Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 127. Không thẳng thì cong.

Chương 127. Không thẳng thì cong.


Đàm tướng quốc hỏi :" bẩm bệ hạ tại sao người lại không có ý định ban chiếu quy định những từ kỵ húy ?" Lão thực sự không hiểu nổi cái này thuộc về lễ chế không thể bỏ qua như vậy.

Lê Tấn biết tư duy của mình và bách quan có rất nhiều khác biệt trong vấn đề này. Bây giờ mà đem ra nói thì e rằng sẽ phải tranh luận rất lâu . Lúc này lại đã là buổi trưa hắn còn chưa có được ăn uống nghỉ ngơi chiều lại có việc phải làm. Vậy là hắn nói :" Đàm ái khanh, tạm gác vấn đề này lại . Đợi đại triều ngày kia quân thần chúng ta cùng bàn luận . Bây giờ mọi người đi ăn uống nghỉ ngơi. Đầu giờ chiều trẫm còn phải cày tịch điền . "

Nghe bệ hạ nói vậy Đàm tướng quốc và vài vị quan văn đang có ý định tranh luận đành chịu . Lời bệ hạ có lý trưa rồi mọi người còn phải nghỉ ngơi lấy sức cho buổi chiều. Rất nhanh hoàng đế cùng bách quan đều đi ăn uống nghỉ ngơi hồi phục sức khoẻ để buổi chiều còn làm việc nông.

***

Chính Mùi lễ cày tịch điền chính thức bắt đầu . Hoàng đế sắn tay sắn chân trực tiếp cày ruộng. Trâu kéo là trâu đực trông rất to khỏe nó kéo phía sau là một chiếc cày lớn. Lê Tấn có kinh nghiệm trong việc này với tư cách là hoàng tử năm nào hắn cũng phải tham gia lễ cày tịch điền . Các năm trước không nhiều người chú ý đến hắn vậy nên toàn làm biếng cứ cày một vài đường thì ngừng lại . Có bị hỏi thì hắn nói mình theo không nổi trâu cày cần nghỉ ngơi. Năm nay thì không thể như vậy hắn được chú ý.

Lê Tấn cố gắng khiển cày tay roi thỉnh thoảng lại vùng nhẹ vào mông trâu cứ thế cố gắng hoàn thành nhiệm vụ . Lần này hắn là rất nỗ lực cày được tận 26 đường cày mới đừng lại. Đối với hắn đây quả là một thành tích ghê gớm rõ là đã quá sức chịu đựng của bản thân . Cái cơ thể to béo của hắn làm việc này rất tốn sức .

Dù đã là nỗ lực cao nhất của hắn nhưng mảnh ruộng mới cày được hơn nửa chưa có hoàn thành xong nhiệm vụ thường niên của hoàng đế. Thấy hắn bỗng dừng lại thì bách quan chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm vị này không làm xong là đúng rồi . Chỉ là có người lo lắng việc hoàng đế không hoàn thành xong công việc sẽ ảnh hưởng đến mùa vụ . Liệu ông trời có cho rằng con người lười biếng mà giáng tai hoạ khiến năm nay mất mùa hay không ? Đây chính là câu hỏi trong lòng nhiều người.

Đại thần nhóm thấy bệ hạ ngừng giữa chừng thì vội vàng lại gần hỏi han . Thái sư lên tiếng trước, lão hỏi :" bệ hạ người còn tiếp tục được sao ?"

Lê Tấn trả lời : " còn tiếp tục được chỉ là trẫm muốn thay đổi một chút ."

Mấy vị đại thần cảm thấy khó hiểu không rõ bệ hạ muốn thay đổi điều gì. Có người trong lòng thầm đoán bệ hạ là muốn thay đổi diện tích thửa ruộng cày tịch điền . Ngài cày không hết thửa ruộng thì làm cho thửa ruộng nhỏ lại kiểu như trước là chín thước nay chuyển thành năm thước.

Đến lượt tả tướng quốc Bùi Xương Trạch lên tiếng lão hỏi :" bệ hạ người muốn thay đổi điều gì ?"

Trong sự mong đợi của mọi người Lê Tấn trả lời :" Thay đổi cái cày trẫm muốn một cái cày khác ít tốn sức hơn ."

Mọi người trở nên mờ mịt bệ hạ đây là nói cái quỷ gì . Bao năm nay cái cày vẫn thế còn có thể đổi sao . Cái bệ hạ dùng là cái tốt nhất rồi, được công bộ làm ra bằng sắt tốt nhất loại gỗ tốt nhất . Có thể nói đây là cái cày vừa sắc vừa nhẹ nhất mà công tượng Đại Việt có thể tạo ra. Không có cái cày nào có thể tốt hơn được.

Công bộ thượng thư Ngô Minh chính là người tò mò nhất lão hỏi:" bẩm bệ hạ người nói đổi là đổi như thế nào ?"

Lê Tấn nghĩ nghĩ rồi hỏi lại lão :" nơi này có xưởng rèn đúng không ?"

Ngô thượng thư đáp :" Bẩm bệ hạ trong hoàng trang có xưởng rèn nhỏ với hai thợ."

Lê Tấn nói :" chúng ta đến xưởng rèn, trẫm muốn một cái lưỡi cày mới."

Mọi người không đoán được bệ hạ lại định làm gì . Ngài đây là muốn một cái lưỡi cày sắc bén hơn hay là chỉ lấy cớ để kéo dài thời gian. Chỉ cần trời tối rồi thì việc cày tịch điền chỉ có thể kết thúc như vậy. Cách thức thì đơn giản chút nữa bệ hạ chỉ cần nói lưỡi cày thợ rèn làm ra ngài không vừa ý cái nào . Cứ thế bắt rèn đi rèn lại là được gì chứ kéo dài thời gian là trò bệ hạ thích nhất và có kinh nghiệm nhất.

Đoàn người nhanh chóng đi đến chỗ xưởng rèn lập tức hai thợ rèn được sự giúp đỡ của người khác nhanh chóng nhóm lò . Vốn dĩ ngày hôm nay bọn họ không làm việc lễ cày tịch điền hàng năm người trong trang chỉ lo tiếp đón quý nhân, bất kỳ việc gì đều gác lại.

Lê Tấn nhìn một vòng trên kệ lớn xếp đầy những nông cụ bằng sắt đang được bày biện rất gọn gàng. Tất cả lưỡi cày đều có hình tam giác bề mặt rất phẳng mũi và cạnh đều được mài sắc . Thấy không có thứ mà mình mong muốn hắn liền gọi người đem bút mực tới đây. Hắn nhanh chóng vẽ hình một cái lưỡi cày mà mình nhớ được ở kiếp trước. Kiếp trước hắn lớn lên ở thành thị nhà không có làm ruộng, chỉ khi nghỉ hè về quê ngoại mới tiếp xúc với ruộng đồng, nông cụ .

Ngay khi nhìn thấy hình vẽ chiếc cày mà bệ hạ đưa tới hai thợ rèn đầu đầy chấm hỏi . Cái lưỡi cày mà bệ hạ vẽ ra có hình lá tre lòng trong lưỡi cày cong xuống chứ không thẳng như lưỡi cày bình thường. Vì không chắc lắm nên một người lên tiếng hỏi lại : " bẩm bệ hạ lưỡi cày bệ hạ muốn có hình dạng như vậy phải không ? Bệ hạ không có vẽ sai chứ ?"

Lê Tấn rất chắc chắn mà nói :" Đúng như trong hình vẽ lòng trong lưỡi cày hơi cong xuống một chút ."

Thợ rèn rất nghi ngờ mà hỏi lại :" bẩm bệ hạ lưỡi cày như vậy có thể dùng được sao?" Bản thân thợ rèn thật khó hiểu, hắn không tình nguyện mất công mất sức để làm ra thứ vô ích. Nếu đối diện không phải là bệ hạ mà là tá điền trong trang thì lão đã đuổi người rồi.

Lê Tấn nghe hắn cứ hỏi mãi thì khó chịu hắn lớn tiếng nói :" dùng được hay không là việc của trẫm ngươi chỉ cần nghe lệnh làm việc. Trẫm muốn biết cần bao lâu thì các ngươi làm xong lưỡi cày mà trẫm muốn ?"

Thợ rèn nghe vậy thì rụt đầu lại trong trang hắn tính cách có chút ngang ngược nhưng trước mặt vị này hắn không dám. Vậy là hắn cúi đầu nhỏ tiếng nói :" Bẩm bệ hạ, chúng tiểu nhân cần gần một canh giờ để làm ra lưỡi cày này.

Lê Tấn nghe vậy có chút bất ngờ hắn hỏi lại :" nhanh như vậy sao ?"

Thợ rèn đáp :" bẩm bệ hạ đối với lưỡi cày chúng tiểu nhân có phôi thép làm sẵn bây giờ chỉ cần nung nóng đánh tạo hình là được . Vậy nên cần non nửa canh giờ có thể làm xong tạo hình sau đó thì dùng thời gian còn lại mài sắc các cạnh là hoàn thành."

Lê Tấn nghe vậy thì gật đầu hắn nói :" Vậy các ngươi làm nhanh đi trẫm còn chờ lưỡi cày để tiếp tục làm việc đâu."

Thợ rèn tuân lệnh nhanh chóng đi rèn lưỡi cày. Bách quan ở một bên chứng kiến đối thoại thì cho rằng chính xác là bệ hạ đang dùng cách kéo dài thời gian . Nghe bệ hạ hỏi sao lại nhanh như vậy là biết ngài hẳn là muốn thợ rèn làm đến đêm không xong đi.

Lê Tấn nhân lúc rảnh rỗi thì gọi lại một ông lão đến hỏi chuyện nhà nông . Hắn hỏi :" bình thường các ngươi làm nông thì dùng những nông cụ gì ? Vào thời gian nào thì dùng cái nào ?"

Lão nông bắt đầu trình bày cái cày, cái bừa cuốc lưỡi liềm cào cỏ được dùng như thế nào một cách chi tiết tỉ mỉ. Lê Tấn rất chăm chú lắng nghe sau khi lão nông kết thúc phần trình bày của mình thì hắn hỏi thêm :" Vậy lúc cắt về nhà thì các ngươi phải làm thêm những gì ?"

Lão nông lại bắt đầu trình bày nào là đập lúa nào dùng chân vò rối nào là sàng xảy phơi phóng thu cất . Cứ thế người nghe người giảng hoàng đế giống như học trò lão nông giống như người thầy.

Lê Tấn nghe xong có nhiều suy ngẫm trong đầu hắn có một thứ lóe lên. Bỏ qua chuyện này hắn bắt đầu hỏi đến mùa vụ cách lấy nước tưới tiêu cách trị sâu bệnh côn trùng ăn lúa năng suất mỗi vụ vân vân. Lão nông lần lượt giải đáp cặn kẽ không bỏ sót .

Lê Tấn lại hỏi :" Vùng này đồng ruộng bằng phẳng, lại gần sông thuận tiện đào kênh dẫn nước thì mùa vụ như vậy . Thế còn trên vùng cao hoặc nơi không gần sông hồ thì như thế nào ?"

Lão nông đáp :" bẩm bệ hạ những nơi như vậy chỉ có thể trông chờ vào ông trời . Khi nào trời cho mưa xuống thì bắt đầu cày cấy thông thường là phải sang mùa hạ . Ruộng các nơi ấy chỉ có thể gieo trồng vụ mùa mà thôi, vụ chiêm sẽ phải để không. "

Lê Tấn như suy nghĩ điều gì một lúc rồi nói : " được rồi trẫm cho ngươi lui ." Sau khi ông lão đi rồi, hắn bỗng lệnh Đỗ Khắc Hải:" ngươi đi đưa lão một quan tiền cứ nói là trẫm thấy lão nói chuyện hợp ý nên ban thưởng."

Khi lão nông nhận được tiền thưởng thì rất là vui mừng lão quỳ xuống hướng về nơi hoàng đế đang ở mà tạ ơn . Những người khác trong trang thấy vậy chỉ biết khen lão tốt số họ thấy ghen tỵ vì người được gọi đi không phải là mình. Chỉ riêng việc được trò chuyện vài lời với bệ hạ đã là vinh dự cả đời . Về sau những người quản lý điền trang sẽ đối xử có chút khác hơn bây giờ còn được thưởng tiền . Có thể nói là mộ tổ là ông lão này b·ốc k·hói xanh nên mới may mắn vậy .

Một canh giờ đã sắp qua hai thợ rèn vội vàng mang lên thành quả lao động của mình. Một chiếc lưỡi cày có hình dạng cong cong rất lạ mắt nó thu hút ánh nhìn của những người xung quanh. Mọi người hiểu việc làm nông đều cảm thấy cái lưỡi cày này có hình dạng rất khác biệt .

Lê Tấn không để ý ánh mắt của mọi người hắn hỏi : " nơi này có thợ mộc sao ?" Rất nhanh lại có một số người đứng ra thưa có. Lê Tấn chọn một người sai hắn đi lắp lưỡi cày mới vào chiếc cày lúc nãy hắn sử dụng. Không đến một khắc người thợ mộc hoàn thành công việc một cách hoàn hảo chiếc lưỡi cày được lắp vào rất chắc chắn.

Hoàng đế lại bắt đầu công việc cày nốt thửa ruộng đang dở dang. Mọi người quây xung quanh nhìn xem bọn họ tò mò muốn biết cái cày này có thể cày ruộng được không.

Câu trả lời là được không chỉ cày được mà có vẻ cày nhanh hơn trước một chút lưỡi cày cũng ăn sâu hơn so với lưỡi cày cũ một chút thì phải. Công bộ thượng thư Ngô Minh thấy thế thì trong lòng ngứa ngáy lão rất muốn được dùng thử cái cày này ngay lập tức .

Khi gần đến xế chiều thì hoàng đế hoàn thành xong công việc cày tịch điền của mình . Hắn lập tức bỏ lại con trâu cái cày mà ngồi lên bờ ruộng nghỉ ngơi . Đỗ Khắc Hải rất biết ý dâng lên khăn ướt để hắn lau mặt, sau đó dâng lên nước trà .

Phía bên kia thì mấy vị đại thần vây lấy cái cày của bệ hạ Ngô thượng thư không chịu nhường ai cứ thế dùng thử đầu tiên. Rất nhanh lão nhận ra cái cày này đi chuyển nhẹ nhàng ít tốn sức hơn so với lưỡi cày kiểu cũ . Tự mình cầm cày nên lão khẳng định là lưỡi cày ăn sâu vào đất hơn so với lưỡi cày cũ khoảng một tấc. Sự phát hiện này khiến cho lão mừng rỡ như điên đây là một cải tiến vượt bậc trong làm nông. Sau khi thử đi thử lại chắc chắn những gì mình nhận định thì lão vội vàng chạy lại chỗ bệ hạ . Lão có thật nhiều điều muốn hỏi ngài. Mấy vị đại thần khác thì giống như lũ trẻ thấy cái mới mẻ ai nấy lần lượt cày thử mấy đường.

Ngô thượng thư không chờ được mà vội vàng hỏi :" Bệ hạ từ đâu mà người biết nên làm lưỡi cày như vậy ?"

Lê Tấn trả lời :" cái lưỡi cày cũ quá tốn sức trẫm quá mệt nên phải thay đổi."

Ngô thượng thư nghe vậy thì c·h·ó chút khó chịu lão không hỏi ý này. Lão lại hỏi :" bệ hạ thần muốn hỏi là tại sao bệ hạ lại biết là lưỡi cày cong dùng tốt hơn ."

Lê Tấn có chút cáu gắt trả lời:" thẳng không tốt thì phải cong thế thôi vậy mà cũng hỏi. Lão thượng thư đi chỗ khác đi, trẫm còn muốn nghỉ ngơi." Trong đầu hắn bỗng hiện lên câu chửi " hỏi hỏi cái lờ không thấy ta đang mệt muốn c·hết sao."

Ngô thượng thư thấy bệ hạ đuổi người thì câm nín . Lão còn cả đống câu hỏi muốn xin bệ hạ giải đáp nhưng ngài có vẻ khó chịu rồi. Lão là thần tử không dám ép ngài phải giải thích cho lão. Vậy là lão cứ vậy lủi thủi đi ra lão đành quay lại nghiên cứu lưỡi cày ngoài kia vậy .

Chương 127. Không thẳng thì cong.