Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 148. Giấc mộng trạng nguyên trẻ tuổi.

Chương 148. Giấc mộng trạng nguyên trẻ tuổi.


Chương 148.

" Thanh Minh trong tiết tháng ba

Lễ là tảo mộ hội là đạp thanh ."

Trích Truyện Kiều, Nguyễn Du.

Tết Thanh Minh người người nhà nhà cùng nhau đi thăm mộ thân nhân của mình. Đây chính là dịp người ta làm công tác dọn dẹp nơi an nghỉ cho người quá cố. Ví dụ như phát quang cây cối cắt tỉa thảm cỏ quét dọn các lăng mộ .

Hải Dương đạo, chú bé Đạt đợt này xin phép cha mẹ cho được tới thăm ông ngoại nguyên Hộ Bộ thượng thư Nhữ Văn Lan . Thầy đồ Nguyễn Văn Định mang theo con trai Nguyễn Văn Đạt tới thăm nhạc phụ đại nhân. Cơ bản là Nhữ Mẫu không an tâm để con trai đi một mình vậy nên để chồng đi cùng . Nhữ Mẫu thì ở lại nhà bà còn phải phụ trách việc nhà không thể cả nhà cùng đi, tiết Thanh Minh cần phải coi sóc bên nhà nội.

Bé Đạt rất chờ mong chuyến đi này cậu mang theo mục đích mà đi thăm ông ngoại . Chuyện là gần đây đã truyền ra tin tức bệ hạ quyết định cuối năm nay sẽ tổ chức khoa cử các cuộc thi sẽ bắt đầu từ tháng tám . Trước đó các sĩ tử cần phải tiến hành đăng ký dự thi quy trình khá nghiêm ngặt dự kiến tháng sáu đã phải hoàn thành việc đăng ký để quan phủ kiểm tra tư cách thí sinh bố trí trường thì. Thời gian không đợi cậu phải tìm ông ngoại nói giúp nếu không cậu chỉ có thể bỏ lỡ khoa cử lần này ước mơ thiếu niên trạng nguyên của cậu sẽ phải gác lại.

Ngày 5 tháng 3 cha con thầy đồ họ Nguyễn tới được Nhữ Phủ . Sau khi ăn uống nghỉ ngơi, cha con hai người được Nhữ lão thượng thư gọi đến nói chuyện riêng .

Trong một đình nhỏ Nhữ lão thượng thư uống trà đợi chờ con rể và cháu ngoại . Ông năm nay đã ngoài sáu mươi tuổi, tuy nhiên tinh thần vẫn rất tràn đầy đôi mắt quắc thước hiện ra vẻ trí tuệ . Hơn một năm trước ông xin trí sĩ không phải vì đã không còn đủ sức cống hiến mà phần vì ông muốn có nhiều thời gian hơn ở bên gia đình phần là vì cảm nhận được Hiến Tông muốn dọn sẵn chỗ cho người khác.

Hơn một năm nghỉ ngơi ở quê nhà khiến ông cảm thấy khoẻ mạnh hơn tâm tình bình thản hơn . Đặc biệt có nhiều thời gian hơn vui cùng các cháu nội ngoại hưởng thụ niềm vui tuổi già . Hôm nay con rể cháu ngoại tới nhà ông muốn trò chuyện nhiều hơn với cha con họ .

Nói về người con rể này ông có nhiều điều suy nghĩ . Năm đó con gái ông nổi danh là tài nữ chỉ là kén quá nên mãi không chọn được đấng lang quân như ý . Đến một lần con gái trở về nói với ông muốn cưới một thầy đồ ở nông thôn khiến ông có chút bất ngờ . Kinh thành tài tuấn không chọn con gái lại đi chọn một thầy đồ ở làng quê ông đương nhiên là không vui . Tuy nhiên con gái rất cố chấp nên ông đành đồng ý cho mối hôn sự này .

Sau khi con gái gả qua ông từng ngỏ ý muốn sắp xếp cho con rể một vị trí trong nha môn nào đó với địa vị của ông trong triều thì đây chỉ là việc nhỏ. Tuy nhiên cả hai vợ chồng con gái đều phản đối, lý do con gái đưa ra là không muốn chồng mang tiếng dựa hơi nhà vợ con rể thì nói mình muốn tự thi đỗ công danh đường đường chính chính ra làm quan . Ông nghe vậy thì đồng ý từ đấy đến nay đã mười mấy năm ông vẫn trông chờ con rể có thể đỗ công danh cơ mà con rể liên thì liên trượt . Dần dần ông đã không còn trông chờ con rể có thể thi đậu ông chuyển qua kỳ vọng vào đứa cháu ngoại cháu ngoại ông rất thông minh hiếu học tương lai thi đỗ công danh hẳn là không khó. Chỉ cần nó đỗ tiến sĩ ông có thể dùng các mối quan hệ của mình giúp cho quan lộ của thằng bé được thông thuận.

Quay lại câu chuyện, cha con thầy đồ họ Nguyễn đến trong đình hóng gió cùng chắp tay chào " còn rể ( cháu ngoại ) kính chào nhạc phụ ( ông ngoại) ".

Nhữ lão xua tay cho bọn họ miễn lễ ông gọi :" Đạt con lại đây ngồi cạnh ông ngoại ".

Bé Đạt nhanh chóng lại gần ngồi bên cạnh ông ngoại . Nhữ lão nhìn con rể nói " con cũng ngồi đi." Thầy đồ Nguyễn Văn Định nghe vậy thì ngồi xuống đối diện nhạc phụ .

Nhữ lão hỏi trước :" Cuối năm có khoa cử năm nay con vẫn đi thi chứ ?"

Con rể đáp : " Vâng thưa nhạc phụ, con dự định sẽ tham gia khoa cử năm nay. "

Nhữ lão nói :" Ta cũng chẳng biết nói gì hơn chúc con đi thi gặp nhiều may mắn."

Lời này làm Nguyễn Văn Định có chút xấu hổ nhạc phụ đại nhân hẳn là không còn niềm tin vào khả năng thi đậu của ông nên mới nói vậy . Chỉ có gặp may thì ông mới có thể thi đậu mà thôi, đó hẳn là suy nghĩ của mọi người chính ông cũng nghĩ mình có lẽ thật kém như vậy. Ông đáp : " cảm ơn nhạc phụ con sẽ làm hết mình còn lại thì nghe theo mệnh ."

Nhữ lão bỏ qua con rể quay qua nhìn cháu ngoại nói :" Đạt gần đây cao lên không ít sắp bằng ta rồi ."

Bé Đạt nói :" là mẹ con nuôi tốt ông nên khen mẹ con đi ."

Nhữ lão cười nói :" ừ là mẹ con tốt . Về sau nhớ hiếu thuận với cha mẹ đó nghe chưa."

Bé Đạt nói:" Còn sẽ hiếu thuận với cha mẹ ông bà nội ông bà ngoại ."

Nhữ lão rất vui vẻ với câu trả lời này của cháu ngoại ông khen :" Đạt rất ngoan ông ngoại trông đợi tương lai của con ."

Bé Đạt nghe vậy thì tỏ ra hơi buồn Đạt nói :" chỉ tiếc rằng con không thể sớm làm ông ngoại tự hào vì con."

Nhữ lão nghe vậy liền hỏi :" Tại sao cháu lại nói vậy ?"

Đạt đáp :" Cháu không thể tham gia khoa cử năm nay không thể sớm làm rạng danh cha mẹ cùng hai bên nội ngoại ."

Nhữ Lão hỏi :" Con không định tham gia khoa cử năm nay sao ?"

Bé Đạt vội vàng đáp :" Mẹ không cho con đi thi ."

Nhữ lão nghe vậy thì khó hiểu ông không rõ con gái tại sao lại làm vậy . Ông quay ra hỏi con rể :" Tại sao vợ con lại làm vậy ?"

Nguyễn Văn Định đáp :" nàng ấy nói thế cục trong triều không ổn định không phải thời cơ thích hợp để thi . Ngoài ra nàng muốn con trai tiếp tục trôi rèn kiến thức muốn gửi Đạt đi học đại nho vài năm . Về sau thời cơ thích hợp thì để con trai đi thi lấy công danh."

Nhữ lão nghe vậy thì hiểu con gái đặt kỳ vọng rất cao vào Đạt đương nhiên nàng sẽ tính toán đường đi nước bước cho con một cách kỹ càng . Chỉ là chuyện này hơi chút oái oăm ngăn con trai mà không ngăn chồng . Nàng đây là không có niềm tin chồng mình thi đỗ hay là không quan tâm tương lai của con rể, chỉ có như vậy mới giải thích được sự mâu thuẫn trong cách đối xử này. Ông nhìn Đạt nói : " Mẹ cháu là muốn tốt cho cháu dù sao cháu còn rất nhỏ tuổi, bây giờ thi đỗ chưa hẳn đã là việc tốt. Đợi qua vài năm cháu trưởng thành hơn khi đó có thể một lần nhất phi trùng thiên ."

Đây là lời thật lòng của ông thiên hạ từng xuất hiện không ít thiếu niên thiên tài tuy nhiên người có được thành tựu lớn rất ít. Những thiếu niên đó đó còn quá trẻ khi đỗ đạt sớm rất dễ đi sai đường cám dỗ nơi quan trường không ít cạm bẫy hại người lại càng nhiều . Không phải ai cũng có thế như Nguyễn Hiền Cam La những nhân vật như vậy thiên cổ đều hiếm có.

Bé Đạt nghe vậy thì gấp cậu đến đây là trông đợi ông ngoại sẽ giúp mình qua ải của mẹ để bà đồng ý cho Đạt đi thi . Bây giờ còn chưa kịp xin giúp thì ông ngoại lại giúp mẹ khuyên cậu cái này là làm sao . Bé Đạt nói :" Cháu không muốn đợi cháu muốn đi thi năm nay ông có thể giúp cháu sao ?"

Nhữ lão cười nhẹ ông biết đứa cháu ngoại của mình tuổi còn trẻ có chút nôn nóng. Đây là chuyện không thể tránh khỏi nhất là với những đứa trẻ có tài chúng muốn sớm thể hiện ra tài hoa của mình để thiên hạ trầm trồ. Ai mà không có cho mình chút lòng hư vinh tuổi trẻ ai mà không hiếu thắng muốn thể hiện mình chính là người trên người . Hiểu được tâm lý này Nhữ lão nói :" Ta nghĩ con nên nghe theo lời mẹ ngoài ra ta không cho rằng mình có thể giúp được con chuyện này."

Bé Đạt khó hiểu tại sao ông ngoại lại nói không thể giúp chuyện này . Đạt nói :" Chỉ cần ông nói với mẹ con một chút mẹ sẽ đồng ý cho con đi thi lần này . Chẳng lẽ mẹ còn dám làm trái ý của ông ngoại sao ?"

Nhữ lão nghe vậy thì trong lòng cười khổ ông thầm nghĩ mẹ con đương nhiên là dám làm trái ý ta . Nó mà không làm trái ý ta thì làm gì có con ngồi ở đây năm đó ta muốn chọn chồng cho nó nhưng nó đâu có chịu . Ông nói :" Mẹ con rất cứng rắn ông không có khả năng ép buộc mẹ con nghe lời . Dù gì con cũng là con của nàng ta quản không nổi chuyện này. "

Bé Đạt nghe vậy thì thất vọng vậy là ông ngoại cũng không chịu giúp. Trên đời này không ai có thể giúp cậu mẹ cậu quá bá đạo . Cậu chỉ đành tạm biệt với giấc mộng trạng nguyên trẻ tuổi của mình nghĩ đến đây cậu cảm thấy rất ấm ức. Mẹ người ta thì mong con mình sớm đỗ đạt mẹ cậu thì lại ngăn cấm con đi thi . Bé Đạt bỗng đứng dậy chạy đi cậu vừa chạy vừa khóc. Giọt nước mắt của giấc mộng không thể với tới giọt nước mắt của sự thất vọng . Đạt đã kỳ vọng rất nhiều vào sự giúp đỡ của ông ngoại vậy mà cuối cùng chẳng có sự giúp đỡ nào hết.

Nhìn thấy con trai thất lễ như vậy thì thầy đồ Nguyễn Văn Định vội vàng nói :" xin lỗi cha là con dạy dỗ không nghiêm nên cháu mới hành động như vậy . Xin cha trách phạt con ."

Nhữ lão lắc đầu cười nhẹ ông nói :" không sao đứa nhỏ này hẳn là có chút ấm ức nên mới như vậy. Ta không có ý trách tội nó càng không trách tội con."

Thầy đồ liền đáp lời :" Phạm lỗi là phạm lỗi mắc lỗi phải chịu phạt sau khi trở về con sẽ trách phạt nó. Ngày mai con sẽ đưa nó đến tạ lỗi với người ."

Nhữ lão nói : " Không cần lúc này đừng có nặng lời với nó không tốt đâu . Con trở về nhớ an ủi nó nói với nó ta sẽ viết cho vợ con một bức thư còn có được hay không thì ta không biết ."

Thầy đồ nghề vậy thì vui mừng cuối cùng nhạc phụ cũng chịu giúp con trai có được bức thư này hẳn là con trai sẽ hết buồn. Dù sự giúp đỡ này có hiệu quả không thì chưa biết được dù sao có hy vọng vẫn hơn. Thầy đồ xin phép cáo lui ông chạy nhanh trở về báo tin này cho con trai.

Chương 148. Giấc mộng trạng nguyên trẻ tuổi.