn nghĩ không ra mình đã làm gì mà đại ca bảo hắn lại chọc tổ mẫu rồi. Vậy nên hắn khẽ nói :" Từ sau khi hạ triều thì ta biết rõ tổ mẫu không muốn gặp ta lúc này cho nên ta luôn tránh không có tới Trường Lạc cung. Tại sao ngươi lại nói ta chọc giận tổ mẫu khiến bà ngất đi."

An vương nghe vậy lại tức giận, tên này vẫn cố tình giả ngu . Hắn lớn giọng hỏi : "không phải là ngươi cố tình phái Nguyễn Nhữ Vi đến chọc tổ mẫu tức giận sao ? Dám làm mà không dám nhận, ngươi còn là hoàng đế sao ?"

Lê Tấn nghe vậy thì khó hiểu đầu bắt đầu suy nghĩ. Là Nguyễn Nhữ Vi cố ý chọc tổ mẫu sao ? Không đúng đi tên đó vẫn rất khôn khéo kia mà sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Hay là lão thái giám hôm nay lại bị sao rồi nên mới làm sai chuyện chọc tổ mẫu nổi giận. Chắc là vậy rồi, cho nên đại ca mới đánh hắn ác như vậy. Mà rốt cuộc hắn đã làm gì vậy.

Quá tò mò nên hắn hỏi :" Nguyễn Nhữ Vi tại cung Trường Lạc đã làm gì rồi ?"

An vương hỏi lại : " không phải là ngươi sai hắn làm như vậy sao ? Bây giờ còn ra vẻ mình không biết ?"

Lê Tấn có chút khó chịu tên khốn này thái độ rất không tốt, ta là em ngươi nhưng cũng là hoàng đế đó . Tuy nhiên bây giờ không phải lúc so đo hắn hỏi lại :" cụ thể là đã xảy ra chuyện gì ? Ngươi không nói rõ làm sao ta biết có phải mình an bài hay không ?"

An vương tức giận nói :" có phải ngươi đã đã sai Nguyễn Nhữ Vi tới cung Trường Lạc, còn đem theo thuốc tặng tổ mẫu hay không ?"

Lê Tấn vẫn không hiểu chuyện này có vấn đề gì . Hắn nói : " đúng là vậy ta sợ tổ mẫu thấy mặt ta lại tức giận nên đã phái hắn tới. Dù gì cũng là tổ mẫu ta cũng không thể mặc kệ không thăm hỏi đi . Đến lúc đó ở bên ngoài lại có vài lời đồn không hay. "

An vương gằn giọng hỏi :" Ngươi đã sai hắn mang thuốc gì đến tặng tổ mẫu ?"

Lê Tấn thản nhiên đáp :" là nhân sâm Triều Tiên cây sâm đó nghe nói có tuổi thọ trăm năm rất quý hiếm. Làm sao vây, có gì không ổn sao ?"

An vương nghe tới đây thì bất lực luôn rồi. Tên này vẫn hỏi có gì không ổn sao ? Mẹ kiếp, quá khi dễ người khác mà tổ mẫu nộ hoả công tâm ngươi tặng nhân sâm là muốn gì ? Đây là muốn đòi mạng tổ mẫu sao ?

Hắn lớn tiếng nói :" tổ mẫu là nộ hoả công tâm ngươi tặng nhân sâm là sao ? Muốn tổ mẫu dùng vào rồi c·hết cho nhanh sao ?"

Lê Tấn vẫn mờ mịt không hiểu hắn hỏi lại :" dùng nhân sâm thì làm sao vậy ? Tại sao lại nói ta muốn hại c·hết người ? Không phải nhân sâm là thuốc quý có thể cứu người ta qua cơn nguy hiểm sao ?"

An vương nghe vậy thì sững ra hắn quên mất một chuyện tên em trai này của hắn thiếu kiến thức trầm trọng . Tại vì hắn toàn trốn học nên có biết cái gì đâu cách dùng thuốc đúng là hắn chẳng biết cái mẹ gì . Thì ra không phải là hắn cố ý tặng nhân sâm chọc tức tổ mẫu mà là hắn dốt nát chẳng biết tổ mẫu cái gì có thể dùng cái gì không. Hắn chỉ nghe nói nhân sâm quý hiếm liền tặng nhân sâm mà thôi. Hoá ra là như vậy ngu dốt thật đáng sợ đúng là siêng năng cộng ngu dốt thành ra p·há h·oại.

An vương lắc đầu thở dài hắn bắt đầu giải thích : " tổ mẫu là bị tức giận tức là hoả khí tăng cao cần dùng những thứ có vị thanh mát để hạ hoả. Thứ như nhân sâm là thuốc đại bổ lúc này không thể dùng dùng vào sẽ khiến hoả khí vượng nên sẽ c·hết chắc. Bây giờ ngươi hiểu chưa nhị đệ ?"

Lê Tấn nghe vậy thì cúi đầu, hoá ra là vậy hắn thấy xấu hổ vì sự ngu dốt của mình. Mấy cái thuốc thang này đúng là hắn chẳng biết cái gì. Kiếp trước ốm đau toàn tới bệnh viện dùng thuốc tây chữa bệnh nên nào có biết thuốc bắc thuốc nam dùng như nào. Kiếp này thì hắn từ bé đến lớn hắn không ốm nặng bao giờ chỉ thỉnh thoảng nhức đầu sổ mũi tý thôi . Những lúc đó đã có mẹ nuôi lo lắng bà sẽ sắc thuốc rồi cho hắn uống . Lê Tấn luôn là chả biết mình uống cái gì chỉ thấy Kính Phi bảo uống là uống. Sau này khai phủ thì lại có Quỷ Y bên cạnh mỗi khi có bệnh hắn chỉ cần xoè tay ra là lão quỷ đó sẽ cho hắn thuốc dùng lão chỉ nói liều lượng cách dùng ra sao chứ cũng chả nói đó là thuốc gì. Vậy nên tác dụng của từng loại thuốc từng vị thuốc đúng là hắn không biết gì sất.

Hắn khẽ nhỏ giọng nói :" Đây là lỗi của ta là ta không biết nên mới tặng nhân sâm . Đại ca, ngươi biết cái này ta không có giả ngu . Riêng chuyện dùng thuốc này ta là ngu thật . "

An vương nghe vậy thì đúng là đành chịu . Có câu không biết không có tội đây rõ ràng là Lê Tấn không biết nên mới làm vậy chả nhẽ còn cố bắt tội hắn sao.

Hắn chỉ đành khẽ nói :" Thôi được rồi, lần sau không hiểu rõ mọi chuyện thì đừng có đem tặng đồ cho người khác. Không phải cứ tặng đồ là tốt đâu coi chừng ý tốt làm ra việc xấu . "

Lê Tấn đầu lại cúi thấp hơn ai làm sai đứng trước mặt người nhà đều là như vậy. Hắn khẽ nói: " ta biết rồi sau này ta sẽ cho người tìm hiểu kỹ tình huống rồi mới tặng đồ. "

An vương nói :" cứ vậy đi ta đi đây." Nói xong hắn quay đầu mà đi . Bước đi được mấy bước thì lại lên tiếng . Hắn nói :" nhị đệ, ta không biết giữa ngươi và tổ mẫu ai đúng ai sai. Hai người muốn tranh ta không cản được ta chỉ mong cả hai không cần làm tổn hại tính mạng của nhau. Ngươi đừng để bản thân mình biến thành kẻ bất hiếu . Lời muốn nói ta đều đã nói ngươi coi đó mà làm. "

Lê Tấn vốn đang xấu hổ vì làm sai nghe lời này thì bỗng tức giận. Hắn thực muốn nói cho đại ca biết tổ mẫu đã làm những gì tổn thương đến hắn . Hắn đã vì chữ hiếu mà phải bỏ qua những chuyện gì của người . Thành thực mà nói nếu không phải vì chữ hiếu đè trên đầu thì hắn đã ra lệnh g·iết bà từ lâu dù có theo tập tục dân gian thì cũng sang cát xong rồi . Ấy vậy mà tên này dám nói hắn không giữ chữ hiếu đúng là muốn nhịn nhưng không thể nhịn .

Lê Tấn lớn tiếng nói :" đại ca ngươi đứng lại cho ta . Ngươi đây là đang muốn nói ta bất hiếu sao ?"

An vương nghe thế thì dừng bước hắn đúng là có chút ý tứ như vậy. Hắn cho rằng tổ mẫu dù có làm gì thì vẫn là tổ mẫu. Phận làm con cháu không nên làm tổn thương bà . Bậc thánh nhân vẫn luôn dạy làm người hiếu đạo làm đầu vậy nên không thể có hành vi bất hiếu. Hắn không lên tiếng đại biểu cho ngầm đồng ý .

Lê Tấn thấy vậy thì giận sôi máu hắn gầm thét mà nói :" Khốn kiếp ngươi có tư cách mắng trẫm bất hiếu sao ? Ngươi nghĩ Lê Tuân ngươi là ai chứ ?"

An vương khẽ đáp :" ta không phải mắng ngươi . Đây chỉ là muốn nói ngươi nên giữ hiếu đạo một chút . Đừng để người khác phỉ nhổ ngươi là một kẻ bất hiếu một hoàng đế không giữ hiếu đạo sẽ bị bêu danh ngàn năm. Ý ta là vậy, ta chỉ là có lòng tốt muốn nhắc nhở ngươi mà thôi ."

Lê Tấn cười lạnh mà nói :" hay cho một người có lòng tốt, An vương ngươi thật là tốt a . Một kẻ đã từng lập mưu g·iết mẹ đẻ mà dám lên mặt dạy người khác giữ chữ hiếu . Ngươi không thấy rất nực cười sao đại ca của ta ."

An vương nghe vậy thì tim như bị ai đó bóp lại đây là vết nhơ trong đời hắn . Khi đó còn nhỏ không hiểu chuyện nên đã làm ra hành động sai lầm về sau hắn đã biết sai mà sửa vẫn luôn hiếu kính với mẹ đẻ . Mẹ hắn luôn sẵn lòng tha thứ cho hắn khi bà q·ua đ·ời vào năm kia đã để lại di ngôn rằng hắn không cần nhớ chuyện đó nữa hãy mặc kệ người đời rèm pha mà sống tiếp. Tuy nhiên sự việc năm đó để lại hậu quả rất lớn hắn là trưởng tử nhưng hoàn toàn không có cơ hội kế thừa ngai vàng vì hắn hiếu đạo có khuyết . Ngoài ra việc này cũng để lại một v·ết t·hương trong lòng hắn một v·ết t·hương không bao giờ lành.

Bởi vậy nên hắn chỉ còn biết cúi đầu tim hắn rất đau, lòng hắn càng là đang rỉ máu. Hắn không chịu nổi những lời này của Lê Tấn, hắn quyết định chạy trốn.

Vậy là cảnh tượng An vương điên cuồng chạy ra từ trong Ngự Thư Phòng đập vào mắt mọi người. Không ai biết điều gì đã xảy ra khi hai người ở bên trong.

Sau khi An vương chạy đi Lê Tấn mới tỉnh táo lại . Hắn cảm thấy mình đã quá nóng giận mà buông lời làm tổn thương anh trai. Hắn thấy mình sai rồi tuy nhiên lời nói ra không thể thu lại được. Đúng là nóng giận rất hại người chỉ vì vậy mà hắn đã xát muối lên nỗi đau của Lê Tuân. Hắn cảm thấy mình có lỗi với đại ca vì vậy hắn c·hết lặng cứ đứng yên một chỗ .

***

Một lúc sau Nguyễn Thái Phi vội vàng bước vào . Bà nhìn ngắm con trai một lượt, thấy hắn không tổn thương gì thì yên tâm. Bà còn lo An vương nóng giận nên đã làm gì gây nguy hiểm cho hắn đâu. Nhất là thấy bộ dạng chạy như điên ra khỏi đây của An vương càng khiến bà bất an.

Lê Tấn cuối cùng cũng nhận ra là mẹ nuôi mới tới hắn liền muốn quỳ xuống hành lễ. Thái Phi thấy vậy liền xua tay bà nói :" bỏ đi không cần hành lễ ."

Lê Tấn nghe vậy thì tuân theo nơi này không có người ngoài không cần quá giữ lễ. Hắn hỏi :" Mẹ tới lâu chưa ? Sao không báo trước để con nghênh đón."

Thái Phi trả lời :" ta mới đến thôi, con không sao chứ ? Tại sao lại như người mất hồn vậy."

Lê Tấn vội nói :" không có gì con chỉ là suy nghĩ một chút chuyện nên mới thất thần . Mẹ đừng lo con không có bị làm sao đâu ."

Thái Phi nói :" không sao là tốt rồi, ta còn lo lắng An vương làm tổn thương con ."

Lê Tấn nói :" làm sao có chuyện đó được. Đại ca không có khả năng làm tổn thương con. Hắn không muốn, không dám làm cũng là làm không được. "

Thái Phi trách nói :" không được chủ quan lòng người hiểm ác sau này không thể một mình gặp hắn như vậy . Phải luôn có người khác bảo vệ bên cạnh không thể lại đuổi hết người hầu rời đi. Như vậy rất không an toàn, con nhớ chưa."

Lê Tấn đáp :" con nhớ rồi từ giờ sẽ làm theo lời mẹ dạy bảo. "

Thái Phi thấy hắn nghe lời vậy nên không nói chuyện này nữa . Qua chuyện khác, bà hỏi :" lúc nãy đã xảy ra chuyện gì mà An vương điên cuồng chạy đi như vậy ? May mà không có đụng trúng ta nếu không thì không biết sao mà nói."

Lê Tấn nói :" Hắn làm mẹ sợ hãi rồi con sẽ bắt tội hắn cho mẹ hả giận." Dừng một chút hắn lại nói :" mà lỗi cũng không hoàn toàn tại hắn, là con đã khiến hắn như vậy. Mong mẹ bỏ qua cho hắn lần này đi."

Thái Phi nghe vậy thì biết Lê Tấn lại dùng bài này phỉnh bà bao nhiêu năm nay đều là như vậy. Chỉ cần nghe qua câu đầu thì bà đã biết câu sau hắn muốn nói gì tiếp . Cho nên cái gì mà bắt tội An vương chứ chỉ là cách nói vòng vèo của con trai mà thôi. Trong lòng bà chỉ biết cười trước cái tính này của hắn.

Chương 111. Hiếu đạo.