Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 140. Nhiều chuyện.

Chương 140. Nhiều chuyện.


Chương 140.

Lê Quảng Độ rời đi Lê Tấn quay qua hỏi Dương Nguyên Trực:" Dương ái khánh tìm trẫm muốn nói chuyện gì ?"

Dương Nguyên Trực đáp :" bẩm bệ hạ thần chỉ là lo lắng thu thuế muối giảm sút ảnh hưởng đến tài khoá năm sau . Nay bệ hạ đã quyết định đem một thành lợi nhuận buôn muối nhập vào quốc khố, chuyện này đã không còn đáng lo. "

Đây là sự thực thuế ruộng không có khả năng tăng lên nhưng có thêm thuế sở hữu nô lệ tiền lời bán muối lậu thì tài khoá năm sau được đảm bảo . Chưa kể các ngành thương nghiệp, thủ công nghiệp dần phát triển, thuế thu từ những ngành này sẽ có tăng trưởng. Thực sự có thiếu tiền cũng không đáng lo lắm bệ hạ rất nhiều mưu kế biết đâu ngài lại c·ướp chỗ nào được một khoản như vụ ngài c·ướp đống chuông đồng . Trước kia Hiến Tông, Túc Tông rất hiền hoà nhưng họ không giúp gì cho công tác của Hộ bộ mỗi khi có khó khăn đều là Hộ bộ tự tìm cách là chính việc thuế khoá thu không đủ chi đã xuất hiện từ lâu mỗi khi như vậy đều là dựa vào phần của cải từ thời Thánh Tông để lại Tả Tàng ngày xưa tồn trữ rất nhiều tiền của . Đương kim bệ hạ thì khác ngài tìm cách tăng thu giảm chi áp lực của Hộ bộ giảm đi đáng kể, tính ra quản lý Hộ bộ dưới quyền ngài còn dễ chịu một chút.

Quay lại câu chuyện Lê Tấn hiểu rõ mục đích của Dương Nguyên Trực thì nói :" Ngươi còn chuyện gì khác nữa không ? Nếu không thì ngươi có thể đi được rồi."

Dương Nguyên Trực nghĩ nghĩ một chút rồi đánh bạo nói :" Vấn đề của thần thì hết rồi nhưng thần có một vài điểm nghỉ hoặc muốn bệ hạ giảng cho ."

Lê Tấn hỏi :" Nói thử xem là chuyện gì mà làm khó Dương thượng thư của trẫm ?"

Dương Nguyên Trực biết bệ hạ lại nói móc hắn. Ý ngài rõ ràng là muốn nói hắn không được thông minh lắm suốt ngày tìm ngài hỏi này hỏi kia . Hắn nhỏ giọng hỏi :" Thần chỉ tò mò số lượng muối bệ hạ định b·uôn l·ậu sang nước Minh là bao nhiêu ? "

Lê Tấn nói : " đương nhiên là càng nhiều càng tốt, có thể buôn bao nhiêu thì buôn bấy nhiêu ."

Dương Nguyên Trực ngẫm nghĩ một chút liền nói :" bệ hạ người có tính đến việc muối lậu tràn qua nước Minh quá nhiều sẽ khiến giá muối bên kia biên giới sẽ bị giảm xuống . Nếu không hạn chế số lượng thì việc b·uôn l·ậu muối càng về sau lợi nhuận thu được càng thấp ."

Lê Tấn cười nhẹ hắn nói :" không quan trọng giá muối Đại Minh thấp đến đâu cũng không thể thấp hơn Đại Việt trừ khi triều đình nước Minh giảm thuế muối xuống bằng bên nước ta . Dù nước Minh giảm thuế xuống bằng Đại Việt thì chúng ta vẫn có thể bán muối lậu ở Vân Nam . Lợi thế về chi phí vận chuyển của chúng ta thấp hơn có thể giảm giá thấp hơn muối của nước Minh từ biển chuyển tới. "

Dương Nguyên Trực không cho rằng nước Minh sẽ giảm thuế muối, điều đó quá khó xảy ra. Hắn lo lắng triều đình Đại Minh biết chuyện có thể sẽ giận dữ. Hắn hỏi:" bệ hạ Minh triều hoàng đế biết được có khi nào giận dữ mà phát binh hay không?"

Lê Tấn trả lời :" có thể có cũng có thể không cơ bản là trẫm không quan tâm đánh chúng ta không sợ . Chưa kể bất kỳ tên tướng nào được cử đi đánh Đại Việt trẫm đều rủ hắn b·uôn l·ậu . Sau đó cứ chơi trò c·ướp trại đánh đi đánh lại cả mấy năm . Bao giờ Minh triều chán thì sẽ cho thu binh thôi, đến lúc đó đám quân viễn chinh có khi sống c·hết đòi ở lại đánh thêm trăm năm ấy chứ. "

Dương Nguyên Trực cạn lời ngài nghĩ thực hay biết đâu gặp phải mấy tên chủ tướng không quan tâm tiền tài thì sao. Nghĩ vậy liền hỏi :" bệ hạ nếu gặp chủ tướng không tham tiền tài thì sao?"

Lê Tấn đáp :" chủ tướng không được thì tìm phó tướng, phó tướng không được thì tìm tướng lĩnh cấp dưới không lẽ tất cả tướng lĩnh nước Minh đều không thích tiền. Chưa kể chúng ta có biên quân nước Minh làm nội gián còn lo không đánh lại đám quân viễn chinh từ phương bắc kéo xuống sao ."

Dương Nguyên Trực đúng là không phản bác được bệ hạ rõ ràng là tính chuyện làm sao cùng quân Mình đánh trận luôn rồi. Chỉ là hắn tò mò tại sao bệ hạ không hạn chế lượng muối b·uôn l·ậu ở một mức độ vừa phải như vậy ít bị chú ý hơn thu lời nhiều hơn. Hắn hỏi :" bẩm bệ tại sao người nhất quyết muốn bán lượng lớn muối lậu vào nước Minh ?"

Lê Tấn giải thích :" Muối giá rẻ của chúng ta tràn vào nước Minh khiến cho muối nước Minh tự sản xuất không bán được. Từ đó khiến Minh triều thất thu thuế muối, khiến diêm dân nước Minh thất nghiệp . Đây chính là gián tiếp suy yếu Minh triều Đại Minh suy yếu Đại Việt mới bớt lo."

Dương Nguyên Trực bỗng hiểu ra bệ hạ còn có mục đích này . Tính đi tính lại từng mục đích mà kế hoạch này có thể đạt được hắn thấy thật cao minh. Không ngại mà nịnh bệ hạ hắn khen: " kế này của bệ hạ thật là cao minh ."

Lê Tấn xua tay nói :" kế sách gì đâu đây chỉ là một thủ đoạn thương nghiệp thấp kém mà thôi."

Dương Nguyên Trực nghe vậy thì hoang mang cái kế hoạch này mà chỉ là thủ đoạn thấp kém thì thế nào mới tính là cao minh. Có phải bệ hạ còn có kế gì kinh khủng hơn không ? Hắn thật tò mò muốn biết nhiều điều lắm. Hắn hỏi :" bệ hạ cái thủ đoạn mà bệ hạ cho là thấp kém này tên là gì vậy?"

Lê Tấn đáp :" trong thương nghiệp đặc biệt là ngoại thương thì thủ đoạn này được gọi là bán phá giá. Về cơ bản có thể hiểu là nước ta sẽ sản xuất và bán hàng hoá với giá cực kỳ rẻ mạt vào một nước khác. Từ đó bóp c·hết ngành sản xuất của nước bọn họ khiến cho lao động nước họ mất việc tạo ra việc làm cho lao động nước ta thu lợi từ bán hàng hoá về nước ta." Dừng một nhịp hắn hỏi :" trẫm nói vậy khanh hiểu rồi chứ ?"

Dương Nguyên Trực nghe bệ hạ giảng như vậy thì đã hiểu rõ hắn cảm thấy cái thủ đoạn này thật thâm độc . Hắn hỏi :" bệ hạ người học cái thủ đoạn thương nghiệp này ở đâu vậy ?"

Lê Tấn thầm nghĩ đương nhiên là học của người hán thế kỷ 21 Trung Quốc chính là trùm bán phá giá của thế giới có những loại hàng hoá Trung Quốc rẻ đến mức không thể rẻ hơn được . Sự tràn lan của hàng hoá giá rẻ có xuất xứ từ Trung Quốc đã g·iết c·hết ngành sản xuất của rất nhiều quốc gia khác đơn giản là không thể cạnh tranh với hàng Trung Quốc . Đương nhiên hắn không thể trả lời như vậy bỗng nghĩ tới một người có thể lấy ra làm tấm mộc. Hắn nói : " cái này là trẫm học ở chỗ quốc sư khi trước lão có kể một câu chuyện trong đó có người dùng thủ đoạn này."

Dương Nguyên Trực nghe vậy thì trong lòng vui mừng hoá ra là vậy . Hắn quyết định sau này phải tôn trọng Lý Phong một chút có thời gian rảnh phải tìm quốc sư nghe kể chuyện biết đâu lại học được nhiều mưu kế thần kỳ. Hắn hỏi vấn đề nghị vấn tiếp theo : " bệ hạ người nói sau hai năm sẽ tạo ra một con đường phát tài cho q·uân đ·ội, bây giờ mới bao lâu người đã đưa ra việc buôn muối lậu . Có phải là đưa ra hơi sớm rồi không ?"

Lê Tấn cười đáp :" Không có sớm chỉ là buôn muối lậu đâu có phát tài bao nhiêu. Đây chỉ là luyện tay chút thôi, trò hay còn ở phía sau coi như là tạo đường dây làm ăn chuẩn bị cho việc tiến hành những bước tiếp theo . "

Dương Nguyên Trực nghe vậy thì ngây ra cả một kế hoạch lớn như vậy thu lời lớn như vậy đạt được nhiều mục đích như vậy mà chỉ là luyện tay . Vậy cái kế hoạch tổng thể của bệ hạ nó phải lớn đến thế nào ? Thật sự nghĩ không ra hắn có chút hưng phấn kèm theo chút sợ hãi. Không kìm được tò mò hắn hỏi :" bệ hạ tiếp sau đó người định làm thêm những gì?"

Lê Tấn bỗng híp mắt lại hắn cười nhìn Dương Nguyên Trực mà hỏi :" Ngươi thực sự muốn biết sao ?"

Cái thái độ này, kiểu nói này câu hỏi này của bệ hạ khiến Dương Nguyên Trực bỗng sợ hãi. Hắn nhớ lại chuyện cũ lập tức nói :" thần không muốn biết xin phép bệ hạ cho thần được cáo lui."

Lê Tấn xua tay nói :" được rồi trẫm cho ngươi lui."

Dương Nguyên Trực lập tức tạ ơn rồi rời đi đi rất vội vì hắn biết bệ hạ lại nổi tính khí rồi . Hắn rất rõ ý bệ hạ là muốn hỏi là hắn lại muốn làm " Dương biết tuốt hay sao?" Hắn là không muốn có kết cục như Dương Tu . Vậy là cung nữ thái giám túc vệ nhìn thấy Dương thượng thư vừa đi vừa lẩm nhẩm cái gì đó . Nếu ai có thể lại thật gần thì sẽ nghe thấy tiếng nhẩm rất nhỏ " ta là Dương Nguyên Trực ta không phải Dương Tu ta không muốn thành Dương biết tuốt" câu này được lặp đi lặp lại nhiều lần Dương Nguyên Trực đây là đang tự nhắc nhở mình chỉ là người khác hẳn sẽ nghĩ Dương thượng thư có bệnh đi.

Trong Ngự Thư Phòng, Lê Tấn lại đuổi Đỗ Khắc Hải ra ngoài để hắn yên tĩnh làm việc. Chỉ là không được bao lâu thì phía trên lão quỷ lười nói vọng xuống:" Tiểu tử, ngươi đây là lại định hố Lý Phong sao ?

Lê Tấn đáp :" không có ta hố lão lúc nào ? Hố lão để làm gì ?"

Lão quỷ lười lại nói :" Ngươi nói kế vừa rồi ngươi học ở chỗ Lý Phong, không phải là hố lão sao ? "

Lê Tấn nói :" Không có sao cái gì mà ta không nói rõ được mình học từ đâu thì cứ nói học từ chỗ lão. Như vậy mới tăng lên sự kính trọng của người khác với lão ta nói lão càng lợi hại thì lão càng có lợi."

Lão quỷ lười mới không tin tiểu tổ tông lại có lòng tốt như vậy lão nói :" ngươi không nghĩ người khác hỏi lão từ đâu mà lão biết những chuyện đó khi đó lão biết phải trả lời ra sao ."

Lê Tấn đáp :" cái này mà cũng phải hỏi lão là quốc sư là địa tiên có pháp thuật thông thiên có thể câu thông thần phật cái gì không giải thích được thì cứ nói là học trên trời, nghe thần phật dạy . "

Lão quỷ lười nghe vậy thì biết đây là tiểu tổ tông chơi lưu manh Lý Phong có cái rắm pháp lực thông thiên một mình lão có thể g·iết mười tên Lý Phong. Lão quỷ lười nói :" tiểu tử ...."

Khi lão vừa cất lời thì Lê Tấn bỗng gắt :"ngậm miệng ngươi hỏi gì mà hỏi nhiều thế . Mọi khi ngươi đâu có lắm chuyện như vậy. Còn không ngủ đi có tin ta tìm người cho ngươi nói chuyện bảy ngày bảy đêm khỏi cần ngủ hay không."

Lão quỷ lười nghe vậy thì nhận sợ lão biết tiểu tổ tông lại nổi tà tính. Lúc này tốt nhất là biến mình thành không khí chọc hắn thì thực sự phải cùng người khác nói chuyện bảy ngày không ngủ thật đấy. Cái gì chứ độ tà của tiểu tổ tông thì không có gì phải bàn nhóm bọn lão ai cũng nếm qua rồi kết quả đều phải van xin tha thứ.

Bên cạnh lão quỷ lười là lão biến thái hắn dùng ánh mắt khích lệ lão quỷ lười nói tiếp. Hắn thật sự muốn thấy cảnh lão quỷ lười bảy ngày không ngủ liên tục sẽ là như thế nào. Lão cũng cảm thấy lão quỷ lười giống Dương Nguyên Trực cả hai có chút nhiều chuyện rồi.

Chương 140. Nhiều chuyện.