Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 145. Người khóc.
Chương 145.
Ngày 12 tháng 2 năm Ất Sửu, Hoàng Đế xuôi nam bách quan cung tiễn . Đại đội xuôi nam có đến hơn vạn người cùng đi từ xa nhìn thấy cờ xe ngợp trời.
Đại thần theo thánh giá có Đàm tướng quốc Quốc sư Lý Phong, Thái sử lệnh Phạm Văn Thịnh . Phần lớn quan viên Lễ bộ, Khâm thiên giám, Thái sử viện và có một số quan viên của Hàn Lâm Viện cùng đi theo .
Hoàng gia thì có đầy đủ bốn vị thân vương là An Vương, Thông Vương, Tự Vương, Minh Vương ngoài ra còn có Lữ Côi Vương theo hầu . Tông nhân lệnh Lê Năng Nhượng cùng đông đảo tôn thất khác cùng theo chuyến này . An Vương và Hoàng Đế có vẻ không được tự nhiên khi gặp nhau điều này khiến người khác có chút hoài nghi giữa hai người xảy ra điều gì đó.
Hoàng Đế xuất hành nhưng đi đầu là xe tang của tiên đế lễ nhạc là nhạc tiễn đưa n·gười đ·ã k·huất . Bởi vậy đoàn người rất nổi bật người dân từ xa có thể nhận ra đó là đoàn người đưa tang khổng lồ. Tốc độ di chuyển không nhanh mất ba ngày mới đi ra khỏi phạm vi phủ Trung Đô ( Phụng Thiên ) tiến vào Sơn Nam đạo .
Ngày 19 đoàn người dừng chân ở Phủ Lý Nhân nghỉ qua đêm. Trong phòng Lê Tấn đang ngồi nghỉ Tiểu Hắc Tử mới được gọi tới hầu cận.
Lê Tấn nhìn tiểu thái giám hỏi :" Tiểu Hắc Tử, ngươi nhớ nhà sao ?"
Lời này của bệ hạ khiến Tiểu Hắc Tử khoé mắt cay cay nước mắt không tự chủ được mà chảy xuống . Hắn làm sao có thể không nhớ nhà từ khi rời đi đến nay đã gần một năm mẹ hắn hẳn là rất cô quạnh ở quê có thể tưởng tượng ra cảnh tượng mẹ hắn mỗi ngày đều chờ mong hắn trở về. Hắn thành thật đáp :" bẩm bệ hạ nô tài nhớ ."
Lê Tấn nói :" Có muốn Trẫm cho người đưa ngươi về thăm nhà một lần không ?"
Tiểu Hắc Tử hiểu tại sao bệ hạ lại hỏi như vậy quê nhà hắn chính là ở Phủ Lý Nhân này . Từ Phủ thành chỉ cần đi một ngày đường là hắn có thể nhìn thấy nhà thấy mẹ thấy chị gái . Tuy nhiên hắn dùng tay áo lau đi nước mắt dùng giọng điệu chắc chắn mà nói :" Nô tài không muốn ."
Lê Tấn hiểu đứa nhỏ này rất nhớ nhà nhớ người thân nhưng nó không muốn họ thấy bộ dạng của mình bây giờ. Một đứa trẻ hiểu chuyện sớm chính xác hơn là một đứa trẻ bị hoàn cảnh xô đẩy nên hiểu chuyện sớm . Tính toán một hồi hắn nói :" Trẫm sẽ để một người lén đưa ngươi trở về ngươi có thể từ xa nhìn bọn một chút không cần thiết phải chạm mặt họ . Ngươi thấy sao có muốn trở về một lần không ."
Tiểu Hắc Tử bắt đầu suy nghĩ hắn muốn nhìn thấy mẹ thấy chị gái . Nếu có thể không làm bọn họ đau lòng hắn đương nhiên muốn quay về một lần . Nghĩ kỹ càng Tiểu Hắc Tử đáp :" bẩm bệ hạ vậy thì nô tài xin bệ hạ ban cho ân huệ này."
Lê Tấn nói :" Không có gì chuyện này không khó đảm bảo những người ở quê không ai biết được ngươi đã từng quay về."
Tiểu Hắc Tử quỳ xuống, dập đầu nói : " tạ ơn bệ hạ nô tài không biết làm sao để báo đáp về sau nô tài chỉ biết cố gắng hết sức hầu hạ bên cạnh người ."
Lê Tấn hiểu đứa nhỏ này rất biết nhớ ơn báo ơn đây chính là điểm hắn nhìn trúng ở nó . Lê Tấn gọi :" Nhị Nương Tử, ngươi đưa hắn đi một chuyến."
Nhị Nương Tử thân mặc hồng y từ trên xà xuống động tác như diều hâu gắp theo gà con cứ thế mà đi. Nàng không quên lạnh lùng bỏ lại hai từ " tuân mệnh".
Sau khi Nhị Nương Tử cùng Tiểu Hắc rời đi Lê Tấn ra lệnh : " Ma Cờ Bạc ngươi đi theo sau bọn họ tiện thể đi mượn nhà phú hộ trong xã đó ít tiền đừng quên cả tên tri huyện ."
Lão Thập đáp lời : " Tuân lệnh " . Dừng chút lão hỏi :" có chừa lại hay không ?"
Lê Tấn nghĩ chút rồi đáp :" Chừa lại đi không cần làm tuyệt ."
Lão Thập để lại hai từ " biết rồi " sau đó biến mất trong màn đêm lão biết phải làm như thế nào . Chuyện này làm quen tay không có chút nào khó đối với lão.
***
Tiểu Hắc Tử có chút sợ hắn được một nữ nhân túm lấy cổ chạy đi trong đêm cả quá trình này hắn chân không chạm đất . Hồng y nữ nhân này rất lạnh lùng nàng chẳng hỏi hắn điều gì, có vẻ như nàng rất rõ con đường trở về nhà hắn . Điều làm hắn sợ hơn cả là không chỉ hắn chân không chạm đất mà nữ nhân này cũng rất ít khi hạ xuống đất . Nàng thường đi trên mái nhà ngọn cây thỉnh thoảng nhảy vọt qua chỗ này chỗ kia tốc độ di chuyển rất nhanh. Hắn có cảm giác như mình đang bay vậy nên hắn sợ nữ nhân này không may tuột tay thì mình có thể bị ngã c·hết.
Sau hơn một canh giờ Nhị Nương Tử bỗng dừng lại nàng hỏi :" nhà ngươi ở hướng nào ?"
Tiểu Hắc Tử có chút bất ngờ khi Nhị Nương Tử hỏi thăm, hắn còn tưởng nàng sẽ không nói với hắn lời nào . Nhìn ngắm xung quanh một chút dưới ánh trăng hắn nhận ra phía trước chính là khung cảnh làng xã quê mình . Nơi này luôn hằn sâu trong tâm trí hắn chỉ cần nhìn qua là có thể xác định. Điều này khiến tiểu thái giám rất kinh ngạc, cả một quảng đường xa hơn ba mươi dặm bình thường phải đi mất cả ngày mới tới vậy mà nữ nhân này mang hắn chạy tới nhanh như vậy.
Tiểu Hắc Tử chỉ tay về một hướng nói:" Nhà nô tài ở hướng bên kia ." - Hắn không biết thân phận của nữ nhân này là như thế nào càng không biết mình phải xưng hô ra sao cho đúng vậy nên cứ tự xưng mình là nô tài .
Nhị Nương Tử không nói thêm gì nàng lại tiếp tục túm cổ hắn chạy đi . Rất nhanh dưới sự chỉ đường của Tiểu Hắc Tử hai người đến nơi cần đến trước nhà của hắn.
***
Trong chiếc sân nhỏ dưới ánh trăng một người phụ nữ đang ngồi trên chiếc chõng tre dùng cơm một mình . Bữa cơm này muộn rất muộn so với những gia đình bình thường. Phần là vì nàng có gắng làm thêm vài việc vào buổi chiều nên nấu cơm muộn phần là vì nàng không thực sự tha thiết chuyện ăn uống. Từ khi con trai không còn ở nhà nàng ăn uống rất thất thường chuyện dùng bữa không đúng giờ xảy ra rất thường xuyên có hôm nàng còn bỏ bữa .
Dưới ánh trăng nhìn thấy dáng mẹ có vẻ gầy guộc, trên một cành cây phía xa Tiểu Hắc Tử rơi nước mắt . Hắn muốn nhào xuống chạy tới ôm lấy mẹ nói với mẹ " con về rồi" chỉ là hắn không dám . Bởi vì quá xúc động cả người hắn run run đứng không vững, chút nữa thì ngã xuống, may mà Nhị Nương Tử ở bên canh nhanh tay tóm lấy hắn.
Tiểu Hắc Tử cứ vậy từ xa nhìn ngắm mẹ dùng bữa dưới ánh trăng từng động tác ăn uống chậm rãi của mẹ hiện ra trong mắt hắn . Không biết là tâm linh tương thông hay sao mà nàng bỗng buông đũa bật khóc Tiểu Hắc Tử có thể nghe thấy tiếng nàng từ xa . Mẹ hắn vừa khóc vừa nói nhỏ những lời nhớ nhung con trai nàng hẳn là rất nhớ hắn đây có lẽ không phải lần đầu tiên và cũng không phải lần cuối cùng nàng bật khóc như vậy . Tiếng khóc của mẹ như những lưỡi dao cứa vào trong trái tim non nớt của hắn sự đau đớn tràn ngập trong lòng hắn.
Nhị Nương Tử ở bên cạnh thì vẫn tỏ ra rất vô cảm đối với nàng những gì xảy ra trước mắt không đủ để nàng động tâm. Cuộc đời nàng trải qua những điều khủng kh·iếp hơn nhiều có thể trở thành một Quỷ Ảnh không có ai không trải qua những điều đau lòng.
Nhị Nương Tử cũng có xuất thân từ làng quê, nàng cũng từng có gia đình bạn bè . Năm đó quê nàng có d·ịch b·ệnh cha mẹ nàng c·hết đi để lại ba chị em . Trong thôn nàng có nhiều n·gười c·hết lắm hầu như nhà nào cũng có người bị ôn dịch mang đi việc cứu tế của quan phủ rất chậm chạp không có ai tình nguyện chạy đến nơi có ôn dịch . Đại nạn qua đi trong thôn chỉ còn lại không đến phân nửa người đa số người lớn đều c·hết trẻ con còn sống khá nhiều . Tiếp theo đó có một nhóm người lạ mặt tới mang tất cả mọi người trong thôn rời đi thôn của bọn họ từ đó xoá sổ trên bản đồ trong hồ sơ của quan phủ thì thôn nàng gặp ôn dịch không ai còn sống.
Tiếp theo là quá trình huấn luyện vô cùng tàn khốc hơn một vạn người tham gia huấn luyện cuối cùng chỉ có 10 người trở thành Quỷ Ảnh còn lại đều đã thành quỷ thực sự rồi . Bọn họ được huấn luyện theo cách huấn luyện của địa ngục đó chính là tham gia tu la tràng mọi người cùng nhau chém g·iết trải qua từng đợt sát hạch g·iết chóc cho đến khi chỉ còn 10 người . Nhị Nương Tử tự tay đưa tiễn bạn chơi từ nhỏ em gái ruột của mình đi Hoàng Tuyền đám lão quỷ khác cũng từng trải qua điều tương tự . Điều này khiến tâm tính của bọn họ vặn vẹo trở thành đám người có tính cách quái đản, thích g·iết chóc .
Hơn ba chục năm bọn họ ở bên cạnh hộ vệ lão chủ nhân sau khi lão chủ nhân rời đi thì bọn họ phiêu bạt khắp nơi . Trên giang hồ nàng được gọi với cái tên Hồng Nương Tử sự tích g·iết chóc của nàng chính là truyền kỳ trong giang hồ . Trong hơn hai năm nàng g·iết chóc từ Đại Việt đến phía nam Đại Minh cụ thể là g·iết bao nhiêu thì nàng không nhớ rõ có lẽ trên dưới vạn người đi . Nàng vốn định sẽ cứ vậy chém g·iết tới khi nằm xuống có thể an nghỉ ngàn thu . Bỗng một ngày Quỷ Y xuất hiện lão nói cho nàng biết bọn họ có chủ nhân mới đó chính là Tĩnh Vương điện hạ.
Quay về trở lại hiện tại Tiểu Hắc Tử tiếp tục từ xa ngắm nhìn mẹ hắn cho tới khi nàng đi ngủ . Dưới sự giúp đỡ của Nhị Nương Tử hắn từ trên mái nhà nhìn thấy chị gái đang yên giấc sau một ngày làm việc vất vả trong nhà phú hộ. Canh tư thì bọn họ quay trở về đến Phủ thành Lý Nhân thì trời vừa sáng .
***
Không chỉ có mẹ con Tiểu Hắc Tử phải khóc sáng ngày hôm sau tiếng khóc tràn ngập trong nhà phú hộ phía sau huyện nha. Chuyện chẳng là ông Bá Hộ và Tri Huyện đại nhân đêm qua bị người g·iết . Điều khiến gia quyến bọn họ khóc lớn hơn là tài sản trong nhà thiếu đi rất nhiều đồ quý hiếm như vàng ngọc khí không cánh mà bay.
Khi có người tới báo án vào buổi trưa Tri Phủ Lý Nhân lập tức chạy đến hiện trường điều tra đây là một vụ đại án g·iết người tri huyện không lớn nhưng vẫn là quan chính thức do triều đình bổ nhiệm . Lão Tri Phủ Nguyễn Thế Thành nơm nớp lo sợ thánh giá của bệ hạ vừa mới rời khỏi Phủ Thành không xa thì xảy ra chuyện này, làm không tốt thì lão phải xui xẻo .