Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 118. Hội tụ.
Chương 118. Hội tụ. ( Buổi tối có thể thêm chương, anh em ném hoa ném gạch cho tác lấy động lực đê. Hihi.)
Màn đêm buông xuống thành Đông Kinh trong một gian phòng lớn diễn ra một cuộc gặp mặt nhỏ . Người tham dự không nhiều nhưng đều là người đại diện cho một nhóm lợi ích trong xã hội Đại Việt. Người chủ trì cuộc gặp là Thái Sư Nguyễn Hữu Vĩnh, đại diện cho nhóm quý tộc phương nam. Tham gia còn có hữu tướng quốc Đàm Văn Lễ đại diện cho tầng lớp sĩ phu phía sau lão là toàn bộ Nho gia Nhất Minh đại sư đại diện cho Phật môn, Phạm thiên sư đại diện cho Đạo môn.
Thái sư mở lời trước lão nói:" Các vị chúng ta đều rõ những gì đã xảy ra trên triều đường ngày hôm qua ta sẽ không nhắc lại. Hôm nay chúng ta bàn xem nên triển khai hành động gì tiếp theo có ý kiến gì mọi người cứ nêu ra. Chúng ta cùng nhau xem xét đi thống nhất ý kiến cuối cùng. "
Mọi người đều là có chuẩn bị mà tới nên không có ai phản bác lời thái sư. Tối hôm qua từng bên đã tự nhóm họp nội bộ bàn bạc về những quy định mới hoàng đế mới ban ra. Rõ ràng một điều là lợi ích của bọn họ đã bị x·âm p·hạm cần phải áp dụng hành động nào đó phản lại. Ở vấn đề này thái độ của các nhóm là đồng nhất nên mới có cuộc họp này . Mặc dù thường ngày phương nam quý tộc và sĩ phu tranh đấu gay gắt Đạo môn và Phật môn cũng không hòa thuận gì . Tuy nhiên đứng trước vấn đề có chung lợi ích bọn họ sẽ họp lại cùng đối phó. Đây là nhân tính ở bất kỳ nơi nào bất kỳ thời đại nào đều là như vậy. Dân tộc Việt càng là dân tộc có đặc trưng tính cách này rất cao ngày bình thường thì ganh ghét nhau ra mặt khi tổ quốc lâm nguy là lúc lợi ích chung bị x·âm p·hạm thì lại nhóm lại với nhau một cách phi thường đoàn kết.
Quay trở lại cuộc họp Phạm Thiên sư tiếp lời Thái sư. Lão nói :" Ta cho rằng cần dùng chút sức mạnh để bệ hạ biết được quy định này của ngài ấy sai rồi . Từ đó đưa ra quyết định bãi bỏ những nội dung trong đạo chiếu chỉ kia. "
Năm xưa Trương Giác cũng là như vậy cảm thấy triều đình cùng hoàng đế không đúng cần phải dùng b·ạo l·ực để thay đổi vậy là có câu khẩu hiệu " trời xanh đ·ã c·hết, trời vàng lên ngôi". Chỉ một câu này của Trương thiên sư đã dẫn tới hậu quả là trăm năm chiến loạn thời Tam Quốc . Đạo môn vốn là luôn mang trong mình tư tưởng giúp dân giúp nước như vậy .
Nhất Minh đại sư không đồng ý với lời này của Phạm thiên sư . Lão nói:" ta không cho là như b·ạo l·ực không phải là cách tốt để giải quyết vấn đề. Chúng ta có thể đấu tranh trong hoà bình tiến hành đấu tranh bằng dư luận trong dân chúng. Từ đó gây sức ép buộc hoàng đế phải nhượng bộ ."
Phật môn không thích chiến loạn điều đó không phù hợp với giáo lý nhà Phật đương nhiên là cũng phù hợp với lợi ích của Phật môn. Vậy cho nên Phật môn luôn cổ vũ đấu tranh bằng phương pháp hoà bình bất b·ạo đ·ộng vũ trang.
Hai luồng ý kiến trái ngược đại biểu cho hai trường phái hoàn toàn khác biệt . Đặc biệt trong vấn đề này cả hai nhà Phật - Đạo đều rất kiên định ý kiến của mình. Vậy cho nên quyết định chung sẽ phụ thuộc vào ý kiến của hai bên khác.
Đàm tướng quốc lên tiếng :" tôi cho rằng chúng ta có thể áp dụng cả hai phương pháp mà nhị vị đưa ra . Phải kết hợp giữa sử dụng vũ lực cùng tuyên truyền quần chúng như vậy mới có thể nhanh chóng đạt được mục đích mà chúng ta mong muốn. "
Thái sư nói :" Ta đồng ý với lời này của Đàm tướng quốc đó là phương pháp toàn diện nhất đạt được hiệu quả cao nhất."
Thái sư và tướng quốc dù sao cũng là người đứng ở vị trí cao trên triều đình bọn họ có cái nhìn bao quát đại cục nhiều hơn so với những người tu hành. Trong vấn đề này ý kiến của bọn họ rất là giống nhau.
Phạm Thiên sư thì đương nhiên là đồng ý lời này của thái sư và tướng quốc, lão cho rằng như vậy rất tốt . Ban đầu lão cũng định nói như vậy chỉ là chưa có nghĩ ra mà thôi.
Ba bên đã đồng ý chỉ còn lại Nhất Minh đại sư một mình một ý kiến vậy là dù ông không hoàn toàn đồng ý lời này nhưng vẫn phải gật đầu. Trong một tập thể không thể cố chấp giữ ý của riêng mình như vậy là đi ngược dòng bản thân sẽ bị cô lập .
Sau khi nhất trí được phương pháp hành động thì bắt đầu bàn đến chỉ tiết hành động cụ thể sự phối hợp giữa các bên. Phương án được đưa ra là tổ chức hành động trên cả nước tất cả các bên sẽ tổ chức tuyên truyền gây dư luận phản đối quy định mới trong dân chúng . Song song với đó là tiến hành tổ chức khởi nghĩa vũ trang ở các nơi đối tượng khởi nghĩa chính là nô lệ các bên sẽ tiến hành ngầm tổ chức và cung cấp hậu cần cho các cuộc khởi nghĩa .
Ngay khi mọi người đạt được thống nhất về phương án hành động chuẩn bị chia tay rời đi thì bên ngoài có người đi vào bẩm báo. Người tới là quản gia của Thái sư lão cất tiếng nói :" Bẩm lão gia có người đưa đến một bức thư nói là thư khẩn cần lão gia tự mình xem thư."
Thái sư hỏi lại :" Là ai gửi thư đến ." - lão không vội xem thư mà trước tiên muốn biết là ai gửi rồi mới quyết định có xem hay không.
Quản gia đáp :" bẩm lão gia người đưa thư tới không có nói là ai gửi đến. Hắn chỉ nói đây là thư khẩn lão gia xem xong sẽ rõ."
Thái sư nghe vậy có chút hoài nghi là ai gửi thư mà phải thần thần bí bí như vậy . Thế là lão lệnh quản gia dâng thư sau đó mở ra đọc ngay . Đọc xong thì lông mày lão nhíu chặt, cả người lâm vào suy tư.
Đàm tướng quốc thấy vậy thì tò mò là ai gửi thư trong thư viết gì mà khiến Thái sư có phản ứng như vậy. Thế là lão hỏi :" Thái sư, là ai gửi thư vậy ?"
Thái sư không có trực tiếp trả lời mà đưa thư cho Đàm tướng quốc tự xem. Đàm tướng xem thư thì cũng lâm vào trầm mặc y như Thái sư . Trong thư chỉ ghi đúng một câu " Đốt lửa khu hổ coi chừng c·háy r·ừng ". Nét chữ này quá quen thuộc đối với Đàm tướng quốc vừa nhìn là biết thư đó ai viết. Ngoài ra ý tứ trong thư rất rõ ràng người đó đoán được bọn họ định hành động gì tiếp theo nên đưa ra cảnh báo. Sau khi Đàm tướng quốc xem xong thì chuyển thư cho Nhất Minh đại sư và Phạm thiên sư cùng xem . Tiếp đó cả gian phòng lâm vào im lặng.
Qua một hồi lâu Thái sư mới lại lên tiếng, lão nói :" Chúng ta cần phải bàn lại về phương án hành động tiếp theo. Rõ ràng chúng ta đã quên mất phải đề phòng việc tình hình trở nên mất kiểm soát . Người kia nói rất đúng coi chừng tự dẫn lửa thiêu thân đến lúc đó hối hận thì đã muộn."
Đàm tướng quốc nói : " theo tôi có thể tổ chức hành động thí điểm trên quy mô nhỏ, vừa là dò xét xem vị kia sẽ ứng đối như thế nào vừa là quan sát xem khả năng kiểm soát của chúng ta tới đâu."
Nhất Minh đại sư hỏi :" Vậy theo lời tướng quốc thì quy mô cho lần hành động thí điểm này lớn bao nhiêu là hợp lý ?"
Đàm tướng quốc nghĩ nghĩ rồi nói :" Theo ta thì nên tổ chức tuyên truyền ở phạm vi một huyện còn khởi nghĩa vũ trang thì nên dừng lại ở quy mô không quá một ngàn người là phù hợp ."
Ba người còn lại đều cảm thấy lời này của Đàm tướng quốc là có lý nên đều đồng ý. Sau đó thì là quá trình an bài chi tiết hành động địa điểm thời gian đều được tính toán cụ thể. Nơi được lựa chọn thí điểm là Hải Dương đạo tuy nhiên hành động được tách ra nơi tổ chức tuyên truyền chống đối quy định mới và nơi tổ chức khởi nghĩa vũ trang được ăn bài cách nhau khá xa.
Cuối cùng cũng đạt được mục đích của lần tụ họp này. Có được phương án hành động cụ thể nên mọi người cứ vậy mà tiến hành. Mọi người chia tay nhau trong bóng đêm ai nấy đều trở về cùng phe mình bàn giao kết quả cuộc gặp.
***
Cùng thời gian với cuộc gặp trên thì trong phủ thượng tướng quân Thái Uý Lê Quảng Độ đang chủ trì cuộc gặp của mấy vị đại tướng q·uân đ·ội. Trừ Trần Thúc Mại đã đi trước thì Vũ Cảnh, Lê Tử Văn, Lê Quýnh Lê Đạt Chiêu đều có mặt.
Thái Uý không có vòng vo mà cứ thế nói ra kế hoạch mà bệ hạ đã vạch ra để bình phản loạn. Lão không có nói mình tham gia gì trong việc vạch ra kế hoạch này lão cảm thấy không cần thiết cứ để bệ hạ lĩnh hết công còn lão chỉ là người thì hành là được. Như vậy vừa có thể doạ mấy vị này một chút để bọn họ sau này sẽ có chừng mực hơn trước mặt bệ hạ chỉ có thấy được sự lợi hại của bệ hạ thì những kẻ cứng đầu như Lê Quýnh mới biết mà kính sợ. Cũng là cách phủi bỏ trách nhiệm trong lần hành động này, dù sao việc g·iết chóc theo kế hoạch sẽ mang đến đánh tiếng không tốt về sau.
Sau khi nghe xong lời Thái Uý giảng giải chi tiết của từng khâu trong kế hoạch thì mọi người có phản ứng khác nhau.
Lê Tử Văn thì sợ hãi mà nói :" Đúng là âm hiểm, chỉ có rất âm hiểm mới có thể bày ra được cái kế hoạch đáng sợ đến như vậy ."
Lê Đạt Chiêu thì nói :" Kế là phải độc thì mới có thể thành công, trong tranh đấu thì càng âm hiểm càng dễ dàng đạt được thắng lợi cuối cùng. Đừng quên lợi ích của chúng ta đang gắn vào bệ hạ chỉ có ngài ấy chiến thắng chúng ta mới đạt được lợi ích lớn nhất. Vậy cho nên không cần sợ hãi mà phải vui mừng vì chúng ta đã theo phò một vị chủ có tài. Còn việc này có chút ác thì không có gì đáng nói đơn giản là nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình vậy nên bắt buộc phải ác bệ hạ không có làm sai."
Lê Quýnh thì hưng phấn mà nói :" Ta vốn còn có chút lo lắng nhưng nghe xong kế hoạch này của bệ hạ thì hết rồi. Lúc này đây ta thật mỏng chờ có thể tham gia dẹp loạn hẳn là có thể g·iết một lần thống khoái."
Vũ Cảnh nói :" Ngươi phải bình tĩnh đừng có hưng phấn quá mà làm sai . Kế hoạch này của bệ hạ rất là tuyệt diệu nhưng yêu cầu phải chấp hành chính xác từng bước, không thể qua loa nếu không có thể sẽ thất bại khi đó hậu quả sẽ rất khó lường."
Thái Uý nói :" lời lão Vũ rất đúng ý ta kế này cần phải chấp hành một cách nghiêm cẩn . Vậy nên sau khi các ngươi trở về quân phủ phải quán triệt cấp dưới chấp hành nghiêm . Ta cũng sẽ gửi thư cho Trần Thúc Mại và cấp dưới của ta để có thể đồng thời chấp hành kế hoạch này. "
Rất nhanh thì cuộc tụ họp đạt được thống nhất về ý kiến và hành động tiếp theo. Mấy đại tướng quân chuyển qua uống rượu nói chuyện trời đất. Chủ đề của họ rất đa dạng nhưng chủ yếu là về gái đẹp như ai vừa cưới tiểu th·iếp mới nàng ta trên giường tuyệt ra sao vân vân.
Nửa đêm thì tần cuộc các vị đại tướng quân hồi phủ. Đây có lẽ là lần hội tụ cuối cùng của bọn họ trong đợt hồi kinh này qua tết Nguyên Tiêu thì ai nấy phải trở về nơi đóng quân Lê Quảng Độ thì sẽ ở lại kinh thành lão bây giờ đã là Thái Uý có thể ở lại trong kinh thường xuyên.