Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 139. Kế hoạch buôn lậu . ( Cảm ơn nth tặng quà. )
Chương 139.
Sau khi bình tâm lại Lê Quảng Độ nói : " bệ hạ làm như vậy sao mà được ." - Lão thật lo lắng, đã b·uôn l·ậu còn g·iả m·ạo quân công chuyện này khui ra thì q·uân đ·ội đúng là không còn chút danh dự nào.
Lê Tấn cười nói :" Tại sao lại không được làm một việc ích nước lợi dân thì là có công lao, không phải sao ."
Lê Quảng Độ lại loạn não lão không hiểu rõ ràng hại một đám người b·uôn l·ậu qua biên giới, mạo công toàn là việc không tốt . Sao bệ hạ lại nói như vậy ? Lão cứ ngẩn ra không hiểu nổi.
Dương Nguyên Trực khó hiểu giống Thái Uý vậy lão hỏi :" bệ hạ thứ cho thần ngu dốt không hiểu rõ ý bệ hạ . Người có thể giảng cho thần ích nước lợi dân ở chỗ nào được không ?"
Lê Tấn cười nhẹ nói :" trước tiên nói về phương diện quốc phòng việc phối hợp cùng biên quân nước bạn b·uôn l·ậu dẫn đến hai bên có điểm chung lợi ích . Từ đó tránh xảy ra xung đột thực sự nơi biên giới, hai bên bề mặt là đánh c·ướp thực ra là làm ăn. Thử nghĩ mà xem sau này Minh triều hoàng đế cử biên quân nước bạn qua đánh nước ta thì tình cảnh gì xảy ra. Bọn họ sẽ ra sức đi đánh người đem lại tài phú vô tận cho mình sao ? Sẽ không đâu khi đó chúng ta và bọn họ chỉ cần dàn quân đánh mấy lần mỗi lần b·ị t·hương vài ngàn người c·hết mấy ngàn người c·ướp trại nhau mấy lần . Đương nhiên là diễn sẽ không có ai c·hết thật cho đám người đó giả c·hết từ giờ thành lực lượng đi vận chuyển muối. Trên chiến trường hai bên binh sĩ cứ lao vào nhau tìm một người bên kia chém nhẹ cái xong thành thương binh nhanh chóng trở về doanh trại dưỡng thương . Còn c·ướp trại thì trẫm không cần giảng các ngươi đều hiểu rồi . Khi đó hai bên có thể đánh nhau trăm năm mà chẳng có thương tổn thực tế nào có chăng là do khuân tiền, khuân muối mệt quá mà c·hết thôi. "
Nghe đến đây mấy người còn lại đúng là câm nín như vậy mà bệ hạ cũng nghĩ ra được. Chiến tranh kiểu đó còn là c·hiến t·ranh sao ? Sao thấy lời nói của bệ hạ thật sự vô lý nhưng không ai dám nói điều đó không thể xảy ra.
Lê Quảng Độ thì càng là c·hết lặng, q·uân đ·ội khi đó còn là q·uân đ·ội sao ? Đó không phải đoàn kịch quy mô lớn ư ? Vậy còn nhiệt huyết báo quốc sẵn sàng hy sinh vì nước mà quân nhân nên có thì đâu mất rồi . Hiện giờ đúng là q·uân đ·ội có làm chút điều khuất tất nhằm mưu lợi nhưng bọn họ không có quên nhiệm vụ chính của q·uân đ·ội là bảo vệ đất nước . Trong máu của những tướng lãnh q·uân đ·ội đều ít nhiều có khát khao được dẫn quân xông pha chiến trường, vì nước lập công. Đặc biệt là những người cùng lứa tuổi với Lê Quảng Độ và nhỏ hơn một chút . Bọn họ được chứng kiến những chiến tích huy hoàng của q·uân đ·ội Đại Việt dưới thời Thánh Tông . Hai mươi ba mươi năm trước khi Thánh Tông mang binh diệt Chiêm Thành, đạp Ai Lao Lana bọn họ chỉ là tiểu binh thập trưởng đội trưởng. Bọn họ có khát khao được giống các đại tướng khi xưa tuân theo hoàng mệnh chỉ huy thiên binh vạn mã đi chinh chiến, để có thể lưu lại tên tuổi trong sử sách.
Lão hỏi :" bệ hạ q·uân đ·ội như vậy còn có thể bảo vệ đất nước sao ? Làm như vậy không phải đang tự làm q·uân đ·ội yếu kém đi sao ?"
Lê Tấn lắc nhẹ đầu hắn hỏi lại :" Thái Uý, ta hỏi ngươi Đại Việt mạnh hay Đại Minh mạnh ?"
Thái Uý rất tự tin nói :" Đại Minh mạnh hơn nhưng nước ta không sợ nước Minh . Quân Minh mà đánh sang nước ta thì bọn họ cũng không có kết quả tốt lành gì ?"
Lê Tấn nói : " Về cơ bản là Đại Minh có thể đánh sang nước ta nhưng chúng ta không thể đánh sang Đại Minh . Khanh thấy trẫm kết luận vậy đúng chứ ?"
Thái Uý nhỏ giọng đáp :" Chính xác là nên như vậy thưa bệ hạ . Tuy nhiên nếu muốn chúng ta vẫn có thể mở các cuộc tiến công qua biên giới, chỉ là như vậy sẽ không có lợi . Trừ khi nước Minh lại muốn chuẩn bị tiến đánh nước ta một lần nữa chúng ta có thể học Lý Thái Uý Trần Anh Tông dùng sách lược tiên phát chế nhân."
Lê Tấn nói :"hiện tại đánh không có lời là rõ rồi, vậy thì nên dĩ hòa vi quý. Có thể cùng biên quân nước Minh hợp tác cùng có lợi . Không cần chém chém g·iết g·iết lại có thể kiếm đầy bồn bát đây chính là việc có lợi cho ổn định biên giới quốc gia ."
Lê Quảng Độ nghe vậy thì thấy cũng có lý, mặc dù vẫn thấy nó sai sai chỗ nào. Mấy người khác cũng là như vậy đúng là không biết thế nào mà nghĩ.
Lê Tấn lại hỏi :" Thái Uý, trẫm hỏi khanh hiện tại Đại Việt có thể tây chinh, chiếm đoạt lãnh thổ Ai Lao thành một phần nước ta sao ?"
Lê Quảng Độ đáp :" Bẩm bệ hạ chúng ta có thể đánh thắng nhưng chiếm nước họ thì không thể."
Lời này chính là sự thực tây chinh Ai Lao dưới thời Thánh Tông là chiến thắng . Tuy nhiên địa hình Ai Lao nhiều đồi núi dân cư phân tán người Ai Lao thường sống ở vùng đồi núi cao. Quân Đại Việt chỉ có thể c·hiếm đ·óng những vùng đất bằng phẳng người Ai Lao trốn lên vùng rừng núi dùng chiến thuật c·hiến t·ranh du kích quân ta không thể làm gì được. Lâu dần sẽ phải rút quân vì hao tổn không nổi vận lương chuyển binh qua phía tây đều không dễ dàng đường xá đi lại rất khó khăn . Vậy nên năm đó Thánh Tông chỉ đành rút quân trong thế thắng ngài không phải là không muốn chiếm Ai Lao mà chiếm không được.
Lê Tấn nói :" vẫn câu nói đó không tốt đánh thì dĩ hòa vi quý cùng nhau bắt tay phát tài . Đại Minh cũng như Ai Lao, chúng ta đều làm giống nhau cứ hoà bình cùng nhau kiếm tiền đi."
Lê Quảng Độ nói :" bẩm bệ hạ như vậy nhiều năm cũng không tốt, khi đó q·uân đ·ội Đại Việt sẽ không có một chi q·uân đ·ội có thể chiến đấu . Thiết nghĩ vẫn cần có đối tượng để q·uân đ·ội chiến đấu quân nhân không trải qua chiến trận không phải quân nhân hợp cách."
Lê Tấn cười hắn nói : " Trẫm định phát triển hải thương, mối nguy hải tặc rất lớn. Sau này tiêu diệt hải tặc chính là cách chúng ta luyện quân trẫm muốn phát triển hải quân. Còn trên bộ bắc không thể đánh tây không thể đánh thì chúng ta đánh phía nam. Mấy tiểu quốc người Chiêm đều nhỏ yếu có thể lấy ra luyện quân không cần tiêu diệt, cứ đánh qua đánh lại cho vui là được. "
Nghe đến đây thì Lê Quảng Độ lại một lần nữa cạn lời, bên hạ tính cho q·uân đ·ội đi luyện quân kiểu đi chơi hay sao mà bảo vui là được. Phát triển hải quân là một ý kiến hay nhưng rất khó thực hiện . Trang bị t·àu c·hiến huấn luyện quân sĩ chiến đấu trên biển đều cần tốn hao rất nhiều tiền bạc thời gian nhân lực. Chưa kể hải quân rất dễ tổn thất chỉ cần thua một trận có thể khiến toàn bộ hạm đội táng thân nơi biển sâu không may gặp bão lớn thì có thể sống sót hay không chưa biết được. Vậy nên triều ta không quá coi trọng phát triển hải quân từ khi Thánh Tông đánh Chiêm Thành xong thì hải quân Đại Việt lại bị hoang phế thêm nhiều . Ngành đóng tàu Đại Việt hiện tại rất trì trệ hậu quả của chính sách cấm biển .
Dương Nguyên Trực thì không hiểu nhiều về quân sự hắn quan tâm việc khác. Hắn hỏi : " bệ hạ về mặt quân sự coi như xong thần không hiểu mấy chuyện này lắm. Nhưng bệ hạ nói b·uôn l·ậu muối lợi dân thì thần không hiểu người có thể giảng cho thần được tỏ tường sao ?"
Lê Tấn nói :" rất đơn giản bán muối qua biên giới càng nhiều thì chứng tỏ chúng ta cần sản xuất muối trong nước càng nhiều . Sản xuất muối cần nhân lực từ đó có thể tạo ra nhiều việc làm cho người dân ven biển. Chưa kể vận chuyển muối cần nhân lực nha đó cũng là tạo công ăn việc làm cho dân chúng . Đó chính là việc làm lợi dân mà trẫm nói. "
Mấy người đều nghe hiểu tạo thêm việc làm thì dân chúng sẽ có thêm thu nhập . Chỉ là làm sao vẫn thấy sai sai rõ ràng bệ hạ mưu lợi cho mình sao lại thành cái gì cũng là ngài vì nước vì dân mà làm rồi. Chuyện này nghĩ mãi cũng không hiểu được rốt cục là làm sao .
Lê Quảng Độ lúc này đã trở lại tỉnh táo hơn lão hỏi :" bẩm bệ hạ thần có một nỗi lo đó là chúng ta có thể nghĩ tới b·uôn l·ậu muối qua biên giới thì người khác cũng có thể nghĩ ra . "
Lê Tấn nghe vậy thì muốn chửi người lão già này hồ đồ mất rồi. Hắn lấy bình tĩnh nói :" Chúng ta có q·uân đ·ội, Cẩm Y Vệ thì đương nhiên chúng ta sẽ đem kẻ nào dám tranh thức ăn của mình đập c·hết. Kẻ nào dám buôn muối lậu thì cứ bắt hết bỏ ngục đây là lĩnh vực độc quyền của chúng ta. Có thể nhờ biên quân bên nước Minh Ai Lao hỗ trợ bắt hết kẻ dám mua muối lậu của kẻ khác bên kia biên giới. Chỉ có hai bên chúng ta làm ăn với nhau thôi vậy là được rồi."
Mấy người nghe xong thì đúng là im lặng, cái này chính là tiêu biểu cho câu "chỉ cho quan phủ đốt lửa không cho dân chúng thắp đèn ". Chỉ sợ không ít người sẽ phát điên mà phản đối đi dù sao đây cũng là nguồn lợi khổng lồ.
Lê Quảng Độ nói : " bệ hạ làm như vậy ổn sao ? Thần sợ triều thần và dân chúng sẽ phản đối."
Lê Tấn nói :" phần lớn dân chúng sẽ không phản đối cái gì bọn họ cảm ơn trẫm còn không hết, nhờ trẫm mà bọn họ mới có thể dùng muối giá rẻ. Chỉ có những kẻ có quyền có thế lực muốn tham gia buôn muối lậu bị chúng ta cản trở thì mới phản đối đó chỉ là số ít không đáng lo . Trẫm là hoàng đế trẫm b·uôn l·ậu không ai làm gì được kẻ khác dám b·uôn l·ậu thì trẫm dùng quyền lực của mình đập bọn hắn . Quân đội các ngươi chính là sức mạnh để trẫm có thể độc chiếm việc b·uôn l·ậu muối này. " Dừng một chút hắn lại nói :" Đương nhiên trẫm không để các ngươi làm không công . Tiền lời thu về sẽ nộp vào quốc khố một thành còn lại trẫm và q·uân đ·ội chia đều."
Lời này của bệ hạ khiến mắt của Dương Nguyên Trực sáng lên không thể ngờ b·uôn l·ậu mà bệ hạ vẫn nộp vào quốc khố một thành lợi nhuận cái này đúng là niềm vui bất ngờ . Như vậy thì bệ hạ cứ b·uôn l·ậu muối thật nhiều vào, càng nhiều càng tốt tài khoá năm sau không còn đáng lo rồi.
Lê Quảng Độ vẫn chưa có hết vấn đề lo lắng hăn nói :" bệ hạ thần thấy chuyện này vẫn có chút không ổn ?"
Lê Tấn nghe vậy thì bực mình hắn cho là lão già này muốn mặc cả . Hắn lớn tiếng nói :" Ngươi cảm thấy chia cho q·uân đ·ội các ngươi một nửa tiền lời còn không ổn ư ? Ngươi phải biết tất cả chuyện này đều là trẫm bỏ công bỏ sức thiết kế ra . Trẫm nói thẳng trẫm không nhường thêm cho các ngươi đâu ."
Lê Quảng Độ nghe vậy thì vội vàng nói:" Bệ hạ thần không có ý đó q·uân đ·ội được chia phân nửa tiền lời là rất nhiều rồi. Thần là lo lắng chuyện này không có dễ dàng như vậy sẽ có nhiều vấn đề phát sinh trong quá trình thực hiện kế hoạch này."
Lê Tấn thấy lão cứ lo được, lo mất như vậy thì giận . Hắn nói " Trẫm cần q·uân đ·ội các ngươi làm hai việc :Thứ nhất liên hệ với tướng lĩnh biên quân nước bạn để chuẩn bị hợp tác b·uôn l·ậu muối qua biên giới. Thứ hai không để bất kỳ kẻ nào khác có thể b·uôn l·ậu muối qua biên giới." Dừng một nhịp hắn gằn giọng hỏi :" Thái Uý, ngươi nói cho trẫm q·uân đ·ội các ngươi có làm được không ?"
Lê Quảng Độ thấy bệ hạ có vẻ tức giận thì biết mình không thể từ chối. Cẩn thận bệ hạ giận quá mà đổi người lão không có quên bên cạnh bệ hạ còn có Quỷ Y coi chừng ngày mai Đại Việt Thái Uý không còn tên là Lê Quảng Độ. Thái Uý vội vàng đáp :" bẩm bệ hạ q·uân đ·ội chúng thần làm được để chắc chắn hơn xin bệ hạ để Cẩm Y Vệ phối hợp q·uân đ·ội."
Lê Tấn nghe vậy thì bớt giận hắn nói :" Yên tâm, Cẩm Y Vệ sẽ giúp các ngươi, nếu cần trẫm sẽ vận dụng thế lực giang hồ giúp một tay."
Lê Quảng Độ rất muốn biết thế lực giang hồ của bệ hạ . Lão hỏi :" bệ hạ thế lực giang hồ mà người nói là thế lực nào ?"
Lê Tấn rất tự tin nói :" Trẫm có quen đầu lĩnh đám ăn xin lưu manh ở Tây thành. Dưới trướng bọn họ có cả ngàn thuộc hạ chỉ cần bỏ chút tiền thì có thể sai bọn họ tản đi khắp nơi tuần tra tin tức. Chuyện này bọn họ không kém Cẩm Y Vệ đâu."
Lê Quảng Độ nghe vậy thì thất vọng, đó không phải câu trả lời lão muốn nghe. Lão muốn biết ngoài Quỷ Y bệ hạ còn có bao nhiêu cao thủ dưới trướng . Bệ hạ không nói lão cũng không dám hỏi nhiều vậy là lão lại nghĩ xem có nên nói gì nữa không.
Lê Tấn thì không muốn nói chuyện với lão thêm hắn nói: " Mọi chuyện cứ thế mà làm Thái Uý có thể đi rồi."
Lê Quảng Độ biết đây là tiết tấu đuổi người . Lão rất biết điều mà xin phép cáo lui . Rời khỏi Ngự Thư Phòng lão cứ như người trên mây từ từ rời đi khỏi hoàng cung. Lão đến đây với một vấn đề muốn hỏi bệ hạ khi rời khỏi thì vấn đề đó đã có câu trả lời, chỉ là trong đầu lão lại xuất hiện hàng trăm câu hỏi khác khiến lão đau đầu. Đáng kể nhất trong đó là câu hỏi "cái kế hoạch này của bệ hạ rốt cục có những mục đích gì?" Tạm thời lão biết đó là hạ giá muối giành dân tâm làm thiệt hại lợi ích của đối thủ chính trị mưu lợi làm giàu cho bản thân câu kết biên quân nước bạn tạo thêm việc làm cho dân chúng .
PS: viết xong chương này đầu ta cũng quay quay như Lê Quảng Độ luôn.