Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 130. Vũ gia tam thiếu.

Chương 130. Vũ gia tam thiếu.


Chương 130.

Đạo Hải Dương huyện Nghi Dương ( ngày nay là Kiến Thụy Hải Phòng) là nơi đang nổi lên những lời đồn về quy định thu thuế sở hữu nô lệ của triều đình. Mấy ngày nay tiếng hô phản đối quy định này lên rất cao rất nhiều gia đình giàu có đều nhiệt tình tham gia làn sóng phản đối này.

Trong nhà họ Vũ gia chủ Vũ Quân đang đi đi lại lại từ gương mặt có thể nhận ra lão vô cùng lo lắng. Sáng sớm hôm nay phía dưới báo lên phía điền trang có 3 nông nô bỏ trốn số lượng không nhiều nhưng rõ ràng đây là dấu hiệu không tốt. Lão lo sợ làn sóng bỏ trốn của nô lệ sẽ khiến nhà mình mất đi tất cả nông nô khi đó lấy ai phụ trách sản xuất vụ chiêm.

Nhà họ Vũ ở Nghi Dương có gốc gác từ họ Vũ ở Đông Mật đời ông cố của Vũ Quân thì đến định cư ở đất này. Nhờ vào tích góp mấy đời nên hiện tại nhà họ Vũ được xem là một trong ba nhà giàu có nhất Nghi Dương. Trong nhà có hơn ngàn hai trăm mẫu ruộng hơn ngàn nông nô . Ngoài ruộng đồng thì nhà họ còn tham gia buôn muối, có thể xem như một nhà phụ thuộc của Bạch Diêm Tinh.

Gia chủ Vũ Quân năm nay tuổi gần năm mươi sức khoẻ vẫn còn tốt . Vừa năm ngoái lão còn nạp thêm một nàng th·iếp xinh đẹp . Lão tất thảy có sáu bà vợ chín đứa con trai bảy đứa con gái. Trong số con trai thì lão thấy đứa con thứ ba là có tài hoa hơn cả.

Vũ gia tam thiếu gia, năm nay hai mươi bảy tuổi là người văn võ song toàn. Đặc biệt một tay đao pháp có tiếng trong bụng chứa đầy kinh luân. Thường ngày được cha giao cho phụ trách việc làm ăn với Bạch Diêm Tinh. Nhờ vào năng lực xuất chúng nên hắn luôn quản rất tốt việc mua bán này hàng năm đều giúp nhà họ Vũ thu về hàng ngàn quan tiền lời.

Như một thói quen khi có khó khăn Vũ Quân lại muốn tìm con trai thứ ba để bàn bạc . Lão lệnh quản gia :" Ngươi đi gọi tam thiếu gia đến đây cho ta ."

Lão quản gia tuân mệnh mà đi lão nhanh chóng tìm tới Nam viện nơi gia đình tam thiếu gia đang ở.

***

Trong Nam viện Vũ gia tam thiếu đang dạy con trai tập võ từng động tác đao pháp gọn gàng dứt khoát được con trai nhỏ Vũ Huân thuần thục vung lên. Qua nửa canh giờ thì tam thiếu cho con trai được nghỉ . Hắn hỏi con trai :" Đã tập luyện hai năm con nói xem dùng đao quan trọng nhất là điều gì ?"

Vũ Huân dùng giọng non nớt của trẻ con đáp lại :" thưa cha đao pháp quan trọng nhất là chuẩn ạ."

Tam thiếu gia rất hài lòng với câu trả lời này của con trai hắn xoa đầu đứa nhỏ nói :" Đúng vậy chính là chuẩn . Chỉ có đao đao chuẩn xác chém vào điểm yếu của đối phương thì mới là đao pháp lợi hại. Sau khi đạt được sự chuẩn xác cao độ thì luyện tập cho đao nhanh hơn . Cuối cùng là rèn lực xuất đao sao cho mạnh . Khi nào đao pháp có thể đạt đến ba chữ nhanh, mạnh chuẩn thì đó chính là đao pháp lợi hại nhất."

Đứa bé như có điều gì suy nghĩ nó hỏi lại :" Đao pháp của cha đạt đến mức độ nào rồi thưa cha ?"

Tam thiếu gia nói :" Đao pháp của ta có thể xem là đạt đến hạng khá khá nhanh khá chuẩn khá có lực. Ở trong huyện chúng ta võ công của cha được tính là cao nhưng so với những cao thủ trên giang hồ thì chỉ tính tiệm cận đạt đến hàng ngũ cao thủ. Vậy nên mỗi ngày cha đều cố gắng luyện tập một canh giờ hy vọng ngày nào đó có thể chân chính đạt tới đẳng cấp cao thủ ."

Nói đến đây ánh mắt hắn có chút hướng tới. Hắn từ nhỏ đã yêu thích luyện võ 7 tuổi bắt đầu luyện đao đến nay đã luyện được 20 năm . Vốn hắn rất tự tin vào đao pháp của mình nhưng 7 năm trước hắn gặp phải một lão già . Hắn còn nhớ năm ấy lão già bẩn thỉu đó từng nói "đao của ngươi luyện sai rồi chiêu thức hoa mỹ mà không có tác dụng gì".

Khi hắn để ý thì thấy đó là một lão già ăn mặc lôi thôi lếch thếch cả người bẩn bẩn . Nhìn đi nhìn lại không có vẻ gì là cao thủ lão trông giống tên ăn mày hơn. Khi đó hắn tuổi trẻ ngang tàng bị người khác chê bai thì không cam lòng. Hắn quát lại :" ngươi thì biết cái gì cút đi chỗ khác xin ăn đi."

Lão già đó rất quái đản nghe hắn quát như vậy thì nổi giận. Lão vốn đang nằm một góc khuất ở võ đường bỗng vươn vai đứng lên như thể một người mới ngủ dậy . Tiếp theo đó là ác mộng Vũ gia tam thiếu dùng đao được người huyện Nghi Dương sùng bái bị lão già đó dùng một cái thước gỗ đánh thảm. Lão dùng cây thước gỗ làm đao, sử dụng đao pháp đánh cho hắn không có lực hoàn thủ . Điều đặc biệt là hắn không nhìn ra lão dùng chiêu thức gì đao của lão rất nhanh nếu dùng đao thật thì hắn đ·ã c·hết không biết bao nhiêu lần.

Sau khi đánh hắn một trận thì lão già đó sỉ nhục hắn . Lão nói :" Đao là vật chuyên dùng để g·iết người không phải là để múa. Ngươi hiện tại chỉ là đang dùng đao tập múa cái ngươi luyện không phải là đao pháp."

Hắn rất tức giận khi nghe lời này lão già đó nói hắn tập múa đây không phải là chửi hắn giống nữ nhân sao. Hắn rất muốn đáp trả nhưng không thể hắn đánh không lại đối phương. Hắn bất lực mà hỏi lại :" lão già, ngươi nói ta luyện không phải là đao pháp vậy thế nào mới là đao pháp."

Lão già thản nhiên đáp :" đao pháp rất đơn giản chỉ cần nhanh, mạnh chuẩn . Đao đao đoạt mệnh là được không cần cái gì mà chiêu thức màu mè."

Nghe lời này của lão hắn như có ngộ ra dần dần bình tâm trở lại. Hắn biết rằng mình gặp được cao nhân dùng đao vậy là hắn thay đổi thái độ . Hắn xin lão già đó nhận hắn làm đệ tử truyền thụ cho hắn thứ đao pháp mà lão nói. Lão già đó nghe vậy thì vẻ mặt có chút sợ hãi mà lui lại . Lão lập tức đi, thân pháp của lão rất nhanh, lão vứt lại một câu " ta còn bận ngủ đâu".

Từ đó hắn cải biến phương pháp luyện đao chỉ tập trung vào tăng lên nhanh, mạnh chuẩn . Sau mấy năm luyện tập thì khả năng dùng đao của hắn tiến bộ rất nhiều. Vài lần tỷ thí với người giang hồ hắn có thể xác định trình độ của mình đã tiệm cận đến hàng cao thủ . Mỗi khi nghĩ lại hắn lại thầm cảm ơn lão già đó không phải lão đề điểm thì hắn vẫn đi sai đường trong sự nghiệp luyện đao.

Quay trở lại Nam viện ngay lúc này đây lão quản gia đã tới . Tam thiếu gia được biết cha cho gọi thì lập tức theo quản gia rời đi .

***

Rất nhanh quản gia mang theo tam thiếu gia đi đến chỗ Vũ lão gia . Nhìn thấy con trai Vũ Quân liền nói :" không cần hành lễ mau ngồi đi ta có chuyện cần cùng con thương nghị ."

Tam thiếu gia tuân mệnh ngồi xuống đối diện cha mình, hai người cách nhau một bàn trà nhỏ. Hắn hỏi :" Có chuyện gì mà cha có vẻ lo lắng vậy ?"

Vũ lão gia hỏi lại :" con hẳn là biết dư luận gần đây đi ?"

Tam thiếu gia nghĩ nghĩ rồi hỏi :" ý cha là tin đồn về thuế sở hữu nô lệ phải không?"

Vũ lão gia gật đầu lão tiếp tục hỏi :" Con cảm thấy dư luận lần này như thế nào ?"

Tam thiếu gia đáp :" theo con thì đây rõ ràng là có người mang ý xấu cố tình điều hướng dư luận theo hướng chống lại triều đình."

Vũ lão gia hỏi lại :" tại sao con nhận định như vậy ?"

Tam thiếu gia đáp :" thưa cha dư luận lần này bùng lên rất đột ngột, tốc độ lan truyền rất nhanh . Rõ ràng là có người trong bóng tối âm thầm làm ra thủ đoạn . Chuyện này hẳn là ẩn chứa âm mưu lớn nào đó Nghi Dương chúng ta chẳng qua chỉ là con cờ nhỏ mà thôi ."

Vũ Quân nghe vậy thì có điều suy nghĩ lão rất tin tưởng khả năng nhìn nhận sự việc của con trai . Với tư cách là gia chủ của một trong ba nhà giàu có nhất huyện lão có được con đường tin tức của riêng mình. Theo những gì báo lại thì đúng là gần đây Nghi Dương xuất hiện một nhóm người lạ đang thầm điều hướng dư luận . Biết rằng chuyện này hẳn không tầm thường nên lão không định để Vũ gia xen vào.

Chỉ là lão không ngờ tới việc nô lệ bỏ trốn vốn chỉ diễn ra ở một huyện khác nay đã lan đến nhà mình. Lão vội vàng tìm con trai là muốn bàn đối sách trước tiên lão thử xem con trai nhận định tình hình ra sao . Lúc này lão đi vào vấn đề chính :" Sáng hôm nay nhà chúng ta có ba nông nô bỏ trốn con cho rằng việc này nên xử lý như thế nào cho phải."

Tam thiếu gia không biết việc này hắn phụ trách quản lý việc buôn bán muối nông trang là do cha tự quản lý . Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói :" Theo con chúng ta nên phong toả tin tức cứ xem như không có chuyện gì ."

Vũ lão gia hỏi lại :" tại sao con lại nghĩ nên làm như vậy ? Không phải là nên đi báo quan để truy bắt kẻ bỏ trốn sao ?"

Tam thiếu gia đáp: " thưa cha con cho rằng không thể báo quan . Có hai lý do chúng ta nên làm vậy. Thứ nhất tránh cho những kẻ có ý đồ xấu ngoài kia chú ý đến nhà ta . Con sợ bọn họ biết chuyện sẽ dùng vài thủ đoạn kích thích nô lệ trong trang tiếp tục bỏ trốn từ đó đạt được mục đích nào đó . Thứ hai việc tin này lan ra sẽ khiến các nông nô khác có ý định bỏ trốn . Cùng là nô lệ ba kẻ kia có thể thì người khác sẽ cho rằng mình cũng có thể. Vậy nên tốt nhất nên để những nô lệ khác không biết hoặc không tin rằng có kẻ bỏ trốn."

Vũ lão gia cảm thấy lời con trai có lý việc này đúng là nên làm như vậy. Tuy nhiên lão vẫn có điều băn khoăn lão nói :" Việc giấu diếm có chút khó khăn ba kẻ kia ở chung với một số nô lệ khác . Việc này nên làm sao cho phải có phải nên ..."

Lão không nói hết nhưng con trai hiểu rõ lão định g·iết người bịt miệng . Tam thiếu gia lắc đầu mà nói :" con cho rằng không nên làm vậy chúng ta có thể dùng cách khác. Hãy chuyển hết những nô lệ đó đến chỗ con sau đó tuyên bố ba nô lệ kia đã được phái ra ngoài làm việc đột xuất. Như vậy vừa có thể khiến những nô lệ khác không nghi ngờ ngày sau có thể nói ba tên kia trên đường gặp biến cố nên vĩnh viễn không về được. "

Vũ lão gia nghe vậy thì cảm thấy có lý đột nhiên thiếu mất hơn hai mươi nông nô sẽ gây ra nhiều lời bàn tán . Theo cách của con trai có thể ngăn cản tin tức rò rỉ lại không cần g·iết người đám nô lệ đó là số tài sản đáng giá cả trăm quan chứ không ít. Hơn hết về sau có thể hợp lý hoá sự m·ất t·ích của ba tên nô lệ không cần phải chịu quan phủ gây phiền, nếu không sẽ tốn thêm chút tiền . Càng nghĩ càng thấy có lý Vũ lão gia nói :" Cứ quyết định vậy đi con đến trang viên tiếp nhận đám nô lệ . Việc này không nên để lâu con lập tức lên đường đi ."

Tam thiếu gia tuân lệnh cha mà đi hắn biết chuyện này đúng là không nên trì hoãn . Rất nhanh Vũ gia tam thiếu dẫn theo mấy tên thủ hạ phóng ngựa tới trang viên.

Chương 130. Vũ gia tam thiếu.