Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 134. Không cam lòng.
Chương 134.
Ngày 3 tháng 2 Kính Vương Lê Kiện đang cùng mẫu phi trong hoa viên vui ngắm cảnh xuân thì thái giám Lê Biểu xuất hiện. Kính Vương ra hiệu cho lão cứ nói dù sao cũng không có người ngoài.
Lê Biểu tâu lên :" bẩm vương gia mấy vị vương gia khác có biểu hiện bất thường sau khi điều tra rõ ràng lão nô đã biết chuyện gì xảy ra lão nô xin báo cáo chuyện này với vương gia. "
Kính Vương khẽ nói :" Ồ! Mấy vị hoàng huynh của ta lại làm gì rồi ?"
Lê Biểu đáp :" bẩm vương gia theo những gì mà chúng ta nắm được thì các vị vương gia gần đây đều tìm mua một nhóm quân khí. Ngày giao hàng định là mùng một mua bán xong xuôi trên đường trở về thì bị người của Lữ Côi Vương phục kích bắt được. Hai bên đều có tử thương không ít chỉ có số nhỏ người chạy thoát. Hiện nay lão nô có suy đoán là Lữ Côi Vương cài bẫy mấy vị vương gia ."
Kính Vương quay sang hỏi mẹ : " Mẫu phi người thấy chuyện này thế nào ?"
Trịnh Thái Phi nói :" Đương nhiên là cái bẫy một đám người bị người ta đào hố nhảy vào mà không hay. Hai đứa kia cũng ngu xuẩn như vậy thật làm mẹ thất vọng."
Kính Vương nghe bậy thì biết mẹ muốn nói hai ông anh cùng mẹ của mình là Diễn Vương Lê Thông và Trấn Vương Lê Kinh. Hai vị hoàng huynh đều tham gia việc này hẳn là tổn thất không nhỏ đi. Kính Vương hỏi mẹ :" Mẫu phi người cho rằng việc này là Lữ Côi Vương bày ra sao ?"
Trịnh Thái Phi nghĩ nghĩ rồi đáp :" cái này thì ta không chắc có thể là Lữ Côi Vương muốn tìm cách gạt bỏ các phiên vương để giảm lực cản khi lên ngôi nếu hắn có thể giành được ngai vàng cũng có thể đây là một cái hố mà người khác đào để hắn và các hoàng huynh của ngươi cùng nhảy vào cắn xé ."
Kính Vương xoay chuyển đầu óc hắn hỏi :" Ý người là hoàng điệt đào hố hắn đây là dùng kế khu sói phệ hổ sao ?"
Trịnh Thái Phi nói :" ta không biết tên tiểu hoàng đế đó rất khó đoán . Đừng có để cái nụ cười ngu ngốc của hắn đánh lừa bảo nhiêu năm rồi ta đều nhìn không rõ hắn . Năm xưa phụ hoàng con nói hắn không kém chỉ là không thích học tập ."
Nói đến đây nàng bỗng nhớ về nam nhân của nàng Thánh Tông hoàng đế . Những năm cuối đời ngài sủng ái nhất chính là mẹ con nàng . Năm đó Thánh Tông từng có ý muốn lập Kính Vương nhưng cuối cùng vẫn chưa quyết định thì băng hà. Cái c·hết của ngài có rất nhiều nghi vấn có người thầm đoán có phải là Trường Lạc cung vị kia đã làm gì hay không. Nhiều khi nàng nghĩ nếu Thánh Tông tại thế thêm vài năm thì người làm Thái Hậu liệu có phải là Huy Gia Thái Hậu hay là nàng. Dù trong lòng có đầy nghi vấn nhưng nàng rất thức thời sau khi Thánh Tông băng hà Hiến Tông kế vị nàng lập tức dạy con mình thu liễm. Lê Kiện rất nghe lời nàng không như Lê Thông, Lê Kinh hai đứa kia trước mặt thì vâng dạ sau lưng lại làm trái ý nàng. Vậy cho nên dù Lê Kiện là con út nhưng từ khi Thánh Tông rời đi nàng vẫn luôn sống ở Kính Vương phủ.
Kính Vương lại hỏi :" Mẫu phi, người nói xem con nên làm gì tiếp theo ? Tiếp tục ẩn mình hay đứng về phe hoàng điệt."
Lê Kiện là người có tài năng hắn tự biết mình không hề kém cạnh so với bất kỳ vị hoàng huynh nào dù là đại ca Lê Chanh . Người có tài đương nhiên sẽ có tham vọng hắn không muốn làm một nhàn vương cả đời . Đặc biệt là khi nhìn thấy một kẻ không phải dòng dõi Thánh Tông như Lữ Côi Vương có thể vào triều, cùng tham gia tranh quyền . Tuy nhiên hắn vẫn lấy hiếu đạo làm đầu nghe lời mẫu phi chính là điều hắn đặt lên trước .
Hiểu con không ai bằng mẹ Trịnh Thái Phi biết con trai muốn có cơ hội thì triển tài hoa muốn có một vị trí trên triều đường, lưu danh trong sử sách. Nàng đương nhiên là muốn con mình có được thành tựu nhưng nàng quan tâm an nguy của con mình hơn tất thảy . Hai đứa kia đã không nghe lời mà tham gia vào tranh đấu rồi nàng muốn giữ đứa con út này ở ngoài cuộc . Nàng suy nghĩ đôi chút lựa chọn từ ngữ rồi nói :" Kiện nhi ta cho rằng còn vẫn nên tiếp tục ẩn nhẫn . Nhìn vào cuộc tranh đoạt của phụ hoàng con cùng các huynh đệ của ngài năm đó là biết. Kẻ nào nhảy ra tranh đoạt kẻ đó c·hết, đại bá Nghi Dân chính là ví dụ điển hình của việc hại mình hại người. Ta muốn con học theo cha con đứng ngoài đợi thời cơ. Có câu thời chưa tới mọi chuyện đều khó thời tới rồi vạn sự hanh thông. Nếu có cơ hội thì con chính là tiềm long không có cơ hội thì vẫn có thể bình an một đời . Nhiều lúc không tranh chính là cách tranh tốt nhất đừng có như ông bác Lê Khắc Xương của con là được ."
Kính Vương nghe vậy thì đành nhận hắn biết mẫu phi nói có lý. Dù có chút không cam lòng nhưng đúng là việc tham gia tranh đoạt bây giờ rất khó thành công. Vẫn là nghệ lời mẹ ẩn nhẫn thì hơn hy vọng hắn sẽ có cơ hội được làm tiềm long . Khi có cơ hội hắn sẽ bay lên chín tầng trời làm chủ ngôi cửu ngũ chí tôn.
***
Cùng có sự không cam lòng như Kính Vương chính là hoàng điệt của hắn Đoan Khánh đế Lê Tấn. Chuyện là Lữ Côi Vương sau khi bắt được đám quân khí thì lập tức tiến cung báo lên việc này . Thu về cả vạn bộ quân khí nhưng mặt Lê Tấn như đưa đám vậy .
Hắn thật không tin được cả vạn bộ quân khí là một miếng mỡ lớn vậy mà con mèo Lữ Côi Vương không ăn. Lão quá ma ranh rồi thật là khó đối phó chỉ cần lão tham hơn một chút thiếu tỉnh táo hơn một chút thì kế của hắn có thể thành. Nếu lão không báo lên mà ôm hết hơn vạn bộ quân khí thì Lê Tấn sẽ đợi nửa tháng một tháng rồi đem quân bắt hết . Khi đó kết cục của Lữ Côi Vương chỉ có thể là bị tịch biên tài sản chém đầu thị chúng mà thôi.
Lê Tấn lẩm bẩm :" thôi thì được rồi, dù sao không thể trông chờ đối thủ dễ bị mắc mưu như vậy . Có câu thua keo này ta bày keo khác kế này không thành thì tìm thời cơ bày kế khác vậy . Chỉ cần lão còn dã tâm với ngai vàng thì chắc chắn mình vẫn còn cơ hội ".
Thấy hắn như vậy thì Tứ nương phía trên bỗng nói vọng xuống :" tiểu tử chỉ là g·iết một người thôi mà có gì khó đâu . Chỉ cần ngươi nói một tiếng ta lập tức đi tặng hắn vài kim . "
Lê Tấn ngước đầu lên nói :" Đây là chính tranh không thể làm như vậy . Tranh đấu trên triều đình chú trọng đấu mà không phá . Ám sát Lữ Côi Vương chỉ khiến cho triều thần hoảng loạn từ đó tạo ra sự bất ổn cho Đại Việt. Cái ta muốn là g·iết người hợp pháp phải có lý do đường hoàng kẻ bị g·iết phải phạm vào tử tội . Chỉ có như vậy mới có thể phục chúng, bọn họ phục thì ngôi vua của ta mới càng vững chắc. Thủ đoạn g·iết người của các ngươi chỉ hợp sử dụng trên giang hồ, hoặc khi ta đã hết sạch cách xoay chuyển tình thế ."
Tứ nương nghe vậy thì nói :" thật phức tạp sao phải khổ sở tính toán như vậy . Cứ thấy tên nào đáng g·iết thì g·iết cảm thấy g·iết mình hắn không đủ thì g·iết cả nhà . Lão đại lâu năm không có diệt môn người ta e là lão khó chịu đi chỉ cần ngươi nói một tiếng lão sẽ đi độc c·hết cả nhà bất kỳ kẻ nào ."
Lê Tấn nghe tứ nương cố ý dụ mình dùng cách này thì chỉ biết lắc đầu . Tứ nương là đầu óc đơn giản nhất trong đám người. Nàng chỉ biết hoa có đẹp hay không nàng thêu có giống hay không . Hắn hỏi nàng :" Gần đây ngươi lại để ý đến tiểu cô nương nhà nào rồi ?"
Tứ nương đáp :" phủ Đàm Văn Lễ có một tiểu nương tử rất xinh đẹp nhìn nàng làm ta nghĩ đến hoa mẫu đơn. Gần đây ta đang giúp nàng may bộ quần áo mới ."
Lê Tấn lại hỏi :" nàng là con gái hay là tiểu th·iếp của lão Đàm vậy ?"
Tứ nương đáp :" là con gái nhỏ của lão làm sao vậy ? Ngươi lại định nạp thêm cung phi sao ? Đừng có đánh chủ ý lên nàng ta không đồng ý."
Lê Tấn nghe vậy thì thầm mắng chửi ngươi thấy ta giống như tên háo sắc vậy sao . Chỉ là hắn có chút tò mò lão Đàm còn có con gái xinh đẹp vậy sao chưa từng nghe nói nha . Hắn nói :" Tứ nương, ngươi giúp nàng may đồ thì được nhưng đến lúc chẳng may nàng không thích thì đừng có g·iết người. Dù gì cũng là con gái tướng quốc đừng có gây thêm phiền toái cho ta."
Tứ nương tử không cam lòng mà nói :" làm gì có chuyện đó trang phục ta may luôn là tốt nhất hoa ta thêu luôn là đẹp nhất. Nàng ta làm sao có thể không thích chắc chắn nàng ta sẽ thích mê cho mà xem. Yên tâm đi chuyện này ngươi không cần lo."
Lê Tấn nghe vậy thì thầm nghĩ quần áo ngươi may đúng là rất tốt nhưng mỗi người có thẩm mỹ riêng đâu phải ai cũng thích kiểu của ngươi. Không phải vậy thì làm sao ta phải lo lắng mấy năm qua không có thiếu người chê đồ ngươi may kết quả bị ngươi tặng mấy mũi kim . Phải ngăn trước mới được không may quỷ thêu hoa không có não này lại điên lên mà g·iết người thì phiền toái. Hắn nói :" nghe đây nếu ta mà nghe tin con gái của Đàm Văn Lễ c·hết thì từ giờ về sau ngươi không cần thêu hoa nữa. "
Tứ nương nghe vậy thì rùng mình nàng biết tiểu chủ nhân không chỉ doạ không. Nàng dám làm trái ý hắn thì chắc chắn sẽ chịu trừng phạt . Nàng nói :" ta biết rồi ta không giúp nàng may đồ nữa vậy ." Nàng bắt đầu suy tính việc ra ngoài tìm mỹ nhân khác giúp may quần áo.
Lê Tấn nghe vậy thì biết là cách này vẫn dùng được, Tứ nương vẫn là nói được làm được. Hắn nói :" nhớ không được chọn nữ nhân nhà quan tam phẩm trở lên, nhà quận công quốc công đều không được . Còn lại ngươi tìm ai may quần áo ta đều không quản chỉ cần làm kín đáo một chút là được. "
Tứ nương nghe vậy liền nói :" ta biết rồi. " Nàng có chút không vui vốn dĩ nàng còn tính qua tìm con gái Dương Nguyên Trực đâu . Nghe lão khen con gái mình rất xinh đẹp định đưa vào cung làm cung nhân . Tiểu chủ nhân không cần thì nàng có thể đi thử nha, biết đâu cô bé đó lại yêu thích nàng yêu thích hoa mà nàng thêu.
***
Cùng một thời điểm trên đời luôn có nhiều người có cảm giác không cam lòng . Ngoài Kính Vương, Hoàng đế Tứ nương thì chắc chắn còn có mấy vị vương gia khác đều là như vậy. Đặc biệt là Lương Vương Lê Tuyên lần này lão tổn thất lớn nhất .
Mất tiền đã đành lão còn mất đi những thuộc hạ trung thành nhất, trong đó có hai người mất đi khiến lão đau thấu tim cần . Một người là em trai sủng th·iếp một người là mưu sĩ đắc lực. Có thể nói sau lần này lão có thể xem như bị phế trong vài năm tới rất khó trở mình trừ khi có được lực lượng lớn nào đó trợ giúp.