Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 115. Cầu tặng hoa.

Chương 115. Cầu tặng hoa.


Chương 115.

Mười một tháng riêng âm lịch Lê Tấn sáng nay không dậy sớm tập đi bộ. Thay vào đó hắn tập thể d·ụ·c trên giường, hắn tự bao biện là tập thể d·ụ·c trên giường cũng là cách giảm cân hiệu quả.

Cuối giờ Thìn, hoàng đế và quý phi mới rời giường . Ăn xong bữa sáng thì Lê Tấn rời đi hắn có nghe lão ma rượu nói Lý Phong muốn cầu kiến. Đã có an bài lão ma rượu đưa tên kia đến ngự thư phòng gặp mặt.

Lý Phong được đưa tới hành lễ xong Lê Tấn cho lão đứng lên nhưng lão đạo sĩ như không hiểu tiếng Việt mà cứ quỳ ở đó. Thấy vậy Lê Tấn bèn hỏi :" Ngươi đây là muốn thế nào ? Muốn ta cung kính nâng ngươi đứng dậy sao ?"

Lý Phong lại dập đầu mà nói :" bần đạo cầu xin bệ hạ cứu mạng xin ngài cứu mạng thầy trò bần đạo đi ."

Lê Tấn khẽ nói:" Ồ ! Ai dám g·iết đệ tử của ngươi rồi ? Nói trẫm nghe xem kẻ nào mà to gan như vậy dám g·iết trẻ con người Việt chúng ta ?"

Lý Phong nghe vậy thì vui mừng vì bệ hạ có vẻ như đồng ý chuyện này tuy nhiên có gì đó sai sai bệ hạ sao chỉ nói đến đệ tử của lão mà không nhắc gì đến lão ngài dùng từ "trẻ con người Việt" là sao . Có phải bệ hạ chỉ quan tâm đến đứa nhỏ vì nó là người Việt lão không phải nên ngài sẽ mặc kệ lão sống c·hết có phải không. Tuy là chưa rõ ràng nhưng cứu người như c·ứu h·ỏa vậy nên lão vội vàng nói :"bẩm bệ hạ là một đám ác đồ trên giang hồ đã đập phá đạo quán của bần đạo bọn họ còn bắt đi hai tên đệ tử trong quán."

Lê Tấn nghe vậy thì có chút bất ngờ hắn hỏi lại :" sao ngươi lại có hai tên đệ tử rồi ? Không phải mới mười mấy ngày trước chỉ có một đứa sao ?"

Lý Phong thấy bệ hạ hình như sai trọng điểm rồi vấn đề là đệ tử của lão b·ị b·ắt đi chứ không phải là lão có mấy tên đệ tử. Lão giải thích :" bẩm bệ hạ, hai hôm trước bần đạo mới nhận thêm một đứa nhỏ tội nghiệp làm đệ tử . Ấy vậy mà niềm vui chưa được bao lâu thì đạo quán bị t·ấn c·ông bần đạo phải cố gắng lắm mới có thể thoát thân hai đệ tử thì tạm thời không rõ tình hình . Hai đứa vốn là người đáng thương nay an nguy lại có điều lo lắng xin bệ hạ cứu lấy bọn nhỏ. "

Lê Tấn lại hỏi :" nói vậy là Lý Phong ngươi vì mạng sống mà bỏ rơi đệ tử, đẻ chúng bị rơi vào tay kẻ ác . Trẫm hiểu vậy đúng chứ đạo sĩ ?"

Lý Phong nghe vậy thì có chút bất lực lời bệ hạ có chút ác nghiệt nhưng sự thực đúng là như vậy. Lão lúc đó chỉ lo bản thân mà không có đi cứu đệ tử . Nhưng mà đây là do lão không có cách nào khác, kẻ địch quá đông quá mạnh mẽ lão không chạy cũng không làm nên trò trống gì . Không có cơ hội nào để lão có thể dẫn theo bọn nhỏ chạy trốn dù có thể lén dẫn chúng theo cùng thì vẫn không thể chạy thoát khi đó không chỉ hai đệ tử mà chính lão cũng rơi vào tay đối phương. Vậy nên cách làm của lão đã là tối ưu nhất ít ra bây giờ lão còn có thể cầu hoàng đế đi cứu bọn nhỏ. Nghĩ vậy lão đáp :" bẩm bệ hạ kẻ địch quá mạnh bần đạo không có cách nào đem theo đệ tử cùng chạy . Vậy nên trước tiên thoát thân rồi đến cầu bệ hạ cứu người . Đây là cách tốt nhất mà bần đạo có thể nghĩ ra trong lúc nguy cấp ."

Lê Tấn lại hỏi lão :" sao ngươi dám khẳng định trẫm sẽ giúp ngươi cứu đệ tử ? Làm như vậy trẫm được lợi gì ?"

Lần này đến lượt Lý Phong sửng sốt lão thật không hiểu rõ bệ hạ là ý gì . Không phải ngài vừa mới đồng ý cứu người rồi ư ? Sao còn hỏi vậy kia chứ ? Lão bắt đầu xoay chuyển ý nghĩ quanh lời bệ hạ nói, lập tức bắt được trọng điểm. Lão nói:" bẩm bệ hạ hai đứa nhỏ không chỉ là đệ tử của bần đạo mà còn là con dân của ngài . Bần đạo tin tưởng bệ hạ sẽ không nhìn con dân của mình bị người khác bắt đi thậm chí có thể bị g·iết c·hết . Vậy nên bần đạo mới vội vàng chạy đến xin bệ hạ cứu người."

Lê Tấn nghe xong thì trong lòng cười nhạt, tên đạo sĩ thối này lại chơi trò đạo đức b·ắt c·óc với hắn. Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy hắn phải dạy tên này một bài học. Hắn nói:" Đại Việt con dân có tới mấy trăm vạn tại cùng một thời điểm có biết bao nhiêu người gặp nguy hiểm đang mong chờ trẫm cứu giúp . Vậy cho nên để hai tên đệ tử của chờ một chút đi khi nào trẫm cứu giúp xong những người khác thì sẽ đi cứu bọn chúng."

Lý Phong nghe vậy thì gấp lời này của bệ hạ đúng là không thể bắt bẻ đệ tử của lão là con dân nước Việt, người khác đồng dạng cũng là cho nên không có lý nào bệ hạ phải ưu tiên cứu bọn nó trước. Nói lý không được lão đành quay ra đánh bài tình cảm . Lão nói :" bệ hạ ngài hãy nể tình quen biết mấy năm nay mà cứu đệ tử của bần đạo đi. Không phải là người nên luôn ưu tiên giúp đỡ người mà mình thân thiết trước sao?"

Lê Tấn không ăn bộ này của lão hắn nói :" Chúng ta là quen biết không có sai nhưng mà thân thiết thì không phải. Ngươi là mang lòng riêng mà tiếp cận trẫm trẫm không có g·iết ngươi đã là khai ân rồi, giữa hai ta nào có tình nghĩa gì đáng nói ."

Lời này vừa ra lão đạo sĩ như bị dội nước lạnh bệ hạ nói vậy lão không thể phản bác . Lão đúng là mang ý đồ mà đến, bệ hạ không có g·iết lão đã là nhân từ rồi, lão nào có mặt mũi mà nói tình nghĩa với bệ hạ. Lão đúng là chịu thua hoàn toàn đã nói đủ mọi cách nhưng bệ hạ mặn nhạt không ăn . Cuối cùng lão đành dùng tuyệt chiêu cuối cùng, lão dập đầu liên tục vừa khóc vừa nói :" Bần đạo xin được chịu mọi sự trừng phạt từ bệ hạ xin ngài cứu đệ tử của bần đạo. "

Lê Tấn thấy tên này lại học Dương Nguyên Trực chơi trò khóc lóc này thì có chút phiền. Hắn nói :" đừng có khóc nữa đàn ông hở tý là khóc còn ra thể thống gì ? Ngươi còn là đạo môn cao nhân đấy phải giữ hình tượng một chút chứ."

Trên nóc nhà lão thất lão thập nghe vậy chỉ biết câm nín. Mới mấy ngày trước ngài cũng quỳ gối khóc lóc như trẻ con trong điện Đãi Lâu bây giờ còn mặt mũi mà nói ra lời này sao . Vậy nên hai lão chỉ biết nhìn nhau rồi giả bộ làm như mình cái gì cũng chưa có nghe.

Lý Phong thì khác lão nghe vậy thì càng khóc to hơn . Cái gì mà đạo môn cao nhân chứ không phải là ngài hố ta sao. Hôm qua ngài còn nói ta là cái gì địa tiên pháp lực cao cường có thể câu thông thần phật nên ta mới thảm như vậy. Không phải ngài hại thì ta phải chạy trối c·hết mấy canh giờ sao đạo quán của ta bị hủy sao đệ tử của ta có thể b·ị b·ắt sao. Càng nghĩ càng cảm thấy uất ức bị vị mập mạp này hại mà vẫn phải mặt dày đi cầu hắn cũng chỉ tại lão không còn ai khác có thể cầu.

Lão nói :" bệ hạ là thiên tử trước mặt ngài ban đạo nào có phải là cao nhân gì . Vậy cho nên đâu có cần giữ cái gì hình tượng chỉ cần ngài chịu giúp bần đạo cứu người thì bệ hạ muốn thần làm gì cũng được. Dù có là hành vi mất mặt tới đâu bần đạo cũng sẵn lòng làm. Xin bệ hạ giúp bần đạo cứu đệ tử đi."

Lê Tấn thấy lão nói vậy thì có chút hài lòng tên này vẫn là hiểu được lấy mình. Vậy nên hắn nói :" Thôi được rồi, trẫm sẽ giúp ngươi cứu người . Cho nên đừng có khóc nữa nếu không trẫm cứu được cũng g·iết được."

Lý Phong nghe vậy liền ngừng khóc lão thật nhận sợ. Vì này tính cách có chút khó đoán chọc hắn không vui đúng là hắn dám làm như vậy. Lão vội vàng nói : " tạ ơn bệ hạ cứu giúp bần đạo cùng đệ tử xin đội ân người."

Lê Tấn không thèm để ý đến lão hắn ngửa mặt lên trên nói :" Lão ma rượu ngươi đi tìm lão lục truyền lệnh ta để cho lão đi một chuyến ."

Lão thất đáp :" Tuân mệnh". Xong đó rời đi lão đi tìm lão lục. Riêng chuyện tìm hiểu tin tức và lẻn vào chỗ nào đó thì lão lục chính là đỉnh cấp . Chỉ cần lão ra tay thì người có thể cứu được dù là người đ·ã c·hết lão vẫn có thể đem xác trở về.

Sau khi an bài xong xuôi Lê Tấn quay lại nhìn Lý Phong nói :" Trẫm đã cho người đi cứu đệ tử của ngươi . Bây giờ ngươi có thể đi được rồi."

Lý Phong nghe vậy thì đầu đầy chấm hỏi lão không rõ lời này của bệ hạ là ý gì . Vậy nên lão hỏi lại :" bệ hạ muốn bần đạo rời đi cụ thể là đi đâu vậy bệ hạ ?"

Lê Tấn nói : " đương nhiên là rời khỏi hoàng cung . Chẳng nhẽ ngươi không định đi sao ?"

Lý Phong nghe vậy thì hoảng, hôm qua lão mất bao công sức mới trốn vào được hoàng cung bây giờ bệ hạ lại để lão rời đi lão dám đi sao. Bên ngoài kia hẳn là đang giăng thiên là địa võng chờ bắt lão chỉ cần dám ló đầu ra thì đảm bảo là bị tóm . Vậy là lão cười nịnh nói :" Bệ hạ bần đạo chờ cho đệ tử của bần đạo được cứu trở về lại nói chuyện rời đi vẫn không muộn."

Lê Tấn nói :" không cần chờ ngươi cứ rời đi dù ngươi ở đâu lão lục đều có thể mang đệ tử đến giao cho ngươi. Chuyện này lão rất có năng lực đảm bảo sẽ không có sai."

Lý Phong thầm nghĩ bệ hạ ngài đừng có giả ngu có được không. Ta không phải lo lắng việc đó ta là lo lắng mình ra ngoài sẽ c·hết a . Lão không còn cách nào khác đành nói thật :" bệ hạ đám ác đồ kia đang ở ngoài hoàng cung chờ bắt bần đạo . Cho nên bần đạo thật không dám rời khỏi . Xin bệ hạ cho phéo bần đạo được ở lại trong cung chờ đến khi sự việc qua đi lúc ấy bần đạo sẽ xin được cáo từ."

Lê Tấn nói :" ngươi sợ cái gì bọn họ đâu có làm gì được ngươi. Trẫm tin tưởng ngươi với bản lĩnh có thể xâm nhập hoàng cung thì đám giang hồ đó làm sao có thể làm khó được ngươi. Vậy nên cứ yên tâm ra ngoài kia chạy một vòng cho đám người kia biết thế nào là lợi hại hãy khiến bọn họ sợ hãi trước võ công của ngươi."

Lý Phong nghe vậy thì thầm chửi rủa ngài nói nghe thật đơn giản ta hôm qua là dùng hết sức bình sinh mới có thể chạy thoát bây giờ ngài lại bảo ta lại ra kia chạy tiếp không phải là muốn mạng ta sao. Cùng là con người sao lại có thể ác với nhau như vậy chứ dù sao ta cũng quyết không đi ta cứ ở lỳ trong này . Tính ra ta cũng là bị ngài hại nên mới ra nông nổi này ngài phải chịu trách nhiệm với ta.

Chương 115. Cầu tặng hoa.