Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 116. Bá Vương.( Hôm nay rảnh , viết thêm một chương)

Chương 116. Bá Vương.( Hôm nay rảnh , viết thêm một chương)


Chương 116.

Thấy Lý Phong mãi không chịu đi Lê Tấn nói :" Ngươi có thể ở lại hoàng cũng nhưng phải hoàn thành hai việc ngươi đồng ý sao ."

Lý Phong nghe vậy thì mừng rỡ, lão vội vàng nói:" bần đạo đồng ý chỉ cần bần đạo có thể làm liền làm."

Lê Tấn nói :" đương nhiên là việc ngươi có thể làm ta không có bắt ngươi hái sao trên trời múc trăng dưới nước. Chỉ là hai việc này ta sợ ngươi sẽ không chịu làm."

Lý Phong dùng giọng chắc chắn nói :" bần đạo làm nhất định làm mong bệ hạ không cần nghi ngờ lời này của bần đạo. Hai việc đó là gì xin bệ hạ cứ sai bảo ."

Lê Tấn cười mỉm mắt lại híp lại . Hắn nói : " trước tiên ngươi nói cho ta biết tại sao ngươi lại tiếp cận ta ? Nhớ là nói lời thật hôm nay ta không muốn nghe ngươi kể chuyện rông dài."

Lý Phong vẻ mặt đầy khó xử hắn không muốn nói ra chuyện này. Trong tết lão suýt nữa đã nói ra bí mật lớn nhất của bản thân, tuy nhiên lúc đó bệ hạ bỗng nhiên dừng lại không ép hỏi thêm nên chuyện này mới giữ tới bây giờ. Lão cho rằng để từ từ rồi bệ hạ sẽ quên đi chuyện này không ngờ hôm nay ngài lại hỏi. Từng suýt nói ra nhưng sau khi tỉnh táo lại lão lại nhận định việc này không thể nói. Vậy nên lão lại lâm vào im lặng não không ngừng vận chuyển tìm cách để bệ hạ bỏ qua chuyện này.

Lê Tấn thấy lão không chịu lên tiếng liền làm căng . Hắn nói :"Cút . Lý Phong ngươi cút cho trẫm trẫm không có cưỡng cầu ngươi ở lại."

Lý Phong nghe vậy thì miệng đáp :" ta nói." Đây gần như phản xạ tự nhiên của lão vậy không thể kiểm soát . Vừa nói xong mặt lão liền nhăn lại, bệ hạ bỗng nhiên ép gấp thế là ma xui quỷ khiến lão lại nói ra lời này.

Lê Tấn nghe vậy thì hài lòng tên này cũng coi như là thức thời biết cúi đầu đúng lúc dù ban đầu có hơi lỳ một chút. Hắn ra lệnh:" Nói đi còn chần chừ ta cho người trực tiếp ném ngươi ra ngoài hoàng cung."

Lý Phong lòng đầy đau khổ lão phải nói ra bí mật sư môn của mình lão còn chưa có muốn c·hết thái sư bá trước khi c·hết giao nhiệm vụ lão còn chưa có hoàn thành, chưa thể c·hết ở đây được. Lão bắt đầu nói :" bẩm bệ hạ thực ra tìm kiếm và tiếp cận ngài là nhiệm vụ của tất cả những đệ tử Toàn Chân Giáo thế hệ của bần đạo."

Lê Tấn khẽ nói :" Ồ ! Tại sao lại có nhiệm vụ này ? "

Lý Phong đáp :" Chuyện này rất dài hẳn là phải kể từ năm Mậu Thân đi."

Dừng một chút hắn bắt đầu kể :" vào tết Đoan Ngọ của năm Mậu Thân đã xảy ra một việc lớn. Ngày đó mấy vị thái thượng trưởng lão trong giáo đang ngồi uống rượu ngắm sao trời bỗng có một ngôi sao xoẹt qua bầu trời từ hướng bắc bay về phương nam . Ngôi sao đó rất đặc biệt đó là một ngôi sao bá vương, một ngôi sao bá vương dị biệt so với những ngôi sao bá vương khác trong quá khứ . Sở dĩ nói như vậy vì sao bá vương xuất hiện đều là sáng bừng một góc trời nó sẽ rất quang minh nhưng ngôi sao năm đó xoẹt qua bầu trời lại là mờ mờ có chút âm u đầy tử khí.

Sự bất thường của nó khiến các vị thái thượng trưởng lão vô cùng hiếu kỳ về ngôi sao bá vương đó. Lập tức chín vị thái thượng trưởng lão tập trung lại bày ra cửu cung trận muốn lén nhìn thiên cơ . Kết quả là các vị thái thượng trưởng lão không có nhìn ra cái gì thì bị hao tổn dương thọ mà c·hết. Tiền nhiệm trưởng giáo thái sư bá Vu Miên vốn là người trẻ tuổi nhất trong chín vị thái thượng nên ra đi cuối cùng. Trước khi c·hết ông ấy ra lệnh cho toàn bộ trên dưới Toàn Chân Giáo phải tìm được người ứng với ngôi sao bá vương.

Vậy là đám đệ tử trong giáo toàn bộ được huy động, chỉ giữ lại một nhóm nhỏ ở lại canh giữ sư môn còn lại toàn bộ rời Chung Nam Sơn . Tất cả đều được lệnh nam hạ tìm người ứng với ngôi sao bá vương kia . "

Lê Tấn thấy lão ngừng lại thì nói :" kể tiếp đi sau đó rồi sao . Duyên cớ gì ngươi chạy tới Đại Việt."

Lý Phong bỗng nói :" bệ hạ có thể cho bần đạo ngụm trà sao ? Nói từ lúc tới giờ cổ họng có chút khát."

Lời này của lão khiến lão Thập trên xà nhà suýt té xuống, chuyện này thật là quen . Lâu nay luôn là tiểu chủ nhân nói nhiều đến khát khô giơ tay đòi người dâng trà không nói đâu xa mới hôm qua thôi Đỗ Khắc Hải bị phạt trượng vì chuyện này. Hôm nay thì vui rồi, lão đạo sĩ lại đòi tiểu chủ nhân trà quả là phong thủy luân chuyển mà.

Lê Tấn nghe vậy thì thấy yêu cầu này là hợp lý . Hắn gọi Tiểu Hắc Tử đi lấy cho lão chén trà loại loại kém trà ngon hắn phải để lại dùng đâu chỉ có thể cho lão dùng trà mà đám tiểu thái giám vẫn dùng thôi. Tuy là loại kém nhất trong cung nhưng so với bên ngoài vẫn là loại tốt nên Lý Phong rất vui vẻ mà uống cạn cả chén.

Xong đó lão tiếp tục kể :" Bần đạo chính là một trong số các đệ tử xuôi nam tìm người . Tìm kiếm một người trong thiên hạ rộng lớn này khi không có quá nhiều thông tin như vậy thì đúng là mò kim đáy bể. Vậy cho nên hơn hai ngàn đệ tử toàn giáo chúng tôi đã bôn ba khắp đại giang nam bắc tìm kiếm.

Riêng bản thân bần đạo thì bắt đầu từ Trung Nguyên tiếp đó tới Giang Nam ngược dòng Trường Giang mà đi trên đường không ngừng dừng lại tìm kiếm. Bần đạo đã tiêu tốn ba năm ở hai bên bờ Trường Giang tìm kiếm. Không có kết quả thì tiếp tục ở Ba Thục chạy hai năm vẫn không có tìm được. Trong 5 năm đó bần đạo không ngừng thư từ qua lại cùng đồng môn trao đổi hòng muốn biết các đệ tử khác có phát hiện gì không nhưng giống như bần đạo không có ai tìm thấy.

Rời Ba Thục thì bần đạo liền đi Vân Nam, tiếp đó là Quý Châu, Quảng Tây Quảng Đông . Cả quá trình này lại hao tốn 5 năm thời gian. Tổng cộng là 10 năm tròn 10 năm cả hai ngàn đệ tử trong giáo lục tung phía nam Đại Minh rộng lớn mà không có tìm thấy người muốn tìm. Bần đạo liền nghĩ có phải phương hướng sai rồi, người đó không phải ở trên Đại Lục mà ở trên hòn đảo nào đó ngoài biển . Vậy là bần đạo lên thuyền tới Nhai Châu ( đảo Hải Nam) . Bần đạo dùng gần hai năm đi khắp đảo tìm từng làng chài nhỏ từng khu người Lê sinh sống có thể nói nơi đó có bao nhiêu làng mạc, thôn bản trại người dân tộc đều đã đi qua. Kết quả vẫn là không thấy ta vô cùng hoài nghi mấy vị Thái thượng trưởng lão có phải nhầm rồi không cơ bản là không có ai ứng với ngôi sao bá vương đó.

Trong lúc bần đạo đang vô cùng buồn phiền vì điều này thì gặp một người. Hắn là thương nhân người Đại Việt, dùng thuyền b·uôn l·ậu hàng hoá từ Đại Việt tới Nhai Châu và ngược lại. Hai người vừa gặp nói chuyện rất hợp có thể nói là trị kỷ cùng nhau uống rượu suốt đêm . Khi bần đạo có chút men say đã thổ lộ việc mình bôn ba 12 năm đi tìm một người mà không tìm được . Người kia hỏi có manh mối gì không thì bần đạo trả lời chỉ biết người đó là người phương nam, sinh vào tết Đoan Ngọ . Người bạn đó sau khi biết bần đạo đã đi qua tất cả các vùng phía nam Đại Minh mà không tìm được thì gợi ý có thể thử đến Đại Việt thử xem .

Bần đạo không có ôm hy vọng quá lớn nhưng vẫn theo thuyền buôn của hắn đến Đại Việt. Vốn định rằng sẽ dùng một năm dạo quanh Đại Việt thử xem dù là không tìm thấy thì cũng xem như tăng thêm lịch duyệt, dù sao cũng không có mấy người nước Minh có thể đi khắp đất Đại Việt.

Muốn có thể đi lại một cách suôn sẻ ở Đại Việt thì cần có quan điệp mà bần đạo là người vượt biên lấy đâu ra quan điệp. Người bạn kia gợi ý bần đạo tới Đông Kinh tìm một người gọi là Hồ tú tài ở Tây Nhai mua một phần quan điệp . Bần đạo không rõ tình hình Đại Việt cho nên nghe lời hắn. Nào ngờ đâu còn chưa có tìm thấy Hồ tú tài thì gặp được bệ hạ khi đó ngài còn là Tĩnh vương. Lần đầu tiên khi nhìn thấy ngài bần đạo chắc bảy phần ngài chính là người mà toàn bộ Toàn Chân Giáo chúng ta đang tìm kiếm . Sau đó ta dùng ba ngày để theo dõi phủ Tĩnh vương, lần theo hành tung của ngài. Ba ngày đó khiến bần đạo tăng cao niềm tin mình tìm đúng người. Bần đạo dùng năm ngày để xác minh bước cuối cùng . Ta đem tất cả những gì có giá trị trên người đi bán lấy 5036 lượng bạc. Sau đó dùng 5000 lượng bạc để mua thông tin về ngày tháng năm sinh của Tĩnh vương điện hạ kết quả không có ngoài dự đoán ngài đúng là sinh vào buổi đêm tết Đoan Ngọ năm Mậu Thân. Từ đó ta khẳng định ngôi sao bá vương đó chính là ngài. Việc sau đó thì bệ hạ biết rồi bần đạo tìm cách tiếp cận ngài và thành công. Ban đầu bần đạo nghĩ mình hành động vô cùng kín kẽ sẽ không có ai có thể phát hiện . Nào ngờ bệ hạ vẫn luôn biết ta mang theo mục đích mà tới càng nghĩ càng thấy bần đạo thật ngu xuẩn thật nực cười bị ngài xem gã hề nhảy nhót mấy năm . "

Dừng một chút lão lại nói :"thưa bệ hạ, đầu đuôi mọi chuyện chính là như vậy . Bần đạo câu câu là thật không có nửa lời dối trá."

Lê Tấn vẫn rất im lặng lắng nghe hắn cố tiêu hoá hết tin tức mà Lý Phong đem tới. Hắn nói:" Ý ngươi là trẫm là một bá vương có phần dị biệt có phải không ? Không chỉ ngươi mà có mấy ngàn người đều là tìm kiếm trẫm sao ?"

Lý Phong nói :" thưa bệ hạ mọi chuyện chính là như vậy."

Lê Tấn cười lớn nói : " Lý Phong à Lý Phong ngươi thật biết kể chuyện cười . Cả Đại Việt đa số mọi người đều cho rằng trẫm không xứng làm vua . Thành thực mà nói trẫm không rõ mình còn có thể ngồi trên cái ngôi vua này bao lâu nữa. Tình cảnh của trẫm bây giờ có thể là nguy cơ trùng trùng, chỉ cần sơ xẩy một chút thì sẽ vạn kiếp bất phục . Đến cả tính mạng của trẫm cũng không có gì đảm bảo là giữ được ngươi thấy trẫm giống một bá vương sao ?"

Lý Phong không cho là như vậy hắn nói :" người làm nên nghiệp lớn đều là phải trải qua gian khó đây chính là sự sắp xếp của thiên mệnh. Bá vương chính là bá vương đó là người được thiên mệnh lựa chọn vậy nên chú định tất cả mọi khó khăn chỉ là bàn đạp để bá vương bước tới đỉnh cao. Bần đạo tin rằng bằng vào tài hoa của bệ hạ, ngài sẽ đạp bằng tất cả để hoàn thành bá nghiệp của riêng mình. Còn một điều nữa đó là thiên mệnh đã sắp xếp ngài là bá vương thì sẽ không cho phép ngài thất bại . Vậy nên xin đừng nghi ngờ lời này của bần đạo, cũng đừng nghĩ ngờ khả năng tạo dựng bá nghiệp muôn đời của ngài."

Lê Tấn nghe xong thì có chút im lặng. Chẳng lẽ lời này của lão đạo sĩ là thật sao ? Thật sự thiên đạo c·h·ó c·hết, vẫn luôn sắp xếp cho hắn những kiếp người tràn đầy thống khổ ấy lần này lại đổi tính rồi nó lại để hắn có thể làm bá vương tạo dựng bá nghiệp muôn đời sao ? Điều này rất không đúng, không thể nào thiên đạo không có dễ xảy ra sai lầm vậy đi.

Chương 116. Bá Vương.( Hôm nay rảnh , viết thêm một chương)