Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Việt Quỷ Vương
Unknown
Chương 15. Ngự thiện phòng.
Chương 15.
Đại Việt hoàng cung Ngự thiện phòng nằm ở phía tây nam hoàng thành toạ lạc trên một khu đất rộng khoảng một mẫu đất. Ở đây có hàng trăm người làm việc thường xuyên . Các khu bếp đều bận rộn suốt ngày khói lửa nghi ngút. Các ngự trù ở đây ai ai đều là đỉnh cấp đầu bếp được tuyển chọn trong cả nước. Không chỉ nấu ăn ngon còn phải có thân gia trong sạch, lý lịch rõ ràng mới được nhận vào làm.
Mỗi ngày Ngự thiện phòng đều phải chuẩn bị các bữa ăn cho tất cả mọi người trong cung. Công việc của họ có thể chia làm hai phần rõ rệt . Một nhóm ngự trù đỉnh cấp nhất sẽ phụ trách chuẩn bị các món ăn ngự thiện dâng lên nhà vua thái hậu, các vị cung phi . Một bộ phận người có tay nghề kém hơn một chút phụ trách nấu ăn cho nội quan thái giám, nữ quan cung nữ hầu hạ trong cung. Nhìn chung là khác nhau rất xa về tiêu chuẩn một bên trân quý xa hoa một bên thì chỉ dùng nguyên liệu bình dân chẳng qua là tay nghề nấu nướng tốt một chút.
Chưởng quản Ngự thiện phòng là một nội quan tên Nguyễn Văn Đức. Bề ngoài hắn khoảng bốn mươi tuổi đã sống trong cung hơn ba mươi năm. Lăn lộn đủ nơi trong cấm thành này cuối cùng hắn cũng leo lên được vị trí nội quan này. Chưởng quản Ngự thiện phòng là một vị trí quan trọng trong cung đây cũng là nơi có nhiều chất béo vào tay. Thời gian cầm quyền ở đây là thời gian hạnh phúc nhất đời hắn từ khi sinh ra đến nay.
Giữa trưa là khoảng thời gian mà hắn có thể bắt đầu nghỉ ngơi đôi chút. Lúc này công việc tạm coi như hoàn thành hắn tự thưởng cho mình một chén trà ngon. Vừa uống trà vừa mân mê túi tiền mới được hiếu kính trong tay áo. Vừa đếm vừa híp mắt tỏ ra hài lòng hắn lại tự nhẩm lại xem năm nay hắn đã thu vào tay bao nhiêu tiền hiếu kính.
Ngay lúc này một tiểu thái giám chạy nhanh đi vào gọi hắn : " cha nuôi bên ngoài có người tìm ngài." Đây là con nuôi hắn mới nhận trong cung cũng là thái giám tên gọi Tiểu Hắc Tử.
Nguyễn Văn Đức nghe vậy chỉ nhàn nhạt hỏi : " là ai tìm ta sao không bảo hắn vào đây?"
Tiểu Hắc Tử vội vàng đáp : " là một vị đại giám tìm cha. Con nghe mọi người gọi ngài ấy là Nguyễn đại tổng quản." - Tiểu Hắc Tử mới vào cung chưa lâu nên không được rõ ràng lắm. Hắn tuổi nhỏ tính tình khá là thật thà không được tinh ranh cho lắm. May mắn vừa vào cung không lâu được Nguyễn Văn Đức chọn đi theo lại được lão nhận làm con nuôi .
Nguyễn Văn Đức nghe vậy thì cả kinh . Hắn biết người đến là đại nội tổng quản Nguyễn Nhữ Vi thì vội vàng đẩy Tiểu Hắc Tử ra một bên vội vàng chạy ra ngoài. Trong lòng hắn căng thẳng giờ này đại tổng quản nên ở bên hầu hạ đức chí tôn dùng thiện a. Tại sao ngài ấy lại chạy tới đây? Chẳng nhẽ ngự thiện hôm này xảy ra sai lầm gì rồi? Sẽ không đến tìm hắn hỏi tội đi?
Hắn nơm nớp lo sợ chạy tới sân lớn Ngự thiện phòng vội vàng quỳ xuống hành lễ với Nguyễn Nhữ Vi rồi nở một nụ cười nịnh nọt nói :" Tiểu Đức không biết đại tổng quản đến nên không nghênh đón từ xa mong đại tổng quản thứ tội."
Nguyễn Nhữ Vi thấy vậy cũng không tỏ ra ngoài ý muốn. Trong cung này ngoài các vị chủ tử thì lão chính là lớn nhất. Đám cung nữ thái giám thấy lão đều quỳ liếm lấy lòng. Tên Tiểu Đức này cũng khá hiểu chuyện luôn cố gắng nịnh nọt hắn thỉnh thoảng sẽ hiến cho hắn một chút đồ tốt.
Hắn phất tay nói : " được rồi bổn công công không có thời gian rảnh tới bắt lỗi ngươi. Lần này ta đến đây là có việc công cần làm. " - Nguyễn Nhữ Vi dùng ngữ khí lạnh nhạt nói.
Trong lòng Nguyễn Văn Đức bổng lộp bộp một cái. Việc công mà tới đây là ngự thiện ra sai lầm đại tổng quản là đến trách phạt đi. Lần này lão gặp xui xẻo rồi nhẹ thì bị phạt gậy cắt bổng lộc nặng thì có khi mất đi vị trí nội quan chưởng quản Ngự thiện phòng này thậm chí m·ất m·ạng . Trong cung này thứ không đáng giá nhất chính là tính mạng của đám hạ nhân bọn họ. Chỉ cần chủ tử tức giận thì bất kỳ lúc nào cũng có thể sai người đ·ánh c·hết bọn hắn . Hắn trong lòng đã loạn nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói : " Tiểu Đức có sai gì xin đại tổng quản cho biết . Tiểu Đức xin chịu phạt ."
Nguyễn Như Vi nghe vậy thì biết việc lão đích thân đến doạ tên Tiểu Đức này sợ hãi. Thần hồn nát thần tính nghĩ rằng ngự thiện có sai bên trên giáng xuống trách phạt. Không trách được tên này nhát gan nếu là lão thì cũng phản ứng như vậy thôi. Lão hắng giọng nói :" Ta là phụng mệnh bệ hạ đến đây truyền khẩu dụ của ngài cho Ngự thiện phòng."
Tiểu Đức trong đầu ầm ầm nổ vang như lôi đình. Là bệ hạ khẩu dụ chuyến này xem ra lão khó thoát tai kiếp trong lòng lão lạnh băng. Lão thầm thề nếu lần này không c·hết lão phải tìm ra kẻ nào làm món ăn ra sai lầm hại lão. Lão phải đem tên đó hành c·hết đi sống lại mới thoả cơn giận này. Phía sau lão đám người làm trong Ngự thiện phòng đều quỳ xuống nơm nớp lo sợ chờ nghe khẩu dụ. Lão lên tiếng: " Nội giám chưởng quản Ngự thiện phòng cùng tất cả nhân viên Ngự thiện phòng xin kính cẩn lắng nghe bệ hạ khẩu dụ." Phía sau mọi người cùng niệm sau lão.
Nguyễn Nhữ Vi thấy vậy cũng không tốt ác thú vị đám người dưới này nên điều chỉnh lại cổ họng cất giọng tuyên: " Bệ hạ khẩu dụ . Từ nay trẫm mỗi bữa chỉ dùng hai bát cơm trắng, một món chay, một món mặn, một món canh, một món tráng miệng. Ngự thiện phòng từ nay cứ như vậy mà chuẩn bị."
Nguyễn Văn Đức nghe vậy thì ngẩn ra phía sau lão cả đám người cũng ngây người như lão. Trong lòng lão chửi mẹ kiếp chuyện gì thế này không phải là trách phạt không phải do Ngự thiện có sai mà chỉ là bệ hạ muốn thay thực đơn. Chuyện đơn giản như vậy phái một tên tiểu thái giám tới nói một tiếng là được rồi sao lại đại tổng quản đích thân tới. Doạ lão s·ợ c·hết kh·iếp tý nữa thì tim gan đều vỡ ra rồi. Nhưng mà có điều gì đó sai sai thực đơn này có vẻ cũng quá sơ sài rồi. Mặc kệ đi không sao là tốt rồi lão quyết định từ từ tìm hiểu sau bây giờ lĩnh mệnh cái đã.
Lão hô lớn : " tuân mệnh bệ hạ." Phía sau lão đám người kia cũng hô lớn " tuân mệnh bệ hạ". Tất cả mọi người thở nhẹ một hơi rồi đứng lên tiếp tục công việc.
Tiểu Đức nội quan lại gần Nguyễn Nhữ Vi cười nịnh nọt nói : " đại tổng quản đã tới đây rồi thì mời vào trong uống chén trà nóng. Tổng quản dùng bữa chưa ? Để tiểu nhân sai người đi làm chút đồ ăn."
Nguyễn công công liền không ăn hắn một bộ này dáng vẻ nói : " đồ ăn thì thôi đi cho ta chén trà ấm ta từ chỗ bệ hạ chạy vội tới đây nên hơi khát. Uống xong ta còn phải nhanh trở về phục mệnh với bệ hạ."
Nội quan Tiểu Đức vội vàng sai người dâng lên trà ấm rồi mới nhẹ nhàng móc từ trong ngực một vật gì đó nhét vào tay áo Nguyễn Nhữ Vi. Làm xong tất cả hắn lại cười nịnh nói : " xin đại tổng quản dạy bảo Tiểu Đức."
Nguyễn Nhữ Vi cũng không rõ lão đã đưa mình thứ gì nhưng chắc chắn là trân phẩm. Cho hắn một trăm lá gan cũng không dám đem mấy thứ tầm thường cho lão. Lão tỏ vẻ hài lòng sự hiểu chuyện này liền nói : " Chuyện này ta cũng không rõ nhưng ngươi chỉ cần theo bệ hạ khẩu dụ mà làm chắc chắn không sai. Đừng có vọng dòm thánh ý nếu không là muốn c·hết."
Nội quan Tiểu Đức luôn miệng xưng phải rồi bóp vai bóp tay cho Nguyễn Nhữ Vi. Lão lấy hết tất cả bản lĩnh giữ nhà ra phục vị này. Nguyễn Nhữ Vi hài lòng hưởng thụ một chút. Uống xong chén trà lão dẫn người rời đi. Để lại Tiểu Đức giữa sân với muôn vàn nghi hoặc không hiểu.