Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 137. Hoàng đế buôn lậu.

Chương 137. Hoàng đế buôn lậu.


Lê Tấn cảm thấy có thể dừng việc này ở đây được rồi. Hắn lớn tiếng nói : " vấn đề này kết thúc tại đây các ái khanh lui lại đi . Chúng ta chuyển sang tấu báo ai có tấu thì tâu lên. "

Hai phe sĩ phu và phương nam thế tộc nghe vậy thì đành lui về chỗ bọn họ lại thua trong cuộc chiến đấu miệng lưỡi với bệ hạ.

Đàm tướng quốc là người đầu tiên đứng ra tấu báo lão tâu : " bẩm bệ hạ người lên ngôi đã lâu vẫn chưa tiến hành tế bái tông miếu . Nay thần tâu lên xin bệ hạ quyết định thời điểm về Lam Kinh tiến hành tế lễ. "

Lê Tấn biết việc này là cần thiết theo lễ nghi Đàm Văn Lễ chưởng quản Lễ bộ, nhắc nhở hoàng đế việc này là trách nhiệm của lão . Lê Tấn tính toán một chút rồi nói : " Từ đây về đến Lam Kinh mất khoảng 20 ngày vậy trẫm chọn sau đại triều ngày 10 thì tiến về Lam Kinh . Tết Thanh Minh có thể tới nơi tiến hành tế tổ xong thì ở lại ít ngày đợi Lăng Túc Tông hoàn công thì tiến hành an táng tiên đế . Dự kiến đầu tháng tư sẽ trở về Đông Kinh.

Túc Vệ Quân điều 3000 người theo hộ vệ trẫm xuất hành . Lễ bộ chịu trách nhiệm chuẩn bị lễ tế Khâm Thiên giám chịu trách nhiệm chọn ngày xuất hành ngày tế tổ ngày an táng tiên đế . Tất cả nghi lễ sẽ do quốc sư Lý Phong chủ trì hắn là người mới Lễ bộ và Thái sử viện chịu trách nhiệm hỗ trợ. "

Đây là kế hoạch xuất hành lớn cần có sự phối hợp của rất nhiều bên để chuẩn bị tiến hành công việc trong lần hoàng đế xuất hành này. Từ Đông Kinh đến Lam Kinh khoảng cách gần 500 dặm đường ( 1dặm = 444m ) đoàn người xe lớn như vậy tốc độ đi chuyển rất hạn chế lại phải vượt qua nhiều đoạn đường địa hình khó đi 20 ngày hành trình là tương đối sát thực tế.

Đạt được chỉ thị của bệ hạ Đàm tướng quốc lui lại lão đã biết tiếp theo cần phải làm những gì.

Tả tướng quốc Bùi Xương Trạch lại đứng ra lão tâu :" Bẩm bệ hạ người rời đi thời gian dài như vậy thì sẽ an bài những ai ở lại Đông Kinh ?"

Bình thường đế vương đi xa đều phải cử người ở lại tiến hành nhiệm vụ quản lý chính sự có trường hợp sẽ cử người giám quốc. Lê Tấn bắt đầu suy nghĩ động tác gõ tay lên thành ghế của hắn lại diễn ra bách quan ở dưới thì chờ xem bệ hạ sẽ làm ra quyết định gì. Mãi một lúc sau trong đầu Lê Tấn loé lên một ý tưởng hắn bắt đầu an bài.

"Đàm tướng quốc cùng Lễ bộ phần lớn quan viên Quốc sư cùng phần lớn Khâm Thiên giám Thái sử lệnh cùng Thái sử viện 3000 túc vệ tất cả thành viên hoàng tộc là nam nhân đều theo trẫm về Lam Kinh tế tổ. Còn lại đều ở lại Đông Kinh, trong thời gian trẫm không có ở đây Tả tướng quốc phụ trách xử lý chính sự Thái Uý phụ trách quản lý mọi việc quân sự .

Ngoài ra truyền lệnh trẫm để tất cả các Phiên vương trở về Tây Kinh cùng trẫm tham gia tế tổ tiễn đưa tiên đế về nơi an nghỉ cuối cùng. Dùng bồ câu truyền tin nói rõ cho các phiên vương là bọn họ bắt buộc phải có mặt ai tới trễ hoặc không tới sẽ phải chịu trừng phạt."

Khi Lê Tấn nói những lời này mọi người biết bệ hạ có tính toán. Ai không tới chính là có ý đồ xấu bệ hạ có thể dùng lý do không tham gia tế tổ đưa tang tiên đế giáng xuống trừng phạt. Chưa kể bệ hạ để thế lực hiệu trung và chống đối ở lại trong kinh thành để bọn họ kiềm chế nhau . Trách xảy ra một cuộc đảo chính ở Đông Kinh.

Bùi tướng quốc nhận được phúc đáp lập tức lùi xuống lão chỉ biết than thở chiêu này của bệ hạ lại cao . Bệ hạ gom hết thành viên hoàng tộc lại gần mình trong chuyến này Đông Kinh có chính biến cũng không có ai mà dựng lên ngôi . Đương nhiên vẫn có phong hiểm nếu có người lén tới Đông Kinh phát đông chính biến thì chưa biết được . Tuy nhiên khả năng thành công là rất thấp q·uân đ·ội trong kinh thành hiệu trung bệ hạ thì bất kỳ ai đều khó mà làm gì được. Kẻ nào ngu dốt nhảy ra vào lúc này, khả năng cao là sớm làm vong hồn dưới lưỡi đao của bệ hạ mà thôi.

Chương trình tấu báo tiếp tục nhìn chung không có chuyện gì lớn nhanh chóng được giải quyết. Đầu giờ Ngọ hoàng đế tuyên bố bãi triều bách quan tản đi .

***

Đầu giờ chiều, trong Ngự Thư Phòng hoàng đế ngồi làm việc. Hắn còn rất nhiều chương trình muốn soạn từ từ sẽ dùng đến. Hộ bộ thượng thư Dương Nguyên Trực, Thái Uý Lê Quảng Độ không hẹn mà cùng đến một lúc bọn họ tới cầu kiến bệ hạ vì chuyện lúc sáng. Lê Tấn để Đỗ Khắc Hải dẫn hai người vào trong hành lễ quân thần xong Lê Tấn cho Tiểu Hắc Tử mang trà lên mời hai vị trọng thần nhấm nháp một chút. Dương Nguyên Trực rất là nghi ngờ về việc này bệ hạ sao hôm nay lại hào phóng vậy ngài cho bọn lão dùng trà tốt nhất mà là còn nóng chứ không phải trà nguội như lần trước lão uống. Có câu vô sự hiến ân cần không gian tức đạo lão cảm thấy cần phải cảnh giác ai biết vị này lại sắp chơi chiêu gì.

Tiểu Hắc Tử trông khá căng thẳng, hôm nay là lần đầu tiên hắn được đến hầu trà nước ở Ngự thư phòng . Từ ngày được bệ hạ điều tới Bảo Quang điện hắn luôn trong tình trạng học tập được cái các vị lão thái giám ở đây đều rất tận tâm dạy hắn lễ nghi cách làm việc ít nhất hiện tại chưa thấy ai có ý xấu với hắn . Lê Tấn thấy tiểu thái giám như vậy thì cười nhẹ đứa nhỏ này còn phải rèn luyện lâu dài, đợi khi nào hắn tiến bộ hơn Lê Tấn sẽ trọng dụng hắn.

Lê Tấn hỏi :" Hai người các ngươi đến đây là có gì muốn nói từng người một trình bày đi."

Dương Nguyên Trực nhìn về phía Lê Quảng Độ, hắn nói :" Mời Thái Uý nói trước ?"

Thái Uý muốn hỏi việc đền bù chuyện này không tiện nói ra trước mặt người ngoài. Lão không ngờ là bệ hạ lại tiếp hai người cùng một lúc . Vì vậy lão nói :" Dương thượng thư cứ nói trước đi chuyện của ta không gấp. "

Dương Nguyên Trực đáp :" chuyện của ta cũng không gấp ngài lớn hơn ta xin mời ngài nói trước."

Thái Uý nói :" ngươi nhỏ hơn ta nhường ngươi ."

Hai người đùn qua đẩy lại khiến Lê Tấn trợn tròn mắt, mẹ kiếp hai vị đại thần đang chơi trò kính già nhường trẻ ngay trước mặt hắn. Kiểu này có khi hai bên nhường đến sáng mai luôn quá vậy là hắn lớn giọng quát :" Hai người các ngươi ngừng trẫm lệnh cho Thái Uý nói trước."

Lê Quảng Độ có chút không muốn nói ra chuyện này trước mặt người khác thế là lão nói :" Thực ra thần không có việc gì chỉ là đến thỉnh an bệ hạ bệ hạ sức khoẻ an khang thần xin cáo lui."

Đến lượt Dương Nguyên Trực trợn tròn mắt, lão thật phục khả năng mở mắt nói láo này của Thái Uý. Như vậy mà lão cũng có thể nói ra được, ngài không muốn nói trước mặt ta thì nói thẳng dùng cái lý do này con nít còn không tin.

Lê Tấn nghe vậy thì có chút tức giận, lão già Lê Quảng Độ này dám nói dối trắng trợn như vậy . Hắn quát :" Thái Uý, ngươi coi trẫm là trẻ con sao ? Lời ma quỷ vậy mà ngươi cũng nói ra được. Bây giờ trẫm lệnh cho ngươi nói ra mục đích đến đây nếu không trẫm sẽ xử ngươi tội khi quân. "

Lê Quảng Độ thấy bệ hạ giận dữ thì đành nhỏ tiếng nói : " bẩm bệ hạ thần đến là muốn hỏi về phần đền bù chính là con đường phát tài mà bệ hạ nói sẽ tạo ra cho q·uân đ·ội."

Lê Tấn nghe vậy thì hiểu rõ những quy định mới của hắn gây tổn thất không nhỏ cho q·uân đ·ội. Lê Quảng Độ đây là muốn hỏi một chút để còn về bàn giao với q·uân đ·ội, lời hắn quá mơ hồ rất khó phục chúng, nhất là trong tình hình q·uân đ·ội tổn thất nặng nề như vậy. Lê Tấn hiểu nên cho lão biết một chút kế hoạch của mình để lão và q·uân đ·ội có thể vững tin hơn vào quyết định ủng hộ hắn. Lê Tấn nhìn Dương Nguyên Trực nói :" lão Dương, ngươi nói cho Thái Uý biết con đường phát tài mà trẫm định dành cho q·uân đ·ội đi."

Dương Nguyên Trực đắn đo một chút lão thật vẫn chưa hiểu rõ lắm lời bệ hạ khi đó . Ngài nói q·uân đ·ội rất giỏi b·uôn l·ậu nên ngài sẽ để bọn họ đi b·uôn l·ậu chỉ là ngài không có nói rõ là b·uôn l·ậu như thế nào . Lão cảm thấy chuyện đó có chút hoang đường vậy nên rất nhỏ giọng mà nói :" là b·uôn l·ậu".

Thái Uý nghe vậy thì ngẩn ra lão không tin những gì mà Dương Nguyên Trực nói là thật lão nghi ngờ có phải mình nghe nhầm rồi không . Lão hỏi lại : " Dương thượng thư, ngài nói cái gì ?"

Dương Nguyên Trực biết được Thái Uý không tin nổi lời này không trách được lão chính hắn cũng không tin được. Hắn lặp lại lần nữa :" là b·uôn l·ậu ."

Lần này thì không còn gì nghi ngờ nữa rồi, hai lần như nhau thì không thể nào là nghe nhầm . Thái Uý như mèo bị dẫm phải đuổi, mặt lão hơi đỏ . Chuyện q·uân đ·ội b·uôn l·ậu luôn là giấu kín ít ra trong triều sẽ không ai nhắc tới việc này . Không thể ngờ bệ hạ lại định cho bọn lão đi b·uôn l·ậu việc này biên quân có chút sành sỏi . Chỉ là bệ hạ nói toạc ra như vậy khiến lão rất xấu hổ mang tiếng gìn giữ biên cương mà lại b·uôn l·ậu mặt mũi q·uân đ·ội biết để đâu.

Lão vội vàng nói :" bệ hạ chuyện này không được đâu q·uân đ·ội không thể b·uôn l·ậu. "

Lê Tấn nghe vậy thì phì cười hắn nói :" Thái Uý, chúng ta không cần như vậy . Việc q·uân đ·ội b·uôn l·ậu qua biên giới trẫm biết nhưng không định bắt tội . Trẫm cảm thấy các ngươi làm đúng lắm, trẫm sẽ cùng các ngươi b·uôn l·ậu. Chúng ta phải cùng nhau làm lớn một chút."

Nghe đến đây thì cả Dương Nguyên Trực, Lê Quảng Độ, Đỗ Khắc Hải đều trố mắt . Bệ hạ nói q·uân đ·ội b·uôn l·ậu là đúng ngài không trách tội mà còn chuẩn bị nhập bọn đi b·uôn l·ậu. Mẹ kiếp đúng là không còn gì hoang đường hơn hoàng đế b·uôn l·ậu .

Sau khi bình tĩnh lại Thái Uý hỏi :" bẩm bệ hạ thần không có nghe nhầm là bệ hạ nói muốn cùng q·uân đ·ội b·uôn l·ậu ?"

Lê Tấn đáp :" Đúng vậy khanh không có nghe nhầm. Trẫm chính là nói chúng ta sẽ cùng nhau b·uôn l·ậu ."

Nghe xong lời này Thái Uý có cảm giác muốn vò đầu bứt tai, lão không hiểu nổi bệ hạ đang nói gì. Hoàng đế b·uôn l·ậu vậy còn là b·uôn l·ậu sao hay nó thành hợp pháp rồi . Bệ hạ chính là vương pháp ngài nói là b·uôn l·ậu thì đó là b·uôn l·ậu, ngài nói không phải thì là không phải. Bây giờ bệ hạ đi b·uôn l·ậu thì việc đó thành hợp pháp sao . Phải hay không phải càng nghĩ lão càng muốn điên.

Không kém lão chút nào chính là Dương Nguyên Trực cùng Đỗ Khắc Hải, cả hai đều có dấu hiệu nghĩ nhiều đến loạn óc.

Trên nóc nhà lão biến thái thầm thương hại ba kẻ dưới kia lão cũng là không ít lần bị tiểu tổ tông khiến muốn điên như vậy. Cách tốt nhất để đối phó chính là học theo lão quỷ lười bên cạnh lão ngủ là xong không nghĩ không phiền càng không điên.

Chương 137. Hoàng đế buôn lậu.