Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 120. Hoàng đế lại ban chiếu .

Chương 120. Hoàng đế lại ban chiếu .


Chương 120.

Nghĩ miên man đủ rồi, Lê Tấn quay ra hỏi :" vậy còn việc xấu mà ngươi nói là gì ?"

Lê Niệm đáp :" bẩm bệ hạ việc xấu là phía đối đầu có vài điểm dị thường. Nội tuyến báo lại bên kia chuẩn bị phát động một cuộc phản loạn ở Hải Dương đạo. "

Lê Tấn nghe vậy thì vui vẻ đây mà là tin xấu gì rõ ràng là tin tốt hắn còn đang mong chờ nó đâu . Nghĩ như vậy nhưng không thể nói ra hoàng đế mong dân phản loạn thì rất hoang đường . Không thể để nhiều người biết việc này tránh dẫn đến lộ tin tức khiến cho hành động tiếp theo của q·uân đ·ội gặp bất lợi. Vậy là hắn ra lệnh:" theo dõi chặt chẽ tình hình của Hải Dương đạo phải nhanh nhất báo cáo cho trẫm mọi tin tức."

Lê Niệm nói :" Tuân mệnh bệ hạ thần đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ ."

Lê Tấn nói :" Tốt trẫm cho khanh lui . Trở về làm việc đi."

Lê Niệm nghe vậy thì vâng mệnh rời đi vừa đi lão vừa đăm chiêu suy nghĩ. Lão vô cùng khó hiểu tại sao bệ hạ lại thờ ơ như vậy trước tin tức về cuộc phản loạn sắp xảy ra. Trong này có bí ẩn gì đó mà lão không được ngài cho biết sao .

***

Ngày hôm sau 15 tháng riêng tết nguyên tiêu là ngày diễn ra triều hội tại điện Kính Thiên. Vào ngày có triều hội Lê Tấn đều phải dậy rất sớm hắn tập đi bộ ăn sáng thay triều phục rồi đi thiết triều.

Giờ Thìn một khắc, hoàng đế giá lâm điện Kính Thiên, bách quan quỳ gối hành lễ quân thần . Hoàng đế nhanh chóng cho bách quan miễn lễ triều hội chính thức bắt đầu.

Khởi đầu triều hội Lê Tấn lên tiếng :" Trẫm có chiếu cần tuyên các ái khánh đợi một lát rồi bắt đầu tấu báo. "

Bách quan đều là lo lắng trước lời này của bệ hạ không ai biết bệ hạ lại ban chiếu chỉ có nội dung gì tác động nó gây ra có lớn không có ảnh hưởng đến lợi ích bản thân không. Một số người thì cảm thấy bệ hạ thật là chăm ban chiếu, ngài mới lên ngôi hơn một tháng mà đã ban nhiều đạo chiếu chỉ. Trong lịch sử không có nhiều vị vua ban chiếu thường xuyên như như vị này đi.

Lê Tấn không quan tâm phản ứng của mọi người, hắn ra lệnh cho Nội quan tuyên đọc chiếu chỉ.

Nội quan họ Đoàn tuân mệnh mà làm lão nhanh chóng lấy một đạo chiếu chỉ bắt đầu lớn tiếng đọc : " Phụng Thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết . Bắc Đại Đạo Quán Lý Phong đạo trưởng tu đạo có thành trẫm rất xem trọng . Nay trẫm phong Lý đạo trưởng là Đại Việt quốc sư cho quản Khâm Thiên giám coi sóc tinh tượng khí trời . Khâm thử."

Mọi người nghe xong thì biết đây là chiếu bệ hạ tự viết nội dung ngắn gọn đến mức cụt lủn . Sau một tháng bách quan đã quen thuộc dần với điều này chiếu chỉ mà đương kim bệ hạ soạn ra thường là như vậy rất ngắn gọn trực tiếp không có chút văn nhân phong phạm. Không có ai khó hiểu việc này cơ bản ai cũng biết bệ hạ khả năng hành văn không được ổn cho lắm cho nên thường là viết ngắn nhất có thể. Có câu không nói không sai bệ hạ đây chính là cố gắng viết ít sai ít nha ngài rất có tự hiểu lấy mình.

Các vị quan lớn đều biết Lý Phong bị người truy sát chạy vào hoàng cung . Rất nhiều người đều đoán lão đạo sĩ này được bệ hạ cứu mạng bởi chỉ cần bệ hạ không có ý đó thì đã vứt lão ra ngoài cung cho đám sát thủ tiếp tục đuổi g·i·ế·t lão . Có chút bất ngờ là bệ hạ không định lưu lại lão trong cung mà ném lão đến Khâm Thiên giám làm quan đã vậy còn phong quốc sư. Chiếu này vừa ra sẽ khiến những cao nhân Đạo môn Phật môn tức đỏ mắt . Được phong Quốc sư là vinh hạnh to lớn đối với người tu hành bọn họ nỗ lực bao nhiêu năm nhưng không có nghĩ tới sẽ có cơ hội như vậy triều ta trước nay không có lệ này. Ấy vậy mà bệ hạ lại phong cho Lý Phong làm quốc sư, tên đạo sĩ đó có tài đức gì mà xứng với hai chữ quốc sư . Chỉ vài hôm trước thôi lão còn bị chính bọn họ đuổi g·i·ế·t như c·h·ó nhà có tang. Sau hôm nay lão có thể xem như siêu cấp cao thăng, từ góc độ nào đó quốc sư chính là đứng đầu giới tu hành đó triều đình công nhận .

Lữ Côi Vương là một trong số những người có ý muốn phản đối việc này vậy nên chiếu chỉ tuyên xong lão lập tức đứng ra tấu . Lão nói :" bẩm bệ hạ triều ta trước nay đều không có tiền lệ phong quốc sư . Vậy cho nên thần cho rằng chiếu chỉ sắc phong này có chút không ổn . Mong bệ hạ xem xét lại."

Lê Tấn thấy lão có ý phản đối thì nói :" Nào có gì đâu mà không ổn triều ta không có nhưng các triều đại trước từng có trẫm đây chỉ là học tập các triều trước phong quốc sư mà thôi."

Lữ Côi Vương lại nói:" bẩm bệ hạ thần thiết nghĩ việc phong quốc sư có chỗ nào đó không được hợp lý nên các vị tiên đế triều ta mới loại bỏ chức phong này khỏi bộ máy triều đình. Việc bệ hạ phong quốc sư có phần đi ngược lại với ý chí của các vị tiên đế việc này không ổn."

Lê Tấn rất ghét người khác dùng các vị tiên đế ép hắn hắn lập tức phản pháo . Hắn nói:" Thánh Tông cho rằng việc thiết lập chức tướng quốc và phong tam công chế là không hợp lý không phù hợp với lợi ích của vương triều nên đã bỏ đi các chức vị này. Nói như khanh vậy thì trẫm phong khanh làm Thái Bảo là sai rồi rõ ràng ý chí của ba vị tiên đế không đồng ý điều này. Không chỉ vậy việc phong tả hữu tướng quốc Thái sư, Thái Uý cũng là phong sai rồi trẫm nên hủy bỏ quyết định đó ." Dừng một chút hắn nhấn giọng hỏi :" Hoàng thúc ý ngài là như vậy có phải không ?"

Lữ Côi Vương nghe vậy thì có chút lo sợ lão đang nói chuyện phong quốc sư sao bệ hạ lại lôi chuyện này ra nói. Lão làm sao dám đồng ý với lời này của bệ hạ lúc này mấy vị kia hẳn là nhìn lão chằm chằm đi chỉ cần lỡ miệng thì sẽ đắc tội với cả bốn bọn họ . Chưa kể dám đồng ý thì bệ hạ sẽ có lý do bãi chức Thái Bảo của lão từ nay về sau lão không còn chỗ trên triều đường, không chỉ vậy còn gây thù với mấy người cầm đầu những phe phái lớn trong triều . Giấc mộng đế vương của lão có thể coi như chấm dứt chỉ trong một lời đồng ý.

Lão vội vàng mà đáp :"bẩm bệ hạ, thần không có ý đó hai chuyện này không giống nhau xin bệ hạ minh giám."

Lê Tấn nghe vậy trong lòng thầm cười lạnh liên quan tới quyền lợi của mình thì phá bỏ quy củ không sao còn liên quan tới quyền lợi kẻ khác lại áp quỷ củ để phản đối. Đây chính là lối suy nghĩ tiêu chuẩn kép tiêu biểu . Đạo lý quy củ cái gì cũng không quan trọng bằng lợi ích bản thân.

Hắn lại nói :" Trẫm bây giờ là học tập các triều đại trước phong quốc sư đây chính là một sự khôi phục tiền lệ . Việc trẫm lại phong tam công thiết chức tả hữu tướng cũng là sự khôi phục tiền lệ ." Hắn hỏi :" Lữ Côi Vương, khanh nói xem làm sao hai chuyện này lại không giống rồi."

Bệ hạ nói vậy khiến bách quan vô lực phản bác Lữ Côi Vương cũng là vậy. Lão đành nói :" bẩm bệ hạ, thần biết lỗi, xin bệ hạ trách phạt."

Đây là lựa chọn tốt nhất của Lữ Côi Vương vào lúc này . Càng nói càng sai tốt nhất là cúi đầu nhận lỗi để sự việc nhanh chóng qua đi.

Lê Tấn nghe vậy có chút thất vọng, hắn còn mong vị hoàng thúc này nói thêm đâu . Cần lão lại nói sai thêm sai càng nhiều càng tốt, như vậy mới có thể kéo thêm kẻ thù cho bản thân lão biết đâu Lê Tấn có thể nhân cơ hội đá văng lão ra khỏi triều đình thì càng tốt . Đáng tiếc là lão dừng lại rất đúng lúc Lê Tấn đành phải bỏ qua việc này. Hắn nói :" lần sau trước khi tấu lên thì phải suy nghĩ kỹ vấn đề trước sau rồi hãy nói. Triều hội không có nhiều thời gian để mà lãng phí như vậy. Lữ Côi Vương, khanh hiểu ý trẫm chứ ?"

Lữ Côi Vương hiểu bệ hạ đây là đang gián tiếp mắng người nhưng lão phải nhịn . Lão đáp:" bẩm bệ hạ thần đã hiểu rõ lời ngài tạ ơn bệ hạ dạy bảo."

Lê Tấn khoát tay nói :" khanh lui xuống đi . Nguyễn Nhữ Vi ngươi tiếp tục tuyên chiếu ."

Lữ Côi Vương tạ ơn rồi về chỗ, Đoàn nội quan lại lấy ra một đạo chiếu chỉ khác mở ra. Lão bắt đầu đọc :" phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Trẫm nghe nói gần đây trong dân gian có lời đồn không hay về việc triều đình vay tiền dân chúng. Để xoá bỏ tin đồn thất thiệt lấy lại niềm tin từ dân chúng trẫm quyết định ban chiếu này nhằm đảm bảo cho khoản vay của Hộ bộ dưới dạng phát hành trái phiếu . Cụ thể nội dung như sau :

Thứ nhất tất cả khoản vay bằng trái phiếu sẽ được đảm bảo trả lại đầy đủ cả vốn lẫn lời khi đến hạn . Dân chúng cho vay bằng tiền đồng sẽ nhận trả nợ bằng tiền đồng cho vay bằng vàng bạc sẽ nhận trả nợ bằng vàng bạc . Ngoài ra người dân cho vay có thể lựa chọn dùng trái phiếu để khấu trừ tiền thuế phải đóng.

Thứ hai trong trường hợp không thể áp dụng điều thứ nhất thì đương kim hoàng đế sẽ đứng ra trả nợ cho dân chúng. Khi đến hạn mà trẫm và Hộ bộ không thể trả nợ thì dân chúng có thể dùng trái phiếu đổi lấy ruộng đất trong các điền trang hoàng gia. Nếu vẫn không đủ trả nợ thì trẫm sẽ bán tất cả những gì có giá trị trong hoàng cung để trả nợ dù là phải dỡ ngói điện Kính Thiên đem bán trẫm cũng đảm bảo sẽ trả lại từng khoản nợ một cách đầy đủ cả vốn lẫn lãi vậy nên ai có tiền cứ yên tâm cho Hộ bộ vay thông quá hình thức mua trái phiếu.

Thứ ba chiếu chỉ này có hiệu lực ngay lập tức kể từ ngày ban chiếu. Hàn Lâm Viện phụ trách sao ra nhiều bản gửi đi khắp các châu huyện trong cả nước quan địa phương chịu trách nhiệm yết chiếu công khai cho dân chúng được biết.

Ngày 14 tháng giêng năm Đoan Khánh thứ nhất, người soạn chiếu : Đoan Khánh đế".

Sau khi Đoàn nội quan đọc xong đại chiếu chỉ này thì bách quan hiểu rõ bệ hạ đây là không tiếc giá nào để đảm bảo kế hoạch vay tiền bằng trái phiếu này có thể tiếp tục tiến hành. Nội dung của chiếu chỉ nêu rất rõ dân chúng có thể dùng trái phiếu để khấu trừ thuế đây là một sự đảm bảo to lớn. Chưa kể bệ hạ còn đem ruộng đất trong điền trang hoàng gia ra đảm bảo tổng diện tích ruộng có đến mấy chục vạn mẫu ruộng chứ không ít mà lại toàn là ruộng loại tốt rất đáng tiền. Còn cái gì mà bán cả ngói điện Kính Thiên thì chẳng qua là nói quá lên để dân chúng tin tưởng hơn mà thôi.

Dương Nguyên Trực nghe xong thì liền hiểu rõ hoá ra cách mà bệ hạ nói hôm quá chính là như vậy. Chỉ một đạo chiếu chỉ ban ra bệ hạ đập tàn mọi lời đồn không tốt về ngài và kế hoạch vay tiền đồ ngài vạch ra. Những kẻ đối đầu chính trị hoàn toàn không còn có thể lợi dụng việc này để công kích này thêm nữa.

Chương 120. Hoàng đế lại ban chiếu .