Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 113. Quan hệ lợi ích . ( Cầu đề cử , cầu kim chủ )
Chương 113.
Trong một gian phòng ở hoàng cung, Đỗ Khắc Hải đang đứng cạnh giường nhìn xem Quách thái y xem cho đại tổng quản. Sau một hồi được thái y cứu trị thì Nguyễn Nhữ Vi cuối cùng tỉnh lại. Lão thều thào nói :" đây là đâu ?"
Quách thái y nói :" đại tổng quản ngươi không biết đây là đâu sao ?" - lão thật lo ngại nếu Nguyễn tổng quản bị c·hấn t·hương dẫn đến mất trí nhớ thì rất khó chữa trị. Lão rất khó báo cáo công việc với bệ hạ ngài nhớ tới lão nên mới giao cho việc này không thể để ngài thất vọng .
Nguyễn Nhữ Vi sau khi mở mắt thì liếc nhìn một vòng lão nhìn thấy khung cảnh quen thuộc cái rèm này nóc màn này gương mặt của Quách Bảo, Đỗ Khắc Hải, bàn ghế trang trí xung quanh. Đây rõ ràng là gian phòng của lão hẳn là bệ hạ đã cho người cứu lão. Vốn cho rằng sẽ bị đ·ánh c·hết rồi, An vương quá hung dữ, hắn không cho lão chút cơ hội nào để kịp phản kháng hay chạy trốn . Lão chỉ nhớ mình b·ị đ·ánh đến ngất đi đến bây giờ mới tỉnh lại còn tưởng mình tới âm phủ rồi kia.
Lão nói:" Quách thái y ta nhớ ra rồi, đây là phòng ta hẳn là ngài đã cứu trị cho ta. Ta còn tưởng mình c·hết rồi kia hoá ra vẫn còn sống . Còn sống thật tốt thật tốt thật rất tốt . "
Giọng lão thều thào yếu ớt mọi người đều cho rằng đây là tâm lý chung của người sống xót sau t·ai n·ạn . Tuy nhiên nếu có thể nhìn rõ hơn thì sẽ phát hiện dưới đáy mắt lão loé lên một tia oán hận.
Quách thái y an ủi lão mà nói :" Đại tổng quản yên tâm ngài sẽ khoẻ lại thôi. Lần này ngài b·ị t·hương có chút nặng nhưng không có tổn thương nơi yếu hại . Ta đã xử lý v·ết t·hương cho ngài rồi tiếp theo chỉ cần dùng thuốc bôi và uống đều đặn thì trong vòng một tháng sẽ hoàn toàn khôi phục. Vậy nên ngài an tâm nghỉ ngơi sẽ ổn thôi. "
Nguyễn Nhữ Vi nói:" Vậy thì đa tạ ngài cái mạng già của ta xin giao cả cho ngài vậy ."
Quách thái y đáp :" đại tổng quản quá lời ta chi là làm theo chỉ dụ của bệ hạ ngài muốn cảm ơn thì nên cảm ơn bệ hạ đi . Chuyện bệ hạ đã giao thì ta nào dám không làm hết sức vậy nên ta tận lực mà làm đảm bảo ngài sẽ không sao ."
Nguyễn Nhữ Vi nói:" đương nhiên là ta phải cảm tạ bệ hạ nhưng công sức cứu chữa của ngài ta sẽ ghi nhớ trong lòng . Sau này có việc gì cần ta ra sức ngài cứ nói chỉ cần không quá sức ta sẽ tuyệt không từ chối."
Quách thái y nghe vậy thì nhận dù sao lão là không muốn đắc tội Nguyễn đại tổng quản. Nguyễn Nhữ Vi chỉ là một thái giám hắn hôm nay b·ị đ·ánh thảm như vậy là không sai. Tuy nhiên đây vẫn là nhân vật mà một tên thái y như lão không thể đắc tội . Một người thường xuyên ở bên cạnh bệ hạ như hắn muốn hại một thái y có rất nhiều cách. Bây giờ có cơ hội không đắc tội mà còn khiến y nhớ ơn mình ngu gì mà không nhận. Quách Bảo tính cách có trung thành đến mức cương liệt nhưng không phải người ngu đạo lý sinh tồn trong cung đình lão vẫn hiểu.
Vậy nên lão khẽ vỗ nhẹ vào bàn tay đại tổng quản mà nói :" ngài nghỉ ngơi đi ta đi kê thuốc cho ngài chút nữa ngài cho người đến thái y viện lấy thuốc về dùng. Nếu ngài có chỗ nào không ổn thì nhớ cho người gọi ta sẽ tới ngay. "
Nguyễn Nhữ Vi nghe vậy hiểu là Quách Bảo muốn rời đi lão còn phải kê thuốc chữa trị cho bản thân mình. Chuyện này không nên chậm trễ . Vậy nên lão nói :" Khắc Hải à ngươi thay ta tiễn Quách thái y, nhớ phải đưa đủ xa đấy."
Đỗ Khắc Hải hiểu lời đại tổng quản là ý gì vậy nên cung kính tiễn đưa Quách thái y rời đi. Khi chia tay hắn kín đáo nhét một túi vàng nhỏ vào trong ngực Quách thái y. Hoàng cung có quy tắc sinh tồn của hoàng cung, dù thái y phụng mệnh mà tới lão cũng nói rằng sẽ tận tâm tận lực nhưng vẫn nên đưa chút báo đáp. Trong túi là mười lạng vàng một số tài phú không nhỏ so với bổng lộc của đám nội quan bọn lão cũng như Quách thái y. Tuy nhiên đám nội quan đâu có ai chỉ trông chờ vào chút bổng lộc ít ỏi đó khi đã là nội quan tức là có quyền lực nhất định trong cung đình có thể vớt không ít chỗ tốt.
Quách Bảo thấy Đỗ Khắc Hải nhét cái gì vào ngực thì cũng không có từ chối. Lão hiểu đạo lý nhận tiền mới khiến bệnh nhân yên tâm . Xưa nay cung đình vẫn là vậy không phải lần đầu tiên lão nhận tiền từ người bệnh. Nhận mới là bình thường không nhận mới là bất thường . Vả lại không nhận thì thái y như lão làm sao mà mua được nhà ở cái chốn kinh thành đắt đỏ này . Bổng lộc thái y đâu có được bao nhiêu không kiếm thêm chút thì vợ con lão phải chịu khổ rồi . Trước đây theo hầu tiên đế ngài cũng thường ban cho lão không ít tiền tài bây giờ lão không có kim chủ như vậy lão giờ đây chỉ là thái y bình thường mà thôi. Lão không cảm thấy mình làm như vậy có gì sai thái y viện ai cũng làm như vậy mọi người không có đòi nhưng bệnh nhân tặng thì không có ai từ chối cả.
Vậy là cuộc tiễn khách của Đỗ Khắc Hải diễn ra suôn sẻ Quách thái y rời đi với sự vui vẻ trên gương mặt . Đỗ Khắc Hải thì quay trở lại trong phòng đại tổng quản.
***
Nguyễn Nhữ Vi nhìn về phía Đỗ Khắc Hải đang đứng cạnh giường mình mà hỏi :" suôn sẻ chứ ?"
Đỗ Khắc Hải đáp :" dạ suôn sẻ thưa đại tổng quản."
Nguyễn Nhữ Vi nói :" vậy là an tâm rồi ta biết lão không dám giở trò gì nhưng tốn chút tiền vẫn tốt hơn."
Đỗ Khắc Hải hiểu ý đại tổng quản xưa nay luôn là vậy người ta luôn nỗ lực hơn khi có lợi ích gì đó đạt được khi làm việc. Con người mà ai mà không cần thù lao khi ra sức chứ. Đặc biệt là trong hoàng cung này quan hệ lợi ích cực kỳ được xem trọng . Đám thái giám bọn lão lại càng xem trọng chuyện lấy tiền làm việc bọn lão không có con cái không có tình cảm nam nữ nên chỉ có yêu thích tiền bạc mà thôi. Từ bản thân suy ra người khác mỗi khi thái giám bọn lão muốn nhờ cậy ai đó thì đưa tiền là cách mà họ luôn lựa chọn. Chỉ cần đối phương nhận tiền thì mới an tâm được.
Nguyễn Nhữ Vi lại hỏi :" Ta là sao mà trở về được vậy ?" - đây là điều lão quan tâm lúc này.
Đỗ Khắc Hải đáp :" là An vương kéo ngài trở về lúc đó tình cảnh của ngài không ổn lắm. Bệ hạ thấy vậy nên lệnh ta đưa ngài đi chữa trị Quách thái y cũng là bệ hạ đích thân lựa chọn cho ngài."
Lời của Đỗ Khắc Hải không nhiều nhưng đủ để Nguyễn Nhữ Vi mường tượng ra được tình cảnh khi ấy. Vậy nên trong lòng lão có oán hận, hai tay lão nắm chặt lại trong lúc này lão quên mất đau đớn, trong đầu lão có thứ gì đó áp chế cảm giác đau.
Sau khi bình tâm trở lại lão nhìn Đỗ Khắc Hải mà nói :" cảm ơn ngươi những ngày sau này còn phải nhờ ngươi chiếu cố ta rồi."
Lời này Đỗ Khắc Hải là hiểu đây vốn là nhiệm vụ bệ hạ giao cho lão nhưng đại tổng quản vẫn phải cảm ơn lão . Không phải vì lão đã đưa đại tổng quản đi cứu chữa mà vì lão đã không có bỏ đá xuống giếng . Nội quan ở giữa cũng là có tranh đấu mọi người đều ngầm dùng thủ đoạn mà vươn lên. Với Đỗ Khắc Hải mà nói vị trí của lão đã không thể lên tiếp được rồi trong đám nội quan ở bên cạnh bệ hạ lão hiện là người đứng thứ hai . Muốn leo lên thứ nhất thì phải gạt bỏ người phía trên lão . Hôm nay là cơ hội tuyệt vời lão chỉ cần động chút tay chân thì đại tổng quản sẽ rời đi mãi mãi với tình trạng lúc đó của đại tổng quản sẽ không mấy ai nghi ngờ có khuất tất gì. Dù là có người nghi ngờ cũng không dám nói ra không có chứng cứ mà vu oan một đại giám như lão là không khôn ngoan. Bệ hạ thì lại càng không cần lo dù ngài có phát hiện ra điều gì thì cũng không quản. Trong cung cấm này luôn là như vậy chủ tử đâu cần biết đám nô tài bọn lão đấu đá như thế nào . Dù là tên thái giám nào lên chức đại giám đại tổng quản thì đều không dám trái ý bệ hạ . Chủ tử luôn xem thái giám chỉ là công cụ hình người mà thôi, chỉ cần nghe lời là được.
Đỗ Khắc Hải nói :" đây là bổn phận của ta cũng là một chút gì đó . Nói thật với ngài, khi nãy ta cũng có chút ý nghĩ không tốt với ngài . Tuy nhiên ta đã từ bỏ nó bởi vì ta biết hôm nay ta làm điều đó với ngài ngày sau kẻ khác cũng sẽ làm tương tự với ta. Ngài có thể khinh thường ta không đủ quyết đoán ta nhát gan nhưng ta cho là ta làm vậy là đúng. Còn việc ngài muốn nhờ ta chăm nom thì e là ta làm không được."
Nguyễn Nhữ Vi nói:" ta hiểu rồi, ngươi yên tâm ta không coi thường ngươi mà xem ngươi là bạn . Chỉ cần ta còn là đại tổng quản ngày nào sẽ không để ngươi thua thiệt ngày ấy. " Dừng một chút lão hỏi :" mà câu cuối của ngươi là ý gì ? Tại sao ngươi không thể chăm nom ta?"
Đỗ Khắc Hải cười khổ đáp : " Ta không thể chăm nom ngài là vì ta cũng sắp phải nằm giống ngài rồi. Bệ hạ phạt trượng ta đợi ngài trở lại thì ta phải đi lĩnh phạt, đó là lệnh của bệ hạ . Vậy nên ta sắp tới cũng cần người khác chăm nom một chút a. "
Nguyễn Nhữ Vi nghe vậy thì im lặng một chút sau đó lão hỏi : " Ngươi lại phạm lỗi gì rồi ? Bệ hạ phạt ngươi bảo nhiêu trượng?"
Đỗ Khắc Hải cúi đầu nói :" ta là không có dâng trà kịp thời nên bị bệ hạ phạt đánh 10 trượng. Cũng tại ta đâu có nhiều cơ hội hầu cận bệ hạ mà biết lúc nào cần dâng trà lúc nào không đâu . Ai, đúng là thiếu kinh nghiệm mà."
Nguyễn Nhữ Vi nghe vậy thì cười, lão cười khiến v·ết t·hương b·ị đ·au nên mặt nhăn lại. Lão nhìn Đỗ Khắc Hải nói:" vị chủ nhân này của chúng ta có chút khó chiều. Ta cũng mắc lỗi này rồi khi ấy là trên giữa triều đường kia may mà lần đó không có bị phạt đánh trượng. Ngài ấy tuy là khó chiều nhưng cũng rất tốt ít ra ngài ấy thưởng phạt rõ ràng cũng không có dễ dàng bỏ rơi kẻ dưới chúng ta. Vậy nên ngươi chịu khổ chút mười trượng không có nhiều ta chịu qua rồi chỉ cần tĩnh dưỡng 3 -5 ngày là hoàn toàn bình phục thôi. "
Đỗ Khắc Hải nói :" ta biết rồi đại tổng quản . Ngài nghỉ ngơi đi ta đi ăn trượng đây lệnh của bệ hạ không thể chậm trễ thi hành. Ta sẽ để lão Đoàn đến chiếu cố ngài đám tiểu thái giám dễ sai bảo nhưng không có được chu đáo bằng đám lão già chúng ta."
Nguyễn Nhữ Vi nghe vậy thì nói :" được ngươi cứ đi đi sớm tới thăm ta đó."
Đỗ Khắc Hải hiểu đây là một lời chúc đại tổng quản là chúc lão sớm bình phục chỉ có vậy mới sớm đến thăm ngài ấy được. Vậy nên lão chào mà đi lão vội đi ăn đòn .