Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 119. Báo cáo.

Chương 119. Báo cáo.


Chương 119. Báo cáo.

Chiều ngày 14 tháng giêng vẫn như mọi khi hoàng đế ở trong ngự thư phòng làm việc. Ngay khi Lê Tấn vừa hoàn thành xong việc soạn thảo kế hoạch công tác cho sứ đoàn đi sứ Minh triều thì được báo lại Dương Nguyên Trực cầu kiến. Lê Tấn cho hắn vào gặp hành lễ quân thần xong xuôi cuộc đối thoại bắt đầu.

Dương Nguyên Trực tâu :" bẩm bệ hạ thần có hai việc xin được bẩm báo ."

Lê Tấn hỏi lại :" là việc tốt hay không tốt ."

Dương Nguyên Trực đáp :" bẩm bệ hạ có một việc tốt, một việc không tốt ."

Lê Tấn lệnh:" nói chuyện không tốt trước đi ."

Dương Nguyên Trực tâu lên :" bẩm bệ hạ việc không tốt là kế hoạch vay tiền toàn dân triển khai không được thuận lợi . Bên ngoài có vài lời đồn không hay ho về việc này."

"Ồ" Lê Tấn khá hiếu kỳ về việc này hắn hỏi:" là lời đồn gì mà ngươi cho là không hay ho ."

Dương Nguyên Trực đáp :" bẩm bệ hạ bên ngoài có lời đồn bệ hạ đây là học Hồ Quý Ly phát hành một loại tiền giấy nhằm lừa gạt tiền đồng của dân chúng. Sau này khả năng sẽ không trả lại tiền hoặc có trả cũng trả bằng một loại tiền giấy nào đó. Có rất nhiều người nói bệ hạ là muốn lừa gạt . "

Lê Tấn hỏi hắn :" Ngươi thấy việc này nên giải quyết thế nào cho ổn thoả ?"

Dương Nguyên Trực nói :" bẩm bệ hạ thần cho rằng có thể dùng hai cách để giải quyết . Cách thứ nhất chính là đưa ra lời giải thích với dân chúng để bọn họ hiểu rằng đây thật là mượn tiền, có vay có trả đàng hoàng. Cách thứ hai thì là lập tức cho hủy bỏ kế hoạch vay tiền này."

Lê Tấn nghe vậy khẽ nhíu mày hắn hỏi :" Tại sao ngươi lại cho rằng nên hủy bỏ ?"

Dương Nguyên Trực đáp:" Bẩm bệ hạ sở dĩ thần cho là nên hủy bỏ là vì ba nguyên nhân . Thứ nhất, triều đình lúc trước đúng là thiếu tiền nghiêm trọng nên mới phải đi vay . Hiện tại có được khoản thu khổng lồ từ việc bán chuông đồng vậy nên tài chính đã không còn đáng lo không cần thiết vay thêm. Thứ hai, kế hoạch vay tiền này e là không thu lại kết quả tốt . Thần cho rằng dù cố gắng thì cũng không vay được bao nhiêu lại phải huy động số lớn nhân lực thực thi đây rõ ràng không phải hành vi khôn ngoan. Thứ ba tiếng đồn xấu về kế hoạch này hơi nhiều dễ dàng bị thế lực đối đầu lợi dụng để công kích bệ hạ . Dù là vì từng nguyên nhân hay là tổng hợp cả ba nguyên nhân thì thần đều cho rằng kế hoạch này nên hủy bỏ. "

" Sai" Lê Tấn lắc đầu mấy cái rồi nói :" Trẫm cần tiền cần rất nhiều tiền . Trẫm còn muốn phát triển công thương nghiệp, không có tiền sao mà thúc đẩy hai ngành mày phát triển tốc độ cao. Vậy nên ngươi sai rồi không thể hủy bỏ kế hoạch này mà phải tiến hành nó một cách tốt nhất trẫm cần ngươi vay được càng nhiều càng tốt. Với trẫm bao nhiêu tiền đều là không đủ có bao nhiêu trẫm đều có thể sử dụng hết bấy nhiêu. Chưa kể bây giờ mà hủy bỏ kế hoạch này thì khác gì thừa nhận trẫm có ý đồ l·ừa t·iền thiên hạ dân chúng sẽ nhìn trẫm như thế nào."

Dương Nguyên Trực nghe vậy thì có chút không hiểu hết ý bệ hạ nhưng hắn không định hỏi sâu thêm . Hắn nói :" bẩm bệ hạ vậy thì chỉ còn cách thứ nhất đó là giải thích cho dân chúng hiểu rõ nhiều hơn về kế hoạch này. Thần sẽ cử nhiều quan viên Hộ bộ xuống địa phương để hướng dẫn quan lại địa phương giải thích rõ việc này cho dân chúng hiểu. "

Lê Tấn lại lắc đầu hắn nói:" cách của ngươi hiệu quả không lớn, vừa hao tốn sức người lại mất thời gian . Chuyện này ngươi không cần quản trẫm tự có cách giải quyết."

Dương Nguyên Trực nghe vậy thì hiếu kỳ muốn biết bệ hạ nói là cách gì . Vậy nên hắn hỏi :" bẩm bệ hạ cách của bệ hạ là như thế nào vậy ?"

Lê Tấn không có đáp mà hỏi lại :" Dương thượng thư, ngươi muốn làm 'Dương biết tuốt' sao ? Muốn hay không trẫm đổi tên ngươi thành Dương Tu cho phù hợp với nguyện vọng này của ngươi."

Dương Nguyên Trực nghe vậy thì sợ hãi lão vội vàng quỳ xuống thỉnh tội lão nói :" thần biết tội xin bệ hạ trách phạt."

Lê Tấn thấy tên này thức thời thì không so đo thêm hắn nói :" thôi được rồi trẫm tha thứ cho ngươi lần này đứng dậy đi. Nói xem việc tốt ngươi nói là gì ?"

Dương Nguyên Trực nghe vậy thì thở nhẹ một hơi hắn tạ ân đứng dậy. Sau đó bắt đầu nói :" bẩm bệ hạ việc tốt là số chuông đồng đã bán xong rồi. Tiền đã nhập vào quốc khố tổng cộng 223 vạn quan không thiếu một đồng."

"Ồ" Lê Tấn có chút bất ngờ hắn hỏi :" ba nhà kia hành động nhanh vậy sao ?"

Dương Nguyên Trực đáp :" Bẩm bệ hạ không phải là ba nhà hành động mà là đám thương nhân đông thành đã hành động."

Lê Tấn không rõ lắm nên hỏi lại :" Cụ thể là thế nào ? Đám thương nhân đó đã làm gì rồi ?"

Dương Nguyên Trực đáp :" bẩm bệ hạ đám thương nhân đông thành đã bỏ tiền ra mua lại toàn bộ số chuông đồng . Bọn họ hành động rất nhanh nhà nào nhà nấy đều là tranh mua . Để có thể thành công mua được chuông đồng bọn họ không ngại đưa thêm chút tiền trà nước, phía dưới quan viên thu được không ít riêng thần cũng được hiếu kính 2 vạn 4000 quan tiền.

Lúc đầu thần khá bất ngờ nhưng hỏi ra mới biết giá bán chuông mà bệ hạ đề ra vẫn còn thấp chút chỉ cần mua rồi bán lại theo giá thị trường thì có thể kiếm một khoản tương đối khá . Vậy cho nên thương nhân thành đông không ngần ngại mà bỏ tiền túi ra mua lại chuông đồng từ trong tay Hộ bộ."

Lê Tấn nghe vậy thì hiểu ra bản chất buôn bán là để kiếm lời chỉ cần đánh hơi thấy chỗ nào có lợi nhuận thì đám thương nhân không ngần ngại mà lao tới . Hắn nói :" việc này đã xong ngươi trích 3 vạn quan ra thưởng công cho mọi người. Ngươi một vạn quan phía dưới hai vạn quan."

Dương Nguyên Trực nghe vậy thì ngại ngùng, hắn nói :" Hộ bộ chúng thần thật không dám nhận tiền thưởng. Thành thực việc này là do bệ hạ bày cách chúng thần không có ra sức gì . Chưa kể mấy ngày qua Hộ bộ chúng thần cũng kiếm được không ít số tiền đó có chút vượt qua số tiền bệ hạ hứa thưởng. Vậy nên xin bệ hạ thủ hồi lệnh này."

Lê Tấn lại lắc đầu nói :" Ngươi lại sai rồi, trẫm hứa thưởng thì sẽ thưởng, quân vô hí ngôn trẫm không thể thất tín. Còn việc các ngươi kiếm thêm số tiền đó thì là do năng lực của các ngươi chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ không gây tổn hại lợi ích đất nước thì kiếm được bao nhiêu trẫm không quản."

Lời này của Lê Tấn là thật tâm mà nói . Bác Chí Trung đã có câu thoại rất hay " nước trong thì không có cá người tốt quá thì không ai chơi". Làm quan mà bắt người ta phải bo bo giữ mình trong sạch thì ai mà thèm làm bổng lộc của quan viên không có cao vậy nên khi có cơ hội để bọn họ có thể vớt chút chỗ tốt thì Lê Tấn không có cấm. Chỉ cần việc làm đó của bọn họ không ảnh hưởng đến lợi ích của quốc gia thì hắn sẽ xem như không thấy.

Dương Nguyên Trực nghe vậy thì càng ngại lão nói :" hay thần yêu cầu đám thương nhân kia tăng thêm chút tiền mua chuông đồng. Bệ hạ nghĩ sao ?"

Lê Tấn nói :" Không được hàng đã bán đi nào có lý lại đòi họ trả thêm tiền . Buôn bán thì phải tuân theo luật lệ trên thương trường, dù chúng ta cầm quyền nhưng không thể dùng quyền vào việc này. Chỉ có như vậy sau này khi cần dùng đến bọn họ mới có thể thuận lợi chút . Vả lại phải cho bọn họ lợi ích mới thoả đáng muốn người ta làm việc cho chúng ta nào có thể không cho bọn họ kiếm chút đỉnh . Coi như là lập uy tín đi về sau trẫm còn nhiều vụ làm ăn muốn cùng bọn họ hợp tác. "

Dương Nguyên Trực nghe vậy thì đành chịu . Trong lòng hắn thấy bệ hạ quá ưu đãi đám thương nhân đó hắn cho rằng đám thương nhân thấp kém đó muốn bài bố thế nào mà chả được. Có thể vì triều đình làm việc là vinh hạnh của bọn họ. Tuy nghĩ vậy nhưng lão vẫn nói :"bẩm bệ hạ, Thần hiểu rồi xin tuân mệnh bệ hạ mà làm ."

Lê Tấn nghe vậy thì hài lòng hắn nói :" được rồi, ngươi trở về đi . Trẫm muốn nghỉ ngơi một chút."

Dương Nguyên Trực nghe vậy thì cáo lui. Lão cứ thế rời đi trong đầu không ngừng suy nghĩ xem cách giải quyết mà bệ hạ nói là gì ?"

***

Ngay khi Dương Nguyên Trực vừa đi thì Lê Niệm lại tới Lê Tấn tiếp tục gặp vị Cẩm Y vệ chỉ huy sứ này.

Lê Tấn hỏi trước :" Có chuyện gì muốn báo cáo sao ?"

Lê Niệm đáp :" bẩm bệ hạ thần tới là có hai việc muốn báo lên."

Lê Tấn lại hỏi :" việc tốt hay việc xấu ?"

Lê Niệm đáp y chang Dương Nguyên Trực:" bẩm bệ hạ một việc tốt một việc xấu."

Lê Tấn ra lệnh:" nói việc tốt trước đi. Trẫm đang vui vẻ không muốn nghe việc xấu cho lắm."

Lê Niệm đáp:" tuân mệnh". Dừng lại một nhịp lão nói tiếp :" bẩm bệ hạ việc tốt là người của thần đã liên hệ được với người của các vị vương gia . Hiện tại đã đàm phán nhiều lần về việc bán v·ũ k·hí cho bọn họ . Về cơ bản đã chốt được bảy thương vụ tổn cộng bán được 8000 bộ quân giáp 1 vạn cây giáo dài 5 ngàn cây quân đao 3 ngàn bộ cung tên cùng 1 ngàn quân nỏ. Có ba nhà đang cùng người của thần đàm phán tiếp có lẽ sẽ sớm chốt được các thương vụ này thôi." Ngừng lại ngắt một nhịp lão nói tiếp : " Mọi chuyện là như vậy thần hôm nay tới đây xin chỉ thị của bệ hạ cho bước tiếp theo ."

Lê Tấn nói :" Rất tốt, các ngươi đã làm rất tốt. Sau khi trở về ngươi cho người của ngươi hoàn thành đàm phán với ba nhà kia nhanh một chút sau đó cùng hẹn mười nhà giao hàng vào một ngày. Trẫm sẽ để Công bộ giao cho ngươi đủ số quân khí . Chúng ta lần này phải làm một vụ lớn."

Lê Niệm nghe ra bệ hạ hẳn còn có ý đồ ở sau lão liền hỏi :" Bẩm bệ hạ chúng thần cứ thế tổ chức giao hàng thôi sao ?"

Lê Tấn nói :" đương nhiên là phải giao hàng, tiền trao cháo múc. Cứ nhận đủ tiền thì chuyển hàng cho bọn họ."

Lê Niệm mới không tin là đơn giản như vậy hắn hỏi tiếp :" bệ hạ còn có nhiệm vụ gì muốn giao cho Cẩm y vệ chúng thần sao?"

Lê Tấn trầm ngâm đôi chút rồi nói :" trẫm cần các ngươi đảm bảo nắm rõ con đường vận chuyển của số quân khí này. Phải nhanh chóng nắm bắt rồi báo lại cho trẫm một cách nhanh nhất ."

Lê Niệm hỏi :" Bệ hạ ngài là định bắt hết bọn họ sao ?"

Lê Tấn đáp :" Không phải trẫm không định bắt bọn họ . Trẫm muốn để người khác đi bắt."

Lê Niệm nghe vậy thì biết bệ hạ lại định dùng việc này để tiến hành kế hoạch nào đó tiếp theo. Lão rất biết ý nên không có hỏi chi tiết làm thần tử phải biết chuyện gì có thể hỏi chuyện gì không Lê Niệm luôn nắm rất chắc điểm này . Vậy nên lão chỉ im lặng chờ bệ hạ lên tiếng.

Lê Tấn thì lâm vào trầm tư ban đầu hắn định để số v·ũ k·hí này tuồn về đến các vương phủ để các vị hoàng thúc của hắn có thể trang bị xong xuôi cho tư quân thì sẽ điều quân bắt hết từ đó một lần có thể loại bỏ tất cả bọn họ. Nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì hắn lại đổi ý hắn quyết định bắt ngày sau khi giao hàng như vậy sẽ không kéo các vị hoàng thúc ra ngoài . Mấy hoàng thúc của hắn chỉ là bị tổn thất một ít tiền tài cùng một nhóm thuộc hạ mà thôi. Tuy không đến mức kéo sập bọn họ nhưng cũng khiến bọn họ đủ đau mất tiền lại mất một đám thân tín . Đương nhiên việc này phải giao cho người mà họ phi thường tin tưởng nên khi b·ị b·ắt đám kia sẽ không tiếc mạng mà t·ự s·át bảo hộ chủ nhân phía sau.

Mục đích của Lê Tấn rất rõ ràng đó là cảnh cáo bọn họ một lần để bọn họ biết điều một chút. Dù gì cũng là con của hoàng tổ phụ em trai của phụ hoàng hắn nên không cần quá ác . Sau lần này mà ai còn làm sai thì g·iết không muộn. Ngoài ra hắn còn có ý đồ khác những vị hoàng thúc có dã tâm này chính là kẻ thù chính trị mà Lê Tấn để lại cho Lữ Côi Vương nếu hắn có thể lật đổ được Lê Tấn. Hắn mà thua chạy thì còn có thể để các hoàng thúc ra sân cùng Lữ Côi Vương tranh đấu mười con sói cùng với một con hổ lao vào cắn xé chưa biết ai c·hết vào tay ai à nha.

Chương 119. Báo cáo.