Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 125. Phúc hậu.

Chương 125. Phúc hậu.


Chương 125.

Sau tết nguyên tiêu hàng loạt sự chia ly diễn ra các đại tướng biên cương các quan viên đứng đầu các đạo rời khỏi kinh thành trở về nơi công tác . Trong hoàng cung những người anh chị em của Lê Tấn chuyển ra ngoài cung sinh sống, điều này khiến cho hoàng cung vốn đã ít người sau khi hoàng đế thả đi lượng lớn cung nữ thái giám, nay lại càng trở nên vắng vẻ. Cảm nhận rõ nhất sự thay đổi này là hoàng đế vào mỗi buổi sáng tập đi bộ dạo quanh hoàng cung.

Ngày 18 tháng giêng hoàng đế dẫn đầu bách quan xuất thành từ cửa nam điểm đến là đàn xã tắc. Đây là nơi tiến hành lễ tế thiên mùa xuân cầu cho mưa thuận gió hoà mùa màng tốt tươi. Nơi này là khu vực Xã Đàn Hà Nội ở thế kỷ 21.

Cuối giờ thìn lễ tế bắt đầu Lê Tấn trong bộ hoàng bào bắt đầu đứng vào vị trí chủ tế trên đài cao. Phía bên dưới lần lượt là bách quan văn võ các vị huân quý . Người chủ trì buổi tế thiên này bất ngờ thay lại là Lý Phong, lão hiện tại là Đại Việt quốc sư vậy nên đây chính là nhiệm vụ của lão. Chương trình tế thiên được Lễ bộ soạn sẵn một cách chi tiết từng khâu từng khâu đều rõ ràng . Lý Phong là người mới nên răm rắp tuân theo sự an bài của Lễ bộ. Nhiệm vị chính của lão là đọc lời tế tiến hành làm phép câu thông trời đất thần phật đưa lên lời thỉnh cầu của Đại Việt. Việc này lão khá là có tiếng vì hoàng đế trước mặt mọi người nói lão là địa tiên có thể câu thông cả Ngọc Hoàng và chư vị thánh nhân.

Ở phía xa xa đám cao nhân Phật môn, Đạo môn nhìn thấy Lý Phong được chủ trì lễ tế thì tức đỏ mắt. Đây là vinh dự lớn nhất đối với một người tu hành thời Lý Trần thì chủ yếu là Phật môn đứng ra chủ trì việc này thỉnh thoảng có thời điểm Đạo môn có xen vào được. Triều Lê từ khi Thái Tổ khai quốc thì không dùng hai nhà chủ trì lễ tế mà để người của Lễ bộ, Thái sử viện đứng ra làm việc này. Đến năm nay đột nhiên thay đổi, Đại Việt có quốc sư việc này đương nhiên do quốc sư đảm nhận.

Đây có thể xem là thời điểm phong quang nhất trong cuộc đời Lý Phong, trước kia ở trong Toàn Chân Giáo lão chỉ là đệ tử có chút nổi bật . Mười hai năm bôn ba thiên hạ có thể nói là gian khó mấy năm tu hành ở Bắc Đại Đạo Quán thì chỉ có thể nói là khổ như c·h·ó . Gần ba chục tên đệ tử vì không chịu được khổ bỏ lão mà đi bây giờ hẳn là hối hận xanh ruột đi không thấy hai đứa đệ tử nhỏ ở phía sau lão đang mắt sáng long lanh đấy sao. Quả thực là lão đã một bước lên mây từ tên đạo sĩ nghèo kiết xác không được người coi trọng trở thành quốc sư có địa vị cao cao tại thượng nhiều khi lão vẫn nghĩ mình nằm mơ đâu. Vậy nên lão vừa yêu lại vừa hận hoàng đế, yêu là vì hoàng đế đưa lão lên tới đỉnh cao danh vọng hận là vì vị đó hại lão quá nhiều sự xuất hiện của hắn khiến lão phải rời xa tông môn bôn ba thiên hạ khi tìm thấy hắn thì bị hắn coi như khỉ diễn xiếc, sau đó còn bị hố suýt c·hết.

Lễ tế kéo dài một canh rưỡi đồng hồ thì kết thúc Lê Tấn cảm thấy ê ẩm cả hai chân cả quá trình này hắn toàn phải đứng với một người có cơ thể to béo đây là một cực hình. Hắn được Đỗ Khắc Hải cùng các nội quan khác đỡ lên kiệu khênh tới điền trang bên cạnh nghỉ ngơi buổi chiều sẽ tiến hành lễ cày tịch điền.

Nơi đây là một hoàng trang lớn sát ngày tại kinh thành, trong trang có hơn ngàn tá điền chuyên làm việc nông canh cho hoàng gia. Tính cả già trẻ lớn bé trong trang có khoảng gần năm ngàn người mọi người đều quen với việc hàng năm hoàng đế sẽ đến đây làm việc nông đầu năm nên không có hoảng loạn mà rất chi quy củ.

Lê Tấn sau một hồi ngồi kiệu thì quyết định tự xuống đi bộ một đoạn chào đón hắn là khung cảnh hàng ngàn tá điền dưới sự dẫn đầu của những người quản lý điền trang quỳ gối hành lễ . Hắn chậm rãi đi bộ một đoạn vào trong trang rồi cho bọn họ đứng lên . Đám tá điền mặc dù đứng lên nhưng vẫn giữ tư thế cúi đầu bọn họ không dám nhìn thẳng hoàng đế, phía sau họ là những người phụ nữ giữ chặt con cháu không để bọn chúng làm ra hành động bất thường gì.

Ngay khi Lê Tấn từ từ tiến vào trang trong sự chào đón im lặng đó bỗng có một tiếng " thật béo" vang lên . Mọi người đều nhìn về hướng âm thanh phát ra thì thấy một người phụ nữ đầy hoảng sợ đang dùng tay bịt miệng một bé gái đó là một đứa bé gái chắc chỉ ba bốn tuổi . Lê Tấn thấy vậy thì tiến lại gần chỗ hai mẹ con đám tá điền dùng ánh mắt thương hại nhìn lại .

Người mẹ vô cùng hoảng sợ nàng đã dặn đi dặn lại còn gái là không được ngước đầu lên không được phát ra bất kỳ âm thanh nào. Ấy vậy mà đứa con nhỏ này của nàng không chỉ dám lén nhìn bệ hạ mà còn dám buông lời chê bai đây là tội lớn bằng trời chỉ cần bệ hạ không vui thì cả nhà nàng b·ị c·hém đầu chồng và những người thân của nàng đang run rẩy lo sợ ở ngay gần đó . Với bản năng của một người mẹ nàng muốn bảo vệ con mình vậy nên nàng vội vàng lao lên phía trước quỳ xuống dập đầu van xin . Từng tiếng từng tiếng " xin bệ hạ tha mạng xin bệ hạ tha mạng " vang lên.

Lê Tấn như là không thấy nàng cứ thế tiến bước lại gần đứa bé gái . Người mẹ thấy vậy thì hoảng sợ nàng vội kêu lên :" Xin bệ hạ tha cho con gái của tiểu dân tiểu dân xin được dùng mạng mình tạ tội."

Lê Tấn không nói gì nhưng túc vệ quân lập tức khống chế lại nàng không ngần ngại mà bịt miệng lại . Bọn họ đang chờ xem bệ hạ sẽ quyết định xử phạt ra sao dám chê bai ngoại hình của hoàng đế là tội đại bất kính người đàn bà này quá ngây thơ mạng của nàng chả là gì trong mắt bọn họ chỉ là một hộ tá điền nếu muốn bệ hạ có thể g·iết cả nhà.

Bé gái thấy mẹ bị người khác ức h·iếp thì hô lớn :" bố ơi mau cứu mẹ con." Đáp lại lời này của nó chỉ là một người đàn ông đang run rẩy vội vàng quỳ xuống đất . Thấy gọi cha không có tác dụng gì bé gái liền hô :" Ông Tấn ơi cứu mẹ cháu ." Đáp lại lời kêu này của nó là một loạt tiếng quát lớn " hỗn xược" của đám quan viên phía sau hoàng đế. Cùng với đó là hình ảnh một lão nông tuổi tầm năm mươi lập tức quỳ gối bên cạnh cha đứa bé.

Rất nhiều quan viên hiểu chuyện thì thầm mặc niệm cho gia đình này . Ban đầu bé gái chê bai ngoại hình của hoàng đế là tội lớn nhưng nếu bệ hạ vui vẻ còn có thể tha thứ nhưng bây giờ nó lại phạm tội kỵ húy thì đúng là hết cứu rồi.

Đứa nhỏ thấy cả cha và ông nội đều không đi cứu mẹ nó bản thân lại bị nhiều người quát nạt thì khóc lớn . Lê Tấn lại gần nó ngồi xuống dùng tay xoa xoa gương mặt nhỏ bé . Sự mềm mịn của làn da trẻ nhỏ lẫn với sự ướt át của nước mắt tạo ra một cảm giác khó tả . Hắn bỗng mỉm cười khẽ nói : " em gái đừng khóc con gái khóc sẽ không còn xinh đẹp nữa vậy nên con gái không thể khóc."

Bé gái nghe vậy thì không thèm để ý hắn mà mếu máo kêu :" mẹ mẹ ơi ". Ánh mắt của nó không nhìn vào Lê Tấn đang ngồi bên cạnh mà chỉ nhìn về mẹ nó đang bị hai binh sĩ khống chế .

Lê Tấn bỗng quay đầu lại phía sau nhìn thấy tình cảnh của mẹ bé gái hắn nói :" Các ngươi làm gì vậy ? Trẫm có ra lệnh cho các ngươi bắt người sao ?"

Mấy tên túc vệ nghe vậy thì sững ra bọn họ cho là bệ hạ muốn bắt tội nên đã khống chế người mẹ lại bên phía kia mấy túc vệ đang lại gần toan khống chế cha và ông bé gái. Bọn họ không có nhận được lệnh mà đã tự hành động đây chính là tội vậy nên cả đám lập tức quỳ xuống thỉnh tội.

Lê Tấn vẫy tay cho người mẹ lại gần hắn hỏi :" Ngươi không sao chứ ?"

Người phụ nữ run rẩy đáp :" bẩm bệ hạ tiểu dân không sao . " Nàng nhận ra người trước mắt này là hoàng đế long bào ngài mặc trên người chính là tiêu chí rõ ràng nhất . Người của trang này hầu như đều biết cách ăn mặc của các quý nhân ra sao năm nào bọn họ cũng có vinh dự được tiếp đón một lần các quý nhân đến đây làm lễ cày tịch điền.

Lê Tấn trưng ra cái nụ cười ngu ngốc mà nói :" Yên tâm đi, trẫm không g·iết trẻ con đứa nhỏ sẽ không sao."

Người mẹ nghe vậy thì khẽ thở phào nhẹ nhõm con nàng không phải c·hết là tốt rồi nàng có c·hết cũng không sao. Nàng vội nói :" tiểu dân dạy con không nghiêm, xin bệ hạ trừng phạt."

Bé gái nghe vậy thì nhìn Lê Tấn một cách sợ hãi trong lòng nó đang nghĩ tên mập mạp này sắp ức h·iếp mẹ nó . Vậy là không tự chủ được mà nó lui lại một bước rồi chạy nhanh lại phía mẹ .

Lê Tấn thấy vậy thì cười vui vẻ, hắn thật hâm mộ cái tình mẫu tử này từ rất lâu rất lâu rồi hắn không có cảm nhận được sự hạnh phúc đó. Kiếp trước hắn từng có được kiếp này thì không càng nghĩ hắn càng oán người nào đó oán số mệnh oán thiên đạo c·h·ó oán cả cái tên khốn kiếp gây ra sự đau khổ trong luân hồi của hắn.

Sau khi bình tâm trở lại hắn nói :" Yên tâm không ai phải c·hết . Có câu đồng ngôn vô kỵ người lớn không chấp nhặt lời trẻ nhỏ trẫm đường đường là hoàng đế mà bắt tội đứa trẻ không phải rất hoang đường sao ."

Người mẹ nghe vậy thì vội vàng tạ ơn bên phía bên kia cha và ông nội bé gái cũng là như vậy. Bọn họ biết gia đình mình vừa mới lượn một vòng quỷ môn quan.

Bách quan thì trong lòng tự nhủ bệ hạ ngài làm ra những chuyện hoang đường còn ít sao. Với tình hình vừa rồi ngài có đem cả cái trang này g·iết sạch thì cũng không ai thấy ngạc nhiên.

Lê Tấn không có để ý bọn họ hắn hỏi bé gái :" em gái em tên gọi là gì ?"

Bé gái ngại ngùng đáp :" em tên là bé heo ". Trong lòng nó không thích cái tên này chút nào nó cảm thấy mình đâu có giống mấy con heo béo ú bẩn thỉu đó. Nó rõ ràng là một bé gái đáng yêu nha các dì các bác trong trang đều nói vậy.

Lê Tấn nghe vậy thì phì cười hắn hiểu đây là tập tục từ xưa của người Việt thường đặt cho lũ trẻ cái tên xấu cho dễ nuôi. Kiếp trước hắn khi nhỏ thì đươc gọi là bờm, có những đứa trẻ hàng xóm được đặt những cái tên như ếch cỏ lá nhái vân vân.

Hắn nhìn bé gái mà nói :" bé heo em nhớ nhé lần sau không được nói người khác thật béo có những người rất không thích bị nói như vậy, đặc biệt là phụ nữ. Vậy nên từ giờ trở đi em không được nói về người khác như vậy nữa nghe chưa."

Bé heo nghe vậy thì khó hiểu nó hỏi lại : " vậy nếu em gặp được một người rất béo thì nên nói thế nào ?"

Lê Tấn mỉm cười nói :" Nếu em gặp những người rất béo thì có thể nói người đó trông thật phúc hậu như vậy người ta sẽ khen em là đứa trẻ ngoan."

Lời này của bệ hạ vừa ra bách quan bổng nhiên cái cổ không được bình thường, người thì ngửa mặt lên trời như đang tìm cái gì đó kẻ thì cúi gằm mặt xuống đất miệng mím chặt .

Bé heo thì cứ ngơ ngơ suy nghĩ thật như vậy sao. Lê Tấn thấy nó cứ ngây ngô như vậy vậy thì càng vui vẻ đúng là trẻ con thật là trong sáng nhất đáng yêu nhất đương nhiên trừ mấy đứa trẻ trọng sinh như hắn.

Chương 125. Phúc hậu.