Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 133 . Mưu tính. ( Cầu đề cử)

Chương 133 . Mưu tính. ( Cầu đề cử)


Chương 133 .

Chiều ngày 30 tháng giêng, hoàng đế đang tích cực làm việc trong Ngự thư phòng . Hắn vừa hoàn thành một phần bình sách để chuẩn bị cho ban hành. Lê Niệm lại tới hắn mang đến cho hoàng đế một vài tin tức .

Lê Tấn hỏi trước :" Chuyện đêm mai đã bố trí ổn thoả rồi sao ? "

Lê Niệm hiểu ý bệ hạ muốn hỏi là việc giao dịch v·ũ k·hí vào đêm ngày mai . Hắn đáp :" bẩm bệ hạ tất cả đều đã sẵn sàng tối mai có thể giao nhận cùng bọn họ."

Lê Tấn nghe vậy thì nói :" tốt dự kiến sẽ thu về tổng cộng bao nhiêu ?"

Lê Niệm đáp :" Bẩm bệ hạ dự kiến thu về tổng cộng ba vạn tám ngàn lượng vàng ."

Lê Tấn nhẩm tính thử thì tính ra thu về tổng cộng hơn năm mươi vạn quan tiền. Đây là một con số không nhỏ quan trọng hơn số tiền này hắn có thể tùy ý dùng mà không cần nộp vào quốc khố. Suy tính một hồi hắn nói :" Sau khi tiền thu về thì trích ra hai ngàn lượng vàng . Đây là phần thưởng mà trẫm dành cho trên dưới Cẩm Y Vệ. "

Lê Niệm lập tức tạ ơn bệ hạ ban thưởng, cuối cùng bệ hạ cũng ban thưởng cho Cẩm Y Vệ bọn lão. Thực ra trong lòng lão có chút bất bình vì đám quan viên Hộ bộ được thưởng lớn sau vụ bán chuông. Chẳng là lão thấy chuyện đó chẳng có gì khổ cực đám người Hộ bộ còn nhờ vào đó mà kiếm một khoản lại còn được bệ hạ ban thưởng 3 vạn quan . Trong khi Cẩm Y Vệ đảm nhiệm trọng trách nặng nè phải chịu nhiều gian khó mà chưa được thưởng gì . Lần này bệ hạ chịu bỏ 2000 lượng vàng tương đương 27.000 quan ban thưởng cho Cẩm Y Vệ khiến lão đỡ khó chịu . Lão cảm thấy sự nỗ lực làm việc cuối cùng vẫn là có đền đáp mặc dù lão thấy nó vẫn chưa xứng đáng với công sức mà trên dưới Cẩm Y Vệ bỏ ra. Nhưng mà đành chịu lão là bị bệ hạ ép nên mới đầu nhập vào không thể so với Dương Nguyên Trực là người đầu tiên hiệu trung bệ hạ lão Dương là tự nguyện nha.

Lê Tấn lại hỏi Lê Niệm :" Còn tin tức gì nữa sao ?"

Lê Niệm đáp :" bẩm bệ hạ phía Hải Dương đạo truyền về tin tức đám phản quân bị tiêu diệt hoàn toàn. Điều đáng ngờ là không phải Đông quân phủ làm ra chuyện này. Đông quân phủ hiện phái ra lượng lớn nhân thủ tra xem là ai đã tiêu diệt đám phản quân bọn họ làm ra động tĩnh rất lớn ."

Lê Tấn nghe vậy thì hiểu Vũ Cảnh lúc này hẳn nổi giận đi đám người lão cài vào lãnh đạo phản quân hẳn là c·hết sạch quan trọng hơn là số tiền tài mà phản quân c·ướp b·óc được không cánh mà bay . Thiệt người thiệt của Đông quân phủ không nổi điên mới lạ có kẻ dám giành miếng ăn của bọn họ ngay trên địa bàn Đông quân phủ. Đám người bên kia cũng là quyết đoán không tiếc dùng g·iết chóc để ngăn cản g·iết chóc.

Hắn nói :" Phản quân bị diệt là tốt rồi ngươi không cần để ý Đông quân phủ thêm nữa. Cứ kệ bọn họ đi ầm ĩ mấy ngày rồi tự khắc sẽ yên tĩnh thôi."

Lê Niệm cảm thấy chuyện phản loạn này rất quái lạ từ cách nó bắt đầu cho tới cách nó kết thúc . Chưa kể thái độ của bệ hạ từ đầu đến cuối đều rất bàng quan, có vẻ như phản loạn chẳng ảnh hưởng gì đến ngài . Lão nói : " thần tuân mệnh." Lão thấy bệ hạ không muốn nói nên không hỏi thêm.

Lê Tấn lại hỏi :" Còn tin tức gì nữa sao ?"

Lê Niệm đáp :" bẩm bệ hạ mấy nhà tiền trang lớn gần đây có chút hành động khác thường. "

Lê Tấn nghe vậy có chút tò mò hắn và mấy nhà đó có chút khúc mắc nhỏ nên có quan tâm chút . Hắn hỏi :" bọn họ đã làm gì rồi ?"

Lê Niệm đáp :" bẩm bệ hạ đợt trước bọn họ trong bóng tối tản ra tin tức bệ hạ học Hồ Quý Ly phát hành tiền giấy lừa gạt tiền đồng của người trong thiên hạ. Gần đây thì mấy nhà đó lần lượt có liên hệ với phủ Lữ Côi Vương, e là làm chút gì lén lút không muốn người biết ."

Lê Tấn nghĩ nghĩ một chút liền hiểu đám người đó hẳn là vẫn còn ghi thù hắn đi. Có câu kẻ thù của kẻ thù chính là bạn nên bọn họ mới đi tìm Lữ Côi Vương hợp tác . Đám thương nhân tiền trang đó có thế lực không nhỏ nhưng chưa đủ gây sợ nếu muốn hắn có nhiều cách chỉnh c·hết bọn họ . Hắn nói :" Chuyện này trẫm đã biết ngươi cho ít người chú ý động tĩnh của bọn họ có gì lại báo cáo. Không cần quá chú tâm đám thương nhân còn nhiều việc khác cần chú ý hơn".

Lê Niệm nhanh chóng tuân mệnh lão báo hết những tin tức mà mình cho là quan trọng thì quyết định xin lui . Lão phải chạy về chủ trì công việc cho lần giao dịch v·ũ k·hí vào đêm mai.

***

Trong ngự thư phòng Lê Tấn đuổi Đỗ Khắc Hải đi rồi ngửa mặt lên trên nóc mà hỏi : " Ma cờ bạc việc ta sai ngươi làm đã hoàn thành chưa ?"

Lão lục đáp :" đã làm xong hôm qua rồi đều là để bọn hắn tình cờ phát hiện ra mạnh mối. Yên tâm đi chuyện này ta là chuyên gia đảm bảo không có sai xót."

Lê Tấn nghe vậy thì yên tâm hắn nói :" được rồi, tối ngày mai ngươi có thể đi phủ Lữ Côi Vương đếm một chút . Biết đâu ta cần ngươi làm việc. "

Lão lục nghe vậy thì mắt sáng lên tiểu chủ nhân đây là chuẩn bị tịch biên phủ Lữ Côi Vương sao . Như vậy thì đúng là lão phải đi kiểm tra lại một chút, không thể để đến lúc đó lại bị thất thoát . Lão nói :" Yên tâm đi ta đảm bảo khi tiểu tử ngươi tịch biên tài sản phủ Lữ Côi Vương sẽ không bị thiếu một xu."

Lê Tấn nghe vậy thì an tâm hắn thực ra không đến mức so đo từng đồng nhưng hắn muốn đảm bảo nếu mình ra tay sẽ không bị thất thoát quá nhiều. Phủ Lữ Côi Vương có thể giấu đi số lớn tài phú quan viên phụ trách tịch biên t·ham ô· một ít thì tổn thất sẽ không nhỏ . Biết trước số lượng tài sản của nhà lão thì không cần lo như vậy cứ chiếu theo đó mà thu thôi.

***

Trong phủ Trình quốc công, Lữ Côi Vương đang cùng Thái sư nói chuyện . Sau khi hắn nói cho Thái sư một tin tức quan trọng thì lão rất đăm chiêu suy nghĩ . Thái sư hỏi lại :" Tin tức đáng tin chứ ?"

Lữ Côi Vương đáp :" chắc chắn đáng tin người phía dưới vô tình biết được chuyện này nên đã báo lên."

Thái sư trầm ngâm một chút rồi hỏi lại :" Tiếp theo Vương gia định làm gì ?"

Lữ Côi Vương đáp :" Đương nhiên là bắt hết đám người đó hàng hoá thu về."

Thái sư hỏi tiếp :" Sau khi thu về thì ngài định làm gì tiếp theo ?"

Lữ Côi Vương nghe vậy thì lâm vào suy nghĩ hắn thật sự chưa nghĩ đến việc này. Một lượng lớn đồ như vậy vào tay thì nên làm gì đây nên ôm hết để dùng sau này hay là báo lên lập công. Cân nhắc rất lâu hắn nói :" ta định giữ lại để dùng về sau đại nghiệp của chúng ta cần số đồ đó."

Thái sư nghe vậy liền phản đối lão nói :" ta cho rằng Vương gia không nên làm như vậy. Vương gia hãy báo lên trên lập công giữ lại số đồ đó quá mạo hiểm nếu lộ ra thì bệ hạ sẽ có lý do ra tay với ngài. Hơn nữa ta cảm thấy chuyện này có chút không đúng người của ngài phát hiện ra chuyện này quả là trùng hợp sao coi chừng có người đào hố chờ ngài. Để đảm bảo an toàn vẫn nên báo lên trên số đồ đó nên nộp lại cho bệ hạ ."

Lữ Côi Vương nghe vậy thì đầy nghi hoặc, thật sự là có người gài bẫy hắn sao. Báo lên lĩnh công là phương án an toàn tuyệt đối nhưng lão không cam lòng. Nắm trong tay số đồ đó có thể làm rất nhiều việc trong tương lai. Tuy nhiên hắn vẫn quyết định nghe theo Thái Sư đây thật sự là phương án tốt . Hắn nói :" Bản Vương nghe ngài chỉ là công lao vẫn chưa tới tay mọi chuyện còn phải phụ thuộc vào hành động ngày mai . Thực ra bản vương có chút khó khăn muốn Thái sư giúp một tay."

Thái sư nghe vậy liền hỏi :" Có chuyện gì vương gia cứ nói ta đây luôn sẵn lòng góp sức cùng ngài. "

Lữ Côi Vương nói:" hành động lần này rất lớn cần rất nhiều nhân thủ ngặt nỗi trong tay ta chỉ có một vệ binh mã. Vậy nên bản vương muốn mượn Thái sư ít người."

Thái sư nghe vậy thì hiểu, lần hành động này cần huy động lượng lớn nhân thủ. Hai ngàn binh sĩ dưới trướng Lữ Côi Vương thực sự là không đủ dùng. Nói ra thì Lữ Côi Vương vẫn may mắn hơn các vị vương gia khác còn có cho mình hai ngàn binh mã dưới trướng. Chẳng là năm đó Hiến Tông lên ngôi vì nhớ tình cảm cùng nhau lớn lên của hai người nên giao cho Vương quản một vệ quân . Các vị vương gia khác không có được quyền lãnh binh phiên vương lại bị cấm nuôi tư binh . Chắc là Hiến Tông không ngờ được vệ quân mà ngài giao cho Lữ Côi Vương đó chính là một phần vốn liếng của hắn trong cuộc tranh giành quyền lực với đương kim bệ hạ . Lão hỏi lại : " Vương gia cần mượn bao nhiêu người ?"

Lữ Côi Vương đáp :" bản vương muốn mượn 4 ngàn người trong đó có nhiều cao thủ một chút . Dù gì những kẻ kia đều không tầm thường muốn bắt hết bọn họ cần tốn sức thật lớn ."

Thái sư nghe vậy có chút nhíu mày còn số này lão tạm thời không cầm ra được. Không phải là lão không có đủ mà là đã phái số lớn nhân thủ theo Nguyễn Văn Lang đi Hải Dương đạo dẹp loạn rồi dự kiến phải ngày kia bọn họ mới trở về. Lão nói : " ta chỉ có thể giúp vương gia 3000 người, cao thủ cũng không có nhiều gần đây có điều số lớn người ra ngoài còn chưa có kịp trở lại. Ta sẽ cố gắng tìm chỗ mượn giúp Vương gia một số cao thủ nếu mượn được ta sẽ thông báo cho vương gia đương nhiên cần phải bỏ chút phí tổn bên kia sẽ không giúp không ."

Lữ Côi Vương nghe vậy thì có chút thất vọng hắn còn mong Thái sư sẽ giúp hắn nhiều người hơn đây. Tuy nhiên, được giúp chút nào quý chút đó không thể đòi hỏi quá phận điều này hắn hiểu. Lữ Côi Vương đáp :" Cảm ơn Thái sư đã giúp đỡ ngài cứ giúp ta hỏi mượn người phí tổn bản vương đương nhiên là đồng ý ra . Kể cả số người ta mượn Thái sư cũng không phải là mượn không bản vương sẽ có hồi báo."

Sỡ dĩ hắn có thể mạnh miệng như vậy là vì gần đây có mấy tài chủ tỏ lòng ủng hộ hắn. Những kẻ kia hiến cho hắn không ít vàng bạc bọn họ hứa hẹn sau này còn có.

Thái sư rất hài lòng vì sự thấu hiểu này của Lữ Côi Vương chỉ cần hắn chịu bỏ tiền thì lão có cơ hội tìm Phật môn, Đạo môn nói một chút. Dù bọn họ không phải là Hắc Sát Đạo chuyên nhận tiền làm việc nhưng lão mở miệng nhờ giúp đỡ, lại dâng lên thành ý hẳn hai nhà đó sẽ nể mặt mà phái ra một số cao thủ.

Mọi chuyện được thương nghị xong xuôi thì Lữ Côi Vương cáo từ . Hắn phải chạy trở về an bài hành động ngày mai . Thái sư không có rảnh rỗi, lão lập tức an bài người đi điều động 3000 người giúp Lữ Côi Vương, đồng thời lão đi tìm Nhất Minh đại sư, Phạm thiên sư nói một chút .

Chương 133 . Mưu tính. ( Cầu đề cử)