Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 12. Mới quy định chi dùng quốc khố.

Chương 12. Mới quy định chi dùng quốc khố.


Chương 12.

Lê Tấn thấy mọi người tạm dừng ý kiến phản đối thì tiếp tục nói : " điều thứ tư quốc khố lấy hai thành tiền lương dùng để cấp bổng lộc quan lại huân thích."

Những người còn lại lập tức nhao nhao phản đối. Lại bộ thượng thư nói :" bẩm bệ hạ nếu như vậy năm sau tiền lương cấp bổng lộc sẽ không đủ, năm nay triều đình dùng đến hơn 160 vạn quan cấp bổng lộc, năm sau hai thành chỉ là chưa đến 70 vạn cái này thiếu tới sáu thành ."

Lê Tấn giơ tay ngắt lời lão nói :" Hừ, cái gì mà không đủ. Tiền lương ít thì bổng lộc hạ xuống, giống dân chúng nhà thiếu lương thì giảm ăn giảm mặc, quốc khố thiếu tiền lương thì quan lại cùng huân quý bổng lộc ít đi là đương nhiên. Ý ta đã quyết các ái khanh cứ vậy mà làm."

Thái Bảo Lê Bình lên tiếng : "bẩm bệ hạ chuyện giảm bổng lộc cần cân nhắc kỹ rồi làm sau. Đối với những đại thần chúng thần thì chuyện này không ảnh hưởng nhiều vì ai cũng ít nhiều có tích s·ú·c nhưng bệ hạ cần cân nhắc tới cấp thấp quan viên, bọn họ bổng lộc vốn không nhiều, chỉ có thể coi là đủ sống, tích s·ú·c lại không có bao nhiêu nay bổng lộc giảm hẳn sáu thành thì bọn họ khó mà đảm bảo sinh hoạt. Thần lo rằng sẽ dẫn đến quan viên cấp thấp đồng loạt từ chức ."

Lê Tấn nghe vậy thì trầm ngâm suy nghĩ. Hắn thực sự rất ghét bị người khác lấy chuyện từ chức ra áp chế . Tuy nhiên lời Lữ Côi Vương nói có lý, việc này cần phải có đối sách thoả đáng mới được. Hắn chau mày bắt đầu gõ ngón tay lên bàn suy nghĩ tìm cách giải quyết.

Thời gian một nén nhang qua đi, đại thần nhóm im lặng nhìn bệ hạ đang gõ tay trên bàn, trong lòng mỗi người đều đang thầm tính toán riêng. Thời gian qua đi bỗng Lê Tấn ngưng gõ, hắn hít nhẹ một hơi rồi phán : "Thế này đi, quan lại từ cửu phẩm trở xuống thì giảm một thành bổng lộc, thất bát phẩm thì giảm hai thành, ngũ lục phẩm thì giảm ba thành, tam tứ phẩm thì giảm bốn thành nhất nhị phẩm thì giảm một nửa. Huân quý thì bất kể từ thân vương cho đến công hầu bá đều giảm tám thành."

Lữ Côi Vương nghe vậy liền vội vàng đứng ra phản đối :" bệ hạ, làm như vậy không ổn đâu. Quan lại giảm như vậy còn có thể tạm chấp nhận nhưng huân quý bổng lộc giảm tám thành quá nhiều rồi. Như vậy sẽ gây ra chúng nộ trong hoàng tộc, gia tộc huân quý. Xin bệ hạ nghĩ lại."

Lê Tấn vỗ bàn giận dữ : "bọn họ dám tỏ thái độ với trẫm, họ phẫn nộ cái gì . Trẫm đây không phải là không có cách nào khác sao. Nếu ai cảm thấy ít không muốn nhận thì không cần nhận nữa. Trẫm đang lo không có cách tiết kiệm tiền đây. Bọn họ nhà nào mà chẳng có điền lộc, đất phong, sản nghiệp các thứ. Không có số bổng lộc này bọn họ cũng không c·hết đói được."

Đại thần nhóm đều giật mình, bệ hạ vậy mà nổi giận. Cái đập bàn này khiến bọn họ cũng cảm thấy kh·iếp sợ. Vốn cho rằng ngài sẽ nhượng bộ không ngờ tới bệ hạ lại đế vương bá khí lại nổi lên . Mọi người biết chuyện này không thể lại can nên đều cúi đầu im lặng. Lữ Côi Vương cũng biết điều hành quân lặng lẽ.

Lê Tấn bình ổn lại cảm xúc phán : "Thứ năm quốc khố chi hai thành cho Binh Bộ chi dùng việc quân sự. Lương hưởng quân bị đều phải đảm bảo chi dùng không quá số này. "

Nghe đến đây cả Thái Uý Lê Quảng Độ và Binh bộ thượng thư Nguyễn Quang Mỹ đều đứng ngồi không yên. Khi bệ hạ cắt giảm bổng lộc quan lại, huân quý bọn họ đã có dự cảm chẳng lành. Bọn họ đều mong rằng ngài có lẽ sẽ cân nhắc đến sự quan trọng của q·uân đ·ội mà không cắt giảm khoản tiền lương này. Vậy mà không, ngài thẳng tay cắt giảm, chỉ còn hai thành quốc khố tức là khoảng gần 70 vạn quan tiền và hơn 32 vạn thạch lương. Quân đội có 16 vạn 2000 quân, như vậy là trung bình mỗi người chỉ chưa đến 5 quan tiền và gần 2 thạch gạo một năm. Như vậy tiền lương không thể đủ, bệ hạ đây là hồ đồ rồi đi.

Thái Uý tâu : "bẩm bệ hạ Quân đội Đại Việt ta có hơn mười sáu vạn, nay bệ hạ lại quy định quân lương chỉ như vậy thì lương hưởng, quân giới không thể đủ dùng. Quân đội không đủ lương hưởng thần lo lắng sẽ xảy ra binh biến, xin bệ hạ cân nhắc lại."

Nguyễn Quang Mỹ tấu : "bẩm bệ hạ, lo nghĩ của Thái Uý chính là lo nghĩ của thần, mong bệ hạ nghĩ lại. Quân đội năm nay được phát hơn 100 vạn quan tiền cùng 80 vạn thạch lương mới chỉ miễn cưỡng duy trì. Nếu giảm vậy thì đúng là tướng sĩ không đủ lương hưởng, binh khí không thể duy trì bảo dưỡng cấp mới . Quân đội như vậy dù không xảy ra binh biến cũng khó mà duy trì sức chiến đấu. Vậy thì không thể phòng thủ nơi biên cương, chấn nh·iếp đạo chích trong ngoài."

Lê Tấn nghe vậy lại chau mày lâm vào trầm tư, cắt giảm tiền lương cho q·uân đ·ội là vấn đề n·hạy c·ảm, tuy nhiên hắn có kế hoạch của riêng mình, không thể vì vậy mà phá vỡ. Suy nghĩ một chút hắn đưa ra quyết định. Hắn dụ phán : "tiền lương không đủ mọi người đều phải cố gắng tiết kiệm, q·uân đ·ội cũng như vậy. Trẫm cho rằng q·uân đ·ội nên tinh giảm biên chế một phần ba số quân nên cho giải ngũ . Số này nên chọn bỏ đi những người già yếu, có thương tật, năng lực tác chiến kém cỏi, để bọn bọ giải giáp về quê làm ruộng. Đây cũng là cơ hội để chỉnh biên nhân số cho tinh gọn hơn, tăng cao sức chiến đấu của q·uân đ·ội."

Lê Quảng Độ, Nguyễn Quang Mỹ nghe vậy đều hiểu bệ hạ đây là hạ quyết tâm rồi. Bây giờ có nói thêm gì cũng không thể lay chuyển bọn họ chỉ có thể lùi lại mưu tính sau. Cả hai đều hiểu dù giảm một phần ba quân số thì q·uân đ·ội lương hưởng có thể tạm duy trì, tuy nhiên vẫn thiếu nhiều.

Lê Tấn nhìn hai vị đại thần lui ra liền tiếp tục nói : "thứ sáu chi một thành quốc khố cho Công Bộ sử dụng cho việc tu sửa đê sông, làm thủy lợi, tu bổ thành trì, đắp đường xây cầu. "

Công bộ thượng thư Ngô Minh nghe vậy cũng không có đứng ra nói cái gì. So với các điều trước cái này được coi là dễ chấp nhận. Các đại thần còn lại càng không có gì để phản đối.

Lê Tấn tính nhẩm vậy là đã chi sáu thành quốc khố, còn lại bốn thành hắn lại cân đối lại rồi nói: " thứ bảy chi một thành quốc khố cho việc Lễ Bộ tổ chức các ngày lễ, ngoại giao qua lại với các nước và chi dùng tiền trà nước, giấy mực trong các cấp nha môn."

Điều này cũng không có ai trong nhóm đại thần đứng ra phản đối. Đàm Văn Lễ nhìn thấy tràng cảnh trước đó nên cũng không muốn đứng ra. Tả tướng Bùi Xương Trạch từ lâu chỉ đứng đó nghe mọi người nói không có ý kiến gì.

Lê Tấn lại nói: " thứ tám, chi một thành quốc khố cho việc khen thưởng quan lại, quân dân lập công hay làm ra chiến tích thực tế lợi nước, lợi dân. "

Mọi người nghe đến đây thì mắt có chút sáng lên. Bệ hạ suy nghĩ đủ chi tiết, cả việc dùng bao nhiêu vào việc ban thưởng cũng lập ngạch rõ ràng.

Lê Tấn lại nói : " thứ chín một thành quốc dành riêng cho khi xảy ra t·hiên t·ai, d·ịch b·ệnh thì chẩn tai. Trường hợp trong nước có binh tai thì dùng vào quân lương chinh chiến."

Đại thần nhóm nghe vậy thì cũng chỉ biết gật gù. Bệ hạ quả nhiên có ý tưởng riêng, nhìn chung là khá tốt.

Lê Tấn lại nói : " thứ mười cũng là cuối cùng, một thành quốc khố còn lại trữ vào kho Thái Thương, Tả Tàng. Đây là phần dự phòng chi dùng cho những năm không may xảy ra đại tai, n·ạn đ·ói diễn ra trên diện rộng hoặc khi xảy ra chiến loạn lớn. Nếu không thì không được vận dụng mà phải giữ lại."

Nghe đến đây đại thần nhóm trong lòng đều phải khen hay. Họ cảm thấy mình lại phải đánh giá lại vị tân hoàng này một lần nữa, ngài không thực sự bất tài như bọn họ vốn nghĩ. Không ai bất tài mà có thể lập ra kế hoạch chi dùng chi tiết tỷ mỉ đến vậy.

Lê Tấn thấy không ai phản đối nữa thì hắng giọng nói : " đã không ai phản đối vậy thì trẫm cho là thông qua . Nguyễn Nhữ Vi ngươi đi tuyên người bên Hàn Lâm viện đến đây soạn chỉ đóng thành sách. Chiếu này tên gọi là chiếu quy định về chi dùng quốc khố. " - Hắn muốn rèn sắt còn nóng không để đại thần nhóm có thời gian nghĩ lại rồi phản đối tiếp nên sai nội quan đi ngay.

Chương 12. Mới quy định chi dùng quốc khố.