Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 114. Lý Phong nhập cung.

Chương 114. Lý Phong nhập cung.


Chương 114. Cảm ơn bạn Jacky Nguyễn đã tặng viên gạch.

Lý Phong chạy được đến hoàng cung thì đã là cuối canh ba nửa đêm trên đường đi lão bị người chặn đường vây bắt quá nhiều lần mỗi lần như vậy lại phải quẹo trái quẹo phải . Vậy nên quảng đường mà dùng khinh công của lão vốn chỉ chạy gần một canh giờ là tới thực tế lão phải chạy bốn canh giờ .

Khi lão bay vào trong hoàng thành thì đám người kia dừng lại bọn họ không dám vào . Hoàng cung không phải cứ có võ công cao muốn vào là vào phía trong thâm cung sâu thẳm này có bao nhiêu cao thủ ẩn tàng không ai biết rõ. Lý Phong biết hoàng cung rất nguy hiểm nên từ khi đến nước Việt lão chưa từng bén mảng đến đây. Hôm nay là không còn cách nào khác nên đành đánh liều mà chạy vào. Vậy nên lão rất cẩn thận rón rén đi từng đoạn một lão phải tìm đến nơi ở của hoàng đế trước khi bị phát hiện. Chỉ cần gặp một trong số các hộ vệ của hoàng đế thì lão coi như được cứu bọn họ biết lão nên sẽ mang lão đi gặp ngài. Còn nếu lão xúi xẻo bị túc vệ hoặc cao thủ khác phát hiện thì xác định bị xem là thích khách đuổi g·iết . Đây là một lần cược lão cược mình sẽ may mắn mà tìm được mục tiêu.

Ngay khi lão đang nhẹ nhàng đi chuyển từng bước từng bước thì có ai ném thứ gì vào gáy lão. Vội quay người lại thì thấy lão ma rượu đang đi sau lão hơn năm trượng. Lý Phong mừng như điên mà lại gần đối phương, đúng là c·hết đ·uối vớ được cọc mà.

Lão vội vàng hỏi :" Lão ma rượu ngươi đi theo ta từ lúc nào ? Sao không lên tiếng chào hỏi gì hết vậy ?"

Lão ma rượu thản nhiên đáp :" từ ngoài thành mà sao ngươi lại chạy đến hoàng cung ?"

Lão thất buổi chiều hôm nay chạy ra thành tây đi mua lạc húng lìu, số lạc mua từ trong tết ăn hết rồi nên phải bổ sung. Khi trở về thì nhìn thấy cảnh một người bị một đám người truy đuổi, lão tò mò nên theo đuôi xem có gì thú vị hóng chuyện để còn về kể lại cho những người khác nghe. Nào ngờ chạy theo một đoạn mới thấy hoá ra toàn người quen . Người chạy là đạo sĩ lừa gạt mà lão vẫn thường hay đến bắt lão kể chuyện cho nghe đuổi phía sau thì là đám cao thủ của Phật môn, Đạo môn và một vài cái tên có tiếng trong giang hồ trước kia nhưng đã rút khỏi giang hồ đi làm môn khách cho nhà người ta rồi.

Nói đến việc kể chuyện thì lão còn nhớ tên đạo sĩ này rất không biết điều. Năm đó tiểu chủ nhân thấy lão kể chuyện hay nên giữ lại lão để thỉnh thoảng nghe chuyện cho đỡ nhàm chán. Với tư cách là hộ vệ nên lão cùng nghe những câu chuyện mà tên đạo sĩ này kể toàn là truyện thú vị. Vậy nên lão lén chạy đi tìm lão nghe kể chuyện, ai ngờ tên này không chịu kể cho lão nghe hắn nói chỉ có tiểu chủ nhân mới có tư cách để nghe hắn kể chuyện . Lão cảm thấy tên này khinh thường mình cho nên lão đánh hắn tên đạo sĩ này có chút võ công nhìn chung là tạm ổn nhưng đứng trước lão thì chỉ có b·ị đ·ánh . Sau lần đánh đau đó tên đạo sĩ này học ngoan, mỗi lần lão đến hắn đều rất niềm nở đón tiếp . Lão thấy tên này kể chuyện hay nên học theo tiểu chủ nhân mỗi lần tới đều mang theo cân trà coi như trả thù lao cho hắn. Tên này cũng rất khôn khéo tìm cách hỏi xem bên cạnh tiểu chủ nhân có bao nhiêu cao thủ như lão. Đương nhiên là hắn không có được đáp án lão không có nói cái gì không biết mới đáng sợ . Biết là tên này tiếp cận tiểu chủ nhân là có mục đích gì đó nên phải để hắn có lòng kính sợ mà không dám làm bậy.

Lý Phong nghe lão ma rượu nói vậy thì suýt khóc mẹ nhà ngươi thấy ta bị đuổi g·iết mà không thèm ra tay giúp đỡ một chút . Đã vậy còn nhàn nhã theo phía sau xem trò vui, thật là đáng giận mà dù sao cũng là quen biết không phải nên ra tay giúp đỡ một chút hay sao. Lão tin rằng nếu vị này ra tay dù không thể đánh lùi đám người kia thì có thể tạo cơ hội để lão sớm thoát thân không cần phải chật vật như vậy. Dù rất tức nhưng bản thân không làm gì được lão đánh không lại đối phương . Vậy nên lão đành nở nụ cười nịnh nọt mà nói :"lão ma rượu ngài mang ta đi gặp bệ hạ đi ta có việc gấp cần cầu kiến bệ hạ ."

Lão ma rượu xua tay nói :" không được giờ này tiểu chủ nhân đang ôm mỹ nhân ngủ ta không dám quấy rầy hắn đâu. Làm như vậy ta phải xui xẻo đó chuyện tốt của hắn ta không dám phá. "

Lý Phong nghe vậy thì nhíu mày lúc này đúng là không thích hợp cầu kiến cuối canh ba là lúc con người ngủ say nhất, b·ị đ·ánh thức sẽ rất khó chịu . Biết là vậy nhưng lão gấp hai đứa đệ tử sống c·hết ra sao còn chưa biết lão muốn nhanh chóng gặp mặt còn xin bệ hạ cứu người. Lão biết dưới trướng hoàng đế có cao thủ chỉ cần ngài ra lệnh là có thể cứu được đệ tử từ đám người kia ra. Lão không rõ bên cạnh hoàng đế có bao nhiêu cao thủ nhưng hẳn không ít lão chỉ mới nhìn thấy hai người trong số họ . Một là lão ma rượu hai là một nữ nhân có sở thích thêu thùa . Có lần Tĩnh vương đến đạo quán nghe kể chuyện khi đó lão thấy chậu hoa mẫu đơn để không đúng lắm nên đem định chuyển đi nơi khác . Ai mà ngờ lão bị nữ nhân kia phóng cho một kim xuyên vào mu bàn tay. Về sau mới biết nữ nhân đó là hộ vệ của Tĩnh vương, khi ngài đang nghe kể chuyện thì nàng đang thêu hoa mẫu đơn . Là do lão đi chuyển mẫu vật của nàng nên ăn một kim thủ pháp ám khí đó rất đáng sợ lão biết rõ nữ nhân đó muốn lấy mạng mình thì chỉ cần một lần phóng là đủ. Vậy cho nên lão rất kiêng dè đám hộ vệ này dù không biết có những ai nhưng lão tin chắc toàn là cao thủ đỉnh cấp .

Không thể gặp bệ hạ ngày lập tức nên lão đành lui lại mà mưu việc khác . Lão hỏi :" nể tình quen biết bao lâu nay ngài có thể giúp đỡ bần đạo một chút sao ?"

Lão ma rượu làm ngụm rượu, nhấm hạt lạc rồi đáp :" còn phải xem là chuyện gì ? Ngươi trả thù lao ra sao ?"

Lý Phong ỉu xìu nói :" bần đạo một nghèo hai trắng làm gì có gì đáng giá mà trả thù lao cho ngài . "

Lão ma rượu nhìn Lý Phong một vòng rồi nhàn nhạt nói :" ta đâu có cần tiền có thể trả bằng thứ khác nha ."

Lý Phong nhìn thấy ánh mắt lão ma rượu nhìn mình thì có chút hoài nghi khi nghe lão nói vậy thì vội sợ hãi ôm ngực . Lão ấp úng nói :" bần đạo vẫn giữ thân trong sạch đến nay vẫn là đồng nam . Chuyện đó tuyệt không thể được ngài đổi yêu cầu khác đi."

Lão ma rượu nghe vậy thì suýt té ngã mẹ kiếp tên này nghĩ đi đâu vậy. Ta là mê rượu chứ có phải biến thái như lão bát đâu ngươi nói như thế mà để người khác nghe thấy lại hiểu lầm ta . Mà tên đạo sĩ này cũng điên quá đi dù là biến thái cũng sẽ tìm mấy thiếu niên trẻ tuổi đẹp trai chứ ai lại đi tham sắc một kẻ như lão. Cái này không chỉ là nói lão có suy nghĩ biến thái mà còn là nói lão có không nhận thức roz bản thân đúng là đạo sĩ thối nghĩ bậy nghĩ bạ gì đâu.

Lão bực tức nói :" ý ta không phải vậy ta muốn nói là ngươi có thể kể chuyện trả thù lao cho việc ngươi nhờ giúp . "

Lý Phong nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm hoá ra không phải ý đó . Tại sao lời nói ánh mắt của đối phương lại như vậy bảo sao lão không hiểu nhầm. Kể chuyện thì là việc mà lão rành nhất kinh nghiệm bôn ba thiên hạ phong phú nên có rất nhiều chuyện thú vị có thể kể. Vậy nên lão không cần lo lắng vấn đề trả thù lao rồi.

Lý Phong nói :" ta có hai việc muốn nhờ ngài giúp . Thứ nhất là ngài đem ta đến nơi thật an toàn để ta không cần lo lắng tính mạng bị uy h·iếp, sáng hôm mai thì dẫn ta đi gặp bệ hạ . Thứ hai là giúp tìm kiếm tung tích của hai đồ đệ nhỏ của ta nếu được thì cứu bọn họ ra giùm thì càng tốt." - lão nói xong thì hướng mắt nhìn về phía lão quỷ rượu chờ mong lão trả lời.

Lão quỷ rượu nói :" việc thứ nhất có thể giúp ngươi thù lao là năm mươi buổi kể chuyện . Việc thứ hai thì ta không giúp được đệ tử của ngươi hẳn là trong tay đám người ba nhà đi ta không thể tự ý nhận lời. Sáng mai ngươi có thể cầu xin tiểu chủ nhân, nếu hắn đồng ý thì sẽ phái người đi cứu đồ đệ của ngươi."

Lý Phong thấy lão trả lời như vậy thì có chút thất vọng lão biết mạng mình có thể giữ được rồi nhưng lão lo cho hai đứa đệ tử nhỏ quá . Lão hỏi lại :" ngài có thể cứu người trước giùm ta không ? Sáng mai ta sẽ cầu xin bệ hạ sau hẳn là bệ hạ sẽ đồng ý thôi. "

Lão ma rượu nói :" không được như vậy là tiền trảm hậu tấu tiểu chủ nhân sẽ tức giận ta không muốn bị phạt đâu. Hơn nữa mấy chuyện lén lút cứu người này ta không phải chuyên gia, nếu tiểu chủ nhân đồng ý sẽ phái người khác đi làm . Chỉ cần tên kia ra tay thì chắc chắn sẽ cứu được người đương nhiên là đệ tử của ngươi phải còn sống đến lúc đó."

Lý Phong nghe vậy thì biết chuyện này không thể cưỡng cầu được rồi. Lão đành nghe theo đề nghị của lão ma rượu vậy. Lão nói :" ta đồng ý với điều kiện của ngài bây giờ ngày có thể giúp ta tìm nơi ẩn trốn luôn sao ?"

Lão ma rượu nói :" đi theo ta ". Nói xong lão liền bắt đầu đi chuyển như u linh trong bóng đêm. Lý Phong đi theo phía sau phải cố hết sức mới đuổi theo kịp lão thầm khâm phục thân pháp linh hoạt, kỹ năng ẩn tàng trống bóng đêm này của lão ma rượu nhìn qua là biết đây là cao thủ dạo chơi trong màn đêm .

Rất nhanh thì tới nơi lão quỷ rượu chỉ vào một góc khuất rồi nói :" ngươi vào kia ngủ đi nhớ là đừng có chọc tên đang ngủ bên cạnh . Làm hắn thức giấc hắn sẽ nổi giận khi đó ta không cứu được ngươi đâu."

Lão dẫn Lý Phong đến chỗ lão quỷ lười đang ngủ cho hắn nghỉ lại. Lời lão là thật lão chỉ đứng thứ bảy trong mười người, không đánh lại lão quỷ lười đứng thứ năm. Vậy nên tên kia mà nổi giận đúng là lão cứu không được Lý Phong, phải dặn dò trước để lão không cần tìm c·hết.

Lý Phong nghe vậy thì cũng rất nghi hoặc phía trong là ai mà đáng sợ vậy. Tuy nhiên lão không có hỏi kỹ cứ biết vậy là được rồi. Lão muốn nói chuyện khác, lão hỏi :" ngài có gì ăn được không ? Bần đạo chạy từ chiều tới giờ chưa có ăn uống gì nên vừa đói vừa khát bây giờ ngủ không được. "

Lão ma rượu nói :" Bên trong có đồ ăn nước uống cũng có sẵn. Ngươi có thể thoải mái mà ăn uống chỉ là đừng có làm ồn quá là được."

Lão quỷ lười rất là lười lão ăn không có bao nhiêu nhưng ngại chạy nên một lần thường lấy rất nhiều đồ ăn nước uống tích trữ . Thường là ăn chưa có hết thì đồ ăn bị hỏng mất toàn phải vứt đi, rất lãng phí . Cho nên Lý Phong ăn một chút không có sao lão quỷ lười sẽ không so đo chỉ cần không ảnh hưởng giấc ngủ là được.

Lý Phong nghe vậy thì nói :"bần đạo xin cảm ơn ngài yên tâm ta sẽ ăn uống nhỏ nhẹ không để phát ra tiếng động . Sau đó sẽ tìm một góc nằm ngủ . Sáng mai ngài nhớ mang ta đi gặp bệ hạ đó."

Lão ma rượu chỉ nói hai từ "biết rồi" sau đó đi mất. Lý Phong đạo trưởng lại rón rén vào trong lão nhìn thấy cả bàn đậy toàn đồ ăn . Lão ăn một con gà luộc, nửa đĩa xôi gấc uống thêm một bát nước rồi chui vào một nơi xa lão quỷ lười mà ngủ.

Chương 114. Lý Phong nhập cung.