Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 138. Mạo công. ( Cảm ơn anh em đã tặng hoa , tặng quà . Thank bác Hello, Zucn đã ném gạch)
Chương 138 .
Lê Tấn thấy vậy thì nói :" Các khanh có gì không hiểu thì hỏi trẫm ."
Ba người đương nhiên là không hiểu không hiểu nhiều là đằng khác. Dương Nguyên Trực hỏi trước :" bẩm bệ hạ ngài đi b·uôn l·ậu thì còn là b·uôn l·ậu sao ?"
Lê Tấn đáp :" Đương nhiên là b·uôn l·ậu buôn bán không hợp pháp thì chính là b·uôn l·ậu dù là trẫm đi nữa thì vẫn là b·uôn l·ậu."
Thái Uý giành trước hỏi :" Bệ hạ ngài là hoàng đế lời ngài chính là vương pháp làm sao có chuyện ngài làm trái vương pháp được. "
Đây chính là sai lầm kinh điển của chế độ phong kiến phương đông đã là hoàng đế thì làm sao phạm pháp . Do giáo d·ụ·c của nho giáo mọi người đều xem hoàng đế ở trên pháp luật ở dưới pháp luật là công cụ để hoàng đế cai trị dân chúng hoàng quyền ở trên pháp quyền. Khác rất xa so với chế độ tư bản chủ nghĩa hay xã hội chủ nghĩa sau này luôn là pháp quyền ở trên tầng cao nhất pháp luật bao trùm lên toàn bộ xã hội . Ờ thì xã hội nào cũng có những kẻ tìm cách đứng trên pháp luật, chỉ là về sau việc đó không công khai dân chúng không có suy nghĩ việc đó là đúng đắn. Câu khẩu hiệu luôn là thượng tôn pháp luật điều này dẫn đến việc ai đó đặt mình cao hơn hiến pháp pháp luật sẽ bị đa số dân chúng phản đối, còn phản đối có hiệu quả hay không thì không bàn.
Đương nhiên có thể đứng trên pháp luật Lê Tấn sẽ không tự hạ mình xuống vị thế này giúp hắn có ưu thế rất nhiều . Hắn nói :" trẫm làm trái vương pháp thì vẫn là phạm pháp bản chất hành vi không thay đổi, chỉ là không ai có đủ thẩm quyền xét xử trẫm vậy nên dù trẫm phạm pháp thì vẫn không bị làm sao . "
Câu hỏi này coi như có đáp án ba người xem như hiểu ý bệ hạ còn bọn họ trong lòng có tán đồng hay không thì không rõ.
Dương Nguyên Trực hỏi :" bẩm bệ hạ ngài nói đi b·uôn l·ậu cụ thể người định b·uôn l·ậu thứ gì ?"
Lê Tấn không trả lời mà hỏi lại :" Dương ái khanh trẫm hỏi ngươi sau ba tháng nữa ngươi đoán giá muối là bao nhiêu ?"
Dương Nguyên Trực nghĩ một chút rồi đáp :" bẩm bệ hạ thần đoán không được chỉ là sau quy định mới của bệ hạ thì hẳn là giá muối rớt thảm còn rớt đến mức nào thì phải đợi mới biết được."
Lê Tấn nói :" không dấu các khanh trẫm kỳ vọng giá muối sẽ giảm xuống mười lần . Thậm chí giảm sâu hơn càng tốt."
Lời này vừa ra khiến ba người giật mình bọn họ đều cho là giá muối sẽ giảm nhưng chưa ai nghĩ sẽ giảm nhiều như vậy . Khi đó chỉ cần vài đồng có thể mua được một cân muối điều này quả là không tưởng. Dương Nguyên Trực chính là lo lắng điểm này tổng thu thuế muối sẽ giảm còn một phần mười điều này sẽ gây áp lực lên tài khoá năm sau. Lão hỏi bệ hạ :" bẩm bệ hạ giá muối thấp như vậy thích hợp sao ?"
Lê Tấn hỏi lại lão :" Dương ái khanh ngươi nói cho trẫm một cân gạo giá bao nhiêu ?"
Dương Nguyên Trực đáp :" bẩm bệ hạ gạo không bán theo cân mà bán theo thăng, theo đấu theo thạch ."
Lê Tấn muốn nhức cái đầu cái thời đại này có quá nhiều khác biệt so với hiện đại. Chuyện đong gạo thì một hoàng tử như hắn từ bé đến lớn đều không có làm qua . Hắn không có nắm được mấy cái thường thức mà hầu như ai cũng biết này . Để không xấu hổ thì cần dùng chiến thuật mạnh miệng hay dân gian vẫn ví von là cả v·ú lấp miệng em. Hắn nói :" Trẫm biết nhưng trẫm muốn so sánh giá gạo với muối, phải dùng cùng một đơn vị là cân để có thể so sánh. Vậy nên khanh nói cho trẫm một cân gạo giá bao nhiêu ?"
Dương Nguyên Trực thầm tính toán một chút xong lão đáp :" bẩm bệ hạ giá gạo thì vào khoảng trên dưới 1 đồng 1 cân . Còn tùy là loại gạo gì có loại sẽ đắt hơn có loại sẽ rẻ hơn . Nhưng nhìn chung loại gạo mà đa số bình dân bá tánh vẫn dùng ăn có giá khoảng 1 đồng 1 cân. "
Lê Tấn lại hỏi :" vậy ngươi có biết một người làm công một ngày có thể kiếm bao nhiêu tiền hay không ?"
Dương Nguyên Trực đáp :" bẩm bệ hạ cái này còn tùy từng người . Nếu người đó khoẻ mạnh có thể làm nhiều việc thì trả công cao người hơi yếu làm kém chút thì trả lương thấp . Ngoài ra còn phải xem người làm công có tay nghề gì hay không công làm thợ và công làm bốc vác khác nhau rất nhiều thợ cũng có thợ giỏi thợ kém trả công cho từng loại là không giống nhau ."
Lê Tấn thực nhức đầu lão Dương lại quay hắn vòng vòng. Hắn nói :" Khanh cứ coi như đó là người làm công ở mức trung bình đi . Làm thợ trả bao nhiêu ? Làm phu khuân vác trả bao nhiêu ?"
Dương Nguyên Trực đáp :" bẩm bệ hạ hẳn là thợ sẽ được trả khoảng 10 đồng một ngày công phu thì khoảng 7 đồng một ngày công. "
Lê Tấn lại hỏi :" Dương ái khanh muối làm từ gì ?"
Dương Nguyên Trực nghe vậy thì hoài nghi bệ hạ có bị ấm đầu không chẳng nhẽ chuyện này ngài không biết. Lão cân nhắc một chút rồi thành thật trả lời :" bẩm bệ hạ có rất nhiều cách tạo ra muối nhưng cách phổ biến nhất chính là dùng nước biển sản xuất muối."
Lê Tấn lại hỏi :" nước biển có bao nhiêu ? Chúng ta thể dùng hết sao ? "
Dương Nguyên Trực nghe vậy thì cảm thấy bệ hạ có bệnh . Dù vậy lão không dám nói thế mà thành thực trả lời :" bẩm bệ hạ nước biển có rất nhiều có thể nói biển cả là bao la vô tận . Nước biển nhiều lắm con người dùng mãi không hết."
Lê Tấn lại hỏi :" Múc nước biển cần phải trả tiền cho ai sao ? "
Nghe đến đây thì Dương Nguyên Trực sắp sụp đổ lão thực không thể hiểu nổi. Bệ hạ bị bệnh gì rồi ngài đây là nghi ngờ trí tuệ của lão hay là trí tuệ của ngài có vấn đề. Lão đáp :" Bẩm bệ hạ nước biển là của thiên địa có thể tự do múc lấy không có ai thu phí thu thuế gì hết." Lão không muốn lại bị hỏi mấy câu hỏi vô tri kiểu này thêm lão hỏi : " bệ hạ người muốn nói điều gì ?"
Lê Tấn nhìn ba kẻ đang nhìn mình như người trời hắn nói :" Muối được làm từ nước biển nước biển lại là miễn phí giá muối lại cao như vậy các ngươi thấy hợp lý sao ? Một người làm công vài ngày mới kiếm đủ số tiền mua một cân muối, một cân muối có giá cao gấp mấy chục lần một cân gạo . Trẫm thấy điều này rất sai đáng ra giá muối phải rẻ hơn giá gạo . Con người phải cố gắng biết bao nhiêu, tốn hao sức lực bao nhiêu mới làm ra một cân gạo vậy mà nó không đáng giá bằng muối một thứ vốn dĩ có thể sản xuất gần như vô tận."
Ba người nghe vậy thì hiểu ra hoá ra bệ hạ là có ý này. Dương Nguyên Trực đáp :" bẩm bệ hạ giá muối cao là do triều đình hạn chế vùng sản xuất đánh thuế cao . Từ xưa đến nay việc kiểm soát nghành làm muối luôn được các triều đại xem trọng. Thuế thu từ muối chính là một nguồn thuế quan trọng đối với mỗi vương triều. Thần không thấy có gì không ổn ở đây thưa bệ hạ."
Lê Quảng Độ, Đỗ Khắc Hải ở bên cạnh đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời này của Dương Nguyên Trực . Từ xưa đến nay vẫn là thế mà muối quý hơn gạo rất nhiều lần là đương nhiên. Việc triều đình kiểm soát sản xuất, thứ thuế muối cao cũng không có gì bất hợp lý đây chính là thường thức, vương triều nào đế vương nào mà chẳng làm vậy.
Lê Tấn lắc đầu hắn nói :" trẫm không cho là như vậy trẫm cho là giá muối phải thấp hơn giá gạo thì mới hợp lý. Trẫm muốn sau này mỗi khi dân chúng nấu ăn có nhỡ tay bỏ nhiều muối thì chỉ thấy mặn chứ không thấy xót. Bây giờ giá muối quý như vậy bỏ nhiều chút muối là thấy xót của trẫm thấy thật không đáng ."
Mọi người không hiểu cái suy nghĩ này của bệ hạ nhưng không ai phản đối. Bởi vì ai cũng biết giá muối thấp như vậy khiến cho mọi người đều được lợi đây là đại công đức với toàn thể thiên hạ.
Lê Quảng Độ nghe đi nghe lại vẫn không hiểu việc này có liên quan gì tới b·uôn l·ậu . Lão hỏi:" bẩm bệ hạ chuyện này chúng thần không có ý kiến thêm. Chỉ là giá muối thấp có liên quan gì đến b·uôn l·ậu ."
Lão thật không hiểu giá muối thấp như vậy ai mà còn thèm làm muối lậu buôn muối lậu . Không thấy q·uân đ·ội đang lo lắng việc làm ăn muối lậu này không còn hay sao .
Lê Tấn hỏi lại Lê Quảng Độ: " Thái Uý, ta hỏi ngươi nếu bên này sông Nhị giá muối 5 đồng bên kia sông Nhị giá muối 50 đồng . Trong hoàn cảnh đó ngươi sẽ làm gì ?"
Lê Quảng Độ rất nhanh đáp :" bẩm bệ hạ đương nhiên là thần sẽ sai người mang muối qua bên kia bán kiếm lời. "
Lê Tấn vỗ bàn nói :" đúng rồi, buôn bán lãi gấp mười ai mà không làm. Cái này còn quá câu cầu xin đầu năm khi người ta đi lễ chùa ' cầu cho một vốn bốn lời '. Kẻ nào không làm chính là bị ngu."
Dừng lại một chút hắn nói :" Trẫm nghe nói giá muối Vân Nam, Ai Lao hiện tại cao hơn nước ta giá muối Quảng Tây thì tương đương. Sau vài tháng nữa giá muối Đại Việt giảm xuống, nếu như kế hoạch của trẫm thành công thì giá muối có thể giảm còn 5, 6 đồng . Các ngươi nói xem chúng ta nên làm gì tiếp theo ?"
Trong đầu ba người đối diện như được khai sáng ý bệ hạ quá rõ ràng ngài muốn b·uôn l·ậu muối qua biên giới. Đây là vụ làm ăn có lợi nhuận cao khủng kh·iếp. Mà khoan bọn họ bỗng nhớ ra bệ hạ nói đợi diêm dân không bán được muối, ngài sẽ bỏ tiền ra thu mua với giá thấp . Liên tưởng tới chuyện này thì con mẹ nó đây chính là lãi gấp nhiều lần hơn nữa cái này còn gian thương hơn cả gian thương. Hoá ra chẳng phải bệ hạ thương xót đám người khổ cực đó gì sất ngài đây là mưu lợi cho bản thân mà thôi làm việc xấu còn được tiếng tốt, bọn họ thật phục cái tính toán này của ngài đây chính là liên hoàn kế .
Lê Quảng Độ dằn lòng mà hỏi :" bệ hạ người định làm như thế nào ?"
Lê Tấn nói :" đơn giản thôi, chúng ta đừng có tham lam quá . Cứ bán muối thẳng cho biên quân nước Minh Ai Lao với giá khoảng gấp năm sáu lần giá Đại Việt. Sau đó bọn họ làm sao thì chúng ta không quản."
Nghe đến đây mọi người lại khó hiểu tại sao lại bán cho biên quân nước bạn. Bọn họ sẽ mua sao làm sao để giao dịch. Lê Quảng Độ hỏi lại :" Bệ hạ chuyện này có thể được sao ?"
Lê Tấn nói chắc nịch : " đương nhiên là được, ngươi cho rằng chỉ có biên quân Đại Việt mới biết b·uôn l·ậu sao ?"
Nói tới đây Lê Quảng Độ lại có chút xấu hổ hắn hỏi lại :" nhưng mà làm sao để giao dịch thưa bệ hạ ?"
Lê Tấn nói :" cái này không có gì khó cứ cử người liên hệ trực tiếp với tướng trấn thủ biên ải nước bạn . Chắc chắn dọc biên giới sẽ không thiếu kẻ đồng ý tham gia vụ làm ăn này. Sau đó thì đơn giản cứ lấy lý do đi tuần biên quân hai bên hẹn nhau ở chỗ nào đó giao dịch. Cảm thấy không đủ kín đáo thì có thể lập hai cái doanh trại nhỏ tạm thời đến nửa đêm thì chơi trò c·ướp trại . Chúng ta để lại muối trong doanh trại cho bên kia đến c·ướp bên kia thì để lại tiền cho chúng ta đến c·ướp. Xong xuôi ai về nhà nấy sau này cứ như vậy tiếp tục."
Nói đến đây hắn lại sáng mắt lên đây quả là một ý không tồi. Hắn nói :" đúng cứ chơi trò c·ướp trại đi vừa kín đáo lại có thể báo quân công. Sau khi trở về cứ mua mấy trăm bao lương thực giả làm chiến lợi phẩm. Như vậy trẫm có lý do mà phong thưởng cho q·uân đ·ội thăng quan tiến tước cho các ngươi đều có thể chính đáng không cần lo người khác dị nghị."
Nghe đến đây thì đến lão quỷ lười ở trên xà nhà cũng xém ngã xuống, đúng là cạn lời luôn. Thực không thể nào chấp nhận được hoàng đế dạy biên quân g·iả m·ạo quân công cái này đúng là thiên cổ kỳ đàm. Những người khác thì không cần nói đúng là mắt chữ O mồm chữ A luôn. Trong đầu bọn họ đang nghĩ xem còn gì có thể hoang đường hơn không. Bọn họ không dám chắc, mọi người bỗng nhớ tới Huy Gia Thái Hậu, bà có câu rất đúng " đối với đương kim bệ hạ không có việc hoang đường nhất chỉ có việc sau càng hoang đường hơn việc trước."